Hai ngày sau, Phó Giai Hi chủ nhận lỗi sai, bày tỏ mình đã nghe chỉ dạy của Kim Minh.
Có bậc thang để xuống, Kim Minh cũng thoải mái hơn đôi chút, xem như việc này cho qua.
Nhưng ngay sau đó Phó Giai Hi nói: "Tôi đã nghiêm túc kiểm điểm, nhận thấy năng lực của bản thân không đủ, trình độ còn thiếu sót.
Căn cứ vào mức độ thu chi khổng lồ của tập đoàn, tôi đề nghị thành lập một ban nghiên cứu thị trường chuyên nghiệp độc lập ở nội bộ tập đoàn."
Chờ Kim Minh phản ứng lại có gì không ổn thì đã quá muộn.
Bên kia, Lưu Quân tuần nào cũng đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo thị trường đã mượn cơ hội báo chuyện này với Nhạc Cận Thành, tự ông ấy chịu phê bình, chịu trách nghiệm nhận lỗi khá chân thành.
Nhạc Cận Thành cân nhắc quyết định đúng sai, đầu tiên đường hoàng phê bình bọn họ một phen, năng lực nghiệp vụ cần cải thiện, trưởng bộ phận Kim Minh chỉ dạy rất đúng, cần phải trừng phạt nghiêm khắc và kịp thời chỉnh đốn, cải cách.
Tiện thể ngay tại chỗ đưa ra phê duyệt, để Nhạc Vân Tông ngay lập tức chịu trách nhiệm về các vấn đề liên quan đến việc thành lập nhóm nghiên cứu hạng mục.
Nhạc Vân Tông đang đánh golf trở tay không kịp.
Chuyện này thoạt nhìn như vẫn thuộc bộ phận của anh ta nhưng có sự can thiệp chăm chỉ của Nhạc Cận Thành, nó trở nên chính đáng và ngày càng cụ thể hơn.
Sau khi tan tầm, ánh hoàng hôn chạng vạng đẹp khôn cùng.
Tựa như quầng sáng dần bị nhuộm bởi một màn sương hồng, một đàn bướm vàng lấp lánh chui ra khỏi lớp vỏ kén.
Phó Giai Hi nghỉ chân ở cửa đại sảnh Bách Phong, cô ngửa đầu nhìn bầu trời bao la một lúc lâu.
Một thời gian sau.
Ánh nắng ban ngày gần như biến mất hẳn, bóng đêm buông xuống phủ kín sân nhà.
-
Khoảng thời gian này Phó Giai Hi tăng ca, thường xuyên đi sớm về trễ.
Nhạc Cận Thành không thể tưởng tượng nổi anh lại trở thành người ở nhà chăm con.
Tuy hằng ngày ít kề cận bầu bạn với nhau nhưng anh cũng không làm tuột dây xích.
Dựa theo thời gian biểu mà Phó Giai Hi đưa ra, anh đã hoàn thành tốt nhiệm vụ đối với đứa con trai ruột.
Nấu cơm tối, không ăn cay, ba mặn một canh, cần phải có một đùi gà lớn.
Rửa chén xong thì ra ngoài đi dạo với cậu chủ nhỏ, tai trái xách ván trượt, tay phải ôm bóng rổ, ngón trỏ móc thêm một đôi giày trượt patin.
Nhạc Gia Nhất dồi dào thể lực, chạy như bay trong khu nhà như một con ngựa nhỏ.
"Ba ơi con muốn uống nước."
"Ba ơi, con ném rổ vào rồi kìa, ba mau nhìn đi, mau nhìn đi."
"Ba ơi con toát hết mồ hôi ra rồi."
"Ba ơi, ba mau khen con ngầu đi."
Nhạc Cận Thành dần đánh mất bản thân trong từng tiếng gọi "ba ơi".
Đứa con trai này hành nhau quá.
Chơi đến tám giờ, hai người về nhà tiến hành quá trình dạy con trai học bài.
Dựa theo yêu cầu của giáo viên, gì mà đánh dấu điểm danh, chụp ảnh đăng lên, còn có cả một bài tập thủ công là làm một chiếc lồng đèn nhỏ.
Nhạc Cận Thành đỡ trán, nhắm nghiền mắt gọi điện thoại cho Tiêu Duệ.
Thư ký Tiêu đã làm hết phận sự, hỏi: "Tổng giám đốc Nhạc cần tôi quay về công ty tăng ca à?"
"Cậu mua hai cái đèn lồng mang đến đây."
"..?"
Hơn mười giờ, ông cậu nhỏ cuối cùng cũng được dỗ đi ngủ.
Tinh thần Nhạc Cận Thành hơi rã rời, còn mệt hơn cả tham gia lớp quyền anh.
Phó Giai Hi tăng ca xong, chuẩn bị lái xe về nhà thì thấy tin nhắn Nhạc Cận Thành gửi đến.
"Con trai ngủ rồi."
Phó Giai Hi mở tấm hình, nhìn gương mặt trẻ con ngoan ngoãn của Gia Nhất, cậu bé hơi cuộn tròn, trông như con rùa đen nhỏ xíu mới phá xác trứng.
"Con đã uống sữa bò chưa?"
"Uống rồi."
"Tắm xong có bôi kem dưỡng da không? Gần đây con hơi dị ứng."
"Đã bôi." Nhạc Cận Thành báo cáo từng việc đã làm, một đoạn văn dài dằng dặc kèm theo biểu cảm [thở dài], [mệt chết] ở cuối.
Nhạc Cận Thành: "Em tan làm chưa? Tôi gọi tài xế chở em về."
"Tôi nổ máy xe rồi." Phó Giai Hi nói: "Chỉ hai mươi phút nữa là về đến.
Anh có đói không? Có muốn tôi mua chút gì về cho anh ăn không? Ba phần mì sợi tươi ăn kèm với hoành thánh được chứ?"
Ban đêm tĩnh lặng, khung chat nhẹ nhàng nhảy lên, mỗi một lần di động rung là như một lần trái tim loạn nhịp.
Nhạc Cận Thành chợt bừng tỉnh, khoảnh khắc đầm ấm cứ như một dòng mật ngọt thong thả chảy xuôi.
Giọng điệu Phó Giai Hi kiên nhẫn và dỗ dành làm Nhạc Cận Thành càng khát khao hơn.
"Đói, nhưng không thấy ngon miệng."
"Vậy anh uống chút thuốc tiêu hóa của trẻ em đi, con trai có đấy."
Nhạc Cận Thành cười rộ lên: "Tôi có phải trẻ con đâu."
Phó Giai Hi chờ đèn đỏ nên đáp ngay: "Được rồi, được rồi, xin hỏi ba của bạn nhỏ Gia Nhất, anh đây muốn ăn món gì?"
Nhạc Cận Thành nói: "Muốn chứ, mẹ bạn nhỏ Gia Nhất à, mau về nhà đi."
Ánh đèn đỏ hắt vào màn hình di động như một lớp sương mù mỏng, tay Phó Giai Hi khựng lại, cô ấn tắt màn hình, không trả lời.
Đi qua hai cái đèn đỏ là đến nhà, đoạn đường bên ngoài trời đúng lúc có chỗ để xe, Phó Giai Hi đỗ xe xong rồi đi xuống.
Đi bộ được vài bước, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ.
Cô quay đầu về phía sau, phát hiện một bóng người đen như mực ngồi ở ven đường cái.
Phó Giai Hi nhíu mày: "Thì ra là cậu."
Thẩm Dã nhíu mày: "Tôi sắp bị chị chọc cho tức chết rồi, trông tôi dễ bỏ qua đến thế à? Chị đả kích tôi quá."
"Ngại quá." Phó Giai Hi hỏi: "Cậu đến khu chúng tôi làm gì? Sửa xe?"
"Đúng vậy, sửa xe.
Xe sửa xong rồi nên tiện thể đợi chị." Thẩm Dã vỗ vào thùng dụng cụ kế bên, chứng tỏ cậu ta không nói dối.
Cậu ta đứng lên, vóc dáng cao một mét tám lăm trong màn đêm càng thêm phần khí thế.
Phó Giai Hi đoán đại khái được cậu ta muốn nói gì, cô chỉ lên trên, có ý định nhắc nhở: "Muốn gặp con tôi à? Thằng bé đi ngủ rồi."
Thẩm Dã nói: "Tôi biết chị đã có con, có con thì ghê gớm lắm sao? Về sau tôi cũng có."
Phó Giai Hi bật cười: "Ồ, vậy cậu cố lên."
Thẩm Dã nói: "Được, tôi sẽ cố theo đuổi chị."
Phó Giai Hi sầu não: "Sao cậu cứng đầu cứng cổ thế chứ?"
Đuôi mắt Thẩm Dã hơi nhếch lên, giống như tàn lửa từ pháo hoa, cậu ta chợt ấm ức nói: "Chẳng phải do chị khó theo đuổi quá à?"
Tình yêu của cậu em như một mồi lửa cháy bùng lên, vừa mãnh liệt vừa thuần khiết.
Sau đó, Thẩm Dã nhét vào tay cô một thứ, nói rằng cô sẽ thích món quà này.
Món quà vuông vức, được gói ghém cẩn thận, trọng lượng như một cuốn sách.
Phó Giai Hi lên lầu, động tác mở cửa khẽ khàng.
Nhạc Cận Thành đúng lúc đang uống nước, anh thò nửa người từ trong bếp ra, giọng nói trơn tru, trong trẻo: "Về rồi à?"
Anh mặc một chiếc áo phông trắng cộc tay, dáng người như giá treo đồ mặc gì cũng đẹp.
Phó Giai Hi khom lưng thay giày.
Dép lê đã được lấy sẵn, lặng lẽ xếp ở bên cạnh.
Nhạc Cận Thành tiện tay rót cho cô một cốc nước, anh bê đến chỗ cô rồi cười hỏi: "Thật sự không mua bữa khuya về cho tôi à?"
Phó Giai Hi liếc mắt nhìn anh một cái: "Lãnh đạo tự mình trông con giúp tôi, tôi nào dám để anh ăn cơm hộp? Nếu tôi không tự tay nấu, về sau chẳng may tổng giám đốc Nhạc gây khó dễ cho tôi thì phải làm sao."
Giọng Nhạc Cận Thành trầm thấp: "Lại bị Kim Minh trừ tiền à?"
"Hiện tại ông ta ngứa mắt với tôi." Phó Giai Hi thở dài: "Làm cái bia ngắm đúng là không dễ dàng."
"Phạt bao nhiêu, tôi tiếp viện cho em."
"Lấy việc công làm việc tư, anh không sợ tôi báo cáo à?"
Nhạc Cận Thành mỉm cười: "Tổng giám đốc không thể có quỹ riêng sao?"
Phó Giai Hi miễn cưỡng nói: "Vậy đưa cho Gia Nhất đi, bỏ cho mẹ chi bằng bỏ cho con trai."
Phó Giai Hi không đùa nữa, cô tùy tiện ném túi xách lên ghế sô pha rồi buộc tóc đi về phía tủ lạnh: "Ăn mì cà chua trứng hành không?"
Cô nấu được.
Nhạc Cận Thành nhìn gói quà bên cạnh túi xách của cô, hỏi: "Em mua thứ gì thế?"
"Người khác tặng, chắc là một quyển sách." Phó Giai Hi nói: "Nếu anh muốn xem thì cứ bóc đi."
Chút chuyện không tốn bao công sức, Nhạc Cận Thành xé bỏ lớp giấy bọc nhựa mỏng tang, bên trong bọc bằng giấy bạc màu xanh đậm, có vẻ rất có lòng.
"Ai tặng thế?" Nhạc Cận Thành vừa xé giấy vừa hỏi.
"Thẩm Dã."
Tay Nhạc Cận Thành khựng lại, lỗ tai như bị oanh tạc, mắt tựa bị tra tấn.
Đúng là một cuốn sách thật.
Nhưng không phải một cuốn sách đứng đắn.
[Một trăm kiểu cách chết của chồng trước.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...