Sau Khi Lưu Đày Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng


Mưa thu lất phất sắp tạnh, dưới những chiếc lá nửa xanh nửa vàng, đất xám ướt đẫm.

Một cơn gió thu nữa thổi qua, những chiếc lá còn đọng nước mưa từ cành cây rơi xuống, xào xạc lăn trên mặt đất, cuối cùng dính bùn và nước rồi dừng lại dưới mái hiên, kẹt dưới một mảnh ngói vỡ không nhúc nhích.

Ngôi nhà màu xanh xám vốn sạch sẽ đã bảy tám ngày không có người quét dọn, bên ngoài cửa ngói vỡ nát, bên trong cửa lá rụng đầy đất, những quả hồng chín trên cành bị chim sẻ mổ nát, nước chảy lênh láng khắp nơi.

Mưa đột ngột tạnh, những chú chim sẻ ướt sũng lại bay đến cành cây tìm thức ăn, trên tường một con mèo lông vàng lặng lẽ ló đầu, không một tiếng động nhảy lên cây hồng.

Một con chim sẻ màu nâu đột nhiên kêu lên nhưng nửa chừng thì im bặt, những con chim trên cành hoảng sợ bay tán loạn.

Người lính gác trong phòng trực nghe tiếng động liền ra ngoài, khạc một tiếng, la lên: "Con vật không có mắt, nơi này mà mày cũng dám đến, không sợ xui xẻo à!”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía sân sau yên tĩnh.

Con mèo hoảng sợ tha con chim sẻ chưa ăn hết chạy về phía sân sau, người lính gác nhìn thấy, không ngăn cản, lại vào nhà tránh gió.

Gần trưa, ngày thường vào giờ này trong phủ đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa nhưng hôm nay không thấy khói bếp, con mèo tha chim sẻ đi quen đường quen lối rẽ vào một góc sân không nhỏ.

"Meo ——"
Tiếng mèo kêu tha thiết, bóng người treo trên xà nhà khẽ động, Tùy Ngọc mơ hồ có ý thức, cảnh vật trước mắt mơ hồ, nàng còn chưa kịp suy nghĩ tình hình là thế nào, cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến nàng theo bản năng giơ tay nắm lấy miếng vải thô siết chặt cổ mình.

"Cứu ——" Tiếng kêu còn chưa phát ra, Tùy Ngọc đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác mất sức nhanh chóng bao trùm toàn thân.


Nàng không dám phân tán sự chú ý nữa, liều mạng giãy giụa, hai tay nắm chặt miếng vải thô kéo lên, đầu bính mệnh vãng hậu ngưỡng.

Nàng trợn mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà, mơ hồ cảm thấy miếng vải thô cọ vào cằm, nàng dùng hết sức giãy giụa, sau đó cánh tay mất sức, cả người rơi thẳng xuống đất đập vào chiếc bàn bị lật úp.

"Ái da.

.

!”
Tùy Ngọc không đứng dậy được, nàng nằm sấp trên mặt đất theo tư thế ngã xuống, kêu đau khản giọng, trong tai ù ù, nhãn cầu cũng đau, cổ họng càng đau hơn, hít thở như thể cổ họng bị rách ra.

Người lính gác ngồi trong phòng trực ở sân trước nghe thấy tiếng động liền đi về phía sân sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận