Edit: Diệp Văn
[Tiến độ dịch chuyển 99,99%.]
[Tiến độ dịch chuyển 99,999...]
Người đang treo lơ lửng trên không kia đã chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể của cậu không ngừng trở nên trong suốt, rồi lại trở về trạng thái ban đầu.
Trong sâu thẳm, dường như bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó không ngừng lôi kéo.
[Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện năng lượng không rõ nguồn gốc!]
Tiếng chuông báo động của hệ thống vang lên.
[Cảnh báo! Vị diện đang bị phá hủy!]
[Hệ thống đang cố gắng hết sức để sửa chữa vị diện!]
Sau đó, không gian trắng xóa ấy chìm trong sự yên lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Châu bắt đầu nghe loáng thoáng được một vài âm thanh.
[Vị diện...], [Kết hợp...]
Nghe văng vẳng bên tai giọng nói lúc xa lúc gần, Lăng Châu muốn chăm chú lắng nghe, nhưng lại bị tạp âm của thiết bị lấn át.
Bíp bíp bíp.
Cậu nghe thấy tiếng người, còn có tiếng của máy móc nữa.
"Các dấu hiệu sống của bệnh nhân đã trở lại bình thường."
"Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, hãy lập tức tiến hành can thiệp hồi sức ngay."
Cậu còn nghe thấy...!giọng của Cố Thành Diệu đó sao?!
"Lăng Châu, em hãy mở mắt ra nhìn anh đi có được không?"
Giọng nói của Nghiêm Sương Tẫn cũng ngắt quãng từng đợt: "Đã nói là sẽ kết hôn với tớ mà, cậu tỉnh dậy cho tớ..."
Chết rồi, chết rồi, Lăng Châu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng liên tục thầm cầu nguyện.
Làm ơn, làm ơn, hãy để cho cậu mở mắt ra là sẽ có thể nhìn thấy con phố quen thuộc, cùng với những quán hoành thánh bên đường đi.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một đôi tay chậm rãi lướt qua mặt mình, là Thời Ngọc — Lòng bàn tay của anh ta có một vết sẹo, Lăng Châu quá quen thuộc với điều đó rồi.
Không được, không được, quán hoành thánh, quán hoành thánh...
"Anh Bùi, chúng tôi đến từ Sở Cảnh Sát Bắc Kinh, chúng tôi đã có manh mối về vụ án mất tích vào một năm trước, xin mời anh đến để phối hợp điều tra với chúng tôi."
"Thật sao?" Rõ ràng là giọng nói của Bùi Tư Niên, nhưng giọng nói của người đàn ông này lại không còn có chút cảm xúc nào của con người nữa.
"Bây giờ tôi sẽ đến ngay."
Theo bản năng Lăng Châu muốn giơ tay bịt lỗ tai lại, nhưng rồi phát hiện tay chân của mình đều như bị đổ xi măng lên vậy, hoàn toàn không thể động đậy.
Ngay trong giây phút Lăng Châu đang nghi ngờ bản thân, cuối cùng cậu cũng ngửi được mùi vị quen thuộc của hoành thánh.
Quay lại rồi ư? Lăng Châu ngửi kỹ lần nữa mùi hương trong không khí, đúng vậy, chính là mùi của con phố lúc cậu rời khỏi.
Trên phố người người qua lại tấp nập, những quầy thịt nướng nghi ngút khói, những bài hát thiếu nhi có sức hút trong quán kem...
Đúng vậy, đây chính là mùi vị thực sự của thế giới.
Lăng Châu bị bao trùm bởi niềm vui to lớn, cuối cùng cậu đã quay trở lại với thế giới tươi đẹp này rồi!
"Các dấu hiệu sống của bệnh nhân đã ổn định, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi."
Lăng Châu hít một hơi thật sâu, cậu cảm nhận được bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
Chẳng lẽ là sau khi bị ngất đã được đưa vào bệnh viện sao?
Cậu từ từ nhẹ nhàng mở mắt ra một cách cẩn thận.
Trần nhà trắng tinh, ống truyền dịch dài ngoằng và cả nhân viên y tế ra ra vào vào nữa.
Đây là bệnh viện thành phố? Lăng Châu vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh, cậu khẽ nheo mắt lại nhìn nhân viên y tế bận rộn qua lại.
Sau đó, cậu nhận thấy có gì đó không ổn.
Cơ sở vật chất và cách trang trí của phòng bệnh này đều tốt đến mức không thể tin được.
Với khả năng tài chính của Lăng Châu, cậu không thể nào năm trong phòng bệnh sang trọng thế này! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Châu nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, liên tục xác nhận xem mình có đúng là đang ở trong căn phòng đơn sang trọng không.
Vào ngay lúc này, một giọng nói không hay vang lên.
Đó là hệ thống.
[Chủ nhân, quá trình dịch chuyển của chúng ta đã xảy ra chút vấn đề nhỏ.]
Lăng Châu lặng người, cậu hoàn toàn chết lặng.
[Nhưng mà chủ nhân cậu đừng lo lắng! Chúng tôi đã dịch chuyển cậu trở lại thế giới hiện thực ban đầu của cậu! Bây giờ nơi mà cậu đang ở chính là một bệnh viện tư nhân trong thế giới bình thường!]
"Thế giới bình thường..." Lăng Châu đờ đẫn nhắm mắt lại nói: "Thế giới bình thường nào mà lại có sự tồn tại của cậu hả? Tiểu Hoàng, cậu hãy giải thích cho tôi đi, tại sao cậu lại xuất hiện vào lúc này?"
[Xin lỗi chủ nhân, trong lúc hệ thống dịch chuyển cho cậu đã gặp phải trục trặc nghiêm trọng, năng lượng của cả bốn vị diện đã phát nổ.
Nên đã xuất hiện tình huống hợp nhất ngoài ý muốn.]
"Nghĩa là sao đây?" Lăng Châu có một linh cảm chẳng lành, nói: "Không phải nhiệm vụ đều đã được hoàn thành rồi sao?"
[Tạm thời hệ thống cũng chưa thể phát hiện được nguyên nhân khiến vị diện sụp đổ, chỉ có thể miễn cưỡng khiến cho vị diện chìm vào trạng thái nghỉ ngơi.]
Lăng Châu: "Rồi sao nữa?" Trực giác đang nói với cậu là sau khi vị diện ngủ nghỉ xong thì sẽ còn có nhiều "điều bất ngờ" hơn nữa đang chờ đợi cậu.
[Do năng lượng của các nhân vật nguy hiểm quá mạnh, vị diện không thể cưỡng ép đưa họ vào giấc ngủ]
Được lắm, vậy có nghĩa là thế giới mà bốn ông trùm đang ở đều tan tành, nhưng bản thân họ lại không hề hấn gì?!
Lăng Châu nghẹn lời, một lúc sau mới cố ép mình bình tĩnh trở lại và hỏi: "Vậy tại sao cậu còn đi theo tôi làm gì?"
Hệ thống im lặng một lúc như đang cố gắng sắp xếp câu từ để xoa dịu cảm xúc của Lăng Châu vậy.
[Chủ nhân, có một tin tốt và một tin xấu——]
"Tin xấu đi."
[Bốn vị diện va chạm nhau và cuối cùng đã bất ngờ hợp nhất vào nhau.
Phát ra năng lượng ảnh hưởng đến cả một vũ trụ.
Thế giới mà cậu đang sống cũng phần nào đó chịu ảnh hưởng.]
"Vậy thế giới có đang hoạt động bình thường không?"
[Mọi thứ của thế giới ấy vẫn bình thường và không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.]
Lăng Châu tự thừa nhận mình là một người dân bình thường, chỉ cần thế giới có thể hoạt động bình thường là được.
Còn về các sự kiện ly kỳ thì cứ để cho các chuyên gia trong nước giải mã đi vậy.
"Tin tốt thì sao?"
[Họ vẫn yêu cậu sâu đậm.]
Lăng Châu: "Cái gì...!Họ là ai hả?"
"Tiểu Hoàng, cậu đừng nói với tôi là họ cũng——"
[Chủ nhân, các vị diện đã hợp nhất với nhau rồi mà.]
Các vị diện đã được hợp nhất, bốn người đàn ông oan trái kia cũng đã cùng đến với thế giới của cậu.
Lăng Châu nghe thấy được tiếng con tim mình đang tan vỡ.
[Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện ra một năng lượng mạnh mẽ chưa rõ nguồn gốc đang tiến đến gần cậu!]
Lăng Châu vội vàng nhắm mắt lại, nằm xuống giường bệnh giả chết.
Vào giây phút khi nghe thấy giọng nói của Thời Ngọc, cậu thật sự rất muốn chết.
"Sao còn chưa tỉnh lại thế này?"
Cho dù không nhìn thấy mặt của người đàn ông ấy, nhưng Lăng Châu vẫn có thể tưởng tượng được sắc mặt lặng trầm của Thời Ngọc vào lúc này.
"Dấu hiệu sống của bệnh nhân đúng là đã hồi phục, nếu như vẫn chưa tỉnh, thì có thể là do bản thân bệnh nhân...!do ý chí sống của cậu ấy không đủ mạnh."
"Ý chí sống không đủ mạnh ư..." Thời Ngọc nhìn người lẳng lặng ngủ trên giường bệnh kia mà im lặng một hồi lâu.
Thì ra Tiểu Châu của anh ta thực sự không muốn trở về bên cạnh anh ta nữa.
Không lẽ lại hận anh ta đến vậy ư?
Người đàn ông ấy chậm rãi vuốt ve gò má của Lăng Châu, hạ thấp giọng nói như đang dỗ ngọt đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
"Mau tỉnh lại đi, được không..."
Lăng Châu nhắm mắt lại, thế mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ của anh ta.
Nghe thấy chất giọng khàn mang nỗi tuyệt vọng của Thời Ngọc, tựa như là đang nhìn thấy một người đàn ông đó vẫn luôn kiêu ngạo giờ lại cúi đầu xuống, lộ ra vẻ khiêm nhường và khẩn cầu chưa từng có.
Tay của Lăng Châu bị anh ta nắm lấy, chiếc khăn ẩm ướt đang chậm rãi lau từ lòng bàn tay cho đến đầu ngón tay của cậu.
Người đàn ông ấy lau người cho Lăng Châu một cách thuần thục, động tác của anh ta rất cẩn thận, giống như đang nắm lấy một món đồ sứ quý giá vậy.
Cứ sợ rằng chỉ cần dùng lực quá mạnh thì sẽ khiến thân thể mỏng manh này bị thương.
Đây là lần đầu tiên Lăng Châu cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế như vậy từ người đàn ông giết người không rớm máu này.
Vừa quái lạ vừa hoang đường.
Đợi người đàn ông ấy đi ra khỏi phòng, Lăng Châu mới cẩn thận mở mắt ra.
Cậu nhìn xung quanh, không tìm ra được cách nào để trốn ra ngoài cả.
Nhưng trước mắt cậu vẫn không thể rời đi dễ dàng như vậy, cậu cần phải làm rõ tình huống lúc này.
Nằm trên giường với tâm trạng hỗn loạn một hồi, Lăng Châu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Lăng Châu có một ý chí mạnh mẽ vượt xa những người bình thường.
Sau khi trải qua những biến cố thăng trầm to lớn, cậu vẫn tìm thấy lý trí của mình.
Là một người có thể tiếp cận với bốn nhân vật nguy hiểm mà mặt không biến sắc thế kia, nếu không có dũng khí và can đảm thì sao chịu nổi chứ.
Sự hoảng loạn và than trách chẳng có bất cứ tác dụng gì, giải quyết tình thế khó khăn mới là lối thoát duy nhất.
"Tiểu Hoàng, hãy gửi toàn bộ số liệu mà cậu nắm bắt được qua đây cho tôi xem nào."
Hệ thống nhanh chóng gửi tất cả dữ liệu cho Lăng Châu.
Tuy nhiên, do bốn nhân vật nguy hiểm còn mang nhiều điểm không chắc chắn, nên thực ra số dữ liệu mà hệ thống có được vốn không nhiều.
Lăng Châu có cảm giác như đang đấu với ông trùm trong bóng tối vậy, mãi không biết giây phút tiếp theo sẽ có điều bất ngờ gì đang đợi mình.
Sau khi xem xong mọi số liệu, cuối cùng cậu cũng đưa ra một kết luận —— Thế giới hiện tại đúng thật đã bị ảnh hưởng bởi các vị diện, nhưng mà có lẽ là để duy trì trật tự của thế giới, nên thế giới hiện thực cũng đã chủ động hợp lý hóa mọi thứ.
Trong thế giới này, thân phận của một số nhân vật đan xen nhau nhưng lại không bị mâu thuẫn lẫn nhau.
Họ giống như bốn đường thẳng song song vậy, tạm thời vẫn đang di chuyển đều đặn theo các hướng riêng của mình.
Điểm mấu chốt duy nhất kết nối bốn người họ chính là bản thân Lăng Châu.
"Bây giờ có lẽ họ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của vị diện." Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Hoàng, vị diện dành riêng cho bốn người họ còn có khả năng khôi phục được không?"
[Hệ thống đang nỗ lực hết sức để khôi phục ạ!]
"Nếu họ phát giác ra sự tồn tại của vị diện, hậu quả sẽ như thế nào đây?"
Hệ thống còn chưa lên tiếng, Lăng Châu đã tưởng tượng ra khung cảnh thảm họa đó rồi.
Bốn người đàn ông có khả năng hủy diệt thế giới, đồng thời nổi cơn hắc hóa....!Thật không dám nghĩ đến, không dám nghĩ đến.
[Không cách nào dự đoán được hành động của nhân vật nguy hiểm đó, nhưng tin chắc đó sẽ là một thảm họa.]
Bây giờ những gì Lăng Châu có thể làm chính là hợp lý hóa những sơ hở tiềm tàng và không để những người khác phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Lăng Châu ngẫm nghĩ một hồi lại phát hiện sự tồn tại của bản thân bây giờ mới là điều sơ hở lớn nhất.
Cậu nên giải thích với Cố Thành Diệu thế nào về việc mình cặp kè người đàn ông khác sau lưng anh ấy đây? Hơn nữa, còn không chỉ một người...
Cậu biết phải đối mặt thế nào với sự chất vấn của Nghiêm Sương Tẫn rằng thực ra cậu không phải là tên chơi bời vác gạch ở công trường xây dựng, mà là một cậu chủ được ăn sung mặc sướng của một gia tộc giàu có?
Còn Thời Ngọc nữa, nếu như anh ta biết được cậu không chỉ đánh nhau, mà còn từng đến công trường để vác gạch thì...
Nếu Bùi Tư Niên biết được Lăng Châu không những có bạn trai cũ, mà còn có cả vị hôn phu thì...
Nếu như nói lúc trước Lăng Châu vì ham tiền mà muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì giờ đây cậu chỉ vì không muốn để cho thế giới của mình phải rơi vào tình cảnh éo le.
Cho nên mới nói, quân tử hám tài thì cũng phải có quy tắc.
Không nên tham loại tiền tài bất chính từ trên trời rơi xuống.
"Tiểu Hoàng." Lăng Châu ôm trán thở dài nói: "Hãy nói cho tôi biết chút ít về tình hình hiện tại của những người khác đi."
[Sau khi hợp lý hóa thế giới hiện thực, bên chỗ Cố Thành Diệu, thì cậu đã được người thân của mình đón về.]
[Còn với bên Nghiêm Sương Tẫn, cậu cũng được người thân đón về.]
[Về phía của Bùi Tư Niên...]
"Trong mắt của thầy Bùi, vị hôn phu của anh ấy chỉ vỏn vẹn trong thời gian đi vệ sinh mà đã mất tích cả một năm."
Hệ thống [Đúng vậy]
Lăng Châu im lặng nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà màu trắng xóa kia và suy nghĩ về điều gì đó.
[Chủ nhân, cậu nhất định sẽ có thể lật ngược tình thế mà! Cố lên nhé!]
Lật ngược tình thế? Lăng Châu cười khẩy một cái, nhân vật của cậu đã bị vỡ vụn cả rồi, nào là hồ ly kiêu căng, tên chơi bời đẹp trai, nào là đóa hoa sen ngây thơ trong sáng, chú cún nhỏ đáng yêu....!Một người bình thường có thể đóng được những vai diễn thế này sao?
Cứu vãn ư? Không có cách nào cứu vãn được nữa rồi.
[Cậu đừng lo, đợi sau khi vị diện được khôi phục, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức đưa các nhân vật nguy hiểm trở về đó.]
[Vậy nên trước lúc sửa xong, xin chủ nhân hãy nghĩ cách giữ chân họ lại và hấp dẫn họ nữa.]
"Giữ chân họ lại?" Bộ não thông minh của Lăng Châu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Một chủ ý vừa tuyệt diệu vừa hoang đường bỗng xuất hiện.
Chỉ cần khiến bốn tên đó không có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ là được chứ gì?
Chỉ cần khiến họ phát điên lên, thì làm gì còn ai có sức lực nghi ngờ thân phận của Lăng Châu hay còn truy cứu về những điều bất hợp lý nhỏ nhoi trong thế giới này nữa chứ?
Khiến cho họ nổi điên không phải là quá dễ sao? Lăng Châu bật cười, không phải ngay trước mắt đang có cả một tàn cục máu me đang đợi họ đây sao?
Còn việc Lăng Châu phải làm chính là thêm dầu vào lửa, lấy độc trị độc.
Chỉ cần bốn người họ đấu đá lẫn nhau, thế thì sẽ không còn có chuyện của cậu nữa.
Lăng Châu tự xoa vào đầu mình, trầm trồ khen ngợi về đầu óc thông minh của mình.
"Trước tiên, mình cần có một kịch bản máu chó nhưng phải thật hợp lý."
Dựa vào kinh nghiệm bịa chuyện lừa người trong nhiều năm nay của mình, Lăng Châu nhanh chóng dựng lên được cho mình một thân thế ly kỳ ảo diệu.
Tóm lại sao cho càng đáng thương càng tốt, càng bi thảm càng hay.
Tiếp theo, Lăng Châu bắt đầu đối mặt với đối tượng đầu tiên cần đánh lừa.
Thời Ngọc...!Lăng Châu nghiến răng, có cảm giác bi đát khi sắp phải một mình đơn độc đối mặt với con quái vật dưới vực thẳm vậy.
"Tiểu Châu tỉnh lại rồi à!" Dì Trương phụ trách mang cơm đến vừa bước vào, thì nhìn thấy Lăng Châu ngồi ngay ngắn trên giường, bà ấy đột nhiên rơi nước mắt, vừa gào khóc vừa chạy đến ôm chặt lấy Lăng Châu.
"Tiểu Châu, cậu làm tôi sợ phát khiếp lên ấy——"
Lăng Châu có thể nói là cảm nhận được sự ấm áp thật sự từ dì Trương.
So với Thời Ngọc, cậu càng muốn đối diện với dì Trương hơn.
Tuy nhiên, người cậu phải đối mặt là Thời Ngọc.
Thời Ngọc rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Châu, Lăng Châu ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Dì Trương, nhìn người đàn ông đang đi tới cửa.
Người đàn ông ấy trông vẫn ủ rũ và u ám, sắc mặt tiều tụy hơn trước thấy rõ, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Kể từ khi Lăng Châu gặp nạn, Thời Ngọc vẫn chưa được một lần nghỉ ngơi đàng hoàng.
Tất cả lý trí của anh ta như đang bị treo lơ lửng bởi một sợi chỉ mỏng manh và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Lăng Châu ngồi yên ắng ở đó, trái tim đang treo lơ lửng đã lâu của anh ta mới từ từ hạ xuống mặt đất.
"Cậu hai, cuối cùng Tiểu Châu cũng đã tỉnh lại rồi." Dì Trương vừa khóc vừa lùi ra sau.
Lăng Châu ngước khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên, đôi mắt sáng màu lại bừng lên sức sống.
Nhưng cậu trông quá đỗi yếu ớt, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là vỡ vụn ngay.
Thời Ngọc giơ tay ra nhưng lại có hơi không dám ôm lấy cậu.
"Tiểu Châu." Anh ta gọi tên cậu, giống như vô số lần tuyệt vọng trong màn đêm đã gọi thầm tên cậu một cách bất lực và cố chấp.
"Vâng." Lần này cuối cùng Thời Ngọc cũng nghe thấy cậu trả lời rồi.
Lăng Châu chớp mắt, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang muốn ôm mình của anh ta ra.
"Thời Ngọc." Cậu sẽ không gọi anh ta là anh hai nữa.
Sau khi trải qua sự sống chết, dường như Lăng Châu đã hiểu ra rất nhiều điều.
Trong mắt của cậu đã không còn sự nhu nhược dễ ức hiếp như xưa.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Thời Ngọc khẽ liếc mắt nhìn, thế là mọi người trong phòng bệnh đều mau chóng đi ra ngoài.
"Trong nhà..." Lăng Châu ngưng một hồi mới nói: "Bây giờ người của nhà họ Thời đều rất nghe lời anh, không ai dám chống đối với anh đâu nhỉ."
Thời Ngọc im lặng lắng nghe cậu nói, chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.
Lăng Châu cúi đầu nhìn mạch máu xanh xao trên mu bàn tay của mình, sau khi gặp tai nạn, đúng là cậu đã gầy đi rất nhiều.
"Nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi.
Thời Ngọc, em đã không còn giá trị lợi dụng gì với anh nữa rồi, phải không?"
Người đàn ông ấy nhìn thật sâu vào cậu, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình mà nói: "Tiểu Châu..."
"Thời Ngọc, em không muốn ở lại nhà họ Thời nữa." Lăng Châu khẽ nói, cậu vốn dĩ không thuộc về một gia tộc âm thầm đấu đá nhau như này, cậu có cuộc sống riêng của mình, có ước mơ riêng của mình.
Cậu không muốn bị giam ở nơi không khác gì địa ngục này.
Thời Ngọc: "Tiểu Châu, sau này anh trai sẽ bảo vệ cho em thật tốt.
Sẽ không ai có thể làm tổn thương em nữa."
"Không cần đâu." Lăng Châu biến vẻ mặt trong sáng đáng yêu ngày nào thành khuôn mặt mang chút cứng cỏi.
Lăng Châu: "Em không cần anh phải bảo vệ." Cậu khoanh tay lại tựa vào giường bệnh, ánh mắt dần dần trở nên xa lạ.
"Em đã sống đủ lâu ở nơi thối nát như nhà họ Thời rồi."
Thời Ngọc phút chốc nghẹn lời, anh ta nhìn cậu em trai đã trở nên xa cách này mà chậm rãi mở lời: "Tiểu Châu, em có biết mình đang nói gì không?"
Ánh mắt sắc bén của Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào người trước mặt như ánh nhìn của con rắn độc hận không thể xuyên thủng da thịt của đối phương rồi chui vào nhìn thấu nội tâm của cậu vậy.
Lăng Châu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không chút nao núng mà nhìn vào ánh mắt đáng sợ đó của Thời Ngọc.
Nhìn rõ chưa hả người đàn ông kia? Đây chính là bộ mặt thật của tôi đây đó.
"Thời Ngọc, những gì anh biết về em chỉ là con người của em sau khi bước vào nhà họ Thời thôi, còn trước khi vào đây, anh có biết em đã phải trải qua những ngày tháng thế nào không?"
"Anh có hiểu cuộc sống lúc đầu của em là như thế nào không? Anh có từng nghĩ là sẽ tìm hiểu về quá khứ của em không?"
Từng câu từng chữ như con dao nhọn đâm vào Thời Ngọc vậy.
"Người anh hai dịu dàng mà em từng yêu thích đã biến mất rồi, còn người em trai ngây thơ mà anh yêu thương cũng không còn nữa."
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Châu nói không ngừng, cậu không hề sợ sệt mà thể hiện tài ăn nói có được sau bao năm tranh cãi cùng Nghiêm Sương Tẫn.
"Lăng Châu, nếu em muốn dùng cách này để rời xa anh, vậy thì em sai rồi." Thời Ngọc tức đến mức bật cười.
Anh ta nắm lấy tay của Lăng Châu nói: "Khó khăn lắm mới dành lại được em trai từ tay lão Diêm vương, làm sao anh có thể buông tay được chứ?"
"Người không muốn buông tay có lẽ không phải chỉ có mỗi mình anh." Lăng Châu nhướng mày, bắt đầu gài bẫy.
Cậu nhìn vào ánh mắt của Ngọc Thời, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy tên là Cố Thành Diệu."
Lăng Châu còn tốt bụng chỉ rõ phương hướng cho Ngọc Thời: "Ông chủ công ty công nghệ hàng không vũ trụ, có lẽ anh ấy cũng đang tìm em đấy."
Thời Ngọc nắm chặt lấy tay của Lăng Châu hỏi: "Gì cơ?"
"Em đã đi theo anh ấy nhiều năm rồi, nếu anh không tin có thể tự mình đi mà hỏi anh ấy."
Sau đó cứ đánh nhau luôn đi.
Tốt nhất là đánh đến mức không thể khuyên ngăn, một sống một còn, chết hết cả hai luôn đi.
Thời Ngọc nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt của Lăng Châu.
Lăng Châu cũng không được nhàn rỗi.
Bản chất của cậu đã thích gây chuyện, nên sẽ không thể nào bỏ qua dàn sân khấu lớn này được.
Cậu cầm chiếc điện thoại ở đầu giường lên, bắt đầu màn biểu diễn điêu luyện của mình.
"Vui lòng kết nối đến số điện thoại cá nhân của giám đốc Cố dùm tôi, cứ nói tôi là Lăng Châu, tôi đang bị bắt giam, bảo anh ấy hãy đến giải cứu tôi..."
Chưa đến ba mươi giây, điện thoại của Cố Thành Diệu đã gọi tới.
Xa cách nhiều năm, lần nữa nghe lại giọng nói quen thuộc của người đàn ông ấy, tâm trạng của Lăng Châu vẫn có hơi phức tạp.
"Anh, cứu em với..." Lăng Châu mặt không biến sắc mà phát ra âm thanh nghẹn ngào.
"Lăng Châu...!là em sao...?" Người đàn ông ấy lắng nghe giọng nói đã mong chờ từ lâu ở đầu dây bên kia, như có ảo giác đang xa cách nhau cả thế giới vậy.
"Là em đây, anh, anh tới đón em về nhà có được không?"
"Em đang ở đâu?" Cố Thành Diệu mở miệng, phát hiện giọng nói của mình có hơi run rẩy.
Tuy vậy, Cố Thành Diệu vẫn không hổ danh là ông trùm lớn có nội tâm mạnh mẽ, dù có ở tình huống nguy cấp như vậy mà anh ấy vẫn có thể cố ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, anh kìm nén cảm xúc đang dâng trào lại, rồi bình tĩnh gặng hỏi về vị trí và hoàn cảnh của Lăng Châu.
"Đừng sợ, bây giờ anh sẽ đến đón em ngay."
Lăng Châu do dự một lúc, rôi mới chậm rãi nói: "Cố Thành Diệu, chuyện lúc trước...!là em đã gạt anh..."
"Em đã che giấu thân phận của mình, xin lỗi."
Người đàn ông bỗng chốc im lặng, sau đó ở đầu dây bên vọng lại một giọng nói khiến người ta yên lòng như mọi khi.
"Anh biết, anh không trách em đâu."
Một câu nói ngắn gọn và mạnh mẽ đã xóa sạch hết mọi ân oán hận thù trong quá khứ.
Từ đầu đến cuối Cố Thành Diệu chỉ muốn có được mỗi mình Lăng Châu, bất kể quá khứ của Lăng Châu tồi tệ đến cỡ nào, thì anh cũng không quan tâm.
Đúng là Giám đốc Cố...!thật dễ dụ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lăng Châu liền yên tâm nằm thẳng xuống giường.
Những chuyện tiếp theo sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa, cậu chỉ là một người em đáng thương bị người anh trai biến thái đe dọa và giam cầm mà thôi, ngoài ra cậu chẳng biết gì cả.
Lăng Châu ngủ một giấc đến nửa đêm, nếu không phải vì ngửi thấy mùi hương thơm phức của hoành thánh, thì cậu còn có thể ngủ tiếp như con cá chết ấy.
Cậu lần theo mùi vị quen thuộc mà dõi mắt nhìn, thấy được dưới lầu vừa hay có một tiệm hoành thánh nhỏ.
Muốn ăn quá đi mất...!Ánh mắt ham ăn của Lăng Châu nhìn chủ quán đang gói viên hoành thánh nhỏ một cách nhuần nhuyễn, từng viên hoành thánh tròn trịa được bỏ vào trong nồi nước súp, lăn qua lăn lại trong làn hơi nước nóng hổi.
Lăng Châu nhìn đến nỗi mê mẩn, tạm thời quên luôn cả tiếng tranh cãi vang lên từ bên ngoài phòng bệnh.
"Anh Thời, mong anh hãy hợp tác với cảnh sát.
Bây giờ anh đang bị tình nghi giam giữ trái phép người khác."
"Đó là em trai của tôi." ——Thời Ngọc cũng còn được xem là bình tĩnh, có lẽ là do cảm thấy mình không hề được xem là có sức đe dọa.
"Nhưng cậu ấy không đồng ý ở lại đây" Giọng nói của Cố Thành Diệu cũng rất vững vàng, không hề để lộ một chút hoảng loạn nào.
Sắc mặt của cả hai đều không thay đổi, nhưng ánh mắt u ám kia đã âm thầm giao chiến qua lại với nhau liền mấy hồi.
Nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa, Lăng Châu vén chăn lên, từng bước chạy chậm tới cửa, áp sát tai vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngoài những tật xấu như tham tiền và thích gây chuyện ra, Lăng Châu còn có một thói hư nhỏ nữa —— là thích hóng drama.
Ngay cả khi mấy ông cụ bà cụ cãi nhau bên đường, cậu cũng có thể nhìn họ một hồi lâu với vẻ thích thú.
Trong lúc Cố Thành Diệu và Thời Ngọc đang tranh cãi đối chất với nhau, những người xung quanh đều tự giác lùi bước, không dám đến gần.
Chỉ có mỗi Lăng Châu ước gì có cái ống nhòm trên cửa, để cậu có thể nhìn thấy rõ mồn một sự náo nhiệt bên ngoài.
Bao năm không gặp, giám đốc Cố vẫn đáng tin cậy như vậy.
Trong lúc quan trọng vẫn có thể kìm nén lòng mình mà dùng phương pháp hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề.
Tiếng cảnh sát chất vấn liên tục vang lên, thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị dùng vũ lực phá cửa.
Nhưng Thời Ngọc cũng không hổ danh là con rắn độc được nuôi bởi nhà họ Thời, anh ta không hề hoảng loạn, nhẹ nhàng bình tĩnh đứng chặn ngay trước mặt của đám người kia.
"Đầu tiên, Lăng Châu là em trai của tôi, tôi là người giám hộ duy nhất cả cậu ấy, tôi có tư cách chăm sóc cậu ấy.
Hơn nữa, anh là một người ngoài thì có tư cách gì để đòi gặp cậu ấy hả?"
Cố Thành Diệu nói từng câu từng chữ một: "Tôi là chồng của cậu ấy."
Trong hành lang trống rỗng, câu nói này lại càng được nghe rõ hơn.
Thời gian như ngừng trôi trong giây lát.
Tất cả mọi người đều rơi vào sự im lặng quái gở.
Cố Thành Diệu đi thẳng vào vấn đề và nói như đinh đóng cột, phơi bày sự thật chưa ai biết đến ngay trước mắt của người đối diện.
"Chồng..." Đôi mắt của Thời Ngọc hơi híp mắt, từ từ bật cười.
Tiếng khẽ cười của người đàn ông ấy cực kỳ dịu dàng, những người không biết gì lại còn tưởng rằng tâm trạng của anh ta khá tốt nữa cơ.
Nhưng Lăng Châu cũng xem như là khá thấu hiểu Thời Ngọc, lần trước Thời Ngọc cười như thế này là khi anh ta giải quyết Thời Khánh Niên.
Khi anh ta nheo mắt khẽ cười chính là lúc anh ta đã có tư thế sẵn sàng, chuẩn bị cắn vào cổ họng của con mồi.
Thời Ngọc: "Lúc cậu ấy nằm trên giường của tôi khóc lóc sướt mướt, thì người làm chồng như anh đang ở đâu hả?"
Như sét đánh ngang tai.
Lúc này, ngay cả cảnh sát cũng không lên tiếng nữa.
Họ ý thức được rằng độ phức tạp của vụ việc này vượt quá mức bình thường.
"Loài cầm thú." Cuối cùng Cố Thành Diệu đã thật sự nổi giận.
Anh tiến lên hai bước, giơ tay đấm một cú vào mặt của Thời Ngọc.
Thời Ngọc đành phải chịu trận, nhưng khóe môi lại mang một nụ cười rùng rợn mà nói: "Sao hả, không chấp nhận được à?"
Thời Ngọc giống như con rắn chứa đầy chất kịch độc, chỉ cần đối phương để lộ ra một chút điểm yếu, thì nó sẽ nhe răng nanh nọc độc của mình.
"Quá khứ của Tiểu Châu vốn không quan trọng.
Hiện giờ, cậu ấy là người của tôi—"
Thời Ngọc còn chưa dứt nói, Cố Thành Diệu đã túm lấy cổ áo của anh ta.
"Mày là đồ súc vật!"
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn liên hồi, lẫn vào đó là tiếng nắm đấm vang lên khi đánh vào thân xác.
Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi...!Lăng Châu đứng xem trò vui mà không sợ làm lớn chuyện, hận là không thể châm thêm dầu vào lửa.
Đột nhiên, cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh một phát.
Lăng Châu phản ứng một cách nhanh chóng.
Cậu vội vàng quay lại giường, đắp tấm chăn nhỏ của mình lên người, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ vậy.
Sau đó, cậu nhìn thấy anh giám đốc Cố quần áo xộc xệch nhưng vẫn khôi ngô tuấn tú đứng ở trước cửa, đôi mắt của Lăng Châu sáng lên.
"Anh, cứu em với...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...