Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Sự xuất hiện của Đồng Hoàng nằm ngoài dự tính, có điều sự xuất hiện của ông ta hệt cái van, phía sau có thêm năm Trận Dịch Chuyển xuất hiện.

Có là gì thì những người thế hệ này như bọn A Điêu và Tống Linh không nhận ra, nhưng mấy người Đoan Mộc Biệt Tuyết đều biết đối phương, chỉ cần liếc mắt đã tỏ tường.

Giọng nói của những người bạn cùng thời với họ ở bên cạnh bọn cô khẽ run.

“Đàm Đài Liêu Lạc, Doanh Sâm, Cơ Sưởng, còn có Ma La Thiên Cương và Thái Hạo Trinh.”

Đoan Mộc Biệt Tuyết cụp mắt, không đáp, nhưng có người theo đó sợ hãi và tán thưởng.

“Đảng Thái tử mạnh nhất đời đầu...”

Cái gọi là Đảng Thái tử ở đây không phải một số đảng phái lấy Thái tử làm nòng cốt gì đó mà là xem năm người đều là Thái tử. Dẫu rằng họ không hợp nhau, đối địch với nhau, nhưng họ vẫn tụ lại tạo thành một đảng phái. Đối với các tu sĩ đời đầu khác mà nói, năm người này đại biểu cho một giai cấp nào đó và đương nhiên họ trở thành Đảng Thái tử.

Hơn nữa còn là thế hệ mạnh nhất, là hiện hữu cùng một thế hệ với Bách Việt Linh Tê và Đồng Hoàng. Tuy nhiên họ lớn tuổi hơn Đồng Hoàng, như vậy vai vế tương đương với “chú”? Chung quy chênh nhau mấy chục tuổi ở đời đầu tiên không có nghĩa lý gì, do đó người ta ngầm mặc định bọn họ thuộc cùng một thời đại.

Và khi những người này xuất hiện, một số người có chút trình độ đã nhận ra có một dạng số vận vừa vô hình vừa rành rẽ tụ tập trên người họ.

A Điêu nhịn không được nói đã chuyện riêng với ông già Ngư: “Sao thành như vậy, bọn họ đều có người thức tỉnh khôi phục thế này thì Lộc Sơn chúng ta thì sao ạ? Không có mấy Thiếu tông tài giỏi lúc trước tới làm chỗ dựa cho con sao? Hà cớ gì toàn là mấy cụ ông cụ bà già như thầy vậy.”

Còn tưởng thứ dữ cỡ nào, kết quả là không có ai.

Hừ!

Côn Luân không sinh được đúng là thiệt thòi quá lớn.

Ngư Huyền Cơ lên cơn nhồi máu cơ tim, hừ nhẹ: “Người khác ước gì mình là độc đinh, còn con hy vọng có người ở trên mình?”

A Điêu: “Tất nhiên rồi ạ, đã nằm được thì ai muốn đứng cơ chứ? Lộc Sơn chúng ta chết nhiều người đến thế?”

(P1)

Nói đến chuyện này, Ngư Huyền Cơ mất mát: “Ừ, người sáng lập Côn Luân tức giận vì cái chết của Trường Đình, ngang nhiên từ bỏ Lộc Sơn, đối địch với cả thiên hạ. Thiên hạ mà ta nói tới không phải người trong thiên hạ mà là tám đỉnh, cái bên người trong thiên hạ không có khả năng đối kháng. Thây kệ có bao nhiêu người thật lòng muốn đối địch với Côn Luân trong những người này, thứ ông ấy chống lại chính là xác định vị trí đúng sai trong chiến tranh giữa tộc Người và tộc Trời, tương đương với chống lại tộc Người. Lúc ấy, người trong thiên hạ đều cho rằng ông ấy sai, nhưng đời đời vô số tín đồ trong Lộc Sơn chúng ta, bao gồm một ít Thiếu tông, Sơn trưởng, đều ủng hộ Côn Luân.”

“Con đã từng gặp Côn Luân rồi đúng không. Nhân vật với phong thái như vậy làm cho người ta đi theo không màng tiếc nuối dẫu có sống hay chết. Vì thế tất cả bọn họ đều chạy tới nơi chiến tranh, cuối cùng toàn bộ chết trận, đương nhiên bên ngoài thì chúng ta nói rằng họ chết vì đối đầu với ma quỷ và tộc Trời.”

A Điêu: Phong thái gì, không phải cái người Lang Gia Côn Luân này xinh đẹp đấy sao, chắc chắn rất nhiều người trong Lộc Sơn là người yêu cái đẹp, thế giới của người yêu cái đẹp rất trung thành, thường kiên định lâu dài hơn tình yêu.

“Nhưng… mọi người đều ngầm hiểu sự thật.”

Lộc Sơn có luật sinh tồn của Lộc Sơn, vương tộc Tam Quốc làm bá chủ cũng có quy tắc riêng mà họ cần tuân theo, đôi bên có sự cân nhắc vì đối lập nhau.

Đó là quy tắc của thế giới.

Chẳng lẽ các thế hệ Chưởng môn và cường giả Lộc Sơn không biết các tiền bối của mình rất có thể sẽ chết trong tay vương tộc Đường Tống thậm chí những vương tộc khác sao?

Biết chứ, chẳng qua nguyên tắc gầy dựng lên Lộc Sơn đặt ở đó: Ngay từ đầu Côn Luân đã không xem Lộc Sơn là vật tư nhân, chiêu mộ người Đường Tống, chú ấy không dự định dùng riêng Lộc Sơn cho ý muốn cá nhân của mình.

Ban đầu xây dựng vì nước Đường Tống, sau đó nó chỉ tồn tại vì nước Đường Tống.

Không cần bất kỳ ai xen vào chuyện của chú ấy.

Chú ấy quá kiêu ngạo, quá vô tình.

A Điêu lặng thinh, thầm nghĩ đây thật sự chuyện Lang Gia Côn Luân sẽ làm tới. Có lẽ rất nhiều người thấy hành vi này phải gió lắm, nhưng đó chính là Lang Gia Côn Luân.

Hệt Khúc Giang Nam, làm việc có tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình.

Những người như bọn họ đều có phẩm chất tỏa sáng.

Đổi lại là cô…

(P2)

Bồn Cầu: “Đổi lại là cô, trước hết chịu đựng, chịu đựng tới lúc mạnh mẽ rồi giết lên, giết đến tám đỉnh không chừa một ai, ai bội bạc cô là cô sẽ giết người đó.”

Cũng không tới mức đấy, tôi đâu ác cỡ này.

Ông già Ngư vừa nói những lời đây, A Điêu biết ngay Lộc Sơn không có người kế thừa thật sự, thực lực tổng thể không bằng Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn. Nhất là theo thời gian dần trôi, hai ngọn núi này hao phí nhiều tài nguyên và thời gian đánh thức cao thủ trước kia, họ sẽ càng kéo dài khoảng cách hơn với Lộc Sơn.

Và tình hình này sẽ càng này càng hiểm nguy.

Trong khi A Điêu vừa trầm tư vừa tìm hiểu, Đảng Thái tử đối mặt với Đồng Hoàn. Đoán chừng đời đầu tiên trở mặt nhau tàn nhẫn phải biết cho nên giờ đây họ vừa gặp mặt là đôi mắt như muốn bốc cháy tới nơi.

Đương nhiên, Bách Việt Linh Tê bị bọn họ nhìn thấy.

“Đã lâu không gặp, Linh Tê.” Thái tử Cơ Sưởng của Nam Tấn nhìn chằm chằm Bách Việt Linh Tê, mỉm cười chào hỏi. Vậy mà ánh mắt gã sáng quắc, nói không chừng trước kia từng theo đuổi người ta, muốn làm thông gia?

Còn Đàm Đài Liêu Lạc thì liếc mắt nhìn Đoan Mộc Biệt Tuyết, cô ta cau mày, tránh cái nhìn, có khi là người này đã thất bại khi muốn làm thông gia lúc trước?

So với hai vị Thái tử này, phong cách Thái Hạo Trinh của tộc họ Thái Hạo lại khác. Hầy, cô này không nhìn mỹ nhân, thay vào đó nhìn lăm lăm vào Đồng Hoàng và cười gằn, đàn ông mà, đương nhiên là gặp tên có dã tâm quyền lực rồi.

Và rồi... Thái tử Doanh Sâm đời đầu tiên của nước Liệt Tần thẳng thừng nhất, phản ứng đầu tiên của y là nhìn vách núi phía trước, lại nhìn thoáng qua bảng xếp hạng và chợt nói: “Vừa mới tỉnh lại, có người chưa nhắc tới các vị đã nói ngay cho ta hay thời nay có một nhân vật vô cùng khó lường, Trần A Điêu phải không? Liên tục giết rất nhiều người nước Liệt Tần ta.”

Y hỏi cẩn thận về Trần A Điêu mà trong lòng hoảng sợ, vì vậy y nhận ra mối đe dọa của cô.

Nếu là mối đe dọa ắt cần phải loại bỏ.

“Bây giờ xem ra không có gì hơn thế này?”

Y quay mặt lại, ánh mắt dừng lại A Điêu đang ngoan ngoãn yên tĩnh ở một góc.

Những người như họ hiếm lúc khi phát triển trong một môi trường toàn là quyền lực khi còn rất trẻ, tuy nhiên họ vẫn biết làm sao để tập trung các lực lượng có thể lợi dụng để tấn công một mục tiêu đồng thời chia sẻ rủi ro.

Một Thái tử, một Đảng Thái tử, cộng với Thiếu tông của các bên Tông hoàng.

Tất cả họ đều nhắm vào Thiếu tông tại Lộc Sơn thời nay.

Hệt như khi họ nhắm vào Lộc Sơn vào 300 năm trước.

Kết quả là gì?

(P3)

Đột nhiên bị bọn họ nhè vào, A Điêu sửng sốt, nhìn bọn họ, dùng ánh mắt u oán và giọng điệu nhu nhược: “Nếu vị Thái tử này đã hỏi tôi, vậy tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi. Cứ bảo mọi người là Thái tử, thế thì mấy vị Quân vương ở trên mọi người còn khỏe mạnh chứ?”

Đằng ấy nhìn cô xem, là người có văn hóa đấy, xứng đáng là Thiếu tông A Điêu được vách núi nhận định có bản chất là một quyển sách. Cô muốn nói trờ trờ rằng: Cha của bọn mi chưa chết đâu, bọn mi mãi mãi chỉ là Thái tử.

Có điều cô không nói trắng ra như vậy, vẫn văn vở nho nhã, thậm chí còn dùng từ “khỏe mạnh” lịch sự tới thế.

Nói xong, còn chưa kịp để những Thái tử này thay đổi biểu hiện trả lời, cô lại nói tiếp: “Tôi càng tò mò, bàn về vai vế của các vị Thái tử Điện hạ, đoan chắc ai nấy đều lớn hơn hai anh Thái tử hiện tại rồi, như vậy liệu mọi người cũng có vai vế lớn hơn cả ba Quân vương hiện tại? Nhưng mọi người đều thuộc dòng chính…”

Vừa dứt lời, biểu hiện mọi người đều thay đổi, bao gồm cả các Đại trưởng lão vương tộc. Họ thầm căm hận trong lòng: Trần A Điêu này có tâm tư xảo quyệt và độc địa hệt dự đoán.

Chỉ thẳng vào nhược điểm trí mạng từ việc trông thế hệ con cháu phồn vinh thế thôi: Thái tử lớn mạnh, Thái tử nhiều, vậy Quân chủ hiện tại phải làm gì đây? Thái tử của vị Quân chủ đó trong thời đại này phải làm gì đây?

Là làm theo Đảng Thái tử của đời đầu tiên khi lấy số vận hay là nghe theo Quân chủ hiện tại?

Đề cập thẳng đến cốt lõi của việc kế thừa quyền lực.

Mâu thuẫn này có thể lớn hơn mâu thuẫn giữa họ và Lộc Sơn, bởi vì điều trước dắt dây tới lợi ích cốt lõi của chính bản thân họ, còn điều sau cùng lắm chỉ là lợi ích quốc gia.

Đằng ấy thử hỏi những người nắm giữ quyền lực này xem, là quyền lực của mình quan trọng hay là lợi ích quốc gia quan trọng?


Tất nhiên là vế trước rồi.

Thành thử cô đã chuyển hướng được mâu thuẫn trong vài phút.

Lòng dạ ác nghiệt tới vậy!

Bây giờ người lúng túng nhất là hai Thái tử thời nay, bị ám chỉ tới cũng không biết nói gì cho phải. Chẳng qua nhìn mấy vị Thái tử mới xuất hiện này đã làm họ táng đởm trong lòng.

Vua cha còn sống, nhưng Đảng Thái tử đời đầu tiên đã sống lại, bọn họ sẽ ra sao?

Ngư Huyền Cơ nghĩ: Mọi thứ có hai mặt ưu và nhược điểm, phản ứng của con nhóc này thật là nhanh nhẹn và mãnh liệt. Điểm yếu của Lộc Sơn mãi luôn là điểm yếu, song những điểm mạnh của mấy vương tộc này lại có thể biến thành điểm yếu.

Từ đầu hệ thống kế thừa huyết thống đã có nhược điểm tuyệt đối.

(P4)

Nhìn vẻ mặt sa sầm của mấy người Thái tử này, A Điêu lại cố ý làm như mình hiểu ra, lộ ra thần sắc bối rối: “Chao ôi, xin lỗi, là người ta nói sai, người ta đúng là một con ngốc, sao có thể nói mấy câu này trước mặt mọi người kia chứ.”

Cô vỗ đầu mình, còn cố tình lè lưỡi vờ đáng yêu.

Toàn là vẻ đáng yêu đầy thảo mai... làm ai nấy mắc mửa, có điều người Lộc Sơn lại sảng khoái, rất sảng khoái.

Trâm Xanh và các giáo viên khác ra vẻ không nghe thấy gì thế thôi nhưng họ đang cố gắng hết sức để kìm khóe miệng.

Đúng như dự đoán, bàn về đòn tấn công tinh thần đầy ghê tởm thì vẫn là Thiếu tông Điêu Điêu nhà chúng ta đứng đầu.

Mặc kệ mấy người thuộc đời nay hay đời đầu tiên, việc làm mắc mửa của mấy người rành rành ra đó, một con chim điêu xử tám đỉnh!

Đám người Thẩm Họa Kính nghẹn cười, Ngư Huyền Cơ lại xinh lỗi với đám người Bách Việt Mạc Sầu. Ông làm bộ cầm chén trà lâu năm, trong miệng đầy hương thơm bay bảng lảng: “Xin lỗi quá, Thiếu tông nhà chúng tôi còn nhỏ, mới mười chín chưa tới đôi mươi, không biết kính già yêu trẻ, không biết giữ miệng, đã khiến mọi người và các vị trong Đảng Thái tử đời đầu tiên tức giận rồi. Có điều mọi người tha thứ cho nó đi, nó vẫn còn là một đứa trẻ.”

Ba vương tộc + Đảng Thái tử: “...”

Biểu cảm của Doanh Sâm cứng còng, tuy nhiên y nhanh chóng khôi phục tâm trạng, nhìn A Điêu nói đầy thong dong: “Xứng đáng mang danh Thiếu tông Lộc Sơn, danh bất hư truyền, là do ta lỡ lời.”

Y nghĩ Trần A Điêu sẽ nhượng bộ một bước, mỗi người trong số họ là trời cao biển rộng cơ mà.

Kết quả là...

Người này trở mặt trước mặt mọi người, còn kèm theo liếc mắt, nào còn có phong thái cute thảo mai, xảo xảo trá cay nghiệt lại vô tình cứ sờ sờ ra đó.

Chỉ thấy cô phun ra một câu: “Cứ bảo vua không kín miệng thì mất nước; thần không kín miệng thân rơi mất đầu. Người được gọi là Thái tử ắt thân kẹt giữa vua và thần, vẫn nên kiểm soát bản thân, làm đúng lễ nghi, thận trọng từ lời nói tới việc làm mới phải.”

“Nhưng chúng ta không cùng một nước, tôi quan tâm mấy người mất gì làm chi.”

“Nhân tiện trả lời câu hỏi trước của ngài Thái tử này: Bây giờ xem ra không có gì hơn thế này. Nếu đợi một chút nữa mà các vị Thái tử vượt qua được tôi, vậy…”

Vậy thì sao?

(P5)

Bấy giờ mấy Đại trưởng lão vương tộc đều đang nói chuyện riêng với đám người Doanh Sâm.

“Chắc chắn nó có quỷ kế, đừng trúng kế.”

“Nó xảo trá lắm, tính toán thần sầu, đừng bị lừa.”

“Chắc chắn nó sẽ làm chuyện xấu hơn trong đợt tiếp theo, đừng để ý tới nó..”

Vừa nói chuyện riêng xong đã nghe Trần A Điêu tiếp lời.

“Sẽ coi như chinh phục được tôi, tôi sẽ làm ấm giường và sinh con cho Đảng Thái tử đấy.”

“Tôi không hỏi liệu mấy người có dám hay không, chỉ hỏi mấy người có muốn hay chăng.”

Cô cười, đôi mắt của cô là một hồ nước mênh mông diễm lệ, cánh môi khẽ nhếch chực ngậm lấy vành tai của của tất cả mọi người.

Một đám già bặt thinh.

Cô nhóc thối này, nói xằng nói bậy cái gì đó!

Đám người Ngư Huyền Cơ tức giận, không ít người cười khổ, A Điêu này khùng điên quá!

Có điều Tống Linh rất bình tĩnh: Cô biết rõ A Điêu chưa bao giờ coi luân lí tình yêu là chuyện lớn, thành ra cậu ấy mới có thể dùng lời nói bỡn cợt mà không lo phải trả giá gì cả.

Có điều bọn cô đã quen với việc không xen vào chuyện của A Điêu. Nguyên do cũng vì A Điêu không thích người khác can thiệp vào.

Không ai có thể.

Mấy Thái tử ngạc nhiên, tập thể chuyển dời tầm nhìn, sau đó tức quá hóa cười. Đàm Đài Liêu Lạc nhìn A Điêu, bình tĩnh hỏi: “Cô tự tin đến vậy? Lỡ như thua, cô không sợ chịu thiệt?”

Trái lại người này cũng có chút trình độ.

Không cho năng lực niệm hệt Thái Hạo Trinh.

Hai kẻ khó chơi đấy.

A Điêu uống một ngụm trà sữa, mỉm cười: “Vậy thì nhường nhau một bước. Thực chất cả quyền và dục đều không phải chuyện gì to tát, đâu phải ai cũng sống vì chúng.”

(P6)

“Cái này không liên quan gì đến việc sống mười mấy năm hay mấy trăm năm.”

“Tôi luôn cảm thấy mấy người đời đầu tiên như mấy anh chị phải rất thú vị, mưa gió hội tụ, cường giả như mây, là những viên ngọc của thời đại tranh nhau mài giũa tỏa sáng, cạnh tranh với nhau, chinh phục lẫn nhau...”

“Thời đại khác nhau, những người có thể chinh phục cũng khác biệt.”

“Đi lên trái với lẽ trời, không ai quay đầu, thành ra khó để mà nói được liệu có ai sẽ chịu thiệt.”

“Hơn nữa, lịch sử tộc Người không chỉ có mấy trăm năm này, ta từng tiến hóa ngược dòng, từng gặp thời lúc đường cùng, nhưng vì đâu tôi nhìn thấy kể từ mấy trăm năm trước tới nay, tộc Người càng mạnh thì càng lo trước sau hơn.”

“Chỉ có người sợ hãi mới cần che đậy, còn người che đậy ắt có lòng sợ hãi."

“Chẳng lẽ các vị Thái tử cũng sợ sao?”

Bàn về quỷ kế, Trần A Điêu là tông đồ mưu ma chước quỷ được Tam Quốc công nhận, giỏi lấy yếu thắng mạnh, tái phát triển, trực tiếp thắng cái mạnh.

Sự trỗi dậy của cô là quỹ đạo phóng lên theo đường chim bay.

Có điều lần này, cô mưu tính làm người ta phải nhảy vào dẫu biết nơi ấy có mưu kế, đặt bàn cờ trờ trờ nơi đó thế cơ mà: không phải muốn số vận, không phải muốn tranh nhau hạng nhất sao. Tới đây, người thắng đạt được cả thảy, người thua thì quỳ, nhượng bộ, có vấn đề không?

Phong cách này khác với phong cách của cô, nhưng nó thật sự là cô.

Nó chỉ liên quan đến một từ - khí phách.

“Nó nắm chắc thắng lợi, có khí phách khi thua, tuy nhiên trong nội tâm nó lại trong sáng, không có mấy chuyện tình ái hỗn loạn. Đây mới là khí phách của cường giả chân chính. Nếu như dì con cũng hệt nó ở mặt này, Vu Sơn chúng ta đã thống nhất ba Tông hoàng từ lâu rồi.”

Dẫu cho ban đầu Bách Việt Mạc Sầu không vừa mắt A Điêu cho lắm chứ thực chất lại không phải, Vu Sơn nhượng bộ một bước vì nhìn thấu giá trị của Trần A Điêu.

Bấy giờ bà ta đang thì thầm với Bách Việt Linh Tê nhưng người này lại bặt thinh.

Lời này không nhằm ám chỉ dì cô mà là chính bản thân cô.

(P7)

Vu Sơn tại đời đầu tiên có độc tình là đáng sợ nhất, nhưng nói đến cũng là chuyện xui, có kha khá Thánh nữ khốn khổ vì tình.


Giống như cô, được xem là một nhân vật gây mưa gió ở đời đầu tiên, vậy mà bị Trần A Điêu nói hai ba câu đã kích động, hiển nhiên do đạo hạnh chưa đủ. Cô thấy nếu mình cũng không biết ngại như cô gái A Điêu này, chẳng xem chuyện này là cái đinh chi, ắt sẽ không bị việc này đâm khiến bực bội.

Có điều Bách Việt Linh Tê tò mò, những người như Đàm Đài Liêu Lạc và Doanh Sâm sẽ nhập cuộc sao?

Ngoại trừ trận tỷ đấu của người sáng lập năm đó, trận này gần như có thể xem là đợt đọ sức mạnh lớn nhất giữa đời đầu tiên và đời nay trải dài hàng ngàn năm của chín đỉnh.

Họ có dám?

1, 2, 3.

Doanh Sâm nở nụ cười: “Vừa mới sống lại, hình như thiếu một nha hoàn làm ấm giường đấy. Nếu có người tự đề cử vậy thì cảm kích khôn cùng.”

Nụ cười của y mất tăm sâu trong ánh mắt.

Những người khác có y dẫn đầu tất nhiên sẽ không từ chối, họ cùng nhau đăng ký.

Có điều Bách Việt Linh Tê bỗng dưng thốt lời: “Vậy lỡ như mọi người thua thì sao?”

Mấu chốt đây rồi.

Đúng rồi, ngộ nhỡ các Thái tử thua thì sao?

Cơ Sưởng nhìn về phía Bách Việt Linh Tê: “Linh Tê, cô nói chuyện thay nó?”

Bách Việt Linh Tê mỉm cười: “Chung quy cũng là người cuồng si muốn sống muốn chết vì tôi, tôi cũng ngại thấy người ta tới làm ấm giường cho người khác.”

Có thể nói là giúp A Điêu, có thể nói là mượn lực đánh lực, những Thái tử này là mối bất lợi đối với cô. Suy cho cùng cô thua bọn họ ở chỗ nhỏ tuổi mà dì nhà mình lại không cách gì đi ra, nhất định phải áp chế những Thái tử này một chút.

Giác ngộ rồi đấy, Thánh nữ Điện hạ.

Thái Hạo Trinh là nữ, cô ta cười nhếch mép, tới khi đăng ký xong, cô ta phát hiện trên đó không có nhãn mũi tên gì cả.

Cô đã được mấy cao thủ trong tộc nhắc nhở về “sách chinh phục”, những tưởng cô ta sẽ dính một cái mũi tên.

Kết quả là không có.

Do cô ta không đủ đẹp?

Cái quái gì vậy?

Cường giả Thái Hạo: “Điện hạ không vui?”

(P8)

Thái Hạo Trinh: “Không, có lẽ sức ảnh hưởng của nó đã yếu đi?”

Cường giả Thái Hạo: “Có lẽ vì số vận của nó không bằng ngài nên không ảnh hưởng.”

Thật à?

Tới Bách Việt Mạc Sầu còn bị dán nhãn là phụ nữ có chồng, tôi có tài đức gì?

Có phải vì tôi không đủ đẹp?

Thái Hạo Trinh canh cánh trong lòng, có điều vẫn mang ý xấu cố tình nói một câu: “Dù gì tôi cũng không thích lợi dụng, sợ rằng các Thái tử cũng không tiện nói, trái lại đi làm ấm giường cho nó.”

Cô ta không tính tham gia, nhưng không ngại làm trầm trọng thêm mâu thuẫn giữa Thái tử và Trần A Điêu, đục nước béo cò cơ mà.

A Điêu: “Vậy thì tôi không muốn, họ không thể sinh con cho tôi, nhưng cô thì có thể.”

Thái Hạo Trinh, người bất cẩn làm mình tự ngã xuống mương: “...”

Tôi có thể sinh con, cô có bản lĩnh để tôi sinh cho?

Cô có độc rồi.

A Điêu: “Không bằng đánh cược một tấm đạo bia cấp đại Linh Vương, mấy người vẫn có thể lấy ra được dạng tiền đặt cực thế này mà đúng không.”

Giá trị đặt cược rất lớn, chung quy đạo bia cấp đại Linh Vương đã là chí bảo cao cấp nhất của các nhà, là món được giấu quan trọng nhất với các lớp ngăn cấm ở kho tàng bí mật.

Có điều họ hoàn toàn có sức lấy ra, tính ra, trái lại A Điêu chịu thiệt thòi lớn.

Có điều cô đã đề nghị nó trước vậy thì...

Việc đã tới nước này, đương nhiên họ phải tìm hiểu, có bảng xếp hạng ngay đó, danh tiếng thắng bại bày hết ở kia.

Những nón đặt cược này cùng lắm chỉ là phụ trợ.

Đã cược nổi lại là món phụ trợ, ai sẽ từ chối chứ?

Tất nhiên, đây chắc chắn là mục đích thật sự của Trần A Điêu.

Con quỷ thất đức này, cho tới giờ vẫn luôn tính toán vì lợi ích, từ nhỏ đến lớn đều vậy.

Có là Thiếu tông thì vẫn vậy.

(P9)

Nhóm Đàm Đài Liêu Lạc có thân phận cao quý, vốn liếng lớn mạnh, nếu chấp nhận sẽ làm. Một đám người đăng ký ngay, xuất phát từ cao ngạo, ai nấy lười so đo A Điêu cứ thế tìm hiểu trước, cô ta đang chịu thiệt trong ván cược, không cần phải tranh cãi.

Bắt đầu!

Bây giờ, ngoại trừ ba Sơn trưởng mạnh nhất, những người còn lại đã bị kéo vào đợt tỷ đấu này.

Ai nấy đều có tinh thần chiến đấu.

Ví dụ như Trâm Xanh, bọn họ từng là thiên tài hàng đầu, sao không có lòng hiếu thắng? Cứ thế cam tâm thua những lớp trẻ này à?

Lúc này, ù một tiếng, ông già nơi vách núi tự dưng nhắc nhở.

“Ba người đột phá phần đầu tiên hãy đi vào phần tiếp theo.”

Ba người Bách Việt Mạc Sầu tìm hiểu xong thì phần thứ hai hé tỏ, bọn họ có thấy được còn những người khác, cho dù là người đã đăng ký, lại chẳng thấy rõ.

Qua ải rồi.

Qua được cửa thứ nhất rồi.

Trong khi nhóm người nọ vẫn là một đám hề và oắt con tranh cãi chuyện đồ đặt cược và làm ấm giường.

Một đàn gà rù.

Có lẽ bị k1ch thích bởi ba người Sơn trưởng, nhóm người Đàm Đài Liêu Lạc vừa ngồi xuống là tìm hiểu ngay, hiệu quả rất kinh người, chỉ chốc lát sau đã vượt qua một số người đến sớm hơn bọn họ.

Khi tên của Tống Linh bị sáu người Đồng Hoàng, Đàm Đài Liêu Lạc, Doanh Sâm, Cơ Sưởng, còn có Ma La Thiên Cương và Thái Hạo Trinh lần lượt vượt qua nhanh chóng…

Rốt cuộc con người thời nay đã trải nghiệm được sự khủng khiếp từ đời đầu tiên.

Trái lại Bách Việt Linh Tê trấn tĩnh, liếc mắt nhìn A Điêu xếp hạng sát bên cô và Thương Ngô.


Người này không vội?

Nội dung của cá cược là: chỉ cần những người này vượt qua cô ta.

Một canh bạc giả vờ giả vịt như vậy chẳng khác nào muốn chết, nhưng cô ta đã lập ra mà một khi bị vượt qua thật…

Cũng không thể đi làm ấm giường cho người ta thật, đúng không?

(P10)

Khối người trông thấy bọn Đồng Hoàng trước tiên dùng tốc độ cực nhanh vượt qua khá nhiều con cưng của trời thời nay, đoạn lao thẳng tới chín đỉnh thậm chí là một mảy tán tu tinh anh... Đang tiến gần đến những thí sinh đầy tiềm năng như Trâm Xanh và A Điêu.

Càng lên tới, Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô đều hồi hộp, bọn Tống Linh cũng trở nên hồi hộp tột cùng.

Thấy chưa, Trần A Điêu, lần này cậu đã…

Tống Linh ngày thường tin tưởng A Điêu nhất còn không kìm lòng được lấy ra một chai nước uống.

Hồi hộp nhất vẫn Ngư Huyền Cơ, vừa phải cạnh tranh với Đồng Quang và Bách Việt Mạc Sầu, vừa lo lắng cho chuyện “làm ấm giường” của A Điêu. Ông liều mạng truyền âm: “Con nhóc thối, có lá bài tẩy nào thì cứ tung hết ra, con mà cứ làm bậy như vậy là ta sẽ đưa tin cho Côn Luân! Để ông ta đánh chết con!”

A Điêu: “Thầy thôi đi, ông ấy không đời nào cho thầy quyền truyền âm đâu, ông ấy chỉ thích con khắp cả Lộc Sơn.”

Ngư Huyền Cơ: “?”

Con muốn leo lên đầu ta luôn rồi!

Trông thấy Đàm Đài Liêu Lạc và Thái Hạo Trinh có tốc độ tìm hiểu nhanh nhất, cách A Điêu tận mấy thứ hạng, Ngư Huyền Cơ gấp đến độ huyết áp muốn nổ tung...

Có điều bên vương tộc hưng phấn dữ phải biết!

Vương tộc Đường Tống: Dẫu cho Trần A Điêu trí trá, gây tổn hại đến lợi ích của tộc họ Đàm Đài chúng ta, tuy nhiên chỉ cần thuộc về tộc họ Đàm Đài ta, nguyện sinh con vì tộc họ Đàm Đài ta, vậy tộc Đàm Đài ta đã kiếm bộn rồi! Thái tử Liêu Lạc cố lên! Làm việc chăm chỉ! Xử lý nó!

Vương tộc Liệt Tần: Nội dung như trên, Thái tử Doanh Sâm cố lên! Làm việc chăm chỉ! Xử lý nó!

Vương tộc Nam Tấn:...

Một đám ông lớn vương tộc rất hưng phấn, mắt tỏa cả ánh sáng xanh hệt như thấy cảnh dập đầu, thấy con dâu vui vẻ sinh đôi được mấy thằng nhóc con mập mạp.

Xoạt! Khi Đàm Đài Liêu Lạc vượt qua Thương Ngô tiến tới ngay sát A Điêu, lão Lục vương tộc Đường Tống không nhịn nổi nữa, giậm ngay chân: “A Ha! Mau vượt qua nó!”

Thái tử của tôi ơi, cậu nhất định phải vượt qua nó!

Trần A Điêu, mi xong rồi!

(P11)

Có điều ngay tại thời điểm này.

“Người nào!”

Đồng Quang vốn đang tìm hiểu phần thứ hai quát khẽ một tiếng, bầu trời dao động quỷ quái, chỉ thấy hơi thở xác chết cuồn cuộn.

Đúng, là Khúc Hà Nhĩ đến.

“Là cô!”

“Xác sống Linh Vương…”

Vua xác sống đến, hiển nhiên toàn bộ tộc Người có chung mối thù, song nào có ai xuống tay bởi vì lúc này lòng bàn tay Khúc Hà Nhĩ đang có Chấm Sáng Ngày Mặt Trời nhảy lên cạch cạch.

A Điêu vừa nhìn thấy Khúc Hà Nhĩ đã vui mừng trước hết, sau đó trong lòng thót lại: Khúc Giang Nam không có ở đây? Sao hai chị em này lại tách ra? Trừ phi hòn đảo này có vấn đề và Khúc Giang Nam đi điều tra.

Bởi vì trước đó Khúc Hà Nhĩ đã lấy ra kỹ xảo kết liễu hư Chấm Sáng Ngày Mặt Trời, ba Sơn trưởng đều xua tay với các cường giả đang rục rịch phía sau lưng.

Ở đây hết cách xuống tay, vừa xuống tay ắt đổ sông đổ biển ngay, trừ phi có sức áp chế cao cấp hơn. Tất nhiên ba Sơn trưởng làm được, nhưng một khi đối phương triển khai toàn bộ thủ đoạn, cho dù không cần Chấm Sáng Ngày Mặt Trời, nơi này sẽ có thật nhiều người táng thân.

Chung quy lợi ích của bản ghi bí mật quan trọng nhất, về phần mâu thuẫn sinh tồn giữa tộc Người và xác sống Linh Vương, thật ra đó chỉ là thứ yếu.

Trong bầu không khí kỳ lạ, Khúc Hà Nhĩ đi tới, hỏi ông lão: “Tử thi có thể tham gia?”

Ông già: “...”

Khúc Hà Nhĩ thấy ông ta không trả lời bèn tự đi đăng ký, trên vách núi xuất hiện... vô số vật tổ và văn bản chi chít.

Dường như dự đoán rằng bản chất của cô ấy là trí tuệ của chính cô.

Khúc Hà Nhĩ vừa đăng ký xong đã nhìn về phía A Điêu: “Vừa nghe thấy... làm ấm giường gì đó?”

Giọng nói thật hời hợt, đôi mắt đầy thờ ơ.

Dì cả coi bộ tức giận.

A Điêu không hiểu sao lại run lên, ngượng ngùng trả lời: “Chính họ đặt cược với con, nếu con thua thì tới làm ấm giường cho bọn họ.”

Nghệ thuật ngôn ngữ, nội dung không sai nhưng điều chính thứ đã được sửa lại, những gì Khúc Hà Nhĩ nghe được là: Đảng Thái tử này ngấp nghé vẻ đẹp của A Điêu, bao vây nó, ép buộc nó phải đặt cược vào cú lừa đảo này.

Làm ấm giường?

Từ Khúc Hà Nhĩ + 10 sao!

A Điêu: “?”

Đồng thời, vút, đặc điểm thân phận thuộc về Khúc Hà Nhĩ trên vách núi lập tức có thêm một mũi tên siêu to khổng lồ - mãi cố gắng quyến rũ và chinh phục một người dì cả xinh đẹp.

Khúc Hà Nhĩ: “?”

A Điêu: “...”

Không phải chứ, thứ này còn chó má hơn cả Bồn Cầu!

(P12)

Có phải là mày không!

** má!

Cứ móc mỉa tao!

Bồn Cầu ngạc nhiên: Không phải, tôi không có!

Vách núi đá này độc quá.

Đây là kính chiếu yêu chăng? Là mưa bình luận trên màn hình một số bộ phim truyền hình nóng hổi mới đúng...

Khúc Hà Nhĩ quá thông minh, rất nhanh nhìn ra vài phần từ ánh mắt chột dạ của A Điêu, nếu cô ấy có suy tư thì cũng không so đo chuyện vách núi. Khi tới lúc tìm hiểu, cô ấy bỏ qua những cường giả tộc Người coi mình là rắn rết, cứ thế chọn một vị trí, nói một câu sâu kín với A Điêu.

“Không được phép quấy rối.”

A Điêu sờ sờ mũi: “Được ạ, dì cả ngồi đi, dì cả, dì uống trà sữa không?”

Cô vừa móc trà sữa vừa đưa một tay đụng vào mi tâm, cơ thể tức thì xé ra thêm ba khối.

Ba phân thân.

Trước mắt bao người, ba Trần A Điêu khác nhau xuất hiện, nhưng đáng sợ là khi đó là một cô gái giả nam tới độ cực đẹp trai; một người là chị kiếm khách chân dài lãnh đạm; một người là thiếu niên quái thai bi bô như còn bú sữa chớ phân biệt được là nam hay nữ.

Ba người, rõ ràng nét mặt giống nhau bảy tám phần nhưng ăn mặc hoàn toàn khác nhau, phong thái cũng khác nhau, sau khi xuất hiện đã ngồi xếp bằng ngồi bên cạnh A Điêu... Vút một cái, kết quả tìm hiểu của A Điêu vượt qua Bách Việt Linh Tê thẳng thừng.

Cùng lúc, Đàm Đài Liêu Lạc ngặt lắm mới vượt lên Bách Việt Linh Tê, người vừa rơi xuống.

Bách Việt Linh Tê sửng sốt mà Đàm Đài Liêu Lạc thì thốt giật mình.

Trời đất, chỉ còn một bước nữa.

Mọi người: “?”

Họ sốc, nhưng thậm chí thứ còn đáng sốc hơn chính là A Điêu tiếp tục nhảy thứ hạng, vượt qua một tiểu Linh Vương nào đó trên Thanh Đồng Sơn.

Tốc độ tìm hiểu này có thể được mô tả là khủng khiếp.

Ông già vách núi rất ngạc nhiên: “Phân thân? Phân thân không có cùng một phần tinh thần thống nhất, chẳng lẽ còn đủ sức tăng nhanh tốc độ tìm hiểu của mi?”

Đám người ngỡ ngàng, A Điêu thật sự sử dụng ba phân thân cộng với chính mình đi tìm hiểu các lĩnh vực khác nhau, tương đương với sự tách biệt trong tư tưởng, mỗi người có tính toán và sự hiểu biết riêng. Thực chất chuyện này tương đương với việc nhân cách phân liệt nhưng chúng không tồn tại cùng nhau.

Chuyện này quá khủng khiếp, thứ này hoàn toàn không phải là phân thân!

(P13)


Ba Sơn trường ngạc nhiên quá đỗi vì họ không nghĩ sẽ có một cách làm như thế này. Có điều bọn họ từng nhìn thấy chuyện này thành ra biểu hiện có chỗ không đúng.

Khúc Hà Nhĩ: “Tinh thần biến dị?”

Có điều Trần A Điêu không thuộc thể tinh thần biến dị. Nếu cô có và biến dị thành ba hình thái thì trong lịch sử tộc Người chưa bao giờ tồn tại khả năng này, nhiều nhất chỉ xuất hiện tinh thần biến dị tạo ra hai hình thái, đó là chưa kể còn có sức chơi đùa với phân thân.

Ví dụ như Tống Linh.

Hiện tại Tống Linh đang hỏi giáo viên chuyên môn giảng dạy cho mình là Cò Trắng.

Cò Trắng cho biết: “Em thuộc thể tinh thần biến dị, nhưng nếu muốn tạo ra dạng phân thân khác thuộc thể này, ít nhất em phải có cấp Tông Sư. Trước khi làm được điều này, có xác suất tới 99% là em sẽ nổ tung và tinh thần hỗn loạn, vì vậy tôi không đề cập đến, không khuyên em nên làm. Suy cho cùng lúc trước tố chất của em không đủ ổn định, khác với tình hình của A Điêu.”

Như thế thật.

Phân thân là phân thân, nhưng phân thân có tinh thần biến dị thì quá cao cấp, phần lớn Linh Vương đều không làm được, trừ phi người đó thuộc thể tinh thần biến dị. Đây là chỗ quý giá của thể tinh thần biến dị, đến cấp Tông Sư sẽ thấy được chỗ đáng gờm ngay.

Thế nhưng A Điêu thoáng một cái đã giỏi hơn với ba phân thân khác thuộc thể biến dị, cái này... Chẳng lẽ cô ta thật sự có tinh thần biến dị ba lần?

Mọi người đang xao động cả mảng, A Điêu càng như bật hack, tốc độ tìm hiểu như bão thốc. Cô cười khẩy khi liếc qua biểu hiện của đám người Đàm Đài Liêu Lạc: Một đám dế nhũi, cho rằng bà sẽ sưởi ấm giường cho tụi bây thật nữa chứ.

Thật ra nếu như mấy người Đảng Thái tử này không xuất hiện và có ý mang theo số vận khổng lồ mơ hồ muốn áp chế cô, chủ động khiêu khích cô, cô không đến mức tung ra đòn sát thủ này.

Dù sao cao thủ nơi này nhiều như mây, cô đã ổn định tình thế chín đỉnh, không cần trêu tra quá nhiều lòng thù địch ngay lập tức; nhưng ai bảo căn cơ những thế lực này quá sâu, vừa quay đầu đã đánh thức một đám Đảng Thái tử.

Làm A Điêu ghê tởm.

Không thể để cho cô phách lối mấy ngày với tư cách là thiên tài hạng nhất được à?

Số vận mới đến tay còn chưa được cô sờ nóng...

(P14)

Dưới sự cân nhắc, A Điêu ra tay, nhưng cô không có tinh thần biến dị.

“Biến dị cái gì mà biến dị, mọi người không biết có loại kỹ xảo để cho nhân cách phân liệt à?”

Nhân cách phân liệt, thế không phải là bệnh tâm thần sao?

Ai nấy: “???”

Một đứa có bệnh tâm thần giỏi giang cỡ này?

A Điêu than thở trước mặt mọi người: “Mọi người cho rằng bình thường tôi cố tình làm bộ mình thảo mai hoặc giết người như ngóe chắc? Không, thực chất tôi có một nhân cách khác bên trong, họ đã thao túng tôi... Thật ra bản chất của tôi hiền hậu tài đức lắm, tuyệt đối không có lòng thiếu kính trọng với những người lớn tuổi ở đây.”

Chỗ này còn cố tình ám chỉ tới một phụ nữ có chồng và một người dì cả nào đó.

Tôi không thể đánh lại mấy người, cũng không muốn đùa giỡn mấy người đâu, thật đó!

Mấy ông lớn hơi đâu quan tâm tới lời liến thoắng của cô, họ chỉ muốn biết sao cô làm được.

Dù gì Sơn trưởng cũng là Sơn trưởng.

Bất thình lình đôi mắt Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn là Đồng Quang đã sáng như đuốc, dùng giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn nghiêm nghị: “Không phải nhân cách phân liệt mà cô nhận chủ đạo bia Lang Gia, bản chất của đạo bia Lang Gia là âm dương. Thứ này là đạo bia bản mệnh đầu tiên của Lang Gia Côn Luân, được thai nghén nhiều năm trong cơ thể ông ta. Khi ông ta lên cấp đại Linh Vương đỉnh thậm chí chạm vào bản chất của đạo, đạo bia này ẩn chứa tính linh Lang Gia còn mạnh hơn mười đạo bia đại Linh Vương rất nhiều. Bởi vì cô cũng tu luyện năng lượng âm dương cho nên sau khi nhận chủ, cô sẽ dùng nó, nuôi dưỡng nó trong phần tinh thần, thúc đẩy tạo ra vài phần tinh thần phân liệt.”

“Với bốn phần phần tinh thần, hiển nhiên cô có sức hình thành ba phân thân độc lập, mỗi một cái đều có suy nghĩ, đều tự chia vùng tìm hiểu, do đó tiết kiệm thời gian...”

Tiết kiệm thời gian, tất nhiên hiệu suất cũng mạnh lên hẳn.

Đương nhiên cũng vượt qua những người khác.

Mà đây là quyết định ngay của Trần A Điêu khi nhận chủ đạo bia Lang Gia — lúc ấy cô không biết hòn đảo có bản ghi bí mật thuộc tộc Trời. Có điều nó là di tích mà cô cam đoan sẽ có một dạng truyền thừa này. Khi đó cô dự đoán được cho dù mình có sức vật lộn trong thế lực chín đỉnh mà không bị giết, người ta vẫn khó lòng để cho cô mặc sức đạt được mấy cái truyền thừa của di tích. Thành ra cô phải nâng cao năng lực cạnh tranh cốt lõi của mình, cho nên nhận chủ đạo bia Lang Gia rồi, cô đã làm những việc như vậy.

(P15)

Sở dĩ tranh cãi khoác lác ba cái chuyện “làm ấm giường” với những người này vì câu thời gian, vì ba phân thân còn chưa được thai nghén xong.

Bây giờ à... Mục đích đã đạt được rồi, bị Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn vạch trần cũng chả sao cả.

Có điều A Điêu vẫn khiêm tốn nên đã đỏ mặt: “Người ta không muốn nhưng cụ tổ tiên Côn Luân cứ phải cho, nói cái gì mà tôi là thiên tài với tài năng phi thường hiếm thấy ở Lộc Sơn mấy ngàn năm qua, so tôi với những người khác, họ chính là mấy tảng đá trong nhà xí, ông ấy không tốt với tôi thì tốt với ai… Sau đó tôi cầm, nhưng trong lòng người ta rất chột dạ, chung quy mình vẫn khác anh Đồng Tước trước kia khi cầm bảo vật tổ tiên đi đánh nhau trông dữ dằn lắm. Người ta đành hy vọng dựa vào chính mình thôi... Mặc dù có người sáng lập đích thân cho món chí bảo tốt nhất, dẫn mình bay đi cũng sướng lắm đó ~~~~”

Là tảng đá trong nhà xí, những người khác ở Lộc Sơn bao gồm cả ông già Ngư: “...”

Những người khác thấy vẻ thảo mai mà bụng dạ khó chịu khôn cùng, trong đầu chỉ thấy ong ong, đặc biệt là mấy tán tu nọ, mắt họ long lên tới nơi rồi.

Sao trên đời lại có cái dạng… nghiệt chướng này!

Bách Việt Linh Tê có thần sắc đờ đẫn: Nhìn kìa, đừng trách tôi bị đả kích thành như vậy, xem ra tâm cảnh mọi người đều không hơn gì.

A Điêu khiêm tốn thở dài xong lại tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng cho dù như vậy, chắc gì người ta có thể lấy được sáu đạo bia đại Linh Vương, chung quy mấy anh mấy chị Thái tử đều giấu nghề, hiển nhiên bây giờ đang giả heo ăn hổ, có lẽ lát nữa sẽ vượt qua tôi thôi.”

“Sợ quá đi... Lỡ như tôi thua thật, vì cụ tổ tiên Côn Luân, vì tương lai Lộc Sơn chúng ta, sư phụ Cá Ướp Muối ơi, dù có phải liều chết thì thầy cũng nhớ bảo vệ con đó.”

Ngư Huyền Cơ: “?”

Liều chết? Mày chuyên môn hy sinh sư phụ mình để tế trời à?

Lần này, Khúc Hà Nhĩ, vốn chuyên tâm tìm hiểu, đã bị chọc cười. Cô ấy ấn mi tâm, thu lại nụ cười, và thấy được biểu cảm của ba Sơn trưởng không được bình tĩnh là bao.

Từ Đồng Hoàng +8 sao!

Từ Đàm Đài Liêu Lạc +9 sao!

Từ...

Từ Bách Việt Mạc Sầu +20 sao!

Từ Đồng Quang +22 sao!

Từ Ngư Huyền Cơ +21 sao!

Đằng ấy xem đi, Đảng Thái tử gửi hết năng lực niệm cho tôi, nhất định bị tôi nói trúng rồi.

(P16)

.....

Gặt hái xong năng lực niệm, A Điêu không để ý tới sắc mặt nặng nề của mấy người Đàm Đài Liêu Lạc, ngoài miệng đầy vẻ đáng yêu vậy thôi chứ sức tìm hiểu của cô đúng là nhanh-ngoan-chuẩn. Ba phân thân + cơ thể chính hợp tác cùng nhau tìm hiểu, hiệu suất tăng lên gấp bội, thẳng thừng vượt qua từng người từng người một.

Chẳng mấy chốc ngay cả mấy tiểu Linh Vương như Trâm Xanh cũng bị cô vượt qua.

“Cô Trâm Trâm, cô đừng nóng vội, người ta vượt mọi chông gai vì cô.”

“Thầy Cò Trắng, thầy tránh ra, người ta đáng yêu cỡ này cơ mà.”

Trâm Xanh sửng sốt nhưng rồi cười, là nụ cười hân hoan, là nụ cười thật sự vui vẻ.

Con nhóc này nói mình là tương lai của Lộc Sơn, đây là sự thật, không khoe khoang.

Nếu mà nó câm luôn thì tốt.

Than thở lải nhải, làm cho tâm trạng của các ông bà cụ Linh Vương của các thế lực khác muốn nổ tung.

Có thể ngậm miệng được không?

Có thể không!?

Một nhóm ông bà cụ cường giả với số tuổi trung bình trên 500 thấy được A Điêu vừa ra thế tấn công như đao không ngừng áp sát ở phía sau, vừa than thở lải nhải đầy đê tiện. Việc này khiến tâm trạng họ mất cân bằng, khó duy trì sự hời hợi nhiều năm trước, trán họ đổ mồ hôi lạnh, hiệu suất tìm hiểu giảm đi rất nhiều.

Bọn họ đều như thế thì huống chi là bọn người Đàm Đài Liêu Lạc phía sau. Họn họ vẫn chưa từ bỏ, hãy còn liều lĩnh tìm hiểu đuổi theo. Ban đầu họ đã dần tiến vào giai đoạn nước rút, thậm chí tốc độ tìm hiểu còn vượt qua những ông bà cụ Linh Vương này, dầu gì họ vẫn có số vận tăng thêm. Nhưng mà!

“15 người phía trước thông qua phần thứ nhất, phần thứ hai mở ra.” Ông lão vách núi nhắc nhở một tiếng, bấy giờ ai nấy mới phát hiện A Điêu và 14 người còn lại đều thông qua phần thứ nhất.

Thứ hạng của cô đã nhảy đến phần thứ hai.

Và lúc này A Điêu ném sang một câu thật đê tiện “A, giường của tôi đâu? Người ta đã nằm xong rồi, mấy anh ơi, sao mấy anh còn nằm trên mặt đất, chuyện này không tốt lắm đâu á.”

Tâm lý của Đảng Thái tử nổ tung.

Sao nó lại xấu xa tới thế.

Có bao nhiêu anh tài nguyên đời đầu tiên là thế mà chưa từng thấy đại ma đầu xấu xa bực này!

Quỷ kế yêu ma, không gì không kị.

Đây là cô, Trần A Điêu, ai có thể ngăn cản cô cầm lấy sáu đạo bia đại Linh Vương? Như Lai hay Chúa Giêsu cũng không thể!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui