Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhưng sau khi tâm trạng nguôi ngoai, A Điêu hãy còn không dằn lòng nổi bèn xỉa xói Bồn Cầu: “Cậu không thể làm chút kỹ năng mang hơi thở tao nhã đẳng cấp cao cấp à? Cậu coi cái gì mà XXX biến heo… Đúng như thế á?”
Còn cái Khó kìm lòng nổi dấm dớ nữa, chả biết nó là đồ chơi gì, chưa kể còn đắt thế, toàn không biết hiệu quả cứ hệt hộp mù (blind box).
Đột nhiên A Điêu nghĩ đến lần đầu tiên vội vàng dùng Ánh mắt nối tơ... cảm giác linh hồn cô bị sợi khoai tây chi phối.
Má, đừng nói kỹ năng này sẽ bi3n thái như vậy chứ.
Bồn cầu cao ngạo lạnh lùng trả lời: “Thuở bé cô học đạo pháp với lão đạo sĩ, mỗi lần cô bị đám nhóc trên núi trêu chọc bắt nạt đâu có dám cãi lại vì sợ bị đánh. Thay vào đó cô chỉ muốn tròng miếng vải rách lên người, tay cầm gậy gỗ, nhảy xuống sườn đồi đầy uy phong lẫm liệt, chỉ vào ruộng khoai lang và hét lên ‘XXX biến heo!’.”
“Là cô sao?”
A Điêu: “...”
Mẹ kiếp, danh tiếng xã hội tổn hại nghiêm trọng, mày biết cái này luôn!?
Cho nên tất cả các kỹ năng thiên phú sẽ có liên quan đến lịch sử đen tối của mình?
Toang rồi…
Nghĩ như vậy, hình như Cú đấm nhỏ đập chết và Ánh mắt nối tơ đúng là một số tiểu xảo bộ tịch đáng yêu khi cô còn nhỏ.
....
Khuôn mặt A Điêu, người đang tự kiểm điểm, khi trắng khi xanh, cô gấp gáp chuyển đề tài: “Hỏi thăm cái, XXX biến heo này là nhẩm theo tên để nguyền rủa à? Vậy ngộ nhỡ tên người ta chỉ có hai từ thì sao? Có phải coi như vô hiệu luôn?”
Ặc… Chỗ nghi ngờ này của cô đúng là gian xảo, nhưng đúng là cẩn thận tận xương.
Bồn Cầu: “Không, chỉ cần niệm theo tên là được.”
Lúc này A Điêu mới yên tâm, chỉ còn một chỗ để bắt bẻ: “Nhưng cần năng lực niệm nhiều quá.”
Bồn Cầu: “Không sao đâu, không phải còn nhà vệ sinh để nổ đấy à?”
Không phải chứ, hôm nay mày ăn thuốc nổ hay bị đầy hơi sau khi lên luôn hai cấp vậy?
Giọng điệu quái đản này.
Song bàn tới chuyện có thể biến hình, A Điêu để ý ngay, thậm chí không còn quan tâm tới các kỹ năng khác. Cô nghĩ một hồi, cần để bồn cầu biến thành cái gì đó.
A Điêu: “Cậu có thích cái gì không?”
Bồn cầu được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo: “Tôi có thể chọn?”
A Điêu: “Cậu nói đi, cậu thích cái gì thì tôi tránh cái đó đi là được.”
Bồn Cầu: “...”
À há, chủ nhân A Điêu sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi, chuyện trả thù sẽ tới dù có muộn màng.
Bồn cầu không chịu nói. Tốt thôi, A Điêu đành tự mình suy nghĩ. Bồn cầu ngày sau đoan chắc sẽ phóng ra đòn công kích giống như những Thực Thể Gieo Linh. Không những chỉ cần thu ra vừa tay mà còn phải khí phách tao nhã đặc biệt mới được.
Trong lúc nhất thời lại chẳng nghĩ ra được gì, nếu đã thế, A Điêu đành xử lý cái khác trước mà thôi.
(P1)
Năng lực niệm hiện tại là 1 triệu 500 ngàn thế mà đâu có đủ dùng, là không đủ dùng, cô chỉ có thể bới móc để mà mua.
Thật ra không cần nghĩ suy quá lâu, cô lựa ngay 303 và kỹ năng “XXX biến heo”.
“Linh khí phóng ra được tới 70 sợi, tăng gấp mấy lần, có phải đã so bì được với Cổng Linh Hồn cỡ trung không?”
Không có nhiều năng lực niệm, A Điêu không giải phóng linh khí của bồn cầu.
Bồn Cầu: “Không tính, cấp 7 mới là Cổng Linh Hồn cỡ trung.”
A Điêu cau mày: “Không đúng đâu. Giờ đây lượng linh khí do bồn cầu phóng ra đã vượt qua giới hạn phóng thích của Cổng Linh Hồn nhỏ từ lâu rồi. Bảy mươi phải là Cổng Linh Hồn trung...”
Bồn Cầu: “Chỉ dựa vào thời gian chờ phóng ra một lượng để mà xem thì vẫn thuộc về Cổng Linh Hồn nhỏ, nhưng giới hạn thì được lấp đầy. Cô cảm thấy nó vượt xa Cổng Linh Hồn nhỏ do cô có thể để cho nó phóng ra liên tục. Trong khi Cổng Linh Hồn nhỏ của Học phủ và quan phủ là thi thoảng phóng ra. Trừ khi họ tiếp tục ném cho nó linh hạch để hấp thụ và chuyển đổi thành linh khí.”
A Điêu cảm thấy có vẻ như mình đã ăn no bèn nhất thời quên mất chuyện gốc rễ thế này. Tuy nhiên cô vẫn giật mình: “Còn ném linh hạch nuôi nó? Hình như đời thứ nhất không có chuyện này.”
Bồn cầu nói sâu xa: “Thời đại đang tiến bộ, 300 năm thiếu linh khí đâu phải không có lợi. Con người sau khi mất đi một vài thứ, bị tình hình nghiêm trọng thúc ép, họ sẽ liều lĩnh khai thác các lực lượng khác. Chẳng hạn như bộ não. Cô đừng quên có một chuyện còn quan trọng hơn.”
Ánh mắt A Điêu chợt lóe: “Cổng Linh Hồn nhỏ có thể dời đi được.”
Đây thật sự là một lượng thông tin khổng lồ, khi cô vừa biết từ miệng Trần Nhiên là nội tâm đã chấn động, chẳng qua cô không biểu hiện ra mà thôi.
Bồn Cầu: “Đúng, mảng khoa học kỹ thuật của thời đại này đầy tuyệt vời như thế. Thế hệ đang phục hồi này phát triển nhanh hơn thế hệ đầu tiên vì có sức mạnh của khoa học. Nhưng điều này đồng nghĩa những nhà quyền quý, dòng dõi nhà vua, Hoàng tộc v.v. sẽ sáng tạo lợi thế về Cổng Linh Hồn mạnh mẽ hơn; nói cách khác người của họ sẽ phát triển nhỉnh hơn. Tuy nhiên trước mắt không có Thực Thể Gieo Linh tốt, họ đành tạm thời nắm vững kỹ thuật cố định cũng như di chuyển các Cổng Linh Hồn nhỏ khác thay vì cứ mang theo bên ngoài hoặc rinh chúng đi bất cứ lúc nào. Tôi dữ dằn lắm đấy, tốt nhất cô nên khách sáo với tôi đi.”
Trước đây gặp trở ngại Cổng Linh Hồn nhỏ nằm cố định một vị trí, bọn họ không có cách gì, nhưng giờ đã khác.
Mặc dù nhà họ Trần cũng là người có lợi nhưng trong lòng A Điêu vẫn có phần nặng nề. Bởi lẽ cô thủy chung ý thức được trên thế giới này hãy còn có mấy ngọn núi đè nặng ngay đỉnh đầu.
Đằng ấy mạnh sẽ có người khác mạnh hơn, mà đó còn là rất nhiều người.
(P2)
Tuy nhiên A Điêu mang tâm tính mạnh mẽ, áp lực tới rồi đi cực nhanh. Bỏ qua bồn cầu yêu cầu cải thiện đãi ngộ, tiếp theo cô vội vàng phân phối xử lý đám đồ còn lại. Cô xơi hết Thực Thể Gieo Linh mình ăn được, còn lại thứ không thể ăn, cô đọc hiệu quả của nó mà xem chẳng lọt mắt.
Ôi, chẳng bằng cả Đồng Tử Lửa Mang Linh, không dùng được thôi thì bán cho rồi.
Về phần Đồ Cấm Kỵ, tuy A Điêu cảm thấy Găng Tay Cung Đỏ không tệ nhưng đến cuối cô chọn buông tha. Ba Đồ Cấm Kỵ còn lại cũng ổn, tuy nhiên cố lắm vẫn không theo kịp tốc độ tiến bộ của cô. Không bằng xử lý chúng một hơi cho xong, tránh cho lúc sử dụng còn gặp hao tổn.
Chủ yếu là thiếu tiền thôi…
A Điêu bắt đầu định giá cho chúng vừa liên hệ với nhân viên.
Làm xong hết, cô càng cảm thấy mệt nhừ, ngay lúc mê man thiếp đi còn lẩm bẩm trong lòng: Đồ ăn vặt không tốt, lần sau bảo lão Vương đừng mua nữa, để cho sau này chú ấy cứ mang thẳng gà nướng vịt quay móng giò hầm sang thôi…
Giữa chừng bác sĩ có bước vào thay thuốc một lần, thoáng nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn đã hết sạch bách mà đầu óc cứ ong ong: Má ơi, sao nhìn cái này cứ giống đồ cúng khi chôn người ta bị thứ gì ăn mất vậy.
Sao có khả năng là Tam tiểu thư đang hấp hối ói ra máu còn đứng lên ăn được.
....
Nhà họ Tống.
Tống Linh chưa từng nghĩ tới mình vừa mới về đến nhà không bao lâu mà A Điêu đã tặng cho mình một tin lớn như vậy.
Thông tin này do chính trưởng họ nhà họ Tống, cũng là Tổng đốc Kim Lăng, tự mình nói cho cô.
Tống Linh: “Cháu không biết tình huống này, sau khi chúng cháu đi rèn luyện là đã tách ra. Cậu ấy có thực lực rất mạnh, còn dư cả lực, điều này cũng bình thường. Về phần chuyện này, cậu ấy phát hiện cũng là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên. Lúc thi luận văn, dù cậu ấy không phải là người đứng hạng nhất nhưng kỹ năng sử dụng học thuật của cậu ấy vượt xa bất cứ ai.”
Cô không đề cập đến việc mình được A Điêu giao cho chuyện cố tình phát ra tín hiệu. Mặc dù khi ấy cô đã đoán được A Điêu có sắp xếp, và xuất phát từ lòng tin vào người này, cô chỉ giúp đỡ làm việc, còn lại không hỏi cũng không xen vào.
Chẳng qua cô không ngờ được A Điêu lại làm lớn tới mức đó.
Là Tổng đốc Kim Lăng chỉ đứng sau đại Đô đốc Đam Châu tại Đam Châu, Tống đại nhân có uy quyền nhà quan rất nặng. Tuy nhiên hôm nay ở nhà, ông ta mặc thường phục và đã thu bớt khi thế khi đối mặt với đứa cháu tuyển chọn được đầy gieo neo từ người trong tộc và dòng thứ, thong thả hỏi: “Ý của cháu là năng lực ứng biến tại chỗ của nó rất mạnh?”
“Dạ.”
“Thiên phú của cháu có cảm ứng được tiềm chất thiên phú của người ta hay không? Bác đang nói về các khía cạnh tâm linh hoặc tâm cảnh.”
(P3)
Tống đại nhân có ánh mắt như đuốc nay bất thình lình đặt câu hỏi làm Tống Linh thua mấy phần vì tuổi còn trẻ. Biểu hiện của cô không giấu đi hoàn toàn nổi, cô thừa nhận: “Dạ có.”
Tống đại nhân gật đầu: “Hiểu rồi, lựa chọn của cháu rất chính xác.”
“Bây giờ sự kiện đã xảy ra, Học phủ và Quân Tuần tra sẽ liên thủ. Sau khi giải quyết nguy cơ này, người dân ở vùng Kim Hương tránh được tai họa, các bên cũng có thể thu lợi. Việc cháu cần chuẩn bị là có nên tham gia vào đó không? Nếu đi, làm sao mới không chết.”
Nói bóng gió Kim Hương sẽ có một chiến dịch với quy mô nhất định.
Mắt Tống Linh khẽ đổi, hỏi ngược lại: “Trước đây ngoài mặt thì Học phủ cứ không ủng hộ học sinh đi tới hố đất rèn luyện. Tuy nhiên khi cháu tới hố đất nhỏ đã phát hiện một số hố đất thưa người vẫn có giá trị rèn luyện, có thể nhanh chóng thúc đẩy học sinh trưởng thành. Theo lý thuyết Học phủ nên có kế hoạch giảng dạy, có chỗ sắp xếp, thế nhưng lại không. Bấy giờ xem ra là có người âm thầm ám sát học sinh Học phủ đúng không ạ?”
Tống đại nhân không thừa nhận, chỉ nhìn cô thật sâu: “Có rất nhiều người không muốn nhìn thấy Học phủ lớn mạnh. Do người đời đều biết sau khi linh khí sống lại, nhóm phát triển nhanh nhất chắc chắn là học sinh dưới trướng Học phủ. Một khi họ trưởng thành, tài nguyên và quyền lực cố định trên đời này sẽ không được phân phối theo nguyện vọng của đám người kia.”
Tống Linh nghĩ: Thật ra hào môn thế gia và dòng họ Hoàng tộc bị phá vỡ cơ chế kế thừa quyền lực đều có thể là người thúc đẩy chuyện này. Sở dĩ nhà họ Tống không xen vào là do trưởng tử vừa lúc có tố chất không tồi, hơn nữa còn nắm bắt cơ hội thi đậu vào một trong ba Học phủ tốt nhất, không đánh rơi ưu thế trong thời kỳ cải cách của linh khí sống lại; chưa kể thêm chuyện mình được chọn. Nhà họ Tống thu lợi do thế. Song, nếu phóng mắt nhìn vào toàn bộ gia tộc không sinh ra những đứa trẻ xuất sắc và không thể đảm bảo lợi ích gia tộc trong tương lai, họ phải là bên hoảng loạn nhất, hoảng loạn tới mức không từ thủ đoạn.
Tống đại nhân không biết Tống Linh nghĩ gì, chỉ nói tiếp: “Mà những tổ chức tội phạm lấy danh nghĩa đoạt linh hạch thật ra đều chỉ là một thanh đao của lực lượng phía sau này mà thôi.”
Tống đại nhân: “Nhưng dù gì Học phủ là bên tự trị, liên minh giữa triều đình và bên đó lại lộ ra bên ngoài là thế khiến Học phủ có phần e dè, không thể lấy lý do hợp lý để điều khiển cục diện như vậy, nếu không sẽ có hiềm nghi về chính trị, bất lợi về lâu dài. Nhưng nếu họ không thể tạo ra tình huống khi học sinh không còn bị ám sát ngay khi chúng rời đi, hiển nhiên họ không thể ủng hộ học sinh đến hố đất chịu chết. Thế là họ đành tạm thời kéo dài, kéo dài đến khi người của họ tiếp quản một số vị trí nhất định. Song, bây giờ Trần A Điêu mượn tai họa ngầm của hố đất kia đã dựng lên một bậc thang cho Học phủ, đoan chắc Trần Nhiên sẽ nắm lấy cơ hội. Tương ứng, Học phủ sẽ có qua có lại… Đến cùng cục diện khó xử của Học phủ Kim Lăng sẽ nhanh chóng giảm bớt, về sau đám học sinh mấy cháu tới mấy hố đất ở các nơi tại Đam Châu sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
(P4)
“Điều kiện trước nhất chính là: lần hợp tác này có thể thành công.”
Tống Linh hiểu rõ: “Cháu sẽ tự đi.”
Tống đại nhân gật đầu: “Cơ hội này ngàn năm có một, đừng kháng cự tài nguyên gia tộc cho cháu, cứ tự trang bị cho mình đến tận răng, đạt được lợi ích lớn nhất, giết ra thành tích tốt nhất, đi con đường rộng lớn hơn. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là giữ mạng. Cháu mà chết sẽ không còn gì cả.”
Tống Linh không kiêu ngạo không tự ti đồng ý, tiếp đó đi ra ngoài.
Tống đại nhân uống trà, chỉ chốc lát sau, cha Giang Triều đi tới, hai người lẳng lặng uống trà một hồi. Chợt cha Giang Triều bảo: “Nó vẫn có chỗ giữ riêng đối với nhà họ Tống, xem ra trong lòng đám dòng chính nhà anh hãy còn chút bất bình. May mà con anh thấy rõ nên không đi theo con đường của họ, tự cắt đứt tương lai của gia tộc.”
Tống đại nhân lạnh nhạt: “Bất bình là chuyện thường, một đám người tầm thường thì mong gì chúng có tầm nhìn xa trông rộng tới cỡ nào. Chờ đến khi thực lực nghiền ép chúng đến một mức độ nhất định, người tầm thường sẽ ngoan hơn cả chó mèo, không đáng nhắc tới. Mà nó có phần dè dặt cũng là một điều tốt nhưng nào có phải vì đám người kia. Do nó thận trọng, hiểu thước đo giữa biết kiểm soát và cùng có lợi với gia tộc, hăng quá hóa dở, lòng người khó lường.”
Thật ra nhà họ Tống cũng được xem là bên có khá nhiều nhân tài, cũng nhiều người tài về mọi mặt. Nhưng do hai người đàn ông này là người mạnh nhất giết ra từ đời trước, nên khi nhìn xuống nhìn người khác hiển nhiên thấy họ tầm thường.
Và trong mắt họ, những người này mà đi so với Tống Linh thì càng tầm thường hơn.
Giang đại nhân gật đầu: “Hệ tâm linh. Cái này đúng là đã được trời ưu ái. Tâm cảnh có khi rất khó để nuôi dưỡng trong khi không thể mỗi ngày đi chịu chết, mà nếu có dạy lại không có cách nào dạy. Trước mắt xem ra từ thành quả tiến bộ của học sinh trong Học phủ, người có tâm cảnh mạnh mẽ sẽ tiến bộ ổn định; tâm cảnh không ổn thì dù có tố chất tốt âu vẫn dễ dàng gặp phải bình cảnh*. Đường cong tiến bộ tổng thể không bằng người mang tố chất thấp hơn một chút nhưng tâm cảnh mạnh.”
*bình cảnh: thuật ngữ trong tu tiên, ám chỉ lớp ngăn cách giữa các cảnh giới lớn. Giống như một vách ngăn/ bức tường rắn chắc khó vượt qua. Tuy nhiên những người tu luyện cần vượt qua nếu muốn mạnh hơn.
Làm việc lớn phải ổn định, mà ổn định được vừa lúc làm được việc lớn.
Ví dụ như Trần A Điêu.
“Đúng vậy, mấy đứa nhóc đi cùng Tống Linh thoạt trông bình thường ngờ đâu lại là đám hung hãn. Có hai đứa từng đi cùng cha vận chuyển xác người rèn luyện can đảm; một đứa thì giết cá hằng ngày tại vựa cá ở nhà. Thành ra lần đầu tiên tụi nó tới hố đất đã dám giết người, lần thứ hai thì dám giết nhiều người hơn. Nhưng mà lão khốn Trần Nhiên này sao lại khéo sinh như vậy?!”
Không ai thành công ngay một bước, bọn Nhiêu Tuyết Nhã chưa từng đề cập đến những nỗ lực đằng sau của mình.
(P5)
.....
Vốn A Điêu định đến phòng y tế của trường, bác sĩ bên trường học chính là người tu luyện hệ mộc do trường thuê, hiệu quả max trong việc khôi phục thương thế. Nhưng lão chó Trần Nhiên này giỏi lắm, để phi thuyền đưa thẳng cô tới bệnh viện chuyên dụng cho quan lớn triều đình, cũng giúp cô khôi phục cực nhanh. Song ngại chuyện nội thương (giả bộ) của mình, cô cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Thế là A Điêu trở về nhà tổ gia đình ở Kim Lăng.
Đúng là Cổng Linh Hồn nhỏ đã được xây dựng xong, hơn nữa còn làm Trận Tụ Linh cùng với Trận Đậy Linh chuyên môn, niêm phong ngăn chặn linh khí tiết ra ngoài. Dẫu gì Cổng Linh Hồn nhỏ không phải vòi nước, có công tắc tự do. Nó thỉnh thoảng phóng thích linh khí, nếu không có ai hấp thu thì linh khí sẽ chạy đi. Phải niêm phong chặn lại, cô đọng nó trong đó, cứ như vậy nếu có người đi vào sẽ đạt được linh khí tương đương.
Nhưng cân nhắc tới cảnh giờ mình đang hấp hối, sao để người ta chuyển giường vào được, quá khiếm nhã, cô cũng phải có thể diện chứ.
Cô dự định sau hai ngày nữa mới đi vào, dù gì bên trường đã cho nghỉ bệnh.
Ý của Khúc Giang Nam là: Gửi em bài tập và bài phụ đạo qua mạng, đừng tới đây. Còn nữa, phải chú ý thuật pháp này, học được trong vòng nửa tháng thì liên hệ tôi, học không được thì thôi.
A Điêu luôn cảm thấy người này có vẻ ghét mình.
Hừ!
.....
Vì sợ bị những người của tổ chức cướp bóc phát hiện, A Điêu cố tình tìm người bên nhóm kinh doanh quốc tế Taobao, yêu cầu bán trao tay ở nước ngoài. Mặc dù phải trả một khoản thuế trung gian nhỏ nhưng có thể tránh được chuyện bị vạch trần.
Tất nhiên loại hình kinh doanh này cũng thường được gọi là buôn bán hàng bẩn xuyên biên giới. Hiển nhiên người phụ trách công việc kinh doanh là người khôn khéo, có cảnh gì mà chưa từng thấy đâu. Suy cho cùng chuyện giết người cướp của trên thế giới hiện nay quá nhiều, và loại hình này cũng là khu vực sinh lợi nhuận của công ty họ, bởi vì nói chung mọi thứ rất đắt đỏ.
Anh ta sẽ không tiếp xúc trực tiếp với A Điêu, thay vào đó trước hết A Điêu sẽ để cho ngân hàng tới lấy đồ đi; tiếp đó người này lại tới ngân hàng để xử lý. Ở giữa đã có thỏa thuận bảo mật của Taobao, có luôn thỏa thuận bảo mật ngân hàng, là hai cái bảo hiểm.
Để giữ bí mật, A Điêu không ngại chi nhiều tiền hơn.
Đây là cảm giác thoái mái của dân VIP đấy.
Ba ngày sau, tài khoản của A Điêu vẫn chỉ có bây nhiêu đó tiền, nhưng tài khoản do Chim Sẻ và nhóc Nguyên Bảo điều khiển lại có tổng cộng 500 triệu.
Cô phải mua những Đồ Cấm Kỵ tấn công phù hợp với mình.
Đồ quý ở chỗ xịn chứ không phải nhiều.
Nhưng lần này A Điêu không chọn Taobao, cô chọn ngân hàng Hoa Diệu, ngân hàng đa quốc gia tư nhân mạnh nhất thế giới hiện nay. Cũng vì tài khoản của Chim Sẻ và nhóc Nguyên Bảo nằm ngay tại ngân hàng Hoa Diệu.
(P6)
Nơi kinh doanh của nó bao gồm Tam Quốc, hiển nhiên đồ báu hoàn mỹ bên trong rất nhiều, chất lượng bên trong cũng cao hơn trong nước.
Số dư tài khoản hơn 100 triệu đủ làm VIP, A Điêu vào trung tâm mua sắm trực tuyến VIP để xem xét. Sau khi đọc một chút, cô mở hệ thống đấu giá của ngân hàng, thấy thị trường đấu giá hiện tại của nó…
Loại đấu giá trực tuyến này không cần tự cô đi sang, ngân hàng sẽ bày ra bảo vật trong một khung thời gian nhất định, tất cả các thông tin và dữ liệu được liệt kê đâu ra đấy, triển lãm chụp ảnh bằng hiện vật, đặt giá sàn. Đoạn, để cho khách hàng VIP trên toàn thế giới trả giá, thời hạn cuối cùng trôi qua, người trả giá cao nhất sẽ lấy được nó.
Nhưng sự thú vị của cuộc đấu giá này không nằm ở chỗ nó không có hình thức rao giá cạnh tranh. Bạn sẽ không biết bảng giá của người khác, chính bạn tự đánh giá giá trị thực của nó dựa trên giá khởi điểm do ngân hàng đưa ra rồi gửi bảng giá, cuối cùng ngân hàng căn cứ theo giá cao nhất để xuất hàng.
Cái này có phần giống với quy tắc đánh bạc thời xưa.
Thay vì xem xét tất cả các mặt hàng hiện tại của ngân hàng Hoa Diệu, A Điêu đưa vào nhu cầu của mình, hệ thống tự động vận chuyển các mặt hàng đấu giá phù hợp điều kiện.
Loại công kích, quyền trượng, tập trung vào tăng trưởng tố chất, giá 100-300 triệu.
Tìm kiếm trên màn hình, A Điêu liếc mắt một cái đã thấy ngay là vật phẩm đấu giá xếp hạng nhất.
Khá lắm, đồ hàng hiệu đang nhấp nháy màu vàng tối*.
*Vàng tối: màu của cấp độ trang bị cao cấp thường thấy trong game.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu đang tiêu hóa tài nguyên chuẩn bị xử Thôi Dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...