Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận


Trong sự yên tĩnh, Phó Giai Hi thấy rõ biểu cảm của Nhạc Cận Thành.

Đôi môi mím chặt, đuôi mắt nhuốm lạnh lùng, trông không thoải mái chút nào.

Anh thản nhiên nói: “Giác ngộ nhanh đấy.”

Tâm trạng của Phó Giai Hi cũng không vui vẻ gì, mới sáng ra đã bị vu oan, sao còn phải nhìn sắc mặt của anh.

Thế nên cô phản bác, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Phải nói là tôi nhận thức quá muộn, tôi nên hiểu rõ đạo lý này từ đầu mới đúng.”

Nhạc Cận Thành hỏi: “Cho nên em hối hận à?”

Phó Giai Hi nhìn anh, ném ngược lại vấn đề: “Chắc vậy, anh cũng có thể nghĩ như thế.”

Sắc mặt Nhạc Cận Thành rất tệ, cứ như thể người nằm trên giường bệnh vốn là anh chứ không phải là con trai.

Phó Giai Hi nói: “Kiếm tiền thì có gì không tốt? Tiền nhiều hay ít đều là vinh quang.

Trong mắt người nhà của anh, sự cố gắng của người khác luôn bị coi thường.”

Nhạc Cận Thành bực bội nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”

“Tôi không thích bác dâu cả của anh.” Phó Giai Hi nói thẳng: “Sau này xin hãy cố gắng đừng xảy ra tình huống đột xuất như vậy, nếu họ muốn đến thì hãy thông báo trước để tôi tránh mặt, tránh cho hai bên đều xấu hổ.

Đây là quy định trong hiệp nghị, xin đừng vượt quá giới hạn.”

Cô nói thẳng như một trang giấy A4 trống không, trắng tinh đến nỗi vừa thấy đã hiểu rõ, không có bất cứ vòng vo.

Nhạc Cận Thành như bị thương trong lòng, có khổ mà không nói nên lời.

Điều khiến anh buồn bực chưa bao giờ là những thứ đó, mà là câu nói “không quan trọng”, chỉ thiếu điều chỉ vào anh nói rõ họ tên.

Cuối cùng, Nhạc Cận Thành không nhịn được: “Nếu tôi không quan trọng thì tại sao trước kia em lại chọn tôi?”

Phó Giai Hi khựng lại, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cười tự giễu: “Đúng thế, cho nên tôi phanh lại kịp thời.”

Nhạc Gia Nhất ngồi trên giường bệnh, hào hứng nghiên cứu món quà lego, không hiểu gì về trận cãi vã làm tổn thương tinh thần của cha mẹ mình.

Sau đó, cảm xúc của Nhạc Cận Thành trở nên bình tĩnh hơn, ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục chơi với con trai nửa giờ, cho đến khi Tiêu Duệ gõ cửa: “Sếp Nhạc, đã đến giờ rời đi rồi, cuộc họp không thể hoãn tiếp.”

Nhạc Cận Thành nhìn thẳng về phía trước, lướt qua bên cạnh Phó Giai Hi.

Rời khỏi phòng bệnh, trên đường đi, Tiêu Duệ đi theo bên cạnh báo cáo: “Đã chuẩn bị xong bản thảo phát biểu, sếp có thể xem thời gian cuộc họp rồi điều chỉnh bất cứ…”

Nhạc Cận Thành bỗng giơ tay đấm lên bức tường bên cạnh như muốn trút giận.

Tiêu Duệ kinh hãi, chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào? Sếp nổi giận cỡ này, không biết có giữ được tiền thưởng quý này hay không.

Trong phòng bệnh, Phó Giai Hi đang thu dọn đồ dùng hằng ngày để tiện buổi chiều ra viện.

Nhạc Gia Nhất nói: “Mẹ, lúc ba rời đi trông không vui gì cả.”

Phó Giai Hi ừ một tiếng: “Dạo gần đây ba hơi bận.”

“Ồ.” Nhạc Gia Nhất cúi đầu nhìn lego, chốc lát sau lại ngẩng đầu: “Ba kêu con nói với mẹ, nhớ xem máy tính một chút.”

Điều dưỡng vào phòng truyền bình nước cuối cùng, sau khi con trai ngủ thiếp đi, Phó Giai Hi mở máy tính lên.


Trên màn hình, một tệp tài liệu mới sửa xuất hiện bên cạnh hồ sơ đấu thầu của cô.

Phó Giai Hi bấm mở, sau đó sửng sốt.

Đây là đề xuất hồ sơ đấu thầu mà Nhạc Cận Thành đã sửa lại giúp cô sau khi đêm qua đến bệnh viện gác đêm.

Bổ sung thêm đối với kết cấu tổng thể, biểu đồ dữ liệu, quy định phái sinh, thậm chí sửa đổi miêu tả bằng tiếng Anh ở mấy chỗ để hành văn trở nên chuyên nghiệp hơn.

Anh vừa trau chuốt xong, chất lượng bản thảo thật sự được nâng cấp hơn hẳn.



Sau khi Nhạc Gia Nhất khỏi bệnh, Phó Giai Hi nhanh chóng chú tâm vào công việc.

Cô đến công ty, xử lý công việc tồn đọng trước, suốt một buổi sáng không rảnh để uống nước.

“Chị Giai Hi, ăn một viên ô mai đi, không chua chút nào đâu.” Đồng nghiệp biết cô không ăn đồ chua nên cố ý mang vị ngọt cho cô.

“Cảm ơn nhé.”

Ô mai thơm ngon, hương vị ngọt ngào, Phó Giai Hi xoa xương cổ, hỏi: “Buổi sáng sếp Tần bận họp hả? Không thấy anh ấy về văn phòng.”

“Sếp Tần đi công tác rồi.”

“Ừ.”

Đồng nghiệp thì thầm: “Chị Giai Hi, chị chưa nghe tin tức gì hả?”

Phó Giai Hi ngẩng đầu: “Hửm?”

“Mọi người đều đồn sếp Tần sắp nhảy việc rồi.”

Phó Giai Hi nhíu mày, không đồng ý nhìn cô ấy: “Anh ấy vừa nhậm chức một tháng, dự án Osto cũng đang được triển khai, không có lý do gì để đột ngột nhảy việc sang công ty khác.”

Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải, sau đó thì thầm nhỏ hơn: “Đúng là không biết thật hay giả nhưng chuyện này được lan truyền từ công ty Kim Vũ, chị nghĩ xem có phải là thật không?”

Kim Vũ cũng tham dự hội thầu Osto lần này, cạnh tranh ngang ngửa với Chứng khoán Trường Địch.

Phó Giai Hi suy nghĩ một lát, càng có khuynh hướng đây là thủ đoạn cạnh tranh cố ý tung tin đồn của đối thủ.

Buổi chiều, Tần Hòa đi làm đúng giờ, cuộc họp nghiên cứu thảo luận vẫn được cử hành đúng như thường lệ.

Bầu không khí thảo luận của nhóm nhỏ đang hừng hực khí thế, Tần Hòa tập trung tinh thần lắng nghe, vẫn bình tĩnh chín chắn như trước.

Phó Giai Hi càng khẳng định suy đoán của mình, làm lơ lời đồn ấy.

Sau khi tan họp, Tần Hòa nói: “Giai Hi, em nán lại một lát.”

Sau khi các thành viên rời đi, cửa bị khép lại, Tần Hòa lấy một túi quà dưới bàn làm việc: “Cuối tuần anh đi Thủy Độ một chuyến, bên kia nổi tiếng là nuôi mật, anh mang cho em hai bình để dùng thử.”

Phó Giai Hi nhận lấy: “Cảm ơn sếp Tần.”

“Nơi này không có người ngoài, cứ gọi anh là đàn anh.” Tần Hòa nói: “Đi làm nhiều năm trời, suốt ngày nghe người ta sếp này giám đốc nọ, nghe đến nỗi lặng cả người.”

“Đàn anh, anh đang khoe với em đấy à?” Phó Giai Hi cười nói: “Mỗi hệ thống đều có quy tắc riêng, chỉ cần không đánh mất bản thân là được.”

Tần Hòa cũng cười: “Trò chuyện với em lúc nào cũng thoải mái, mỗi lần sắp lạc đường thì một tiếng gọi ‘đàn anh’ của em sẽ khiến anh không quên ước mơ ban đầu của mình.

Vấn đề được đưa ra trong cuộc họp vừa rồi, em có ý tưởng gì không?”


Khống chế chi phí, phân chia danh mục, hai điểm này cực kỳ trùng khớp với nội dung đã được Nhạc Cận Thành sửa chữa.

Suy nghĩ của Phó Giai Hi tách ra làm hai nửa, suy tư một lát rồi trả lời: “Có, để em bổ sung thêm chi tiết.”

Tần Hòa nói: “Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta lần này là Kim Vũ, nếu thắng dự án Osto thì coi như không phụ sự vất vả của em trong khoảng thời gian này.”

“Đều là công lao của mọi người.” Phó Giai Hi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi rõ thắc mắc trong lòng: “Đàn anh, nếu có cơ hội tốt hơn thì anh có suy xét đến chuyện rời đi không?”

“Sau này nếu có, tất nhiên anh sẽ cố gắng nắm bắt.” Tần Hòa trả lời chân thành: “Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.”

Phó Giai Hi yên lòng, gật đầu nói: “Chờ em hoàn thiện xong rồi sẽ cho anh xem.”



Bạch Đóa đã sớm hẹn bữa tối với cô, cùng nhau đi ăn thử hương vị ở quán lẩu Triều Sán mới khai trương.

“Sao cậu không dẫn con nuôi của tớ đi cùng?”

“Thằng bé vừa khỏi ốm, không đến trường mầm non mà ở chỗ ba nó.” Phó Giai Hi vừa ngồi xuống vừa xoa bóp vòng eo tê mỏi.

“Nó ở nhà họ Nhạc à?” Bạch Đóa cười khẩy: “Nói không chừng đám người kia sẽ tiếp tục tẩy não thằng bé, ly gián quan hệ của hai mẹ con cậu.”

Phó Giai Hi rất vô tư: “Con trai tớ có ngốc đâu, biết đi đâu tìm được một người mẹ tốt như tớ chứ.”

“Ái chà chà.” Bạch Đóa giả vờ vuốt ve cánh tay, da gà vương vãi khắp nơi.

“Nó không đến nhà họ Nhạc, chơi lego trong văn phòng của ba nó.” Phó Giai Hi nói: “Gần đây tớ bận lắm, hội đấu thầu sẽ diễn ra vào tuần sau.”

Bạch Đóa rất hả dạ: “Không phải là con của một mình cậu, đúng là nên để Gia Nhất chơi lego với ba nó.”

Phó Giai Hi nói chuyện khách quan: “Anh ấy chưa bao giờ đùn đẩy trách nhiệm.”

“Thôi, đừng nhắc đến anh ta nữa, lẩu cũng biến thành đen đủi.” Bạch Đóa cười hì hì: “Lát nữa đi dạo với tớ, tớ muốn mua đồ.”

Phó Giai Hi bị cô ấy kéo lên tầng bốn của trung tâm thương mại.

“Cậu nghĩ bộ nào đẹp hơn?” Bạch Đóa hào hứng ướm thử lên người.

Phó Giai Hi hắng giọng: “Cậu nên hỏi anh bạn trai Tiểu Triệu của cậu mới phải.”

Cửa hàng bán đồ dùng ái tình của hãng JM này thiết kế rất đẹp, từ phong cách trang hoàng cho đến triển lãm trưng bày hàng hóa, lối đi để mua sắm đều rất dễ chịu.

Bạch Đóa lấy hai bộ bikini có lông tơ kết hợp với dây xích kim loại, tràn ngập sự tương phản.

Phó Giai Hi chỉ than thở, phi công trẻ với máy bay quả nhiên là biết chơi đùa.

“Hơi đắt.” Bạch Đóa suy xét giá tiền: “Mấy thứ kia không mua vậy.”

Mấy món công cụ hỗ trợ khiến Phó Giai Hi mở rộng tầm mắt, ai không biết còn tưởng công năng làm chuyện ấy của cậu bạn trai trẻ tuổi kia có vấn đề ấy chứ.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình mời mọc, cung cấp rất nhiều phúc lợi giảm giá: “Cấp bậc hội viên càng cao thì càng được ưu đãi.”

Nghe xong, Bạch Đóa hỏi: “Bạch kim thì phải nạp bao nhiêu tiền?”

“Năm ngàn tệ.”


“Đắt.”

Trong nhà Bạch Đóa không có mỏ quặng, số tiền này quá nhiều.

“Chị Giai Hi!”

Một giọng nói vang lên từ đằng sau, Phó Giai Hi ngoảnh đầu, không ngờ lại trùng hợp gặp Vạn Ngọc.

