Du Ân dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại kịch bản mới viết, sau đó gửi cho chung Văn Thành.
Linh cảm tối qua của cô chính là nhân vật Vương gia cuối cùng sẽ ở bên người tình, hơn nữa còn phế đi chính thất là Vương phi đã cùng hắn trải qua khó khăn, Vương phi cũng không chống đối, toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp của mình.
Nhiều năm sau Vương phi trở thành thương nhân buôn tơ lụa giàu có một cõi.
Thuế trong quốc khố có một nửa là sản nghiệp của Vương phi cống lên.
Bên cạnh đó Vương phi bao nhiêu đàn ông nào cũng có, trợ thủ đắc lực tuổi trẻ, giang hồ có võ công cao cường, nơi ở còn hiển hách hơn của triều đình, tóm lại là cuộc sống muốn đặc sắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau khi Chung Văn Thành đọc xong liền gọi cho cô: “Cái kịch bản này tốt hơn cái Vương gia và Vương phi ở bên nhau, kịch bản này có tình tiết Vương phi bị hành hạ, sau đó Vương phi chuyển mình tự lập nghiệp mang lại cảm giác sảng khoái, đặc sắc.”
Chung Văn Thành khen lấy khen để: “Thể hiện được mặt độc lập của phụ nữ, ý tưởng rất hay.”
Có được đánh giá của Chung Văn Thành, Du Ân rất vui vẻ, kịch bản này chắc chắn sẽ khiến Thẩm Dao hài lòng, Thẩm Dao hài lòng thì Phó Đình Viễn cũng hài lòng.
Cô nói thêm: “Nếu như ông cảm thấy kịch bản này ok thì tôi sẽ gửi cho Chu Mi.”
Chung Văn Thành thâm sâu khó đò nói: “Thêm một người đàn ông nữa bên cạnh Vương phi đi, một người trưởng thành thận trọng giúp Vương phi trải qua khó khăn trong kinh doanh.”
Giống như anh ta, đưa cô vượt mọi chông gai trên con đường làm biên kịch.
Du Ân vẫn không nghĩ anh ta có suy nghĩ gì với mình.
Trong tiềm thức, Chung Văn Thành luôn là một tiền bối đáng kính trọng, thậm chí còn là ân nhân.
Cho nên với cái đề nghị này của Chung Văn Thành, cô không có suy nghĩ nhiều: “Tôi sẽ thêm vào.”
“Được.”
Nói thật, chính anh ta cũng không biết mình có suy nghĩ khác với Du Ân từ khi nào.
Anh ta thừa nhận là tài năng của Du Ân, sau đó là vẻ ngoài bây giờ thì mê đắm trong nhân phẩm và tính cách của cô.
Chung Văn Thành ở trong ngành giải trí tăm tối phù phiếm nhiều năm, gặp người đẹp nhiều vô số kể, anh ta biết Du Ân rất đáng quý.
Trước kia, vì tâm trí Du Ân tràn ngập hình ảnh của Phó Đình Viễn, nên tình cảm của anh ta bị đè nén.
Du Ân ra nước ngoài huấn luyện về thì như trở thành một con người mới.
anh ta bị hấp dẫn bởi đôi mắt xinh đẹp như có ánh sáng của cô.
Nhưng bây giờ Du Ân chỉ toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, hoàn toàn đóng kín trái tim, anh ta chỉ có thể chầm chậm mà tiến đến.
Sau khi Phó Đình Viễn về từ chỗ của Du Ân thì cảm thấy dạ dày đau đớn, anh thấy tám phần là vì Du Ân.
Đúng lúc Hứa Hàng trực ban ở bệnh viện, anh lái xe thẳng đến bệnh viện.
Hứa Hàng tìm một bác sĩ làm kiểm tra cho anh, sau đó anh ta chuẩn bị một phòng bệnh nghỉ ngơi.
Chu Mi mang tài liệu đến gõ cửa phòng của Phó Đình Viễn thì thấy anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, dựa lưng lên giường gọi điện.
Tay còn lại đặt lên laptop trên đùi của mình, thoạt nhìn rất bận rộn.
Đợi đến khi Phó Đình Viễn gọi xong, Chu Mi đưa tài liệu trong tay cho anh báo cáo: “Kịch bản sếp yêu cầu sửa đã xong rồi.”
Đáy mắt của Phó Đình Viễn hiện lên vẻ hoang mang: “ xong rồi?”
Phó Đình Viễn thừa nhận, sáng sớm hôm nay anh gọi điện thoại cho Chung Văn Thành để yêu cầu sửa kịch bản, hoàn toàn là cố ý tra tấn Du Ân.
Cô luôn miệng nói yêu anh nhiều năm như vậy nhưng bây giờ lại nói đều là lừa gạt anh.
Cô đang đùa bỡn tình cảm, chẳng phải anh nên trả thù cô sao?
Kết quả bây giờ Chu Mi lại nói với anh Du Ân sửa xong rồi, chỉ mới trôi qua hai tiếng, cô sửa xong thế nào được?
Không phải làm qua loa cho xong đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn cầm lấy kịch bản trong tay Chu Mi đọc kỹ.
Kịch bản này nhìn thì không hề qua loa chút nào, khúc cuối Vương gia và người tình thật sự ở bên nhau như yêu cầu nhưng sau khi Vương phi bị phế thì vẫn sống vui vẻ như vậy là sao?
Cô đang ám chỉ đây là bản thân cô sao? Bên cạnh muốn bao nhiêu đàn ông thì có bấy nhiêu?
Phó Đình Viễn liên tưởng đến Chu Dật, Chung Văn Thành, sau đó cảm thấy dạ dày càng đau hơn.
Vốn anh muốn làm khó dễ Du Ân một trận, kết quả lại làm bản thân tức điên.
Chu Mi thấy sắc mặt của anh không tốt, vội vàng nói: “Nếu cảm thấy không ổn thì hãy nói cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cô Du, bác sĩ Hứa nói bây giờ sếp không được tức giận."
Phó Đình Viễn mím môi ném kịch bản phân phó cho Chu Mi: “Tổ chức một cuộc hội nghị, để mọi người thảo luận xem bản nào hay hơn.”
Việc sửa kịch bản vốn là ý định trả thù xấu xa của anh, kết quả không ngờ rằng anh lại bị hấp dẫn bởi kịch bản mới sửa lại của Du Ân, cảm thấy cả hai đều tốt.
Ai ngờ được cô viết cái nào anh thích cái đó chứ, nên mới phải để mọi người cùng thảo luận.
Chu Mi đồng ý: “Được, tôi lập tức liên lạc.”
Phó Đình Viên ngăn cô ta lại nói: “ Coi có thể đổi đạo diễn không?”
Chu Mi:”…”
Tuy Phó thị tiền nhiều như nước nhưng đâu phải cứ muốn đổi đạo diễn là đổi được đâu?
Nghĩ đến có thể vì sếp thấy Thôi Thiên Tường sờ mó Du Ân nên mới muốn đổi đạo diễn, cô ta vẫn nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm một vị đạo diễn khác.”
Sau khi nói xong Chu Mi rời đi, trước khi đi còn đúng lúc gặp Thẩm Dao mang cơm hộp đến.
Chu Mi lễ phép gật đầu với Thẩm Dao, sau đó ôm tài liệu rời đi.
Quan hệ giữa Chu Mi và Thẩm Dao không tốt lắm, thứ nhất Thẩm Dao tự cho mình cao quý khinh nghèo yêu giàu mà không vừa mắt xuất thân nghèo khổ của hai chị em Chu Mi và Chu Bắc, thứ hai là Thẩm Dao luôn coi Chu Mi là cái gai trong mắt, cảm thấy Chu Mi có ý đồ với Phó Đình Viễn, khiến Chu Mi rất phiền.
Cô ta với Phó Đình Viễn chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô ta đã có người mình thích rồi.
Nhưng mỗi lần Thẩm Dao cũng tràn ngập địch ý và coi thường cô, thậm chí còn nhiều lần ám chỉ Phó Đình Viễn sa thải cô.
Chu Mi cảm thấy Thẩm Dao đã làm vấy bẩn lòng trung thành và tận tâm của cô với Phó Đình Viễn cũng làm vấy bẩn tình cảm với người đàn ông trong lòng cô, cực kỳ im lặng.
Sau khi Chu Mi rời khỏi phòng bệnh, việc đầu tiên là gọi cho Du Ân: “Cô Du, tôi vừa mới đem kịch bản mới cho sếp Phó, ngài ấy nói phiên bản này cũng tốt, vì không biết nên giữ bên nào nên đề nghị tổ chức một cuộc họp để mọi người cùng nhau thảo luận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...