Ngược lại anh nợ cô rất nhiều, nếu như không có hai đứa con thì có lẽ cô đã bắt đầu cuộc sống mới của mình, cũng không cần phải mệt mỏi và vất vả như thế nữa.
Muốn tốt cho con?
Trong lòng Lương Hạnh lạnh đi, bàn tay cô siết chặt tấm mền, sau vài giây nhìn anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa số rồi nhếch môi hừ lạnh: “Đương nhiên tôi không nợ nần gì anh cả, cũng không có trốn anh, nhưng anh đúng là rắn rết, cứ bám lấy tôi không buông.
Tôi cảm thấy nên để cho mẹ anh tìm một người phụ nữ khác đến sinh con cho anh, chứ bằng không anh vĩnh viễn cũng không bước ra khỏi mối quan hệ này, chỉ có thể lượn lờ bên trong mà thôi.
”
Gương mặt anh tuấn của Triệu Mịch Thanh đanh lại, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Có tìm một người phụ nữ khác sinh con cho tôi hay không thì em không cần phải lo, nhưng trước khi hai đứa trẻ trong bụng em ra đời, tôi sẽ tiếp tục lượn lờ trong mối quan hệ này, em có thấy phiền hơn nữa thì cũng phải nhịn.
”
“Anh!” Lương Hạnh nghẹn lời.
Biết cô không khỏe trong người, anh cũng không cãi nhau với cô nữa mà lạnh mặt kéo mềnn lại cho cô, ngón tay anh chọc vào mặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng: “Nghỉ ngơi đi, tôi đi nói chuyện với bác sĩ.
”
“…”
Sau khi người đàn ông ấy bỏ đi, Lương Hạnh trừng mắt nhìn lên trần nhà, chẳng bao lâu sau cô lại thiếp đi.
…
Buổi chiều, Mục Điệp và trợ lý Trương cùng nhau đến bệnh viện, lúc bấy giờ, Lương Hạnh đang cãi cọ về chuyện xuất viện với Triệu Mịch Thanh.
Cô cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi, một ngày là đã không còn bị gì nữa, ngoại trừ việc cơ thể hơi yếu ớt ra thì đi đường không có vấn đề gì, cô đâu có bị bệnh nặng, thai phụ không được uống thuốc, cô có tiếp tục ở lại trong bệnh viện thì cũng chỉ nằm không mà thôi, về nhà nằm còn tốt hơn, nhường ra một chỗ trống.
Hơn nữa, bây giờ cô còn phải đi công tác, kế hoạch ban đầu của cô là đặt vé máy bay về Nam Thành trong ngày mai, cho dù có nghỉ phép, cô cũng phải nghỉ tại nhà, hơn nữa, cô phải giải thích với lãnh đạo thế nào về chuyện sốt nhập viện?
Nhưng người đàn ông này lại không nghe lời cô, anh ta châm biếm vài câu rồi bỏ ra ngoài một mình.
“Chị Hạnh à, hay là chị nằm viện thêm mấy ngày nữa đi, em với Mục Điệp trở về trước?” Tiểu Trương thấy sắc mặt cô còn nhợt nhạt, anh ta đề nghị.
Mục Điệp ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, anh ta gật đầu, rồi cười đến là mờ ám: “Có Triệu tổng ở đây thì đâu còn chuyện gì của chúng ta nữa.
”
Lương Hạnh lập tức liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu nghĩ rằng người nào cũng rảnh nỗi như cậu sao? Chị có bị gãy chân gì đâu, sao không thể ngồi máy bay về nhà? Hơn nữa phí sinh hoạt ở nơi này cao gấp đôi Nam Thành, cậu trả tiền cho chị hả?”
“…”
Mục Điệp nghẹn lời ngay, hơn nữa, ngặt nỗi có Tiểu Trương ở đây, anh ta cũng không nhắc đến việc cô có thai được.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRUMtr uyen.
мE )
Vào lúc này, Triệu Mịch Thanh mở cửa vào phòng, anh ném điện thoại vào người cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Quý tổng của em gọi.
”
Lương Hạnh: “…”
Bây giờ cô không biết phải tỏ thái độ thế nào với anh ta, hơn nữa kế bên còn có hai cặp mắt đang nhìn mình chăm chú.
Cô cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười rồi kề điện thoại vào sát bên ta: “Quý tổng.
”
“Ừ, Lương Hạnh à, tôi có nghe Triệu tổng nói cô bị bệnh, bây giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Lương Hạnh cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Đã khỏe rồi, ngày mai tôi có thể về công ty.
”
“Không cần phải gấp, không cần phải gấp đâu…Cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, Triệu tổng đã nói công ty anh ta có vài chuyện muốn nhờ cô giúp, nhân cơ hội tốt này, cô thay mặt Doanh Tín đi học tập rồi về báo cáo lại cho tôi được chứ?”
“…”
Lương Hạnh nghe ông ta nói một hồi, cô cố gắng kềm chế nhưng sắc mặt càng lúc càng xám ngoét: “Quý tổng…”
Còn chưa kịp nói gì, Quý tổng đã ngắt lời cô: “À phải rồi, kêu Mục Điệp và Tiểu Trương về trước đi.
Thế đi nha, tôi còn phải đi họp…Cúp máy đây, tạm biệt.
”
“Quý…”
Tất cả mọi câu nói đều nghẹn lại trong cổ họng của cô, Lương Hạnh siết chặt điện thoại trong tay, cô hít sâu một hơi, tức đến mức ánh mắt tối sầm.
Rõ ràng Quý tổng đã nhận ra manh mối gì đó, chỉ sợ cô hỏi tiếp nên mới vội vàng cúp máy.
“Chị Hạnh, Quý tổng nói gì thế?” Tiểu Trương không nhận ra manh mối gì, chỉ đành hỏi cô.
Mục Điệp phì cười: “Chắc là có nhiệm vụ mới cần chị Hạnh làm nên mới dặn chị ấy về trễ hơn một chút, chúng ta đi thôi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...