Vạn Ngọc thướt tha bước tới, nhiệt tình hỗ trợ: “Em có thẻ, dùng thẻ của em để giảm giá đi!”

Cô ta hào phóng nhiệt tình đọc số thẻ của mình, hơn nữa còn rất biết chừng mực: “Em không quấy rầy chị Giai Hi nữa, em đi dạo thêm một lát đây.”

Phó Giai Hi đành phải nói lời cảm ơn, sau đó nháy mắt ra hiệu với Bạch Đóa.

Lúc rời cửa hàng, Bạch Đóa hỏi: “Kia là ai thế?”

Phó Giai Hi giải thích: “Chồng cô ấy là Nhạc Vân Tông, chú hai của Gia Nhất.”

“À, cô vợ mới cưới ấy hả?” Bạch Đóa thương xót: “Sao người đẹp lại nghĩ quẩn, gả cho một thằng đàn ông từng có một đời vợ thế không biết.”

Phó Giai Hi không muốn tán phét sau lưng người khác, chỉ trả lời qua loa: “Mỗi người đều có hướng đi khác nhau.”



Nhạc Cận Thành dẫn Nhạc Gia Nhất về nhà họ Nhạc ăn tối.

Lúc xuống xe, gió thổi rất mạnh, anh khoác áo vest của mình lên người con trai.

Nhạc Gia Nhất lẩm bẩm: “Không biết mẹ có mang áo khoác không.

Ba ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ.”

Nhạc Cận Thành cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Con không muốn ngủ với ba hả?”

“Muốn.” Đôi mắt Nhạc Gia Nhất trong veo: “Nhưng mẹ vừa sợ bóng tối vừa sợ lạnh, con không muốn mẹ ngủ một mình.”

Dự báo thời tiết thông báo buổi tối sẽ có bão, từ chiều tối đã có dấu hiệu.

Dì Chu bước ra nghênh đón, Nhạc Gia Nhất được mọi người vây quanh vào nhà.

Nhạc Cận Thành đứng trong sân, gọi điện cho Tiêu Duệ.

“Sếp Nhạc.” Tự giác của một thư ký khiến Tiêu Duệ nghe điện thoại rất nhanh: “Hôm nay bộ phận xây dựng đã giao nộp bản quy hoạch, công việc sưu tập tài liệu hoàn thành không tệ, có cần tôi gửi vào email của sếp ngay bây giờ không?”

Nhạc Cận Thành nhìn những nụ hoa đung đưa trước gió, cơn bão đêm nay e rằng sẽ khiến hoa bị nở muộn hơn mọi năm.

“Lần trước tôi đi công tác ở Thanh Hải mua chăn nỉ.” Anh nói: “Cậu đi một chuyến, đưa cho Giai Hi.”

Cô sợ lạnh.

Anh vẫn nhớ rõ.

Trong biệt thự, cả nhà đoàn viên, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Vạn Ngọc đối diện với cửa chính, thoáng nhìn thấy bóng dáng Nhạc Cận Thành đang đi đến cửa từ cửa sổ sát đất, con ngươi cô ta đảo tròn, cười tủm tỉm nói với Doãn Trinh: “Bác dâu cả, bác đoán xem hôm nay cháu gặp được ai?”

Nhạc Cận Thành vào nhà, dì Chu nhận túi xách của anh, sau đó cầm dép lê đặt xuống sàn: “Gia Nhất đang ở trên lầu chơi với ông nội, nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.”

Giọng nói của Doãn Trinh cực kỳ chói tai: “Bác biết ngay mà, mấy đồng lương quèn của cô ta thì có nghĩa lý gì? Mua đồ mà cũng do dự nhiều lần, lỡ người khác thấy, ai biết sẽ bịa đặt nhà họ Nhạc chúng ta như thế nào.”

“Ôi, anh cả.” Vạn Ngọc đứng dậy giải thích: “Hôm nay em gặp chị Giai Hi đi dạo trong trung tâm thương mại.”

Trong lòng Doãn Trinh vẫn canh cánh chuyện lần trước bị anh làm mất mặt trong bệnh viện, bây giờ bắt được nhược điểm, bà ta nói bằng giọng điệu khí phách: “Muốn tự lập không sai, nhưng cũng nên biết rõ mình là ai, năng lực có hạn thì đừng nói ẩu nói tả.”

Dì Chu tinh mắt đưa lên một ly nước: “Độ ấm vừa đủ, uống một chút đi.”

Nhạc Cận Thành nhận ly nước, vẻ mặt thờ ơ uống cạn ly.


Doãn Trinh tự cho là mình có lý, mồm mép càng ngang ngược: “Con người thì phải thấy rõ hiện thực.”

Một tiếng “choang” chói tai vang lên, ngưng bặt khí thế của bà ta.

Nhạc Cận Thành ném mạnh ly nước vừa uống cạn xuống sàn nhà, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi.

Vạn Ngọc sợ hãi che ngực, cả biệt thự nhà họ Nhạc như bị ấn nút “tạm dừng”.

Nhạc Cận Thành áp sát Doãn Trinh: “Cô ấy làm bất cứ chuyện gì, không cần nhận được sự đồng ý của bất cứ kẻ nào.

Cô ấy có cuộc sống như thế nào, không cần phải làm theo bất cứ khuôn mẫu nào.

Tất cả những gì mà tôi cho cô ấy là nghĩa vụ, là điều tôi nên làm.

Cô ấy có cần hay không, là mong muốn của cô ấy.

Nếu cứ khăng khăng phải nói rõ quan hệ thì cô ấy là mẹ của Gia Nhất, là bạn đời ngày xưa của tôi, tất cả những thứ đó thì liên quan gì đến bác dâu cả đây?”

Doãn Trinh không dám thở mạnh: “Rất nhiều chuyện, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của dòng họ và tập đoàn.”

Nhạc Cận Thành cụp mắt: “Bác dâu, bác không có chức vụ trong tập đoàn, cũng không mang họ Nhạc, chuyện này càng không liên quan tới bác.”

Những lời này hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho bà ta, thậm chí còn chẳng buồn khách sáo.

Nhạc Cận Thành chậm rãi ngồi xuống, nhặt từng mảnh sứ vỡ đặt vào lòng bàn tay, không ngẩng đầu lên mà nói: “Dù gì bác cũng là người lớn trong nhà, hiểu rõ đạo lý ‘con người phải thấy rõ hiện thực’.

Vậy thì kể từ ngày mai, Minh Hàng thuyên chuyển đến công ty con, đi theo trưởng bộ phận Lý ra ngoài kéo đơn hàng.

Tích lũy kinh nghiệm từ bậc cơ sở sẽ giúp cậu ấy được hưởng lợi cả đời.”

Doãn Trinh lấy làm hoảng hốt, đó là con trai của bà ta, xưa nay đã được quen thói nuôi chiều.

“Sao… Sao cháu lại làm vậy? Thằng bé là em họ của cháu cơ mà!”

“Lười biếng vô kỷ luật, không có một chút trách nhiệm.” Nhạc Cận Thành bình tĩnh nói: “Cảm ơn bác dâu đã nhắc nhở, đúng như lời bác, thái độ làm việc của cậu ấy như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Nhạc và tập đoàn.”

Lửa giận lần này, không có nước nào dập tắt được.

Động tĩnh lớn như vậy mà không một ai dám tiến lên khuyên nhủ.

Nhạc Cận Thành xoay người lên lầu, cố ý chờ Vạn Ngọc trong phòng tiếp khách tầng hai.

Vạn Ngọc sinh lòng e ngại đối với người này, thấp thỏm bất an hỏi: “Anh cả, anh có chuyện gì vậy?”

Lúc này, thái độ của Nhạc Cận Thành rất bình tĩnh, hỏi: “Hôm nay cô gặp Giai Hi.”

“À, vâng, trên tầng bốn Quốc Kim.”

“Cô ấy muốn mua cái gì?”

Nghe nói Phó Giai Hi lưỡng lự trước món đồ mình thích, Nhạc Cận Thành lại rất khó chịu.

Anh muốn hỏi rõ ràng rồi tặng tất cả những thứ mà cô coi trọng cho cô.

Vạn Ngọc lộ vẻ khó xử, cười nói: “Anh cả, em ngại không dám nói.

Anh có biết JM không? Một nhãn hàng chuyên bán đồ dùng và nội y ái tình, em gặp chị Giai Hi ở đó.”

“…”

Đêm hôm nay, Nhạc Cận Thành làm việc cả đêm để chống cự mất ngủ.

Chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu anh chỉ suy nghĩ một điều.

Cô mua mấy thứ đó thì có tác dụng gì?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui