Chỉ là một cái bồn cầu thôi mà, cần gì phải đem giấu?
Đương nhiên, từ 300 năm trước đã có rất nhiều vật cấm kỵ cổ xưa được dùng làm thiết bị thử nghiệm linh khí.
Có quỷ mới biết những người này có mang theo vật cấm kỵ dò xét vật dẫn linh khí hay không.
Mấy năm nay khoa học kỹ thuật cũng vô cùng phát triển, không chừng họ đã phát minh ra thiết bị siêu cấp nào đó rồi?
Quét một cái, tích một tiếng, liền bị phát hiện.
Nộp? ‘Phi’ (Nhổ vào)! Giao nộp lên cho triều đình đế quốc cô còn cảm thấy ghê tởm, chứ đừng nói là một đám nhà giàu ỷ mình có tiền, muốn làm gì thì làm, giết người đoạt bảo đều dám.
Tâm tư A Điêu thay đổi cực nhanh.
Cô nhớ rõ trong một quyển sách khác của lão đạo sĩ có chép rằng, người có duyên dù chưa đạt được cảnh giới sử dụng linh năng một cách linh hoạt, vẫn có nhiều cách để thu nạp vật dẫn linh khí vào trong cơ thể.
Chỉ có cái là những phương pháp này hơi nguy hiểm.
“Ý dẫn huyết, huyết thành tuyến đồ, trói buộc bản mệnh.” (Dùng tâm dẫn máu, vẽ nên tuyến đồ, ký kết bản mệnh.)
Một khi khế ước đã được ký kết, từ nay về sau vĩnh viễn không thể nào thay đổi.
Lỡ như cái bồn cầu này chỉ là vật phế phẩm, lỡ như nó chỉ có thể phóng thích một chút linh khí ít ỏi, vậy há chẳng phải cô đã lãng phí đi vị trí bản mệnh của mình rồi sao? Người có nhiều thứ để mất chắc chắn sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn thế này.
Nhưng A Điêu một chút nao núng cũng không có.
Cô dùng máu vẽ lên nắp bồn cầu một cách dứt khoát, sau đó điểm tí máu ở giữa chân mày dựa theo chỉ dẫn, rồi áp trán lên nắp bồn cầu.
Một tư thế trông cực kỳ bệnh hoạn, nhưng cô lại thành kính vô cùng.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Từ nhỏ A Điêu đã đọc qua không ít sách vở, có rất nhiều cuốn đều là bàng môn tà đạo*.
Ở thời đại linh khí bị thiếu hụt đã hơn 300 năm này, những quyển sách đó đều bị coi là rác rưởi.
Nhưng cô lại rất thích đọc chúng.
(Bàng môn tà đạo: các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người hướng tới thỏa mãn tham vọng)
Trong đó, có một quyển kể lại một câu chuyện: Xưa kia, có một đám người tay không đi săn dã thú.
Một trong số đó vô tình thấy xác một con hổ răng kiếm vừa chết.
Vừa định thu nhặt món hời trời ban cho làm chiến lợi phẩm thì hắn thấy phía trước có đàn gà rừng mập mạp bay qua.
Hắn đuổi theo đàn gà rừng vì cho rằng hổ răng kiếm không thể chạy thoát, còn nếu để đàn gà rừng chạy mất thì hắn sẽ bỏ lỡ chúng.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng mình sẽ đụng phải một gã khác.
Gã này cầm theo răng nanh lấy được từ con hổ lúc nãy dùng làm vũ khí giết hết đàn gà rừng, rồi giết luôn hắn.
Từ câu chuyện này, cô đã lĩnh ngộ được: Khi rơi vào hoàn cảnh hung hiểm, đừng từ bỏ bất cứ lợi ích nào trước mắt.
Làm người thì phải biết khắc chế lòng tham lam, kịp thời sử dụng lợi thế đó để trở nên mạnh hơn.
Không nên vì ‘được voi đòi tiên’ mà khiến bản thân rơi vào cảnh ‘gà bay trứng vỡ’, còn mất đi tính mạng.
Cô lại chẳng có tiền vốn để mà kén cá chọn canh.
Khi linh khí hồi sinh, bước khởi đầu luôn là bước khó đi nhất.
Chỉ cần có thể vượt qua được thì sẽ ăn được một bữa thịnh soạn, còn chậm một chút thì bản thân sẽ bị sói ăn mất.
Chín giây, chính xác là chín giây.
Bùm, cái bồn cầu biến mất.
Lúc này trong đầu A Điêu xuất hiện một giọng nói yếu ớt: “Đã trói buộc bản mệnh, muốn khởi động cần tốn 100 điểm niệm lực.”
Nói nghe rất đơn giản.
Nhưng A Điêu lại ngu người ra.
Niệm lực? Niệm lực là cái gì cơ? Trong sách chưa từng nhắc tới có món khí linh nào yêu cầu như vậy cả, tất cả đều có thể trực tiếp sử dụng mà?!
Cái này không phải là vật dẫn linh khí giả đó chứ?!
(Ivy – hàng sốp pì chắc luôn  ̄▽ ̄)
Ngay sau đó, nó lại nói: “Nhắc nhở: Có một nhóm đối tượng công lược cấp cực thấp đang tới gần.
Xin hãy chuẩn bị! Xin hãy chuẩn bị!”
A Điêu: “?”
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Không biết có phải do vận khí hay không mà nơi phi thuyền hạ xuống lại cách đạo quán không xa.
Thời điểm sắp hạ cánh, cấp dưới trình báo tình huống của đạo quán này cho Tưởng Xuân biết.
Rất nhanh đám người đó đã đến gần sân trước, nhưng còn chưa tiến vào trong thì cả bọn đột nhiên đề phòng.
Có gì đó bất thường!
Trong sân có thứ gì đó?
Nhìn kỹ lại thì ở sảnh chính có hai người bị buộc chặt như cái bánh chưng, hơn nữa còn nằm cạnh quan tài.
Mẹ nó, thiếu chút nữa là hù chết người!
Sau khi xác định xong đó là người, bọn họ mới lặng lẽ lẻn vào.
Lúc tìm kiếm, Tưởng Xuân nhìn thấy khói bếp lượn lờ liền nheo lại mắt, chậm rãi đi tới trước cửa phòng bếp, tay cầm hờ trường kiếm rồi nhấc chân… ‘Rầm!’
Cửa gỗ bị đá văng ra.
Động tĩnh này kinh động đến người đang ở sau kệ bếp, cô giật mình bật dậy, “Ai!!”
Mặt mũi vốn đã sưng tấy bầm tím, nay trán cô lại càng sưng hơn sau cú va vào bồn cầu lúc nãy.
Tưởng Xuân vừa thấy liền nhíu mày.
Đâu ra con lợn thành tinh này vậy trời?
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Thấy một đám người đi tới, khí thế ngùn ngụt, vốn là một cô bé mồ côi nên A Điêu cố tình tỏ ra vô cùng hoảng sợ.
Không đợi bọn Tưởng Xuân mở miệng nói chuyện, cô đã giơ điện thoại lên rồi hô to, một bên chĩa họng súng mạng nhện về phía họ.
“Mấy người là đồng lõa của hai tên trộm ngoài kia phải không? Đừng có tới đây, tôi báo quan rồi đấy.
Còn chụp hình đồng bọn các người gửi qua đó! Không tin thì các người tự mình xem!”
“Bọn họ còn mang theo vũ khí sắc bén vào nhà tôi có ý đồ mưu sát, quan phủ sẽ đến đây nhanh thôi.”
“Đừng có lại gần!”
Tưởng Xuân nhìn lịch sử trò chuyện được ghi chép trên điện thoại.
Đây đúng là số đường dây nóng chuyên dụng của quan phủ.
Đám người này thấy thế liền nghĩ bụng không ổn rồi.
Móe nó xui vãi, cô ta liên lạc với quan phủ trước rồi.
Có ảnh chụp làm chứng, quan phủ chắc chắn sẽ tới.
Hiện tại nếu bọn họ còn định động thủ thì… Dấu vết của phi thuyền lại lớn như vậy, muốn che giấu cũng không được.
Huống chi họ còn chẳng biết cô có vật dẫn linh khí hay không.
Bọn chúng rõ ràng là đã bắt đầu sợ rồi, nhưng lại che giấu rất tốt.
Ngược lại, thiếu chút nữa là A Điêu không thể che giấu được nội tâm đang dao động của mình.
Cái quái gì thế này? Tại sao cô lại nhìn thấy những con số +1 +1 lơ lửng trên đầu những người này?
+1 bay ra khỏi đầu của mỗi người.
Một số người thậm chí còn +1 liên tục.
Hay là những con số này có quan hệ với niệm lực mà khí linh vừa nhắc tới?
Tuy nhiên, cô còn chưa bắt đầu tu luyện, cũng chẳng nắm giữ linh năng, nên không có cách nào biết được tình hình của cái bồn cầu.
Nhưng cô có thể khẳng định, đám người này chính là ‘đối tượng công lược cấp cực thấp’.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Tưởng Xuân đa nghi, vẫn luôn cảm thấy sao lại có sự trùng hợp như vậy được chứ.
Chuyện này chắc chắn là có gì đó khả nghi.
“Cô gái nhỏ, xin đừng hiểu lầm.
Bọn anh không hề liên quan gì tới hai tên ở ngoài kia.
Bọn anh vô tình nghe được động tĩnh, liền chạy lại đây cứu người.”
Bộ dáng của A Điêu nhìn thật sự rất dễ lừa người.
Dù đã 18 tuổi nhưng nhìn cứ như đứa nhỏ mới lên 15-16.
Hơn nữa còn bị bầm tím hết cả người nên thoạt nhìn qua, trông cô vô cùng nhỏ gầy.
Tưởng Xuân chẳng thèm để cô vào mắt, chỉ cần có thể lừa gạt bằng đôi câu thì là có thể hỏi được cơ mật của vật dẫn linh khí rồi.
“Hơn nữa vật cấm kỵ trong tay em là của anh.”
Của hắn? A Điêu có hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ tới chuyện lão đạo sĩ kể hôm nọ, hình như đám người này đã từng tới Kỳ Sơn một lần rồi.
“Tào lao! Đây là thứ tôi thu được từ lũ hầu tặc.
Tôi còn bị chúng đánh thành ra như này, anh nói nó là của anh thì nó là của anh chắc?”
Nhìn thấy những người này lộ ra biểu cảm phức tạp, A Điêu cũng nghĩ bọn họ nói thật.
Nhưng cô bỗng nhiên muốn kiểm chứng thêm một việc nên nói tiếp: “Hơn nữa nếu nó là của anh, sau khi nó bị lũ khỉ cướp đi, sao anh lại không trình báo lên quan phủ? Đám hầu tặc này cầm nó đi tập kích một công dân tốt như tôi đây bị thương.
Chiếu theo luật thì anh phải chịu trách nhiệm thay cho lũ khỉ, vì chúng là những cá thể không thể chịu trách nhiệm cho hành động của chính bản thân.
Vậy thì ít nhất anh phải đền cho tôi một khoản tiền chữa bệnh cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần chứ.”
Chỉ cần cô ‘trộm kêu bắt cướp’ trước thì cho dù là lũ khốn muốn giết người đoạt bảo này có trăm cái miệng cũng không cãi lại nổi.
Tưởng Xuân: +2 +2 +2…
Tặng ngay 10 điểm niệm lực.
Má! Điểm niệm lực nhận được từ Tưởng Xuân cao hơn một chút so với mấy tên kia.
Đám người kia chỉ +1, nhưng của hắn thì +2.
Chọc tức bọn chúng thật sự có thể kiếm được điểm niệm lực.
Tưởng Xuân cố nén lại sự khó chịu, tiếp tục mỉm cười, trấn an cô: “Được được được.
Theo như em nói, em đã dùng thứ này để khống chế hai tên ngoài kia, đúng không? Hay em còn dùng thứ gì khác lợi hại hơn… bảo bối gì đó chẳng hạn?”
Gặp quỷ rồi, cái người này sao lại giống mấy bà cô trong thôn dụ dỗ trẻ con trong nhà chìa lì xì ra vậy?
A Điêu trầm tư một lúc, nói: “Tôi.”
Tưởng Xuân: “Hả?”
A Điêu không nói gì cả, bọn họ liền hiểu ra, ‘tôi’ chính là cái bảo bối đó, thông minh, lanh lợi.
Chết tiệt!
Không phải người ta thường nói người nông thôn quê mùa nhút nhát hay sao? Y như rằng, bọn họ rất hàm súc, cứ nhìn thử thì biết.
Không cần nói nhiều, chỉ một chữ ‘tôi’.
A Điêu nhìn thấy trên đầu những kẻ này lại bay lên +1 thì trong lòng có hơi buồn bực.
Đúng là cô muốn kiếm điểm niệm lực, nhưng sao một đám đàn ông chừng này tuổi rồi mà lại dễ bị xúc động như vậy chứ.
Tùy tiện chọc vài câu lại +1.
Tưởng Xuân đè nén lại sự thiếu kiên nhẫn, ngó qua bệ bếp đang cháy, “Vậy thì, em đang đốt cái gì vậy?”
Cấp dưới bên cạnh nhạy bén, lập tức chạy tới kéo A Điêu ra, rồi xem xét bệ bếp bên dưới, chỉ nhìn thấy củi gỗ cùng chút tro tàn.
Trong phút chốc, A Điêu bị bọn chúng khống chế.
Cây súng kia cũng bị lấy mất.
Vô cùng hoảng sợ, nên chúng hỏi gì cô liền trả lời nấy.
Đáy mắt Tưởng Xuân ánh lên sự nguy hiểm, dùng lời lẽ lạnh lùng hỏi: “Nói tao nghe, mày đang đốt cái gì đây?”
Chẳng lẽ đang hủy chứng cứ?
A Điêu yếu ớt nói: “Như các người thấy đó, chỉ đốt chút củi gỗ thôi.”
“Còn đốt gì nữa?!”
“Khô… Thảo*?” – Cô không chắc chắn nói.
Con nhỏ thúi này không lẽ đang chửi tụi này đấy à?
(Khô Thảo: là cỏ khô nhưng chữ này còn được hay dùng để chửi người)
+1 +1 +1 +1…
Tưởng Xuân hơi tức giận rồi, nhưng lại không cam lòng, nhất định dò hỏi tới cùng: “Đốt củi làm gì?”
Dù A Điêu có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này nhưng cô cũng chỉ phun ra một chữ: “Nấu.”
Đương nhiên không thể nói là đang đốt thùng giấy carton đựng bồn cầu.
Nếu bọn họ mà không thấy bồn cầu nào hết thì sẽ nghi ngờ ngay.
Nhưng bọn chúng đã nghi cái nồi này từ trước rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, lại còn bị trộm đột kích mà lại phải chui vô bếp trốn, lại còn nhóm lửa?
Trong cái nồi này chắc chắn có thứ gì đó!
Nghe nói các linh khí sơ khai khi chọn vật dẫn, một số sẽ chọn linh nồi.
Linh nồi có thể chở người bay lên trời hoặc là nuốt chủng kẻ thù rồi hầm nhừ cả xương ra.
Chúng chính là những bảo vật siêu cấp.
Bọn cấp dưới mau tay nhanh mắt, liền mở nắp nồi ra.
Hơi nước bốc lên ập vào mặt chúng.
Trong nồi là mấy cái bánh bao to nóng nổi.
Nhìn mà xem, cái nồi này vừa to lại vừa tròn.
Cái bánh bao đang hấp bên trong cũng vừa tròn vừa to.
Thần kỳ làm sao!
Một người tiến lên cẩn thận kiểm tra khi nồi còn đang nóng, “Xác nhận, thưa thiếu gia.
Đây đúng là một cái nồi.
Thật lớn, và thật nóng.”
Cái đệch mẹ, cái này còn phải đợi mày nói à?
A Điêu cảm thấy những người này cũng thật kỳ lạ, vì tìm kiếm khí linh mà điên cả rồi.
Có mỗi cái nồi đã kích động như vậy, làm như được gặp lại cha ruột giàu có bị thất lạc từ lâu.
Tưởng Xuân tức giận, thầm nghĩ: “Cái đồ nhà quê này, bao tử mày to thật đấy! Ăn bánh bao mà ăn nhiều như vậy.”
Thấy bọn họ nhìn chăm chăm cái nồi sắt, A Điêu lặng lẽ sang đó đậy nắp nồi lại.
Làm như kiểu sợ bọn họ sẽ cướp bánh bao của cô ăn hết.
+1 +1 +1 +1…!
Khi chưa thể xác định được vật dẫn linh khí có ở đây hay không thì mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để bọn chúng phải ra tay giết người.
Đặc biệt là khi người của quan phủ lại đang trên đường tới đây.
Tưởng Xuân đưa mắt ra hiệu cho một tên cấp dưới canh chừng A Điêu, những người khác thì đi lùng sục, kiểm tra những chỗ còn lại.
Thấy những người này ôm tượng Phật đã tróc sơn ra từ phòng ngủ của mình, A Điêu không khỏi cảm thán tỷ lệ lên sóng của bức tượng này thật sự rất cao.
Thường hay được bọn trộm cắp để mắt tới, xứng đáng làm C vị*.
(C vị: vị trí trung tâm – center, người được xếp vị trí này sẽ dễ thu hút sự chú ý nhất trong cả đội hình.)
Giống như lần lục soát trước đó, đám cấp dưới thật sự không phát hiện nổi cái gì ở cái nơi tồi tàn này.
Nhưng chúng lại tìm được chồng khoai lang thối cùng cái bài vị Tam Thanh tổ sư.
“Thiếu gia, tôi nghĩ ở đây thật sự không có vật cổ gì cả.
Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tâm trạng của Tưởng Xuân đang không được tốt cho lắm.
Hắn lạnh lùng ngó nhìn cô gái đang co lại trong góc, cầm điện thoại gọi một cuộc vừa đi ra ngoài, nói: “Đem D-89432 vào đây cho tôi.”
A Điêu đang co người ngồi trong góc, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Trong thời đại phát triển này, thiết bị D-89432 không cần người khiêng xuống, mà được xe huyền phù* chở tới.
Sau khi thiết bị tiếp đất, Tưởng Xuân liền cho người khống chế A Điêu ngồi xuống ghế, kéo tay cô đặt lên phần cảm biến* của máy.
(Huyền phù: nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng)
(Cảm biến – sensor: một thiết bị phát hiện các vật thể, vật chất xác định từ môi trường vật lý và phát ra tín hiệu phản hồi kết quả)
Lòng bàn tay cô lạnh băng, A Điêu nhìn hình dạng thiết bị, liền biết được vật này rất giống cảm ứng linh khí được nhắc đến trong các bản ghi chép.
Lập tức, cả người cô trở nên đông cứng.
Cô có xem qua sách thì biết chỉ có vật cấm kỵ cổ xưa mới được đánh số và mở đầu với A,B,C,D.
Nếu cái máy này có thể cảm ứng được vật dẫn linh khí thì cô tiêu đời rồi!
Lòng như rối thành một cục, cô còn phải tính toán thêm một chút nữa, cho nên phải tiếp tục giả bộ giãy giụa.
Cô dám chắc rằng vật dẫn linh khí trong cơ thể mình thật sự đặc biệt, không chỉ bởi vì nó là cái bồn cầu, mà còn là do tự bản thân nó có cái định nghĩa về niệm lực.
Nói không chừng nó có thể tránh được phạm vi dò tìm của vật cấm kỵ cổ xưa này.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Cứu tôi với!”
Tiểu đạo cô nhỏ giọng khóc thút thít, thật dễ khiến người ta cảm thấy rất tội nghiệp.
Đáng tiếc mặt mũi bầm dập nên chẳng còn thấy đáng thương mấy.
Đám người này không ai nói thêm gì, liền khởi động thiết bị.
Sau đó thì… thiết bị sáng lên.
Tưởng Xuân nghe cha hắn có nói qua, phần cảm biến dựa vào hai kết quả làm chuẩn, không phải linh khí là đèn đỏ, ngược lại là đèn xanh.
Màu sắc của ánh sáng kia rõ ràng là….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...