Đây là một buổi sáng bình thường như những ngày bình thường khác, bộ phận hậu cần trong quan phủ của huyện thành vẫn duy trì liên lạc với các quan sai hiện đang công tác ở bên ngoài.
Về nhiệm vụ bắt giữ sòng bạc, quan phủ đã nắm rõ nội tình bên trong nên tự nhiên sẽ có người phụ trách giám sát toàn bộ.
Huy chương mà mỗi một quan sai đeo trên ngực đều được trang bị một camera hành trình.
Trên màn hình đang hiển thị một nhóm quan sai ngồi phi hành khí bay vào núi.
Tốc độ bay của phi hành khí vốn dĩ rất nhanh.
Nhưng nhóm quan sai còn chưa kịp tới nơi đã ngửi thấy một mùi hôi thối lạ… Hơn nữa, trên đường đi họ còn nhìn thấy một vài người dân đáng lẽ phải đang làm việc trong núi lại hớt hải, hô hoán.
Đám người vừa kêu to, vừa chạy xuống dưới chân núi, nét mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Phía trước dường như đã xảy ra một thảm kịch cấp độ hủy diệt.
Chẳng lẽ là giết người hàng loạt sao?
Mùi hôi thối này thật sự rất nồng nặc.
Nơi đây không phải là đang tàng trữ lượng lớn thi thể đó chứ?!
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Mặt khác, quan sai đang ở văn phòng quan phủ nơi huyện thành cũng cảm thấy bản thân mình có thể ngửi được mùi thối thum thủm.
Chất lượng hình ảnh này cũng đỉnh quá rồi.
Người ở bộ phận hậu cần thông qua máy ghi hình đang theo dõi thấy được cảnh này thì nôn thốc nôn tháo hết đống đồ ăn thức uống ra.
Để gìn giữ truyền thống quý báu ‘có phước tự hưởng, có nạn cùng chịu’, bọn họ kể lại chuyện này một cách sinh động như thật cho đồng nghiệp nghe.
Người đồng nghiệp đó lại kể việc này cho một người đồng nghiệp khác.
Chuyện này giống như ôn dịch lan tràn ở quan phủ vậy, dì nhân viên phụ trách múc cơm ở nhà ăn thì buồn bực tự hỏi: “Đồ ăn hôm nay không ngon hay sao mà cả đám bày ra cái thái độ đó, là có ý gì hả? Không ăn thì sau này đừng hòng có mà ăn!”
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Bắt được người, nhóm quan sai liền kêu A Điêu đến để tiến hành nhận diện ở ngoài cửa sổ cách ly.
A Điêu đương nhiên nhận ra đám người Hồ Hỉ.
So với bộ dáng kiêu ngạo ức hiếp cô ngày hôm qua, hôm nay bọn chúng có vẻ đã mất hết tinh thần, sắc mặt người nào người nấy đều tái nhợt, giống như bị ói đến mất hết cả sinh khí rồi vậy.
Không riêng bọn chúng, sắc mặt của mấy vị quan sai bắt bọn chúng tới quan phủ cũng không được tốt lắm.
Dường như bọn họ cũng đã tắm rửa qua rồi.
Tuy nhiên, bộ dáng giả vờ của A Điêu còn suy yếu đáng thương hơn so với bọn họ, và trông cô có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tính qua điểm niệm lực nhận được, có vẻ đợt này làm ăn khấm khá rồi đây.
Vì cô có thể thấy được trên trán mấy quan sai này vẫn còn bay lên +1 +1 +1 điểm niệm lực liên tiếp, nhưng không mãnh liệt như đám người Hồ Hỉ.
Trên trán bọn họ còn đang bay +3 +4, thậm chí còn có +10.
Mãi một hồi lâu mới ngừng.
“Là bọn họ, em nhận ra được.”
Sau khi A Điêu xác định xong, quan sai ghi chép vào giấy, kêu cô ký tên rồi lấy dấu vân tay, nói: “Lúc chúng tôi tới nơi, bọn chúng không có ở đạo quán.
Chúng tôi bắt được bọn họ đang tắm giữa sông.
Toilet thì phát nổ rất mạnh, bọn họ đều kẹt ở đấy.
Tên Hồ Hỉ kia còn ngã kẹt dưới hố phân.
Em có biết không?”
A Điêu nhạy bén, liền nhận ra được vị quan sai cao to này đang muốn thăm dò gì đó.
Quả nhiên, dù có ngụy trang như thế nào cũng không thể hoàn toàn qua được mắt nghiệp vụ của những người này.
Chắc chắn họ đang nghi ngờ cô.
“Em biết, các chị ấy vừa kể cho em rồi.
Nó lại phát nổ tung lần nữa sao? Em vốn đã biết cái hầm cầu kia rất bất ổn rồi, vậy mà sư phụ còn…”
Nhắc tới sư phụ, cô cảm thấy não nề hẳn, liền bỗng nhiên im lặng.
Quan sai nhìn cô một cái: “Lại?”
“Trước kia, khi thời tiết trở nên oi bức, nơi đó từng phát nổ một lần.
Đều tại sư phụ của em ở bên trong hút thuốc… Lần đó, em vốn đã muốn lấp nó đi luôn, nhưng sư phụ của em lại không chịu, còn nói có thể sửa thành cái toilet để dùng.”
“Anh chị có kiểm tra qua chưa ạ, xem lần này là vì cái gì mà lại nổ mạnh như vậy? Em nghĩ anh chị nên thử vào kiểm tra một lần, xem có phải ai đó đã động tay động chân không.”
“Rốt cuộc một cái hố phân làm sao có thể nổ tận hai lần được chứ? Nhất định là có người xấu tính kế!”
Em gái này là ma quỷ đấy à??.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Phía dưới là cái hố phân, nổ thành như vậy.
Còn muốn chúng tôi tiến vào tra xét làm sao chứ? Hiện người của tổ điều tra dấu vết lại đều đang rất bận.
Nhóm quan sai vốn đã ngừng phát ra điểm niệm lực, nay lại tiếp tục +1 +1 +3 +4.
A Điêu không thể nhìn xem bên trong nên chẳng biết hiện tại bồn cầu đã tích góp được bao nhiêu điểm niệm lực rồi nữa, nhắm chừng cũng không dưới 400 đâu nhỉ.
Vẻ mặt của vị quan sai trở nên cứng đờ.
Anh cũng không muốn đi hối nhóm người bên tổ điều tra dấu vết kia, “Chuyện này, khi tụi anh có thời gian nhất định sẽ điều tra.”
A Điêu: “À, em có thể hỏi thêm một chuyện không?”
Quan sai: “Hỏi đi.”
A Điêu đánh giá quần áo của đối phương cùng với mùi hương sữa tắm vô cùng mãnh liệt trên người anh, thêm cả làn da thay đổi rõ ràng đã qua kỳ rửa mạnh, dù trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng cô vẫn cố ý hỏi thêm: “Nếu Hồ Hỉ ngã xuống hố, vậy… Ai đi xuống vớt hắn lên ạ?”
Rắc một cái, bút chì 2B trong tay anh quan sai bị bẻ gãy.
Nhận được từ Phong Đình +180!
Rồi rồi, em biết rồi! Em chỉ là đang cày điểm niệm lực thôi, đổi đề tài liền đây.
Anh đừng nóng giận!
Khuôn mặt của tiểu đạo cô lập tức tái nhợt, mang theo vài phần u buồn, lảng sang chuyện khác: “Anh ơi, anh nói xem vụ nổ lần này có thể là do sư phụ em làm hay không? Thật ra, lão đối xử với em cũng không tệ.
Chắc lão ta biết em bị đám người xấu này khi dễ, vì em mà trút giận.
Nếu các anh có thể bắt được lão thì tốt rồi, em có thể gặp lại sư phụ một lần.
Dù là được nhìn thấy lão trong tù cũng được.”
Cả người Phong Đình chấn động: “???”
Thế nhưng tiểu đạo cô lại bày ra một khuôn mặt đặc biệt thanh thuần vô tội, “Anh ơi, em sợ sư phụ nghĩ quẩn mà nhảy sông… Trên mạng có rất nhiều tin tức nói dân cờ bạc vì mang món nợ khổng lồ mà đi tự sát, em… em sợ sư phụ cũng như vậy.”
“Em thà là các anh bắt lão ngồi tù.
Em không muốn sư phụ phải chết vậy đâu.”
“Lão vì cái gì mà vứt bỏ em chứ… Em cũng chỉ có mỗi một người thân là lão mà thôi.
Em nguyện ý trả nợ thay cho lão.”
“Anh nói xem, liệu có phải một thời gian sau em sẽ nhận được tin từ quan phủ, rằng các anh đã tìm thấy thi thể của lão, hơn nữa còn là cái xác trương phình, thối rữa hay không?”
Phong Đình: Em gái, em còn biết xác chết sẽ trương lên khi ở dưới nước lâu nữa à?
Nhưng cô đã khóc.
Cô bé này sao lại thiện lương như vậy, đối với người sư phụ vô lương tâm bỏ em bơ vơ chạy nợ, vậy mà em vẫn hy vọng sư phụ còn sống ngồi tù, còn hơn là phải chết oan uổng sao? Đứa nhỏ đơn thuần như em thì làm sao có thể có ý đồ xấu gì đây?
Em chỉ là muốn có một người thân mà thôi.
So với Phong Đình thì nữ quan bên cạnh dễ nảy sinh lòng thương cảm hơn.
Chị ấy thật sự đau lòng, vội ôm lấy A Điêu trấn an rồi đưa cô rời đi.
Vẻ mặt Phong Đình bần thần nhìn bóng dáng hai người rời đi, rơi vào trầm mặc.
Quan sai bên cạnh tò mò hỏi: “Sếp, người tên Trương Tam kia cũng có nói là khoảng thời gian trước, hầm cầu của đạo quán đó từng bị nổ một lần.
Hơn nữa từ trước thời kỳ chiến loạn, mấy hộ gia đình sống dưới chân núi thật ra đều là người ở trong núi di dời đến.
Cái đạo quán kia vốn dĩ là địa chỉ cũ của nhà vệ sinh công cộng trong núi.
Phía dưới cái hầm cầu kia… thật sự vốn là một tai hoạ ngầm cực lớn, phải nên lấp lại từ sớm mới đúng.
Nay xảy ra sự việc này cũng chẳng có gì kỳ quái.
Chẳng lẽ anh lại nghi cô bé này là người có âm mưu như vậy sao?”
Nhìn cô bé yếu đuối như vậy, quả thật không giống kiểu người có khả năng làm ra loại chuyện tàn nhẫn thế này.
Phong Đình nhớ lại bản thân phải chịu đựng sự tanh tưởi, xem xét kho hàng của đạo quán.
Nhìn số liệu hiện lên trên máy dò tìm cho thấy bên trong còn lưu lại một ít tàn dư của thuốc nổ.
Tâm tình anh trở nên phức tạp, bèn không nói gì.
Ở thời đại tinh tế này, loại pháo hoa đốt xong bỏ đã sớm không còn.
Pháo hoa hiện đại đều là loại có thể sử dụng điều khiển từ xa để kích nổ.
Ngay cả pháo mà những đứa trẻ sống ở nông thôn thường đốt trong ngày lễ tết cũng vậy.
Anh vốn dĩ có điều hoài nghi cho nên cố tình thử thăm dò, nhưng nhìn thấy phản ứng của A Điêu, anh lại gạt đi ý nghĩ đó ngay lập tức.
Cô bé này rất đáng thương, lại có lòng tốt.
Anh không thể ác ý đi nghi ngờ cô gái này được.
Bởi vì đây chỉ là vụ án nhỏ, chứng cứ lại vô cùng xác thực, nên việc lập án, kết án và đưa ra xét xử cuối cùng đều là những chuyện rất dễ dàng.
Chỉ một giờ là xong.
Đám người Hồ Hỉ chỉ bị kết án tù chưa đến ba năm.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với bọn chúng thì đây thực sự là tin dữ.
Bọn chúng còn yêu cầu kháng án, cũng liên hệ sòng bạc và Tưởng Xuân nhờ giúp đỡ để được trắng án.
Bọn Hồ Hỉ vẫn đang kháng nghị.
cho rằng phán quyết này không hợp lệ.
Bọn họ chỉ đe dọa cô mà thôi, hơn nữa… bọn chúng cũng không phải lũ ngu không hiểu pháp luật.
“Cô ả đã 18 tuổi rồi, dựa vào cái gì mà phán chúng ta nhiều năm tù như vậy?!”
Luật pháp của triều đại này có hiến chương bảo vệ trẻ em cùng trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi và những hình phạt nặng nề cho những ai vi phạm.
Bọn họ sớm đã biết được cô đã đủ 18 tuổi.
Đó là thông tin mà Tưởng Xuân đã tiêu cả mớ tiền để điều tra.
Thẩm phán nhìn hắn một cái, “Xem ra các người cũng không phải là mù luật.
Biết luật mà vẫn phạm luật.
Đáng tiếc anh lại không biết rằng tuổi mụ của cô bé chưa đủ 18, vì không đủ tuổi nên hệ thống nhận định rằng cô vẫn là vị thành niên.
Hiện tại cô bé đó chỉ mới 17 tuổi, còn nửa tháng nữa mới tròn 18.”
Đệch!! Vậy mà cũng được hả?!
Hồ Hỉ bỗng nhiên hiểu được cái gọi là điều tra đó, chắc chắn không phải là thâm nhập vào hệ thống của chính phủ điều tra, mà là hỏi thăm qua những người sống lân cận trong thôn.
Mẹ kiếp, bọn họ bị thằng nhãi Tưởng Xuân kia hại chết rồi.
Trong nhà giam, Hồ Hỉ được sự cho phép của quan phủ liên hệ ra ngoài tìm kiếm cơ hội kháng án, nhưng kết quả lại khiến cho bọn chúng thất vọng rồi.
Gọi điện thoại bao nhiêu cuộc vậy mà, không một ai nghe máy.
“Mẹ kiếp! Khốn nạn!”
Hồ Hỉ rốt cuộc cũng nhận ra được, làm người không được quá kiêu ngạo, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Đánh chết hắn cũng không tin vụ nổ ở hầm cầu kia là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Lúc đó, sau khi lấy tấm ván gỗ ra, hắn đã ngửi thấy được bên dưới miệng hố là một mùi hôi thối kinh khủng.
Cảnh tượng ghê tởm đó nhìn thoáng qua chẳng ai có thể nghĩ rằng nó sắp nổ cả.
Đời đúng là không biết trước được điều gì.
Nó nổ mạnh như vậy, nhất định là có người động tay động chân.
Có khi nào là thuốc nổ?
Nhưng quan sai lại không chịu tiếp nhận suy đoán này của hắn, bọn quan giám sát chỉ ghi sơ sơ lại tình huống hiện tại, rồi sau đó bịt kín mũi của mình mà bỏ đi.
Tức chết tao!
Nhóm quan sai biết được sau lưng đám người Hồ Hỉ có nhân vật chống lưng cho.
Họ vốn là muốn mượn thời cơ hiện tại bọn chúng còn đang ‘manh động’ mà khai ra kẻ đứng đằng sau, nhưng kết quả là những kẻ này đến chết cũng không hé răng nói một lời nào.
Ánh mắt Phong Đình sâu thẳm, anh nói: “Người phía sau tiêu tiền sai bọn chúng chắc là đã cho gia đình mỗi người một món hời, bọn chúng không dám lật lọng đâu.”
Ngồi tù ba năm mà thôi, những người này cuối cùng cũng đã chấp nhận kết quả rồi.
Bởi vì số tiền người nhà của bọn chúng nhận được cũng đủ cho họ ăn no mặc ấm.
Tuy rằng đối với kẻ đứng đằng sau chuyện này, đây chỉ là mấy việc tiêu tiền lẻ thôi.
Nhưng đối với người bị hại cùng quan sai nhóm mà nói thì, công lý ở thế giới này… đúng là không hoàn hảo.
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Thật ra, A Điêu cũng biết, chút việc cỏn con này sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Tưởng Xuân, nên cô cũng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cô không thể ở lại quan phủ mãi được.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục, cô liền rời đi.
Lúc bước ra cửa thì cô vừa lúc nhìn thấy xe phi hành của quan phủ trở lại, cửa xe mở liền có một cái cán thương được đưa xuống.
Có người bị thương à?
Tấm vải phủ qua đầu như vậy, hình như đó là một thi thể.
Trong lòng A Điêu liền nảy sinh chút kiêng kỵ.
Lúc lùi lại vài bước thì liếc qua, cô nhìn thấy một bàn tay bên dưới tấm vải trắng lộ ra ngoài.
Máu chảy đầm đìa, nhỏ từng giọt, từng giọt.
Bên trên cánh tay lại còn có không biết bao nhiêu miệng vết thương lớn nhỏ.
Cô giật mình, hoảng sợ mà dựa sát vào tường.
Nhìn thi thể nhanh chóng được đưa đi, A Điêu nghĩ thầm: “Đây cũng là người bị cướp và sát hại sau khi linh khí sống lại sao?”
Quá đáng lắm rồi! Đám nhà giàu đúng là điên hết rồi!
Không được, trước mắt cô nhất định không được để lộ chuyện bồn cầu.
A Điêu vội vàng rời đi, nhưng cô không biết được, sau khi thi thể được đưa cho bộ phận pháp y kiểm tra, lúc tấm vải trắng được kéo ra, nhân viên pháp y nhìn thấy thi thể này bị đào rỗng ở lồng ngực và phần bụng.
Đúng vậy, nội tạng mất sạch.
Trên xương còn lưu lại những vết gặm cắn.
Pháp y có chút giật mình, sau khi kiểm tra, ông ngẩng đầu nhìn về phía nhóm của Phong Đình.
“Não cũng bị hút sạch.”
“Kẻ sát nhân không phải con người.”
Phong Đình tuy rằng sớm đã có suy đoán, nhưng sau khi xác nhận vẫn cười khổ, “Chuyện phiền toái lần này khác với thời sơ khai.
Lần này, thứ xuất hiện hình như không chỉ có mỗi linh khí.”
“Thế giới này sẽ trở nên rất nguy hiểm.”
Pháp y ngầm đồng ý.
Bọn họ làm ở quan phủ, nên biết khá nhiều về vụ án này.
Chỉ mới một hai ngày nay mà lượng thi thể bọn họ nhìn thấy đã không ít hơn con số 20.
Đây mới chỉ là trong một cái huyện thành nhỏ mà thôi.
“Chuyện xảy ra ở đâu?”
“Hẻm Hồ Đồng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...