Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Từ Âm Hi lại nhíu mày.
Nàng ta thực sự xem thường thái độ của đại bá mẫu như người nhà quê, nhưng nàng cũng cảm thấy trong hoàn cảnh này không nên quá chú trọng cái gọi là phong độ hay cốt cách.
Từ Âm Hi trong lòng bồn chồn, tràn ngập nỗi sợ hãi đối với chuyến đi đến Kiềm Châu.
Vậy mà mẫu thân nàng ta lại không để tâm.
Thấy Liên Thu Chi một vẻ mặt điềm tĩnh, Từ Âm Hy chỉ có thể tự an ủi mình ngoại tổ phụ vẫn đang làm quan trong triều, biết đâu trên đường đi sẽ được quan sai chăm sóc.

Thậm chí đến nơi, ngoại tổ phụ còn có thể phái người gửi tiền bạc giúp đỡ cuộc sống của bọn họ.
Như vậy, lưu đày cũng không phải là chuyện lớn.
Nhưng vừa nghĩ đến điều đó, Từ m Hy lại nhớ tới vẻ mặt của Trần ma ma ngày đó trong ngục, một giả thiết đáng sợ khác hiện lên trong đầu: Liệu ngoại tổ phụ có thực sự quan tâm đến bọn họ hay không?
Từ Âm Hi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đáng sợ này.
Hậu quả đó quá đáng sợ, nàng ta thật sự không thể chịu đựng được.
Từ Đức Viễn vốn định để Liên thị đi nhận một số vật tư, nhưng ông ta không muốn tranh cãi với Liên thị nữa, chỉ đành quát mắng mấy người di nương.
“Đứng đó làm gì, còn không mau qua giúp một tay?”

Từ Đức Viễn nhìn đống vật tư trên xe, chỉ cảm thấy mình thẳng lưng lên, mấy ngày trong ngục dù không bị khổ sở về da thịt, nhưng dù sao đã quen được nuông chiều, giờ toàn thân bẩn thỉu tóc tai bù xù, tự nhiên thấy khắp người không dễ chịu.
Từ Đức Viễn khẽ ho một tiếng, vuốt nhẹ chòm râu, trong giọng nói khó giấu được vẻ tự mãn và căm hận đối với Liên gia.
"Xem ra trên đời này cũng không phải ai cũng là kẻ dẫm cao đạp thấp, ta thấy Trịnh huynh là ngươi tốt, trong lúc then chốt như vậy vẫn sẵn lòng giúp đỡ Từ gia chúng ta.

Không như một số người khác, lúc cần cứu lại không hết sức cứu giúp."
Liên thị sững sờ, sao lại không biết Từ Đức Viễn đang bóng gió chỉ trích Liên gia không dốc hết sức trong sự việc lần này, bà ta nhìn Từ Đức Viễn, như nhìn thấy chuyện nực cười, khóe môi nhếch lên.
Liên thị bắt đầu thấy Từ Đức Viễn thật nực cười.
Sau đó phát hiện bản thân còn nực cười hơn.
Thành thân mấy chục năm, vậy mà không biết người gối đầu bên mình là người hay là chó.
Liên Thu Chi lạnh lùng cười.
"Ngươi nghĩ Trịnh gia là vì nể mặt Từ Đức Viễn ngươi mà đến tiễn sao?"
Từ Đức Viễn hừ lạnh một tiếng.
"Ta và Trịnh huynh cùng năm thi đỗ tiến sĩ, năm đó thi cử, hắn sức khỏe không đủ, vẫn là ta cõng hắn ra khỏi trường thi.

Chính vì vậy hắn mới đặc biệt cảm kích ta, nhất định cầu hôn Thanh Oanh.

Cho dù tam đệ là thương nhân, hắn cũng không hề chê bai Thanh Oanh.

Ngươi nghĩ ai cũng như kẻ mà ngươi chọn cho Hy nhi, Từ gia chúng ta còn chưa vào tù đã vội vàng bắt ta hủy hôn! Thật là làm mất mặt! Thôi thôi, nói nhiều với ngươi, một nữ nhân không hiểu gì, cũng chẳng ích gì..."
Từ Âm Hi mặt mày có chút khó coi, sau đó một nỗi ấm ức chưa từng có dâng trào.
Rõ ràng vừa rồi tam thúc nghe nói lục muội bị hủy hôn, không ngừng an ủi nàng.

Vậy mà phụ thân nàng ta lại ngang nhiên nhắc đến chuyện nàng ta bị hủy hôn như thế.


Lời nói toàn là trách móc mẫu thân.
Nhưng rõ ràng lúc đó phụ thân cũng nói cuộc hôn nhân này rất tốt.
Trong lòng Từ Âm Hi có chút chua xót, bỗng nhiên có chút ghen tị với Từ Thanh Oanh.
Từ Nhạc Chí không nhịn được nói.
"Cha! Cha nghĩ Trịnh gia là người tốt sao?! Thấy Từ gia chúng ta sa sút, ép Từ Thanh Oanh làm thiếp cho Trịnh tam.

Những vật tư này, là Từ Thanh Oanh lấy hôn sự của mình đổi lấy! Nhà chúng ta mấy ngày ngồi tù, ngoài ngoại tổ phụ sai người đến thăm, những người khác căn bản đều như tránh ôn dịch mà tránh chúng ta!"
Sắc mặt Từ Đức Viễn đột nhiên trầm xuống.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"
Mối hận lớn nhất đời này của Từ Đức Viễn là Liên gia.
Lúc đó ông ta không thích Liên Thu Chi, Liên thị nhan sắc bình thường, tính tình có phần chua ngoa, lại là con thứ không được chủ mẫu yêu thích.
Ông ta không hài lòng điều gì, nhưng không thể chịu được nhạc phụ lúc đó đã là quan tứ phẩm, vung tay là có thể tìm cho ông ta một nơi tốt để nhậm chức.
Ông ta chỉ có thể làm ra vẻ yêu thích, nín thở cưới Liên thị.
Nhưng những năm này, quan lộ của nhạc phụ thông suốt, còn mình thì chuyển công tác khó khăn, nên nửa đời đều phải làm việc dưới trướng của nhạc phụ.
Đặc biệt là chuyện ăn uống trong nhà, qua lại quan hệ, thông qua quan trường, đều dựa vào của hồi môn của Liên thị.


Mà Liên thị cũng không phải người để mặc cho người khác bóp nặn, đụng đến của hồi môn của bà ta, bình thường còn đỡ, một khi chọc tức thì cái gì cũng nói được.
Từ Đức Viễn tính khí cao ngạo, đâu chịu được những sự nhục nhã này, nhưng lại không thể không vì thể diện Liên gia mà lần lượt tâng bốc, nịnh nọt.
Tưởng rằng lần này vào ngục, Liên thị nhất định sẽ nhanh chóng chuộc ông ta ra.

Nào ngờ một chiếu chỉ lưu đày, giống như một gậy đập mạnh vào đầu khiến ông ta tỉnh ngộ.
Lần này Liên gia là muốn tự bảo vệ mình.
Từ Đức Viễn hối hận, hối hận khi đó không nên chấp nhận, thứ đích khác biệt, ông ta vẫn nên tìm cách cưới đích nữ của Liên gia thì có lẽ hôm nay sẽ không có chuyện này.
Vì vậy bây giờ, Từ Đức Viễn càng nhìn Liên thị không thuận mắt.
"Cha không tin, có thể tự đi xem.

Xem tam thúc bây giờ có phải đang viết thư hủy hôn hay không!"
Từ Đức Quý đang ngồi trên xe ngựa, dưới đệm hòm thuốc viết thư hủy hôn, bất thình lình có một bóng người khí thế hùng hổ dừng trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận