Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Mặt Từ Lạc Chí lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, lớn giọng hét lên.
"Từ Thanh Oanh, tỷ thật thô lỗ! Tỷ là một nàng nương chưa xuất giá, mở miệng ngậm miệng đều là tìm nam nhân, không thấy xấu hổ sao?!"
"Được rồi, không nói chuyện tìm nam nhân nữa, vậy nói chuyện mấy hôm nữa chém đầu đi.

Mọi người có biết chúng ta sẽ bị chém đầu ở đâu không? Chém thế nào để không đau? Chúng ta có cần hối lộ nha dịch, tìm một đao phủ nhanh nhẹn một chút không? Lỡ động tác không nhanh nhẹn, chém nửa chừng mà hết sức, ta không muốn đầu treo lủng lẳng mà đi đầu thai đâu."
"Lục nha đầu, im ngay, đừng nói bậy!"
Nhị bá mẫu giận dữ quát, sau đó hét lên với Miêu thị
"Miêu thị, đây là khuê nữ tốt mà ngươi dạy đấy à, sớm biết vậy đã không để tam đệ quản lý việc kinh doanh Từ gia, đỡ để dạy hư cô nương Từ gia chúng ta.

Lục nha đầu biến thành như thế này, chắc chắn do ngươi ngày thường thiếu dạy dỗ!"
Miêu thị bị quát một tiếng, sợ đến run rẩy, nước mắt lăn trong mắt.
Nhị tẩu là con nhà quan, tất nhiên cao quý hơn con gái tú tài như bà hàng nghìn lần.


Ngày thường Liên thị cũng gọi bà đến quát mắng này nọ, bà luôn nhẫn nhịn, nghĩ rằng gia đình hòa thuận là trên hết, không thể ai cũng tranh giành.
Nhưng giờ đây Liên thị trước mặt con cháu mắng chửi, bà cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng miệng vụng về, không nói nên lời, ngược lại tức đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Bà chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, nữ nhi mình bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ, môi run run.
"Nhị tẩu… sao tẩu có thể nói vậy về Oanh nhi…"
“Bớt giả vờ đứng đắn đi.

Đừng thấy nương ta là quả hồng mềm muốn nắn bóp sao thì nắn bóp.”
Từ Chấn Anh liếc nhìn Liên thị, nhẹ nhàng nói.
“Cha ta thay Từ gia quản lý tài sản, nhà tứ thúc cũng kinh doanh buôn bán, nhưng ngươi lại mở miệng ra là thương nhân này thương nhân nọ, xem thường chính hai vị thúc thúc của mình, trong khi đó lại hưởng thụ cuộc sống giàu sang mà người khác đem đến.

Ta đã nghĩ sao lại thế này, thì ra là do nhị thẩm dạy dỗ.

Nếu vậy, người nói sớm đi, phận làm thương nhân như ta, sao dám đáp lại tiểu thư của Từ gia như thế.

Ta sai rồi, nhị bá mẫu, lần này dù ngươi có mắng ta thế nào, ta cũng tuyệt đối không cãi lại.”
Lời nói thật chua ngoa.
Ngay cả Tiểu Hoàng thị cũng không thể không cảm thấy rằng lục nha đầu của tam phòng đã thay đổi rồi, cứ như là bị người ta đọat xá vậy.
Những lời này như pháo liên châu, làm sao có thể là những lời lẽ mà lục nha đầu nhút nhát ngày trước có thể nói ra?
Liên thị từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng Từ Thanh Oanh còn có thể sắc sảo đến thế, nhất thời tức giận đến nỗi ngực phập phồng nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Từ Âm Hi vội vàng kéo Từ Nhạc Chí cùng Liên thị lại, nàng ta nhíu mày, tuy không tán thành cách làm của mẫu thân và muội muội, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm mất mặt người nhà được, chỉ có thể lên tiếng bảo vệ người nhà mình.
“Lục muội muội xin bớt giận, đều là người trong nhà, sao lại đến tình trạng này.

Tam thúc ở ngoài thay Từ gia quản lý gia nghiệp, nếu không có tam thúc, sẽ không có Từ gia ngày hôm nay.


Đại bá cũng vậy, nếu không có đại bá và đại bá mẫu nâng đỡ từ sớm, phụ thân ta cũng không có khả năng khoa cử thành quan mà thay đổi địa vị.

Chúng ta người trong một nhà, dù có mâu thuẫn cũng vẫn là người một nhà.

Hiện tại gặp khó khăn, mọi người đều không vui, nói chuyện khó tránh khỏi không lựa lời.

Giờ chúng ta đối diện với khó khăn, càng phải đoàn kết mới đúng.”
Từ Chấn Anh không khỏi nhìn Từ Âm Hi một cái.
Không hổ là trưởng nữ do nhị thẩm dạy dỗ, nói chuyện không sơ hở, có thể thấy được EQ rất cao.
Từ Chấn Anh lập tức bày tỏ thái độ.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, người khác đối với ta hòa nhã, ta tự nhiên sẽ đối đãi lại.”
Từ Nhạc Chí hiển nhiên không phục, nàng ta từ nhỏ đã luôn dựa vào việc phụ thân mình là người duy nhất làm quan, từ trước đến nay đều không để mấy phòng khác vào mắt.
Trong mắt Từ Chí Nhạc, đại phòng, tam phòng, tứ phòng đều là ký sinh trùng, đều là gánh nặng, đều là những kẻ quê mùa không thể đặt lên bàn.

Mỗi lần đi ra ngoài tụ hội, nàng ta đều bị người khác chọc vào chỗ đau, là lý do khiến nàng ta không dám ngẩng đầu trước mặt các tỷ muội khác.
Từ Chí Nhạc còn đang muốn không chịu thua, thì thấy Từ Chấn Anh thay đổi sắc mặt, vừa rồi còn lạnh nhạt giờ lại tươi cười, đứng dậy nghênh đón.
Thì ra là Cao nha dịch đã trở lại.

Thật là nịnh nọt!
Từ Nhạc Chí trong lòng thầm mắng, nhưng lại không thể không dựng tai nghe.
Cao nha dịch cười cười, nhìn cả nhà Từ gia, từ người già đến người trẻ đều mong chờ, lại nghĩ đến biểu tình của Từ nhị lão gia, không khỏi tiếc hận cho Từ Chấn Anh.
Hắn ho khẽ một tiếng, “Từ nhị gia nói, các ngươi là nữ nhi không nên quản chuyện của nam nhi, hắn đã có tính toán.”
Chỉ thế thôi?
Cả đám người đều ngẩn người.
Nàng đã từ bỏ thứ đáng giá duy nhất, chỉ đổi lại được tin tức này? Không có mật mã hoặc tín hiệu gì sao?
Từ Chấn Anh nhất thời sững sờ.
Nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã đánh giá cao chỉ số thông minh của nhị bá phụ rồi không?
Sao lại quên mất nhị bá phụ chỉ là một thư sinh mọt sách chứ?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận