Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Phương lão phu nhân không kìm được mà khen một câu.
“Cái ba lô hai quai mà ngươi làm cũng rất tiện dụng, ta đã bảo hai con dâu làm theo, quả thực nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mong cháu không để bụng.”
“Không để bụng, lão phu nhân cứ thoải mái dùng.

Chúng ta cùng bị lưu đày đến một nơi, nói ra cũng là duyên phận.

Sau này trên đường không thể thiếu sự giúp đỡ lẫn nhau.

Lão phu nhân không chê đơn sơ là được rồi.”
Phương lão thái gia đang nhâm nhi một chén trà bên cạnh, đặt chén trà xuống, tò mò hỏi.
“Tiểu cô nương, làm sao ngươi nghĩ ra việc cải tiến từ tai nãi thành ba lô hai quai vậy?”
Từ Chấn Anh suy nghĩ một chút, mỉm cười đáp.
“Thực ra cũng đơn giản thôi.


Ta nghĩ rằng dùng hai vai để chịu lực sẽ đỡ mệt hơn một vai, rồi nghĩ đến việc có thể thêm hai dây đeo vào bọc, như vậy vừa đỡ tốn sức lại vừa rảnh tay.”
Phương lão thái gia khen ngợi.
“ Tiểu cô nương đúng là có nhiều sáng kiến.

Thế còn việc buộc chân… ngươi biết từ đâu…”
Phương lão phu nhân dường như không vui, kéo mặt xuống nói nhỏ.
“Ông đừng nghĩ đến mấy thứ lộn xộn đó nữa, thiên hạ này là của họ Chu, ông đã hoàn thành di ngôn của tiên đế, còn rơi vào tình cảnh này.

Giờ ông đã là người bình thường, hà tất gì còn phải mưu tính cho Chu gia? Đừng tưởng tôi không biết ông muốn đưa cách buộc chân này vào quân đội, ông đừng quên thân phận hiện tại của mình, triều đình liệu còn ai muốn nghe lời khuyên của ông nữa?”
Phương lão thái gia thở dài, tâm tư bị tức phụ nhìn thấu, mặt không giữ được, bèn giải thích.
“Hoàng thượng còn trẻ, bị ngoại thích gian thần mê hoặc, chúng ta là thần tử, không thể thường xuyên ở bên cạnh phụ giúp hoàng thượng phân biệt lòng người, thậm chí bảo vệ bản thân còn không nổi, thực sự có lỗi với di ngôn của tiên hoàng.”
Phương lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
“Ông có gì phải hổ thẹn, chẳng phải tại người Chu gia ngu muội đa nghi, không tin tưởng các lão thần như các ông, không tin nhi tử mình, lại đi tin bọn không gốc rễ kia, khiến triều đình rối ren.

Ta thấy lưu đày cũng tốt, tránh xa đấu đá bè phái, nhà chúng ta ít nhất còn sống thêm được vài ngày!”
“Bà!”
Phương lão thái gia tức đến run râu, nói không ra lời.
“Phụ nhân kiến thức nông cạn! Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, phải vì dân chúng mà xin lệnh, sao có thể vì gian thần cầm quyền mà chùn bước, như thế dân chúng thiên hạ làm sao sống được?”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, tức phụ đại phòng Phương gia liền không nói không rằng chuyển chủ đề.
“Cha nương , chúng ta còn phải nhờ lục cô nương Từ gia dạy buộc chân, sao có thể lỡ thời gian của nàng được.”
Phương lão phu nhân hừ một tiếng, rồi quay sang cười nói với Từ Chấn Anh.
“Đừng để ý đến ông già lẩm cẩm này, tiểu nha đầu, ngươi dạy cho mấy đứa cháu của ta, để chúng ngày mai khỏi đau nhức đến mức không đi được.”
Từ Chấn Anh đồng ý, tức phụ đại phòng Phương gia gọi một đám người đến, khiến những người bị lưu đày khác cũng tiến lại gần.

Một người phụ nữ dáng vẻ gầy guộc, trông có phần già nua hỏi.
“Vị cô nương này, cách này thật sự hiệu quả chứ, nếu được ta cũng buộc cho nhi tử mình.”
Từ Chấn Anh không dám chắc, chỉ nói.
“Phu nhân cứ thử xem, nếu thấy không hiệu quả thì tháo ra cũng được.”
Có người lại nói.
“Nói nghe hay lắm, phải cắt một mảnh vải to đấy.


Nếu không hiệu quả, ngươi có đền vải cho ta không?”
“Ngươi cũng thật là to gan, nghĩ hay lắm nhỉ.”
“Đúng vậy.

Sao không bảo nha đầu này tặng ngươi một bộ quần áo luôn đi?”
Từ Chấn Anh không giận, chỉ cười đáp.
“Ai tin ta thì ta sẽ dạy.

Không muốn thì cũng không ép.”
Phương lão phu nhân thấy lục cô nương Từ gia quả thật là người tốt tính.
Người phu nhân kia vội nói.
“Cô nương, ta tin cô, chờ ta, ta sẽ dẫn nhi tử của mình đến ngay.”
Không bao lâu, một đám người kéo đến.
Từ Chấn Anh giảng giải nguyên lý và lưu ý khi buộc chân, mọi người đều tò mò, ai có vải thừa thì cắt và buộc theo hướng dẫn.
Gia đình người phụ nhân kia dường như đi vội, bên trong tay nãi chỉ có một bọc đựng ít lương khô.

Thấy không có vải, bà ta liếc quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Nhi tử bà ta khoảng bảy tám tuổi, trông khá yếu ớt, nhỏ bé hơn bạn cùng trang lứa.

Đôi mắt không ngừng đảo quanh, nhìn là biết được nuông chiều từ nhỏ, lúc này thấy mọi người đang cắt vải buộc chân, cậu ta tò mò, khóc lóc đòi buộc.

“Thế này… làm sao bây giờ, vải vụn ở nhà chưa kịp chuẩn bị…”
“Không, con muốn… vải trên áo tỷ tỷ kia đẹp, con muốn áo của tỷ ta!”
Cậu ta nằm lăn ra đất, bắt đầu khóc lóc, người phụ nhân không biết làm sao, liền bảo đại nữ nhi đang ở bên cạnh.
“Chiêu Đệ, con cởi áo ngoài ra, rồi đi mượn kéo.”
Tiểu cô nương gật đầu, chuẩn bị cởi áo ngoài, rồi lặng lẽ đi mượn kéo.
Nhị nữ nhi mười tuổi, nhíu mày, dường như không hài lòng, muốn nói gì đó nhưng nhịn lại.
Người phụ nhân tiếp tục dỗ nhi tử mình.
“Đại Lang, chờ chút, nương sẽ buộc cho con cái đẹp nhất.

Đảm bảo khiến họ phải ghen tị.”
Từ Chấn Anh chợt nhớ ra, hình như đã gặp gia đình này vào hôm nay.
Người phụ nhân luôn cõng nhi tử của mình trên lưng, lưng còng, có vẻ rất mệt mỏi, đi rất chậm, từ đầu đoàn tụt lại cuối cùng, còn trò chuyện vui vẻ với cô nương Tiền gia ở cuối đoàn.
Lúc đó, Từ Chấn Anh rất ngạc nhiên, một người phụ nữ yếu ớt như vậy mà có thể cõng một cậu bé cả ngày, hơn nữa dường như không thấy người nhà của bà ta.
Từ Chấn Anh thở dài: “Đúng là thương con như hại con.”
Phương lão phu nhân cười lạnh, dường như rất khinh thường người phụ nữ kia.
“Con gì, đó không phải là nhi tử của bà ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận