Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi


Bên kia điện thoại, ở bệnh viện nơi mấy người Lương Hạnh vừa ra, mẹ Triệu cầm di động, nghiến răng tức giận mắng một câu: Con bé đáng chết này dám cúp điện thoại của bác.
Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh nắm lấy tay bà, thản nhiên phối hợp theo: Đúng là không có học, dù nói thế nào thì bác cũng là bề trên, sao cô ta lại dám cúp điện thoại của bác chứ?
Sắc mặt mẹ Triệu càng khó coi hơn, nhìn hành lang người đến người đi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng: Bác không tin không hỏi ra được, Tiểu Thảo, chúng ta lại đến bệnh viện.
Người phụ nữ trẻ tuổi đúng là Phó Tuyết Thảo, bệnh viện này cũng là cô ta dẫn mẹ Triệu đến, sở dĩ cô ta biết là vì chủ nhật trước cô ta bám theo Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh phát hiện ra, sau đó lại cố ý hỏi thăm một chút.
Người phụ nữ vậy mà lại mang thai, còn là sinh đôi.
Tuy cô ta không hỏi đứa bé đã được mấy tháng nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không thể chúng trở thành con nhà họ Triệu.
Bác gái, chuyện này thuộc về quyền riêng tư của bệnh nhân, bác sĩ chắc chắn sẽ không nói cho bác đâu, nếu bác cố ý đuổi theo để hỏi, chắc chắn sẽ ồn ào khó coi lắm.

Phó Tuyết Thảo giữ chặt bà lại, dịu dàng khuyên bảo.
Trong lòng mẹ Triệu sốt ruột, lại tức giận nói: Vậy bác cũng phải biết đứa bé này rốt cuộc có phải của Thanh không, nó gần đây đều dính lấy người phụ nữ kia, chắc chắn là biết chuyện này lâu rồi, vậy mà còn lừa bác.
Mắt Phó Tuyết Thảo sáng lên, giả bộ không hiểu: Nếu vậy sao anh Thanh lại phải lừa bác? Nếu là con anh ấy, vậy đây là chuyện vui không phải ư? Anh ấy chắc chắn sẽ nói cho bác trước tiên...hoặc nói...anh ấy cũng không xác định được đứa bé này...là của ai.
Sắc mặt mẹ Triệu lập tức thay đổi, bỗng nhiên nhìn cô ta, ánh mắt thâm sâu, giọng nói cao lên: Cháu nói gì? Lẽ nào người phụ nữ kia muốn Thanh nhận ư? Làm ba của một đứa trẻ vô danh?
Mặt Phó Tuyết Thảo trở nên trắng bệch, dường như bị dọa sợ, thận trọng nói: Cháu, đây chỉ là suy đoán của cháu, Long Đằng hợp tác với công ty họ, gần đây cháu thường xuyên qua đó, sau khi ly hôn, bên cạnh cô Lương hình như có vài người đàn ông qua lại thân thiết.
...

Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của mẹ Triệu càng ngày càng tối, cuối cùng vừa sợ hãi lại thận trọng nói: Bác, bác gái, bác không sao chứ?
Mẹ Triệu siết chặt tay, giận run người, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: Về!
Dứt lời, gạt tay Phó Tuyết Thảo ra, giận đùng đùng bước đi.
Tất nhiên là sự tức giận này không nhằm vào Phó Tuyết Thảo.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng bà bỏ đi, vẻ mặt nơm nớp lo sợ biến mất hoàn toàn, nghiêng đâu nhìn mình phản chiếu trên cửa thủy tinh, môi chậm rãi cong lên đầy đắc ý.
Mẹ Triệu tức giận cả quãng đường về nhà, càng nghĩ càng thấy không ổn, kết hôn 3 năm không có động tĩnh gì, sao có thể vừa li hôn đã có thai, điều duy nhất bà có thể hiểu là thằng con trai ngu ngốc của bà chắc chắn đã bị người phụ nữ kia lừa.
Phó Tuyết Thảo đã về, trong nhà ngoại trừ bảo mẫu thì có mình bà, bà móc điện thoại ra, gọi một cuộc cho Triệu Mịch Thanh.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền kết nối.
Giọng nói bình thản của người đàn ông truyền đến: Mẹ, chuyện gì thế.
Mẹ Triệu nuốt nước bọt, nén lại cơn tức, nhưng giọng nói vẫn tệ như cũ: Thanh, hôm nay bác Thẩm cho mẹ xem hình của rất nhiều cô gái, trình độ giáo dục với gia cảnh đều rất tốt, muốn để con đi gặp mặt, nếu con...
Mẹ, gần đây con rất bận, chuyện này để hôm khác hãy nói.

Triệu Mịch Thanh ngắt lời bà không chút dấu vết.
Giọng mẹ Triệu trầm xuống: Hôm khác nói là cái gì? Con đã già đầu rồi, ly hôn cũng lâu rồi, con không tính đi?
Triệu Mịch Thanh không muốn cãi nhau với bà, vẫn bình tĩnh nói như cũ: Con bận lắm, nếu mẹ không có chuyện gì thì con tắt trước đây, hôm khác gọi cho mẹ.
Dường như đã đoán trước được thái độ của anh, mẹ Triệu càng tức giận hơn, thực sự nhịn không nổi nữa, giọng nói liền thay đổi: Có phải là con còn muốn tái hôn với Lương Hạnh đúng không?
Bên kia đầu dây im lặng vài giây, Triệu Mịch Thanh cũng không giấu bà, thẳng thắn nói: Lúc trước con chưa từng nghĩ muốn ly hôn, nếu cô ấy đồng ý, tất nhiên là con bằng lòng tái hôn rồi..

Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TгЦмtгuуe n.мE --
Con! Mẹ Triệu nghẹn lời, không ngờ anh lại trả lời như vậy.
Tức đến nói lắp: Con, con...là vì người phụ nữ kia có thai à?
Giọng nói Triệu Mịch Thanh bỗng nhiên trầm xuống: Ai nói cho mẹ?
Chuyện này ngoại trừ mấy người cạnh cô ra thì không ai biết, ai nói cho bà?
Con đừng quan tâm ai nói, con nói cho mẹ trước, đứa bé người phụ nữ kia mang thai có phải của con không? Mẹ Triệu lạnh giọng cắt ngang.
Là của con.

Con...!Hai mắt mẹ Triệu tức đến biến thành màu đen, không chút vui mừng: Từ lúc nào con ngu như vậy hả? Trước khi ly hôn không có con, sau khi ly hôn liền có, đây không phải là tính toán con à? Sao con lại ngu ngốc chui đầu vào?
Triệu Mịch Thanh hiểu tính cách của mẹ, chắc chắn là có người đã nói gì đó, trầm giọng nói: Mẹ, có phải là con của con hay không con biết rõ điều này hơn mẹ, mẹ đừng quan tâm người ta nói gì cho mẹ, mẹ cũng đừng đi chọc cô ấy, đợi con về giải thích cho mẹ.
Mẹ Triệu bị anh làm cho tức giận đến hít thở không thông, hét vào điện thoại: Con, con bị ngu à? Xung quanh nó có bao nhiêu thằng qua lại mập mờ, biết được đứa bé của ai chắc? Nhà nó giờ có nhiều chuyện không hay, cố ý đào mỏ con đấy, con không nhìn ra được à? Mẹ nói cho con biết, con không được phép liên lạc với nó, nếu không mẹ sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
Nếu con đã không nhìn ra thì người mẹ như bà không thể ngồi yên không quản được, người phụ nữ kia đúng là chuyện gì cũng làm ra được, thậm chí còn dùng đến cả thủ đoạn mang thai.
Bà nói xong, không cho bên kia cơ hội phản bác đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Mẹ! Mẹ! Mẹ...!Sắc mặt Triệu Mịch Thanh thay đổi, nhíu mày gọi đầu dây bên kia nhưng nửa ngày không có hồi âm.
Ngồi trong phòng làm việc, anh trầm mặc suy nghĩ vài giây, trong lòng hơi lo lắng, nhanh chóng bấm số gọi Lương Hạnh.
Lúc này Lương Hạnh và mẹ Lương đã về nhà, nhìn thấy anh gọi đến, giật mình cầm điện thoại lên, bưng cốc nước đi vào phòng ngủ.
A lô!
Kéo rèm cửa lên, cô ngồi bên giường cúi đầu đáp.
Vẫn ở bệnh viện à?
Không phải, mẹ em ra viện rồi, đang ở nhà.

Lương Hạnh cởi giày, nhét chân vào trong chăn, ngồi bó gối nhận điện thoại của anh, giọng nói cũng ôn hòa hơn.
Ăn cơm tối chưa? Giọng điệu trò chuyện của người đàn ông rất tự nhiên.
Ăn rồi.


Mặt Lương Hạnh nóng lên, ngẩng đầu, không tự nhiên mím môi, hỏi: Không để đứa bé đói đâu.

Anh muộn vậy rồi còn gọi điện, có chuyện à?
Có chút chuyện.

Người đàn ông thấp giọng, lộ ra vài phần nặng nề: Mẹ anh...tối nay có tìm em không?
Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, mắt chợt híp lại: Là anh nói cho mẹ anh biết? Triệu Mịch Thanh, anh đã từng đồng ý với em, không nói cho người khác biết không phải ư?
Tên khốn này, cô không nên tin tưởng anh.
Không phải, anh không biết bà ấy từ đâu nghe được, cho nên mới hỏi em, bà ấy có đi tìm em không.
Lương Hạnh im lặng, nhíu mày, một lúc lâu sau trả lời: Buổi tối bà ấy có gọi một cuộc điện thoại, không nói rõ, chỉ nói muốn gặp em, em không đồng ý.
Bên cạnh cô ngoại trừ mẹ, thì chỉ có anh và đàn anh biết, nếu không phải anh, đàn anh cũng không thể, vậy thì có ai biết?
Trong nháy mắt, cô chợt nhớ ra cốc nước lạnh buổi sáng Phó Tuyết Thảo đưa.
Là cô ta?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui