Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


“Không sao, họ là những người bị lưu đày cùng chúng ta.”
Người đến là một nam tử cao gầy, mặc áo dài màu sẫm, trông chưa đến hai mươi, mắt nhìn chằm chằm, tỏ ra gấp gáp.
Sau lưng hắn còn có một hán tử mặt đen to lớn, người ấy cao to vô cùng, khi ở trong bóng tối giống như một ngọn núi sừng sững, tạo cảm giác áp bức to lớn, nhưng khi lộ mặt ra lại cười tươi, một cách kỳ lạ, tạo cảm giác ngớ ngẩn tương phản.
Thấy Từ Chấn Anh nhìn mình, nam tử ấy tự thấy thất lễ, vội vàng chắp tay cúi đầu xin lỗi.
“Hai vị cô nương, thật sự là mạo phạm.

Tại hạ là Hàn Nhữ Thanh nhánh bên của Hàn gia Sơn Âm, vừa nãy định vào trạm dịch xin chút đồ ăn, nhưng vô tình nghe thấy hai vị cô nương nói chuyện, một lúc nghe mê mẩn, rồi… rồi…”
Từ Chấn Anh lại liếc nhìn đại hán cao lớn kia.
Hàn Nhữ Thanh lập tức gãi đầu nói.
“Đây là bạn mới quen hôm nay của ta, tên Lưu Đại Tráng, là người rất trượng nghĩa, trưa nay còn cho ta mượn hai cái bánh bao.”
Bánh bao, lại còn mượn?
Hàn Nhữ Thanh nói.
"Ta không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là vừa lúc đi đến đây, nghe các cô nương nói chuyện làm quan hay không làm quan gì đó, thấy tò mò nên nghe được vài câu."
Sắc mặt Từ Âm Hi thay đổi nhẹ, nàng ghé tai Từ Chấn Anh thì thầm.
"Hàn gia Sơn Âm, là thế gia trăm năm, đã có ba hoàng hậu, tám Hàn Lâm, ba thủ phụ.

Hiện tại Hàn thủ phụ cũng là người của Hàn gia Sơn Âm."
Từ Chấn Anh ngẩn ra, nhưng Hàn Như Thanh đã lớn tiếng tự giới thiệu.

"Hàn gia Sơn Âm có chút danh tiếng, nhưng đó là vinh quang của chi chính.

Nhà ta chỉ là một chi bên, lo liệu chút sản nghiệp tổ tiên, miễn cưỡng không chết đói mà thôi.

Hơn nữa, ta đã bị gia tộc trục xuất rồi ——"
Từ Chấn Anh và Từ Âm Hi đều ngẩn người.
Thời cổ đại chuyện bị gia tộc trục xuất là chuyện tày trời, thanh niên này lại cười tươi không hề bận tâm.
Chẳng lẽ đây là một kẻ ngốc?
Hàn Như Thanh cười ha hả, tự tiện ngồi xuống, toát lên vẻ phong thái của kẻ sĩ ngông cuồng.
"Không cần ngạc nhiên, ta bị liên lụy bởi vụ án gỗ, đã vào đại lao.

Lại do thân phận nhạy cảm, bị người ta lôi ra làm quân cờ công kích vị nhị thúc xa của ta đang làm thủ phụ.

Tổ phụ của ta ngày đêm lo sợ, chỉ hận ta liên lụy cả chi bên này, hận không thể giết ta để lấy lòng nhị thúc.

Cha ta có một đống con thứ, mất ta cũng chẳng sao, liền loại tên ta khỏi gia phả.

Giờ ta là kẻ nhàn vân dã hạc thực thụ rồi ——"
Từ Âm Hi sững lại, rồi mới hỏi.
"Vậy lệnh tôn thì sao?"
"Nương ta mất sớm rồi, chết khi sinh ta ra."
Thanh niên kia nhắc đến cái chết của mẹ mình một cách thản nhiên, không thấy chút cảm xúc nào, ngược lại còn cười.
"Vậy nên ta, đứa con cháu gia tộc Hàn thị này, chỉ là một cái vỏ trống rỗng mà thôi."
Một lúc im lặng.
Nhưng Hàn Như Thanh không bận tâm, phất tay nói.
"Đừng nói những chuyện không vui này, cô nương tiếp tục đi, vừa nãy nói rằng cả xã hội không cho phép nữ tử làm quan.

Trước đó ta không hiểu, dám hỏi cái gì gọi là xã hội?"
"Trời, đất, con người sinh ra từ trời đất, cùng với các mối quan hệ do con người tạo thành."
"Thế nào là năng suất?!"
"Là thành quả lao động tạo ra trên một đơn vị vật chất.

Ví dụ như một mẫu ruộng sản xuất được tám trăm cân lương thực, một người trong một ngày giặt được mười bộ quần áo, một cái cối xay nước tưới được bao nhiêu diện tích."

Mắt Hàn Như Thanh ngày càng sáng, tốc độ nói ngày càng nhanh.
"Vậy dám hỏi thế nào là độc quyền tài nguyên?"
"Một thứ bị hạn chế bởi quy tắc xã hội, chỉ cho phép một người hoặc một nhóm người sở hữu, nếu người khác muốn có, thì phải lấy từ tay họ.

Giá cả, sản lượng, cách mua bán đều do họ quyết định.

Ví dụ như muối, khoáng sản, sắt, đến cả tài nguyên giáo dục ——"
Hàn Như Thanh rất không hiểu, lập tức lớn tiếng.
"Cái này không đúng, tài nguyên giáo dục sao lại độc quyền ——"
"Tất nhiên là độc quyền trong tay của nhóm sĩ tử.

Nếu ngươi muốn có kiến thức, ngươi phải tìm cách.

Bất cứ thứ gì cần tốn công sức và tiền bạc, không thể dễ dàng có được, chỉ có thể tìm đến một nhóm người cụ thể, ta đều định nghĩa là độc quyền.

Ngươi nghĩ kỹ xem, tài nguyên giáo dục có phù hợp với điều kiện của độc quyền không?"
Hàn Như Thanh phản bác.
"Nhưng nếu một người muốn có kiến thức, phải tìm đến sĩ tử...!nhóm người này..."
Hàn Như Thanh dường như không quen với cách dùng từ của Từ Chấn Anh.
"Đó chỉ là vì, kiến thức vốn dĩ là của sĩ tử, nếu không tìm sĩ tử mà học, thì tìm ai? Theo logic của ngươi, vậy là phải yêu cầu sĩ tử không cần thù lao mà truyền dạy kiến thức cho người khác, mới không tính là độc quyền?"
"Ta chỉ nói, kiến thức nằm trong tay một số ít người, những người khác muốn có, phải tìm đến nhóm người cụ thể, độc quyền vốn đi kèm với lợi ích, không phải muốn mọi người tránh xa lợi ích.

Giống như ta muốn ăn muối, ta phải tìm đến người bán muối, giá cả cũng do họ quyết định.


Vậy ta muốn đọc sách, ta phải tìm đến nhóm sĩ tử, điều kiện cũng do họ đặt ra, muối và tài nguyên giáo dục, đều hình thành độc quyền."
"Cái này..."
Hàn Như Thanh chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được, chỉ gãi đầu khó chịu.

Hắn vô thức cảm thấy gắn sách thánh hiền với lợi ích lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó lỳ quái.
Từ Chấn Anh không để ý đến sự rối rắm của hắn, nghiêng đầu hỏi Từ Âm Hi.
"Vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Từ Âm Hi ho nhẹ một tiếng, nhớ đến lời nói hùng hồn vừa nãy, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trời ạ, nàng ta một nữ tử, lại bị dẫn dụ nói ra lời muốn giỏi hơn cả phụ thân ta mình như thế này.

Nếu bất kỳ ai nghe thấy, chắc chắn sẽ mắng nàng một câu bất kính trưởng bối, không tôn trọng lễ nghĩa.
"Vừa nãy nói đến...!khụ...!nói đến nữ tử làm quan."
"Ồ, đúng.

Như ta đã nói, nếu một xã hội, có năng suất tiên tiến, có tài nguyên giáo dục dễ dàng tiếp cận, có tư tưởng xã hội tốt và mở, thì nữ tử làm quan cũng không phải việc khó."
Hàn Như Thanh kích động nhảy lên, giọng nói cao hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận