Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Một phen phân tích, cũng đã rõ tình cảnh bi thảm trước mắt.
Con đường lưu đày chỉ vừa mới bắt đầu, đã đắc tội với quan sai, sau này sống sao được.
"Vậy phải làm sao bây giờ...!Hắn cướp hết đồ của chúng ta rồi."
"Hay là nhân lúc hắn không đề phòng mà trộm lại?"
"Đồ ngốc, ngươi nghĩ mười mấy tên quan sai là ăn chay chắc? Hơn nữa bọn họ còn có dao, trừ phi ngươi không cần mạng, hoặc chuẩn bị sống làm tội phạm chạy trốn suốt đời——"
Có người bật khóc.
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, chẳng lẽ chờ từng người một bị đói chết?"
"Đói chết thì không đến nỗi, chẳng qua mỗi ngày bọn chúng sẽ cho chúng ta một bát cháo loãng cầm hơi thôi.

Có sống được đến Kiềm Châu hay không, thì phải xem vận số mỗi người——"
"Nương, con đói quá...!Con muốn ăn đùi gà lớn...!ăn thịt viên bốn món..."
"Đừng ồn nữa!"
Hoàng thị vỗ đùi.
"Kêu đến lão bà tử ta đau đầu rồi, tất cả đều im miệng cho ta! Nếu không thì nói điều gì có ích đi."
Lập tức mọi người trong Từ gia im lặng như cút.

"Theo ta thấy, hắn cướp đồ của chúng ta còn chưa là gì, chỉ sợ..."
Từ Chấn Anh mím môi, sắc mặt cũng có chút âm u.
Hoàng Thụy Nga ôm ngực kêu lên.
"Ôi chao! Nha đầu chết tiệt này nói chuyện không thể nói một hơi à, sợ gì thì nói ra đi..."
"Ta chỉ sợ hắn cướp đồ của chúng ta xong chia cho các quan sai khác, lúc đó muốn lấy lại thì khó như lên trời.

Dù sao lấy lại từ một người và lấy lại từ mười người là hai chuyện khác nhau, đã ăn vào thì còn ai chịu nhả ra.

Lúc đó chúng ta vừa mở miệng, sẽ đắc tội hết tất cả quan sai."
Từ lão phu nhân run run.
"Không đến mức vậy chứ..."
Mọi người trong Từ gia nghĩ đến khả năng này, mặt đều tái nhợt.
"Nếu như vậy, chỉ chứng tỏ hắn ta thực sự có thù với Từ gia chúng ta.

Chuyến đi này, hắn là đến để báo thù."
Từ Chấn Anh thấy mọi người như lâm đại địch, không khỏi nở nụ cười.
"Cũng không cần quá căng thẳng, ta chỉ nói tình huống xấu nhất.

Mấy ngày tới chúng ta sống khiêm tốn, cố gắng đừng xung đột với quan sai.

Ngày mai còn phải phiền nhị bá mẫu mượn danh của Liên gia, xem hắn ta có nể mặt mà tha cho chúng ta không."
Liên Thu Chi dù không muốn mượn thế lực nhà mẹ đẻ, nhưng thấy mọi người Từ gia cuối cùng vẫn phải dựa vào bà ta để giữ đồ, không khỏi thấy hả hê trong lòng, bèn ra vẻ nói một câu.
"Ta sẽ thử."
Từ lão phu nhân vẫn lo lắng.
"Nếu hắn cả dầu muối đều không ăn thì sao?"
Từ Chấn Anh suy nghĩ một chút.
"Còn có Phương gia, ta thấy Phương lão phu nhân là người hiền lành, không được thì chúng ta hạ mình xin lão phu nhân, nhị bá phụ với Phương lão thái gia từng làm quan cùng triều, Phương lão thái gia cũng không thể trơ mắt nhìn đồng liêu cũ chết đói chết rét chứ?"

"Lục cô nương, đưa thuốc mỡ cho ta đi, lão gia còn đang đau lắm."
Mai di nương đưa đôi tay trắng muốt ra, từ lần trước trong ngục Từ Chấn Anh giúp Liên Thu Chi nói chuyện, Mai di nương đã ghim thù nàng, giờ cười mỉa mai nhìn nàng.
"Chẳng lẽ lục cô nương thực sự định thấy chết không cứu trưởng bối của mình, dù sao vẫn là người nhà, lẽ nào ngươi muốn lão gia đau chết sao? Lục cô nương, sao có thể hẹp hòi như vậy, huống hồ gì đây còn là trưởng bối?"
Đây là ngôn ngữ trà xanh à?
Hàm lượng trà hình như hơi cao rồi đấy.
Từ Chấn Anh không mắc mưu, chỉ mỉm cười.
"Mai di nương không cần chụp cái mũ lớn như thế cho ta.

Ta chỉ biết, mượn đồ người ta phải nói lời tử tế, trả đồ phải thành thật cảm tạ, nóng lòng làm phiền người khác gọi là hèn.

Ta không phải nữ nhi nhị phòng, cha nương đều còn sống, còn chưa đến lượt nhị phòng dạy ta làm người.

Hơn nữa có người mượn danh giáo huấn, thực ra là sỉ nhục, nhị thúc giờ oán ta vì xin đồ Trịnh gia làm mất mặt, hình như đã quên lúc trưa ai đã ăn năm cái bánh bao thơm ngon nhỉ? À, ngươi ăn liền một lúc năm cái mà."
Từ Chấn Anh cười tươi giơ năm ngón tay.
Mặt Từ Đức Viễn lập tức đen kịt như đáy nồi, dường như biết mình không đấu lại miệng lưỡi của Từ Chấn Anh, liền chuyển lửa sang Từ Đức Quý.
"Lão tam, nhìn xem, đây là nữ nhi ngươi dạy sao? Ta nói một câu, nó đáp lại mười câu, không chút giáo dưỡng của nữ tử! Hơn nữa nó tự ý từ hôn, đã không còn trong sạch, mà còn dám lộ mặt, loại nữ tử không hiếu không lễ, không trinh không sạch, mắt không coi ai ra gì như vậy đáng bị dìm xuống ao!"
Từ Chấn Anh cười lạnh, quay sang hét với Liên Thu Chi.
"Nhị bá mẫu, nhị bá phụ nói nữ tử từ hôn đều đáng bị dìm ao đấy.

Tứ tỷ, nghe chưa, cha ngươi nói ngươi không trinh không sạch đấy——"

Nói xong Từ Chấn Anh liếc Từ Đức Quý mặt xanh xám, chậm rãi nói.
"Cha, nhị thúc muốn giết con đấy.

Ngươi còn muốn giúp hắn nói chuyện sao.

Hay là ngươi cũng thấy con bị từ hôn thì đáng chết?"
Từ Đức Quý ngập ngừng.
"Nhị thúc ngươi nói quá lời, chỉ là...!ngươi vừa từ hôn, phải cúi đầu mà sống, sao có thể nơi nơi xuất đầu lộ diện? Khi thì đổi đồ, khi thì xin dây buộc chân, khi thì làm ba lô, nào có nữ tử từ hôn nào như ngươi phô trương thế? Trước kia sao ta không phát hiện ngươi không biết xấu hổ, đâu giống nữ nhi nhà lành?"
Liên Thu Chi biết Từ Chấn Anh muốn kéo họ xuống nước, nhưng cũng không kìm được lửa giận, chỉ muốn tát cho Từ Đức Viễn tỉnh ra.
Bà ta thực hận mình mù quáng, sao lại gả cho thứ đó.
Nghe Từ Đức Quý nói, bà ta lại càng cảm thấy không có người nam nhân nào tốt, bèn nói.
"Nói thật buồn cười, lẽ nào nữ tử từ hôn phải khóc lóc đòi sống đòi chết? Còn nữa——"
Liên Thu Chi lườm Từ Đức Viễn một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
"Nếu không phải ngươi ngu dại nhất định đi đối đầu với Chu Quốc Cữu, Âm Hy và Thanh Oanh cũng không đến mức bị từ hôn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận