Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Nguyên chủ tên là Từ Thanh Oanh, năm nay vừa tròn mười ba tuổi, xuất thân từ một gia đình hương dã có học thức, tổ tiên có chút của cải, cuộc sống cũng chỉ hơn những người xuống đất trồng trọt chút ít.

Cho đến nhiều năm trước, nhị bá phụ đỗ khoa cử, vào triều làm quan, trong nhà mới xem như thay đổi được địa vị.
Từ Thanh Oanh là điển hình cho nữ nhi nhà quan nhỏ, thậm chí còn không được tính là nữ nhi nhà quan chính thống.

Dù sao người làm quan là nhị bá của nàng, còn cha nàng nhiều nhất chỉ được tính là một thương gia.
Hiện tại, nhị bá phụ không biết đã gây họa gì trên triều đình, chỉ trong một đêm toàn bộ người trong Từ gia đều bị bắt giam.
Chỉ hai ngày trước, Trịnh gia người mà nguyên chủ đã đính hôn phái người đến, nói là hủy hôn, nhưng niệm tình hai nhà vẫn đồng ý cho nguyên chủ vào Trịnh gia làm thiếp.
Nguyên chủ xấu hổ không chịu nổi, đêm đó tức giận đến thổ huyết, thêm vào đó người trong Từ gia đều trong tình trạng ốc không mang nổi mình, thế là nguyên chủ cứ thế im hơi lặng tiếng vậy mà chết đi.
Mà Từ Chấn Anh nhớ rõ hình ảnh cuối cùng trong đầu mình phòng thí nghiệm sáng như ban ngày.
Đến bây giờ cô mới nhận ra, phòng thí nghiệm có phải đã xảy ra vụ nổ rồi không?
Đồng nghiệp đang làm thí nghiệm COD, có lẽ máy gia nhiệt chứa axit sunfuric đậm đặc đã gia nhiệt quá lâu, cô còn nhắc đồng nghiệp chú ý nhiệt độ và thời gian gia nhiệt.
Lúc đó cô đang nói chuyện điện thoại Từ lão đầu, phân tâm một chút, cũng quên kiểm tra lại.

Có lẽ vì lý do này, cho nên cô mới nhập vào thân thể của Từ Thanh Oanh.
Dù Từ Chấn Anh may mắn thoát chết nhặt về được một cái , nhưng giờ đây vừa mở mắt đã phải đối mặt với tình huống khó khăn cấp địa ngục như này thì....
Nhìn thế này, nhị bá phụ có lẽ đã xong rồi.
Cả nhà hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị lưu đày, hoặc là bị làm nô lệ.
Từ Chấn Anh cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô chết rồi...!Từ lão đầu phải làm sao đây.
Từ Chấn Anh từ nhỏ đã rất gần gũi với ba mình.

Trước đây khi Từ lão đầu còn trong quân đội, dù ông đào tạo nghiêm khắc nhưng vẫn luôn chăm sóc và quan tâm cô hết mực.
Ba của Từ Chấn Anh, sau khi thấy sức khỏe của vợ và con gái không tốt, đã từ bỏ ước mơ trở thành lính đặc công của mình, sớm giải ngũ để quay về chăm sóc gia đình.
Mẹ của cô qua đời vì ung thư vú khi cô học cấp ba, từ đó cô và ba đã sống nương tựa vào nhau.

Dù hai ba con thường xuyên cãi vã đến đỏ mặt tía tai, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là người thân duy nhất của nhau, kêu cô sao có thể yên tâm cho được.
Nếu biết trước bản thân sẽ chết sớm như vậy, cô đã ngoan ngoãn nghe lời của Từ lão đầu mà vào quân đội, ít nhất thì cũng xem như đã hoàn thành tiếc nuối của Từ lão đầu.
Nếu biết trước, cô sẽ không đối nghịch với ba của mình.
Giờ thì, trên đời chỉ còn lại một mình Từ lão đầu.
"Oanh Nhi, nữ nhi của nương, sao con lại khóc, có phải đau lắm không?"
Người phụ nữ ôm nàng vào lòng, thấy Từ Chấn Anh khóc, bà lại khóc còn lớn hơn.
Từ Chấn Anh cảm nhận được trong lòng mình nhiều thêm một cái đầu mềm mại như bông, tiểu muội Từ Mai Hiểu, cẩn thận dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy nàng, mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ
"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại rồi, thật tốt quá đi.

Đại bá mẫu hư, nói tỷ sắp chết rồi..."
Miêu thị cả giận.

"A Mai, đừng nghe đại bá mẫu con nói lung tung.

Lần sau nếu như nghe thấy những lời này, con phải cô trạng với tổ mẫu, biết chưa!"
Từ Mai Hiểu giơ đôi tay nhỏ mũm mĩm lên.
"A Mai hiểu rồi.

A Mai sẽ cáo trạng."
Từ Chấn Anh có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra đây là những người thân của nguyên chủ.
Miêu thị, mẫu thân của nàng, là con gái của một lão tú tài ở nông thôn, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, lại cần mẫn.
Từ Tuệ Minh, huynh trưởng của nguyên chủ, năm nay vừa mới mười lăm tuổi, đã thi đậu đồng sinh, cũng là người có tính tình hiền lành.
Từ Mai Hiểu, muội muội của nguyên chủ, vừa tròn sáu tuổi, sinh ra đã phấn điêu ngọc trác, người gặp người thích.
***Phấn điêu ngọc trác: trắng nõn như bôi phấn, trơn nhẵn như ngọc mài***
Trong một khoảng thời gian ngắn mà lại có thêm nhiều người thân như vậy khiến Từ Chấn Anh, người vốn dĩ sống độc lai độc vãng, cảm thấy không quen.
***Độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi***
Thấy nàng còn ngẩn ngơ, Từ Tuệ Minh ngăn không được mà bắt đầu lo lắng.
Dù sao thì việc hộc máu cũng không phải chuyện nhỏ.

"Nương, cứ thế này không phải cách, nếu không được, chúng ta phải nhờ cai ngục tìm một đại phu..."
Đại ca của Từ Thanh Oanh, Từ Tuệ Minh, mang vẻ mặt đau khổ u sầu, lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, bực tức nói.
"Nhị bá bây giờ cũng đâu còn như lúc trước, những kẻ a dua nịnh hót kia bây giờ làm gì thèm nghe chúng ta? Từng người một đều hận không thể đạp chúng ta xuống bùn mới bằng lòng bỏ qua— hiện tại nhờ bọn họ giúp đỡ, không tránh khỏi lại phải chi mấy ng bạc."
Từ mẫu rõ ràng sợ quản ngục nghe thấy lời này, thấp giọng nói.
"Con đừng nói lung tung! Con cũng biết tình cảnh của chúng ta bây giờ, đừng gây thêm họa!"
"Nương, ca ca, mọi người yên tâm đi, con không sao."
Từ Chấn Anh chống tay ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng hoa mắt, vừa nói được hai câu đã cảm thấy ngực phát đau.
Từ Mai Hiểu lập tức hiểu chuyện, buông tay ra, ngồi bên cạnh ngoan ngoãn nhìn nàng.
Tiểu loli thật dễ thương, muốn nhéo má quá đi.
Nhưng vừa giơ tay lên, nàng lại không có sức, đành thả tay xuống.
Cả nhà vội đỡ nàng ngồi dậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận