Do cô nằm không tiện phản kháng, giãy giụa vài lần không có kết quả, người đàn ông hôn càng thêm sâu, hút lấy cọ xát, mang theo cảm xúc cực sâu.
Lương Hạnh tức giận, trực tiếp cắn mạnh.
Người đàn ông cau mày, bất giác buông cô ra.
Lương Hạnh đẩy mạnh anh ra, thở hổn hển, xấu hổ hung hăng mắng: “Triệu Mịch Thanh, bắt nạt một người bệnh, anh thật sự là đàn ông đó.
”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, liếm cánh môi đau nhức, cười nhạt: “Anh có phải thật sự là đàn ông không, anh cho rằng ba năm này em sớm đã trải nghiệm sâu sắc.
”
“! ”
Cảm giác mình hình như bắt nạt cô thật sự hơi thảm, sợ cô ngủ không ngon, Triệu Mịch Thanh không trễ nãi thời gian nữa: “Ngủ sớm chút đi.
”
Người đàn ông đi rồi, giằng co cả đêm xem như dừng lại.
Lương Hạnh giả chết trong chăn, nhắm mắt nằm một lát cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Mục Điệp và Tiểu Trương về tới Nam Thành, Lương Hạnh xuất viện liền bị người đàn ông dẫn về khách sạn.
Triệu Mịch Thanh vốn muốn để cô nghỉ ngơi một lát rồi buổi chiều mới đến Long Đằng, nhưng Lương Hạnh lúc này nhìn anh thế nào cũng không thoải mái, cái gì cũng đối chọi với anh, cuối cùng vẫn là đổi thành buổi sáng.
Vì cô biết rõ trốn cũng không thoát, thay quần áo xong bèn theo người đàn ông tới Long Đằng.
!
Dưới tòa nhà Long Đằng ngay chính giữa công viên khoa học kỹ thuật, Lương Hạnh xuống xe của người đàn ông, trang phục chỉnh chu, trang điểm nhạt, vóc dáng nhìn không ra tinh tế bao nhiêu, nhưng rất cân đối, ít nhất đã che được bụng.
Dù có náo loạn, nhưng Lương Hạnh vẫn rất lý trí, vẫn phải giữ thể diện cho Doanh Tín.
Triệu Mịch Thanh tây trang màu tối thẳng tắp chỉnh tề, trầm ổn lại lộ ra vài phần cấm dục và cao quý, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, nhưng sự chú ý nơi khóe mắt lại đều rơi trên người người phụ nữ bên cạnh.
Đi vào trong tòa nhà, bảo vệ và lễ tân lập tức cung kính chào hỏi: “Triệu tổng.
”
“Ừ.
”
Người đàn ông khẽ đáp, nhìn sang Lương Hạnh: “Thang máy ở bên kia.
”
Giọng không nghe ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng vẫn ôn hòa khiến người hai bên đồng thời ngẩng đầu nhìn họ, cuối cùng ánh mắt đều tập trung trên người Lương Hạnh.
Sửa soạn theo quy củ, rõ ràng không giống bà chủ tập đoàn, nhưng có thể khiến tổng giám đốc của họ khách sáo còn có thể là ai?
Lương Hạnh đương nhiên mẫn cảm phát hiện được xung quanh, nhìn người đàn ông một cái, đột nhiên khách sáo cười: “Triệu tổng, mời.
”
Giọng không cao không thấp, mọi người đều có thể nghe thấy.
Triệu Mịch Thanh chỉ nhìn cô, không nói gì nhiều, giống như biến trở lại lãnh đạm vốn dĩ, nhấc bước đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, ba cô lễ tân lập tức nhỏ giọng bàn tán: “Các cô có phát hiện biểu cảm của Triệu tổng lúc nói chuyện ban nãy rất ấm áp không, cô gái đó là ai vậy?”
Thực ra không có bao nhiêu ấm áp, chỉ là so với bình thường thì rõ ràng có khác biệt mà thôi.
Một người trong đó cau mày nhớ lại: “Sao tôi cứ cảm thấy hình như đã gặp qua cô ấy rồi, có phải trước đây cô ấy từng tới không.
”
“Hẳn là đại diện của công ty nào đó đi? Nhưng có thể khiến Triệu tổng tự mình tiếp đãi hẳn cũng không đơn giản.
”
“A! Tôi nhớ ra rồi!” Một người khác đột nhiên kêu lên, động tĩnh quá lớn, thu hút ánh mắt bảo vệ ở cửa, cô ta lập tức khôi phục dáng vẻ làm việc, sau đó nhép môi khẽ nói: “Hình như là quản lý Lương của công ty mạng, trước đây từng tới một lần, là thư ký Phó tiếp đãi.
”
“Chỉ là quản lý của một công ty nhỏ.
” Hai người khác có chút không dám tin.
Nhưng mà, vừa nhắc tới thư ký Phó, có người cảm khái: “Các cô nói thư ký Phó có phải mắc sai lầm gì mới bị Triệu tổng điều đi chi nhánh không?”
“Ai biết chứ, thư ký Phó theo tổng giám đốc cũng nhiều năm rồi, đột nhiên bị điều đi nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
”
Nếu không phải Triệu tổng bình thường nhìn quá lạnh lùng, họ cũng hoài nghi thư ký Phó có mờ ám gì với anh, dù sao cô ta mặt mũi xinh đẹp, vóc dáng gợi cảm, bối cảnh gia đình cũng rất mạnh, rất phù hợp với giả thiết nhân vật trong lời đồn.
Lương Hạnh theo Triệu Mịch Thanh đi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó trực tiếp vào phòng tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự bước chân vào nơi này, lần trước tới cũng chỉ ở cửa liền quay về, khí phách hơn tưởng tượng của cô, nhưng mà, kết hôn ba năm cũng không biết chồng mình kinh doanh công ty lớn như vậy, cô cũng xem là người duy nhất đi?
Bờ môi đỏ bất giác nhếch lên trào phúng.
Lúc Triệu Mịch Thanh thu mắt vừa khéo bắt được, nhướn mày: “Sao vậy?”
Lương Hạnh lập tức bình thường lại, lắc đầu: “Không có gì.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...