"Cũng không có gì to tát.
Tôi chỉ muốn hỏi cô Lương xem ngày mai cô có rảnh không.
Tôi có một người bạn bao một cái du thuyền tổ chức tiệc rượu vào tối mai.
Tôi cũng không có nhiều người quen ở đây, không biết có thể mời cô Lương làm bạn đồng hành nữ tham gia cùng tôi không?”
Vẻ mặt của Lương Hạnh hơi thay đổi.
Bạn đồng hành nữ?
Bọn họ chỉ gặp nhau được vài lần, thậm chí còn chưa tính là bạn bè, chưa kể địa vị còn chênh lệch quá lớn, vậy mà anh ta lại mời cô làm bạn đồng hành nữ.
Lương Hạnh có chút bối rối, nhưng cô lại không ngốc, người như Thượng Điền, gặp được người phụ nữ ưu tú đoán chừng còn nhiều hơn những người đàn ông cô từng gặp, làm sao cũng không có khả năng xem trọng cô được.
Nhưng sự ân cần của anh ta quá rõ ràng rồi, cho dù không muốn hiểu lầm cũng khó.
Chỉ suy nghĩ một hai giây, cô nhanh chóng mỉm cười, bình tĩnh nói: "Có thể làm bạn đồng hành nữ của Thượng tổng là vinh dự của tôi, sao tôi có thể từ chối được, nhưng tiếc là ngày mai tôi phải đi Tấn Thành công tác rồi, hành trình đã sắp xếp xong xuôi, tôi thực sự xin lỗi."
"Đi công tác à? Vậy thì thật đáng tiếc.
Sớm biết thì tôi đã nói với Qúy tổng một tiếng rồi." Người đàn ông không hề tức giận, cười nhạt: "Đợi đến khi cô đi công tác về thì tôi cũng trở về Kinh đô rồi, không biết đến khi nào mới gặp lại, có thể gặp được một người tài giỏi như cô Lương, xem như chuyến đi đến Nam Thành lần này của tôi không uổng phí rồi.”
Lương Hạnh cầm điện thoại, lông mày dựt dựt, giọng điệu vẫn rất khách khí, cô mỉm cười nói: "Thượng tổng, anh khách sáo quá rồi.
Tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Anh đến Nam Thành đã cứu vớt không ít công ty đang trên bờ vực phá sản, sao có thể tính là uổng phí được? Bây giờ anh cũng là khách hàng chính của Doanh Tín, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
Đi làm đã mấy năm, cái khác không học được nhưng những lời khách sáo thì cô học được một đống để ứng phó với những người tai to mặt lớn như bọn họ, nhưng mà, cô thật sự không thích chuyện này, phải nói là cô rất chán ghét.
Đối phó với loại người thâm sâu khó lường này thật sự rất mệt mỏi.
“Được, tôi sẽ ở Kinh Đô đợi cô.” Người đàn ông mỉm cười, tâm trạng dường như rất hạnh phúc.
"Ừm, tôi nhất định sẽ đến Kinh Đô thăm anh."
Lại khách sáo vài câu nữa, người đàn ông cúp máy.
Lương Hạnh bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Bây giờ cô đã chắc chắn rồi, cái tên Thượng tổng này thật sự có ý muốn tiếp cận mình, nhưng mà, anh ta có ý đồ gì chứ?
Cô không có tiền, lại không có quyền lực, mặc dù ngoại hình và dáng người cũng khá, nhưng cái người thư ký phía sau anh ta còn khá hơn cô, chưa kể còn có một đám phụ nữ giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu kia nữa.
Cho dù sở thích của anh ta có phần khác biệt, nhưng dựa vào thân phận của anh ta, thật sự không cần phải đi xài đồ cũ, đúng không?
Lương Hạnh chống hai tay lên bàn, cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ không ra nên cũng không thèm nghĩ nữa.
Nhưng mà, trong lòng lại nghĩ tới chuyện buồn rầu kia.
Vẫn chưa xác định được thời gian đi công tác, vừa rồi để từ chối Thượng Điền mà cô thuận miệng nói là ngày mai, bây giờ phải làm sao đây?
"Mẹ kiếp! Sớm biết liền trực tiếp nói có hẹn với người khác là được rồi." Cô nhức đầu vỗ trán.
Hối hận cũng không kịp nên cô không suy nghĩ nữa, cầm tài liệu vội vã ra ngoài sắp xếp công việc.
Đúng lúc này, ở đầu dây bên kia, bên trong phòng khách sạn xa hoa, người đàn ông đặt điện thoại di động xuống, chậm rãi đứng lên, đi tới ban công lộ thiên, bên trong chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi là dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt làm tăng thêm mấy phần lười biếng xấu xa.
“Thượng tổng, rõ ràng là không có tiệc rượu, sao anh lại muốn lừa cô Lương, anh không sợ cô ấy thật sự đồng ý sao?” Nữ thư ký đi theo anh ta ra ngoài, đứng ở phía sau cung kính hỏi.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đặt trên lan can, đôi mắt híp lại nhìn về phương xa, so với dáng vẻ trầm ổn dịu dàng bên ngoài, lúc này trong hơi thở lười biếng lộ ra mấy phần lạnh lùng, xa cách.
"Đến lúc đó tổ chức một buổi tiệc rượu thì có sao đâu? Nếu cô ấy thật sự đồng ý, tự nhiên mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, nhưng mà..."
Vừa nói, người đàn ông dần nheo mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Cô ấy có vẻ cảnh giác hơn tôi tưởng."
Nữ thư ký cười nhẹ: "Một người phụ nữ có thể lăn lộn ở nơi làm việc đạt được thành tích như vậy tự nhiên sẽ không đơn giản, nhưng mà, anh tự mình gọi điện thoại cho cô ấy, lại tặng hoa nữa.
Hầu hết phụ nữ đều có thể đoán được ý nghĩa là gì?"
"Nếu tôi không làm rõ ràng hơn một chút, sao cô ấy có thể suy nghĩ kỹ hơn? Nếu cô ấy là một người phụ nữ ngu xuẩn, cũng không đáng để tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy." Đôi mắt sâu thẳm của Thương Điền thoáng qua một chút ưu tư.
Nữ thư ký khẽ cau mày, nhìn bóng lưng của anh ta, khó hiểu hỏi: "Nhưng mục đích của anh cũng không phải là cô ấy.
Cô ấy đã ly hôn rồi, có lẽ cũng không có lợi ích gì.
Lãng phí quá nhiều tinh lực trên người cô ấy, có lẽ không đáng."
Thượng Điền nhìn về phía xa xăm, trầm mặt vài giây, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
"Đáng giá hay không, tự tôi có chừng mực.
Cô đi liên lạc với Doanh Tín bên đó đi, đừng cắt đứt."
Nữ thư ký không chút nghi ngờ, gật đầu: "Vâng."
…….
Buổi tối, tan làm, Lương Hạnh lái thẳng xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ngoài mẹ Lương còn có Hướng Hoành Thừa.
Lương Hạnh thấy anh thì ngây người một chút: "Đàn anh, sao anh lại đến đây."
Người đàn ông mỉm cười: "Tan làm tiện đường nên đến thăm bác."
Xuyến Chi bước tới, mỉm cười ôm lấy chân cô.
Lương Hạnh cúi đầu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, nhìn mẹ Lương ở trên giường: "Mẹ, chân của mẹ đã khá hơn chưa?"
Đoán chừng mẹ Lương rất phiền não, sợ cô bắt bà ở lại bệnh viện nữa, bà vội vàng thúc giục: "Khỏe rồi khỏe rồi, đã sớm khỏe rồi.
Mẹ còn chưa tàn phế đâu mà suốt ngày bắt mẹ nằm trên giường.
Mẹ định để tiểu Hướng đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, con đến đúng lúc lắm, hai đứa đi cùng nhau đi."
Lần này, Lương Hạnh không từ chối, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai con sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ, đêm nay mẹ ở lại một đêm đi."
“Không được, dù sao tối nay mẹ cũng phải về nhà.” Mẹ Lương bướng bỉnh như một đứa trẻ, vén chăn bước xuống giường: “Nếu con không đi thì mẹ sẽ tự đi.”
Ở đây thực sự rất nhàm chán, hơn nữa, Lương Hạnh đi làm hay tan làm đều một mình, cô đang mang thai còn ở nhà một mình, bà thực sự không yên tâm.
Lương Hạnh sợ bà rồi, vội vàng đi tới ôm bà, gật đầu nói: "Được rồi, được rồi, mẹ nằm một lát đi, con đi làm thủ tục cho mẹ."
Hướng Hoành Thừa không kìm được bật cười, đẩy Xuyến Chi đến bên cạnh cô, vừa mặc áo khoác vừa cười nói: "Em vừa mới đến, ở đây nghỉ ngơi với bác đi, để anh đi làm thủ tục cho."
“Em đi cùng anh.” Lương Hạnh không muốn làm phiền anh quá nhiều.
“Không cần đâu, làm thủ tục nhanh lắm, em ngồi một lát đi.” Người đàn ông dịu dàng nhìn cô rồi bước ra ngoài.
Lương Hạnh nhìn anh rời đi, tâm trạng cô nặng trĩu, trong mắt hiện lên tia áy náy.
Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của Xuyến Chi, cô nghĩ sau khi đi Tấn Thành về, nhất định phải thẳng thắn với anh thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ càng không nói ra được.
Làm xong thủ tục xuất viện, mẹ Lương nóng lòng xuống giường thay quần áo rời đi, Lương Hạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười, bà chỉ ở bệnh viện ba ngày mà thôi, hơn nữa còn là bệnh viện tư nhân cao cấp, ăn uống ngon miệng, sao bà vẫn thấy khó chịu nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...