Khi Tiêu Duệ tiến vào văn phòng để giao nước ấm cùng với thuốc trị viêm ruột thì Nhạc Cận Thành đang đứng trước cửa sổ sát sàn và vươn vai.
Anh giơ hai tay lên cao, đồng thời hơi xoay thắt lưng sang một bên, đường cong săn chắc nơi vòng eo như ẩn như hiện.
“Bác sĩ Giang nhờ tôi nhắc nhở sếp uống thuốc đúng giờ.”
Nhạc Cận Thành thỉnh thoảng lại bị viêm dạ dày ruột*, tuy chỉ là một căn bệnh nhỏ nhưng lại vô cùng khó chịu.
Cũng chẳng biết có phải là vì đêm qua anh đã nổi nóng hay không.
Sau nửa đêm, anh cứ cảm thấy không được thoải mái.
*Viêm dạ dày ruột: Là bệnh lý về nhiễm trùng tiêu hóa, gây nên hiện tượng tiêu chảy và một số triệu chứng khác như đau bụng hay buồn nôn.
“Có phải cuộc họp ban chấp hành đã được ấn định vào tuần tới không?” Anh hỏi.
“Vâng, dự kiến sẽ tiến hành vào thứ năm tuần sau.
Trưởng bộ phận Kim Minh sẽ chủ trì cuộc họp, đồng thời các lãnh đạo cấp cao cũng sẽ tham dự.”
“Cậu hãy đưa cho tôi một bản báo cáo phân tích thị trường đi.” Nhạc Cận Thành nói: “Lão Lưu viết rất hay, nội dung cực kỳ phong phú, đáng để học hỏi.”
Tiêu Duệ thở dài: “Đúng vậy.
Trưởng bộ phận Kim không ngại tài năng của mình sẽ bị vùi dập.
Tuy nhiên, trưởng bộ phận Kim lại là một người giỏi giao tiếp.
Nhà cung cấp ở khu vực phía nam phát sinh vấn đề gì đó nên trưởng bộ phận Kim vừa mới đi rồi, chắc là buổi tối sẽ…”
Tiêu Duệ chợt khựng lại.
Bởi Nhạc Cận Thành đang liếc nhìn anh ta.
Tiêu Duệ hơi luống cuống: “Buổi tối có một sự kiện xã giao, tôi thấy trưởng bộ phận Kim đã đưa chị Giai Hi đi cùng rồi.”
—
Phó Giai Hi bị dị ứng với rượu, cứ hễ uống vào thì cả người cô sẽ ửng hồng.
Trong suốt bữa tiệc, cô vẫn luôn thể hiện tốt vai trò của mình: Điềm tĩnh, kiệm lời, khéo léo, hợp tác, là một bình hoa đạt tiêu chuẩn.
Khuôn mặt xinh đẹp như một viên ngọc mỹ lệ, huống chi trong bầu không khí tiệc tùng linh đình này rất cần một liều thuốc mềm mại để điều hòa.
Khách hàng uống say đến mức trở nên mạnh bạo, hay nói đúng hơn là bản chất đàn ông đã bộc lộ rõ ràng.
Ép rượu, khua môi múa mép và trêu ghẹo là bộ ba mà bọn họ không bao giờ chán ngán.
Phó Giai Hi là một người thông minh nên có thể đưa đẩy một cách khéo léo, đồng thời lịch sự từ chối giao thiệp bằng một nụ cười.
Các khách hàng biết đâu là điểm dừng nên cũng chẳng có ý định khiến mọi việc trở nên quá mức khó xử.
Nào ngờ Kim Minh lại đột nhiên lên tiếng: “Cô hãy uống một ly đi, đừng để người ta hiểu lầm rằng Bách Phong của chúng ta không xứng tầm như thế.”
Dây thần kinh của Phó Giai Hi chợt co giật.
Cô phải cố gắng hết sức để duy trì nụ cười tươi tắn của mình.
Tất cả mọi người đều đang theo dõi và chờ đợi, bầu không khí cũng tựa như đang nhấn nút tạm dừng.
Lý trí nói với Phó Giai Hi rằng: Giờ phút này, cô không thể nào phá hỏng tình hình được, bởi cô còn phải tiếp tục cuộc sống của mình trong tương lai.
Rượu Mao Đài hơn năm mươi độ vừa lóng lánh vừa trong suốt.
Phó Giai Hi hít một hơi thật sâu rồi định cầm ly rượu lên.
“Chỉ một ly rượu thì làm sao đủ với một vị khách quý như tổng giám đốc Trương?” Cùng với tiếng cười sang sảng, một bóng người quen thuộc chợt từ trên trời giáng xuống.
Nhạc Cận Thành sải bước vào phòng VIP với đôi chân dài, trông anh rất tùy ý, đẹp trai và thành thục.
Mọi người đều giật mình.
Kim Minh không dám tin: “Tổng, tổng giám đốc Nhạc.”
Nhạc Cận Thành vẫn không hề nhìn vào đối phương mà lập tức đi thẳng tới chỗ Phó Giai Hi, sau đó đưa tay cầm lấy cốc rượu Mao Đài của cô rồi uống một ngụm vào cổ họng.
Không chỉ khách hàng mà ngay cả Kim Minh cũng tỉnh rượu ngay tắp lự.
Sắc mặt của Nhạc Cận Thành vẫn bình thản, lịch sự và hết sức điêu luyện ở chốn danh lợi.
Kim Minh vội vàng nhường lại vị trí chính nhưng lại bị anh ấn bả vai xuống bằng lòng bàn tay.
Nhạc Cận Thành cười nhạt rồi nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một cái ghế nữa, ở ngay chỗ cô ấy.”
Phó Giai Hi vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Cô chỉ tự giác di chuyển sang một bên để chừa ra một khoảng trống.
Nhạc Cận Thành tham gia xuyên suốt bữa ăn này.
Anh ngồi bên cạnh cô và trò chuyện vui vẻ, không hề từ chối uống rượu.
Khách hàng cứ như trúng được giải thưởng lớn, bởi muốn gặp được quản lý cấp trung và cấp cao của Bách Phong không hề khó khăn chút nào.
Nhưng nếu có thể khiến Nhạc Cận Thành thu xếp công việc, bớt chút thì giờ để tiếp đãi bọn họ thì thực sự rất hiếm thấy.
Bữa tiệc xã giao chính là như vậy, nhấc một ly rượu lên nghĩa là mở ra một con đường, sau đó nhất định phải ở lại với bọn họ đến cùng.
Nhạc Cận Thành tỏ vẻ thoải mái và chừng mực, khí chất hàm súc, uống rất nhiều rượu.
Kim Minh thầm nghĩ ngợi, mặc dù trong lòng không chắc chắn nhưng cũng đã hiểu ra rằng: Có lẽ ông ta đã làm sai điều gì đó và hoàn toàn làm phật lòng người đàn ông này rồi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kim Minh lập tức dốc hết sức lực để lấy lòng anh: “Tổng giám đốc Nhạc, để tôi đưa sếp về nhà nghỉ ngơi trước nhé?”
Ông ta vừa mới dứt lời thì một chiếc Bentley màu đen đã dừng lại ngay trước mặt họ.
Tiêu Duệ hạ cửa sổ xuống rồi nói: “Không cần làm phiền trưởng bộ phận Kim đâu, tôi sẽ đưa tổng giám đốc Nhạc về.”
Kim Minh càng cảm thấy lòng mình nặng nề hơn.
Thậm chí ông ta còn chẳng đưa tài xế đi cùng mình.
Đúng là Tiêu Duệ đã tự lái xe đưa Nhạc Cận Thành đến đây.
“Chị cũng đi cùng đi.” Giọng điệu của thư ký Tiêu vô cùng trôi chảy.
Anh ta nói với Giai Hi rằng: “Tôi nhớ là khu chung cư của chị cũng vừa khéo tiện đường của chúng tôi.”
Kim Minh bèn giành nói trước: “Đừng trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của tổng giám đốc Nhạc nữa.
Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về sau.”
Tiêu Duệ cười cười: “Tôi đã nói rồi mà.
Tiện đường.”
Nhạc Cận Thành đã lên xe trước và không nói một lời nào, cửa xe cũng chẳng đóng lại, rõ ràng là anh đang đợi cô.
Phó Giai Hi cũng lẳng lặng ngồi lên xe.
Xe chạy vào tuyến đường chính.
Ánh đèn lẫn bóng tối của trung tâm CBD* thật thư giãn.
Gợn gió đêm nhẹ nhàng.
*Trung tâm CBD: Viết tắt của cụm từ Central Business District.
Đây là khu vực trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Nhạc Cận Thành dựa đầu vào chỗ tựa lưng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng di chuyển trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, ánh sáng và bóng tối cứ thay đổi, những tia sáng nhỏ vụn được lọc ra dưới hàng mi của anh.
Mùi gỗ thoang thoảng trong xe khiến luồng chảy của không khí chậm lại.
Nhạc Cận Thành trông có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đang đặt trên bụng anh càng ngày càng siết chặt lại.
Phó Giai Hi cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trong ngăn chứa đồ, bên cạnh còn có thuốc nữa.
Cô bèn mở nắp cốc ra rồi đưa qua cho anh: “Chứng viêm ruột chưa khỏi mà anh còn dám uống rượu như vậy à!”
Nhạc Cận Thành mở mắt ra.
Làm sao cô biết?
Tiêu Duệ đang lái xe chủ động thừa nhận bằng cách khẽ nói: “Tổng giám đốc Nhạc, tôi đã nói với chị Giai Hi rồi.”
Anh ta đã đăng lên WeChat để nói về việc Nhạc Cận Thành là một người bị bệnh liên tục, cực kỳ khốn khổ.
Nhạc Cận Thành thực sự cảm thấy không khỏe cho lắm nên cũng không tỏ ra nghiêm chỉnh nữa.
Anh nhận lấy nước ấm, uống một ngụm rồi hỏi: “Em bị dị ứng với cồn, nếu tôi không uống thay em thì còn uống thay ai nữa chứ?”
Giọng điệu của anh hết sức bình thường nhưng lại khiến Phó Giai Hi thảng thốt khi nghe thấy.
“Tôi có cách ứng phó mà.” Cô đáp.
“Được rồi, là do tôi rảnh rỗi nên sinh nông nổi thôi.”
Nhạc Cận Thành lạnh lùng tiếp lời rồi lại xê dịch sang bên cạnh để cách xa cô một chút, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Anh đang tức giận và cũng hơi ấm ức.
Phó Giai Hi ngẫm nghĩ một lúc, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: “Vậy bây giờ anh còn đau lắm không?”
Nhạc Cận Thành đáp: “Dữ dội luôn.”
“Vậy thì anh hãy uống thuốc đi, sau đó đến bệnh viện để tiêm thuốc.”
“Tôi không tiêm đâu.”
“Được rồi, không tiêm nữa.
Anh cứ uống thuốc trước đi đã.”
Nhạc Cận Thành vươn tay, lòng bàn tay mở ra rồi hướng về phía trước.
Phó Giai Hi nhẹ nhàng đặt thuốc vào tay anh.
“Thuốc đắng lắm.”
“Tôi có kẹo trong túi xách đấy.”
“Nước nóng quá.”
Phó Giai Hi lấy lại cốc giữ nhiệt: “Để tôi thổi nó cho.”
Nhạc Cận Thành nuốt thuốc xuống, bả vai dần dần thả lỏng.
Anh nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, một nếp gấp nông xuất hiện giữa mi tâm giống như vầng trăng lạnh lẽo ở phía chân trời, khuôn mặt tuấn tú đầy chán nản và suy sụp.
Phó Giai Hi nhìn chằm chằm vào Nhạc Cận Thành.
Trong thoáng chốc, cô có đủ loại suy nghĩ nhưng lại chẳng có cái nào cụ thể cả.
Tốc độ xe ổn định, quang cảnh thành phố về đêm cứ mơ màng như mây khói.
Có lẽ Nhạc Cận Thành thực sự rất mệt mỏi, toàn thân y hệt một mặt biển đã bị đóng băng.
Lúc Phó Giai Hi đang muốn nhìn sang chỗ khác thì anh bỗng dưng mở lời, giọng nói trầm thấp và có phần khàn khàn: “Em thật sự đã quên rồi à?”
Dẫu chỉ là một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Phó Giai Hi lại hiểu ra chỉ trong giây lát.
Hàng năm, vào ngày sinh nhật của mình, anh đều ước nguyện một điều.
Nhạc Cận Thành đã mở mắt ra, trông vừa trong trẻo, khô ráo mà lại vừa ngời sáng, tựa như một tấm lưới sâu thẳm mà cố chấp.
Phó Giai Hi vẫn luôn giữ im lặng.
Yết hầu của Nhạc Cận Thành khẽ trượt.
Vậy là trong suy nghĩ của cô, anh đã biến thành một kẻ tầm thường chỉ biết ước mơ phát tài và mưu cầu danh lợi mà thôi.
Nhạc Cận Thành cảm thấy tủi thân và không cam lòng.
Anh muốn giải thích rõ ràng, giọng nói hạ thấp như đang gầm lên: “Sao em lại nói về tôi như vậy ngay trước mặt con trai của chúng ta? Rõ ràng tôi đã kể với em rồi mà.
Em biết, rõ ràng là em đã biết tất cả rồi mà…”
“Tôi chỉ từng ước nguyện một điều duy nhất mà thôi, đó là năm nào cũng được ở bên cạnh em…”
Đó là một tình yêu sâu đậm và cũng là chấp niệm điên cuồng.
Anh ước gì mình sẽ ở bên em trọn đời trọn kiếp.
Vào khoảnh khắc tiếng gầm trầm thấp được phát ra, Phó Giai Hi cũng đồng thời lên tiếng.
Giọng nói của cô cực kỳ khẽ khàng nhưng mỗi một chữ lại rất rõ ràng.
“Tôi chưa từng quên.” Cô đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...