Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Những gì mọi người nhìn thấy như đã ở xa tận chân trời kỳ thực chỉ gần bằng ngón tay của cô Ớt Xanh. Những đám mây mù lượn lờ đã tan, người ta có thể nhìn thấy khoảng cách, chả là nào có xa xôi gì, hóa ra nó đang ở ngay trước mắt.
Tháp Quan Âm Ngàn Tay khổng lồ từng cách bọn họ hai ba trăm mét đã ở ngay kế bên họ!
Mọi người đều giật mình đứng dậy, khán giả cũng choáng váng.
Thành ra không gian tháp thứ tư có hồ nuôi dưỡng đã được chuyển ra ngoài tháp Quan Âm sao?
Bên trong và bên ngoài, thật ra cũng chưa từng nói tầng thứ năm của tháp sẽ nằm bên trong tháp mà hả?
“Phật nói: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, suy nghĩ và không gian bên trong không thể bàn luận đơn độc. Chúng biến hóa đa đoan nhưng vẫn đơn giản thuần túy. Hóa ra do con người chúng ta suy nghĩ quá nhiều.”
Có một khán giả hiểu biết về Phật giáo thở vắn than dài, đám người xem chừng giác ngộ.
Nhưng đối với các thí sinh trẻ, cảm giác trực quan nhất của họ là: Bây giờ có thể thi chưa? Thi làm sao?
Không đợi bọn họ hỏi thăm, sau khi mây mù tản ra, bề mặt Quan Âm Ngàn Tay khổng lồ có những đường vân vàng rậm rạp leo lên từ tòa sen bên dưới hệt dòng nước vàng, phả ra lực lượng mạnh mẽ và cổ xưa... Nó thức tỉnh, đang giải phóng, đang dần biến hóa.
Quả nhiên chất lỏng vàng leo lên đến đâu, lớp ngoài thay đổi mạnh mẽ tới đó.
Nứt toác sinh ra hàng ngàn bộ rễ, rễ cắm sâu vào nguồn nước… Nó bò lên trên, thân tháp hùng vĩ nứt nẻ thành một cái cây lâu đời, đầy cây khô dày đặc bò lên sinh trưởng.
Từ non nớt đến mạnh mẽ, từ mạnh mẽ đến hùng vĩ, từ… Đứng trên biển, sừng sững trong không gian, đỉnh đụng tầng trời.
“Trời đất ơi!!!”
“Tháp Quan Âm đang lớn lên!”
“Nó... đang biến thành một cái cây???”
Cùng lắm chỉ mười mấy bận hít thở, Tháp Quan Âm Ngàn Tay từ đầu đang yên đang lành đã biến thành cây cao hai ngàn mét thời thượng cổ, phá không nhập mây.
Còn sương mù lượn lờ đã biến thành tầng mây trên đỉnh cao.
Đủ rồi?
Chưa đủ.
Khi trái tim của mọi người hãy còn chông chênh trước sự nguy nga của nó, ngàn bàn tay của tượng đã di chuyển.
Ngàn tay biến hóa, dư ảnh như chùm sáng, gương Phật xoay tròn hiển thị muôn vàn hình ảnh…
Trong cảnh ấy có ước muốn sinh ra nhập vào mắt Trời, mắt Trời sinh ra, hiển nhiên sẽ có Kiến Mộc thượng cổ mọc lên.
Kiến Mộc sinh ra, nó hội tụ trí tuệ của trời đất, thu hút Thiên Điểu đến cúi lạy!
Một cánh tay thay đổi, hai cánh tay thay đổi, và sau đó... từ vầng sáng biến đổi của chúng, những cái mỏ chim bạc nhô ra, tiếp đó là đôi cánh vàng, hai cánh vẫy đập, trên cánh có một vòng xoáy hoa văn tính linh chuyển động, còn sau lưng là chín cái đuôi đầy lông vũ giương lên.
(P1)
Một con, hai con, trăm con, ngàn con.
Thiên Điểu tới bái, bay quanh Kiến Mộc thượng cổ, hót kêu không ngớt.
Vào thời điểm đó, đông đảo thí sinh dưới mặt nước nghe thấy âm thanh cổ xưa từ Kiến Mộc.
“300 năm trước linh khí chưa từng tuyệt diệt nhưng đại nạn đã đến. Lẽ ra Lộc Sơn ta đã bắt đầu giai đoạn chiêu mộ cho đợt thi cử cuối cùng trong đoạn thời gian ấy và đó cũng chính là lời hứa chục ngàn năm với Kiến Mộc này. Đáng tiếc là nó đã bị cắt đứt!”
“Bây giờ đã qua 300 năm, linh khí sống lại, tháp Quan Âm hóa Kiến Mộc, ngàn tay hóa Thiên Điểu, tất cả vì khung cảnh leo lên trên.”
“Các em, miền biển đất đã hóa thành không phận, mời đạp lên cây mà đi, ngược gió mà tới. Nếu có tư chất siêu phàm có thể dẫn tính linh để Thiên Điểu nhập cơ thể, cưỡi gió bay đi… Đi lên, cứ hướng lên, lên vùng trời Kiến Mộc bảy tầng, từng lớp thông qua cửa ải, ắt tự đạt được tương lai tương sáng!”
Giọng nói khoáng đạt và hào hùng, và sau đó... Bên trong Kiến Mộc phóng ra từng vòng sáng của trận pháp la bàn kh ủng bố.
Kiến Mộc bảy tầng tới đỉnh trời!
Mà tầng đầu tiên nằm ở vị trí năm trăm mét trên đỉnh đầu mọi người.
Từ tầng một tới tầng bảy, theo thứ tự sẽ có tương ứng 500, 1500, 3000, 4000, 5000, 6000, và 6666 mét.
500 mét trông chẳng cao nhưng tất cả mọi người hãy còn trên mặt nước, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực dữ dội đ è xuống từ đỉnh đầu.
Sức mạnh trấn áp.
Đây là dạng trấn áp gì?
Tống Linh nhìn sắc mặt người khác như có điều suy nghĩ: “Khó chịu lắm?”
“Phải, cậu không cảm thấy?”
“Hình như… là không.”
Trình Chương giác ngộ: “Mẹ kiếp, đừng nói là trấn áp nhằm vào tố chất đấy! Mẹ kiếp!”
Một câu chửi hai lần, có thể trông ra sự dao động trong lòng.
Rất nhanh những người khác thấy ai có tố chất càng tốt càng không có cảm giác về sự trấn áp này.
Viên Thuật: “Giờ tôi đã cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên, có phải tôi là đồ bỏ không? Cứ có linh cảm cửa thứ năm này sẽ đào thải rất nhiều người đó.”
“Chắc chắn.”
Chu Tú Hà trợn trắng mắt: “Sao, cậu còn định hé tỏ hết nhuệ khí và tài hoa ra bên ngoài kỳ thi vào Lộc Sơn à? Có khả năng đi đến cửa ải này đã khó nhằn lắm rồi, cho dù bị đào thải thì điểm số cũng bày ở đó, đến lúc ấy đã được ba trường hàng đầu hẹn trước. Đây là mục đích thoạt đầu của chúng ta.”
(P2)
Dựa theo tình huống bình thường, phải nửa năm nữa ba trường hàng đầu mới thông qua kỳ thi đại học nhận người, có điều giả mà bọn họ được tuyển sinh sớm, thế tất cũng được đi theo con đường bồi dưỡng tinh anh. Điều này có lợi cỡ nào trong bối cảnh linh khí sống lại hiện nay chứ?
Các nút tiết điểm quan trọng nhất trong đường cong tiến hóa thời hoàng kim của họ sẽ để họ nhận được nhiều tài nguyên hơn trước thời hạn.
Đây mới là mục đích ban đầu của bọn họ, còn muốn thật sự so tài với đám quái thai trời sinh như Đàm Đài Thịnh thì chẳng khác nào đang nằm mơ.
Tống Linh thấy những người khác nóng lòng muốn thử bèn không khỏi nhíu mày, nặng nề nhắc nhở: “Theo thứ tự nuôi dưỡng, da thịt máu nội tạng, xương cốt, tủy xương, gân mạch, dây thần kinh. Nếu kiểu gì mấy cậu cũng không còn làm kịp thì cứ dành thời gian chinh phục độ cao Kiến Mộc; còn đã ở nút tiết điểm, chẳng hạn như từ cơ da thịt máu nội tạng đến xương cốt, tốt nhất dành thời gian cho việc đó đi, đột phá tiết điểm rồi hãy thử leo lên.”
“Tôi cảm thấy mấy cậu không thể leo lên cao hơn trong vòng buổi sáng với cái dạng leo thế này, cuối cùng phải nhìn vào điều kiện tố chất của bản thân.”
Cô ấy nói lời này là để cho người phe mình nghe. Phong cách của cô ấy xưa nay là thế, ngắn gọn súc tích, cũng biết người phe mình quen thuộc với phong cách của mình, tất nhiên nghe theo cô. Vậy mà Quảng Vân Lâu cách đó không xa nghe được cứ thấy chói tai, thế là trào phúng: “Tố chất của mình tốt mới nói như vậy, giả sử tố chất không tốt, không bắt đầu sớm, không phải leo lên sau sẽ chậm hơn, thành tích sẽ kém hơn à.”
Tống Linh không biết đây là ai, cô ấy không bao giờ chú ý đến người khác đâm ra chỉ nhìn thoáng sang, lười trả lời, cứ thế xuống nước và rất nhanh đã biến mất không thấy.
Nhưng... Sợ là Quảng Vân Lâu không biết quần thể Đam Châu kỳ lạ phải biết.
Đối với nội chiến thì bình chân như vại. Về đối ngoại nếu công kích Trần A Điêu, bọn họ nhất định yên lặng cắn hạt dưa hóng chuyện, thậm chí còn có thể vẫy cờ nhỏ cổ vũ; nhưng nếu công kích Tống Linh...
Vậy thì e là mi không biết từ khi mới khai giảng, lớp A1 Học phủ Đam Châu sẽ không tức giận với Tống Linh thây kệ cô ấy hạ đo ván ai, thậm chí còn ước gì cô ấy chú ý đến mình.
Mi không hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của hoa khôi đâu.
Đó là cách theo đuổi, đừng hỏi tại sao.
Bao gồm Viên Thuật, Trung Xuyên Minh Tú, tất nhiên ngoại trừ Minh Trạch Dã, người đã có bạn gái.
Viên Thuật: “Ai đây?”
Trung Xuyên Minh Tú: “Không biết, ngó bộ là người đã từng ngắn ngủi đạt hạng ba hạng tư nhưng nhanh chóng tuột mất.”
Chu Tú Hà: “Mắc gì khi không chen vào nói?”
Minh Trạch Dã: “Hắn không xen vào thì sao mấy cậu có cớ hỏi là ai được?”
Nhiêu Tuyết Nhã: “Chúng ta hỏi đi, xem hắn có lừa người ta ăn được gì không? Dạng nhân vật tầm thường không có gì đặc sắc như chúng ta thì không moi ra được tiền đâu.”
Viên Thuật: “Tất nhiên người ta đã kiếm được rồi.”
Cho nên Quảng Vân Lâu chọc trúng tổ ong vò vẽ, bị từng người một trong bọn thốt ra từng câu rất ác.
(P3)
Thật ra giả thử không phải bên cạnh Quảng Vân Lâu còn có Ôn Thược Dược, một cô gái thoạt trông khá thanh tú chưa từng tranh giành với người khác, bọn họ có thể còn ác hơn nữa.
Quảng Vân Lâu giận dữ, hắn không chọc nổi những người tại Kinh Đô, chẳng lẽ còn sợ cả bọn phía Nam này?
Ôn Thược Dược vỗ trán, bỗng nhiên nói nặng nề một câu: “Cậu có thể yên tĩnh được không?”
Sau khi Quảng Vân Lâu chậm chạm nhận ra cô ta nói chuyện với mình, vẻ mặt hắn xanh mét, tức tối mà rằng: “Ôn Thược Dược, cô đang nói cái gì vậy? Tôi biết rồi, cô sợ Trần A Điêu đúng không? Bây giờ bản thân con nhỏ đó còn khó lòng tự bảo vệ mình, gây hấn nhiều người đến vậy... Chỉ có một Tống Linh thì có là gì. Tôi không ngờ được cô lại có thể…”
Lời khó nghe còn chưa được thốt ra.
Ánh kiếm lóe lên.
Đường kiếm bay tới xoát xoát, đầu lưỡi và chân tay của hắn đã biến mất.
Đoạn, hắn trừng to mắt, miệng phun máu tươi, nhìn người con trai cao lớn dùng tay áo lau kiếm, và cũng nhìn người con gái dịu dàng ngồi bên cạnh thở dài.
Ôn Thược Dược thở dài: “Mặc dù sớm biết dưới áp lực nặng nề, lòng người bất bình, ghen tị và hờn trách là căn nguyên của tội lỗi, có điều tố chất thế này không thể nào dùng được. Đã cho cậu quá nhiều cơ hội, nhưng cậu cứ nhiều lần vênh vang. Nếu không phải người khác không so đo, hai chúng tôi đã bị liên lụy từ lâu rồi.”
Người cao lớn mang tên Yến Phong Bạch lau kiếm, nhìn xuống đồng đội thân mật ngày xưa, cứ thế nói thong dong một câu.
“Ồn ào.”
Ôn Thược Dược đưa mắt nhìn bọn Viên Thuật, lấy làm áy náy: “Xin lỗi, đã ảnh hưởng tới mọi người.”
Mọi người phán đoán dưới sự trấn áp, tốc độ xuất kiếm của Yến Phong Bạch vừa rồi trông không được nhanh cho lắm, Thác Bạt cũng có thể làm được, có điều anh ta làm quá đột ngột.
Tổ ba người ngày xưa chỉ biết lo cho nhóm mình thốt nhiên… Có thể xem như Yến Phong Bạch quyết đoán đào thải Quảng Vân Lâu không?
Làm người ta tàn phế mấy ngày trước cũng chả sao, giờ hủy hoại người ta tương đương biến thành thích năm vòng của người ta về lại 0.
Tại sao?
“Hai người không sợ một mai hắn trả thù sao?” Nhiêu Tuyết Nhã tò mò hỏi.
Ôn Thược Dược tươi cười ôn hòa: “Chính vì sợ nên mới đánh từ sớm đấy. Mấy ngày nay hắn biểu đạt ghen ghét người khác đâu có phải do hắn không bằng người ta, mà vì trong ba người chúng tôi chỉ có mỗi hắn không bằng người. Cho nên bên hắn chân chính ghen ghét chính là hai người chúng tôi.”
“Đã như thế, hiển nhiên không giữ lại hạng người thế này được.”
Thành ra cô ta và Yến Phong Bạch lạnh lùng nhìn người này nhảy nhót, đợi đến ngày cuối cùng mới xử lý.
Mẹ kiếp, hai đứa tàn nhẫn!
Lại là cá lớn cũng nên, không thể trêu vào không thể trêu vào!
(P4)
Viên Thuật nói ngay: “Thật ra chúng tôi chỉ ghét mỗi mình hắn chứ chúng tôi vẫn thích hai người bọn cô lắm.”
Nhiêu Tuyết Nhã: “Đúng vậy, nếu không phải có mặt hai người, hồi nãy chúng tôi đã đánh chết hắn rồi!”
Viên Thuật: “Đúng vậy, đã đốt cỏ dọn mộ phần cho hắn mấy trăm lần rồi, chẳng qua nể mặt hai người mới tha cho cái mạng chó của hắn!”
Ôn Thược Dược: “Các bạn không cần như thế, chả là hai người có gia cảnh nghèo hèn như chúng tôi ưa dĩ hòa vi quý hơn. Suy cho cùng cũng là người bình thường, không hứng nổi sóng gió.”
Vừa nghe cô ta nhắc tới “người bình thường”, đám lớp A1 như bị thọc ổ gà, lập tức bùng nổ. Một đám gà con tập thể nói đúng đúng, dĩ hòa vi quý, tụi này đã không gây sự, mấy người cũng đừng gây chuyện với tụi này.
Ôn Thược Dược: “?”
Những người khác: “...”
Có phải tất cả tụi Đam Châu đều có bệnh nặng gì đó không?
Có thế nào đi chăng nữa, khi thí sinh khác đang rúng động trước kỳ thi cửa thứ 5, nhóm Đam Châu này bày ra bộ dạng sợ bị nốc ao khi đã làm các thí sinh khác dao động. Phong thái hèn mọn tỏa ra ấy đã để mấy người ở các châu khác tại phía Nam thấy trơ trẽn làm sao, đồng thời cũng âm thầm rời xa hai người Ôn Thược Dược.
Đúng là Trần A Điêu nhiều lần nhắc tới “cá lớn” gì đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Âm Thương Hạc âm thầm cười gằn: “Tôi cược với mọi người một bộ quan tài rằng dám chắc Yến Phong Bạch là cá lớn. Hai người các cậu đừng cách tôi quá xa, mọi người lập nhóm đi.”
Tiêu Ải: “Đi với Đam Châu cho rồi, đi với cậu coi như xong đời.”
Từ Duệ: “Không.”
Âm Thương Hạc: Từ Duệ, cậu lại từ chối tôi!
Từ Duệ không để tâm tới cậu ta, chỉ nhìn thoáng qua hai người Yến Phong Bạch như có điều suy nghĩ. Có điều cô ấy chẳng nói chẳng rằng, thẳng thừng xuống nước.
.....
Có điều Tống Linh nói đúng, dẫu cho Kiến Mộc đã hiện ra, Thiên Điểu đã đổi, song các quái thai thông minh đều quyết đoán xuống nước. Bọn họ muốn tranh thủ thời gian cuối cùng để thăng tiến.
Hơn nữa Điền Trung Hương nghĩ đến cảnh khi nãy Tống Linh vỗ vai mình trước khi đi, sau đó mới xuống nước. Cô ấy nhận ra gì đó, cúi đầu nhìn xuống nước.
Có vẻ như dòng nước hơi khác so với trước đây?
(P5)
Đúng rồi, rễ Kiến Mộc đó cắm dưới nước, phải chăng có ảnh hưởng gì đến hồ nuôi dưỡng?
Khốn nỗi Tống Linh lại không cách gì nói rõ rành do không thể truyền âm, thế là cô ấy đành phải sử dụng chân tay để nhắc nhở họ nắm bắt cơ hội.
Bởi vì những người nắm bắt cơ hội đầu tiên tự có ưu thế riêng, Tống Linh không dự tính thông báo cho tất cả mọi người.
Thế là…
“A Điêu sẽ không bị tấn công thật đâu. Tớ đi tìm cậu ấy, cậu ấy chính là bắp đùi của chúng ta.”
“Hả? Đúng rồi, A Điêu không có ở đây chẳng phải lúc chúng ta leo lên sẽ bị người khác ăn hiếp tới chết sao?”
“Cậu ấy hung dữ tới vậy, chắc chắn bảo vệ chúng ta được.”
“Đi đi đi, tìm Cái Đùi A Điêu thôi!”
Một đám thánh diễn sâu ở Đam Châu chạy bay biến.
Bên ngoài trường thi, Giang Chu bắt đầu khoe mẽ học sinh Học phủ nhà mình có tình cảm sâu đậm, như thể chân tay, tự mình có nhiều phương pháp giáo dục này nọ; trái lại Học phủ Thanh Châu toàn đấu tranh nội bộ, anh xem ngày nào Âm Thương Hạc cũng khắc tên người ta trên quan tài, anh xem giờ không ai bằng lòng lập nhóm với nó...
Phong thái Học phủ mấy anh quá kém! Đam Châu tôi mới xịn sò!
Nhưng người ngoài trường thi quá nhiều, sao không nhìn ra Tống Linh, người không thích tiếp xúc với chân tay người khác, bỗng không vỗ xuống vai Điền Trung Hương, hơn nữa cả người còn chìm xuống về phía Kiến Mộc.
Đó là đang nhắc nhở con bé.
“Lộc Sơn này ra vốn lớn phải biết, chỉ sợ đã gieo hạt giống Kiến Mộc ở Tháp Quan Âm Ngàn Tay này từ lâu, chỉ đợi nó sinh ra khi gặp nước ở cửa thứ năm.”
“Sở Vi Kiến Mộc vốn là một trong ba loại mộc linh tại đời thứ nhất. Nó có thế hút linh tốt nhất, niên đại càng lâu càng kh ủng bố. Lộc Sơn này kinh khủng quá, thậm chí còn phong tỏa không vực vì không muốn để cho đám tà ma kia quấy rối?”
“Hình như là thế, Lộc Sơn mở kỳ thi mà lại không có một tên tà ma nào đến gây sự.”
“Lợi hại! Anh nhìn trình độ của kỳ thi này của người ta đi, chậc chậc chậc, đáng gờm! Mời 3 trường nổi danh tham khảo cái này cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.”
Ba hiệu trưởng trường nổi danh bị Giang Chu mang miệng lưỡi dẻo quẹo khịa tới mức nỗi điên không thôi.
** má!
Móc sạch tài sản vị tất đã tạo ra được một cái Tháp Quan Âm Ngàn Tay, đừng nói chi cái dạng Kiến Mộc ngàn năm này.
Chó Giang Chu, sợ là muốn ba người chúng tôi bị Liên minh Học phủ sa thải rồi anh lên chức chứ gì, hừ!
(P6)
Mà đã có người nhắc tới tà ma… Trên biển, Quan Âm Ngàn Tay vốn mênh mông, sau khi Kiến Mộc sinh ra, có một số bóng ma gắng sức tấn công vòng bảo hộ để xâm nhập. Bọn chúng muốn tấn công những thí sinh kia sao?
Không, chúng muốn trộm đi lợi ích.
Nhưng sau khi chúng chìm xuống nước, một đám quái thai ma quỷ bơi lội, dần dà tiếp cận không gian vòng bảo hộ hình bầu dục bên dưới. Mỗi tội khi khoảng cách còn trăm mét, một con tà ma ở trước nhất chợt thấy một kiếm khách áo xanh ngồi xếp bằng lơ lửng dưới đáy vòng bảo hộ trong biển sâu.
Với chòm râu hổ quanh miệng, ông mở mắt ra, một đôi mắt xanh như băng tuyết ập đến.
Vừa bắt gặp cái nhìn này là kiếm đã rút.
“Nghiệt chướng, chuyện Lộc Sơn của ta mà cũng dám xâm nhập, chết!”
Một kiếm sinh ra, biển sâu dậy sóng kiếm.
Ông ông ông, những tà ma mà cao thủ cấp Sao Trời nhìn thấy cũng phải chạy trốn đã bị chôn vùi trong nháy mắt, biến thành bong bóng trong biển.
Trong khoảnh khắc đó, ba hiệu trưởng trường đại học hàng đầu có tu vi vững chắc đều nhận ra. Họ trao đổi ánh mắt với nhau, thở dài sâu kín: Một kiếm diệt vạn tà, kh ủng bố thật.
Tông sư? Nửa bước tông sư? Có khi là cường giả phục hồi từ 300 năm trước cũng không chừng.
Cường giả như vậy đáng sợ hơn hẳn tu sĩ hiện tại dùng tài nguyên chất đống để đi lên.
.....
Ngặt nỗi bọn họ nào hay người sừng sỏ tài giỏi này rút kiếm xong đã thu ngay kiếm lại, ngẩn đầu lên chực cảm ứng được điều chi.
Trước đây dưới đôi mắt của ông ta, 15 điểm không gian trong hồ nuôi đều có người. Dù ông ta chẳng hay bên trong là ai, nhưng có thể xác định bên trong đều là nhân tài xuất chúng của kỳ thi này, nhất là một trong những điểm không gian đó có một cô nhóc rời đi ngay khi Kiến Mộc cắm rễ xuống đáy nước.
Rất nhạy cảm, có lẽ bây giờ nó đang ở chỗ sâu trong bộ rễ Kiến Mộc.
Ba phút trước, trong một điểm không gian nào đó, A Điêu thật sự đang cố gắng xây dựng cầu nối. Khốn nỗn khuôn mặt của cô khó coi vì đám tủy xương bắt được trước đó gần như biến mất.
Cô cho rằng đã đủ vì chỉ cần một cây cầu thật nhỏ thôi, cái này cần dùng tới ít nhiều gì cũng là tủy xương của người cấp tông sư. Khốn nỗi như thể cô đã đánh giá thấp sự kh ủng bố của căn cơ mình: nó ăn tủy xương hệt Thao Thiết.
Bây giờ tiến độ xây dựng chỉ còn lại 1%.
(P7)
Đoán chừng nửa ngày nữa sẽ hoàn thành.
Dù gì vạn sự khởi đầu nan, bấy giờ tốc độ đã nhanh hơn hẳn khi trước.
Mỗi tội tủy xương không đủ.
Ông chỉ muốn lấy ra dựng cầu nối, không phải để cho chúng mày ăn!!
A Điêu tức muốn chết nhưng không cách gì kiểm soát, cô đành phải liên tục bổ sung tủy xương. Tố chất thăng tiến là chắc rồi, có là gì thì căn cơ đang tu bổ, ngặt nỗi cầu nối không tạo thành cho nổi. Tính linh của cô không sinh ra thì cô thi được cửa thứ 5 thế nào đây?
Cô đã thông qua mắt Triệu Nhật Thiên nhìn thấy nội dung thi.
Chim đó!
Cô cần phải thu hút bọn chim đó!
Khi A Điêu sốt ruột, cô chợt thấy những điểm sáng trong nước dày đặc?
Ủa?
“Chỉ e Kiến Mộc cắm rễ trong nước, giải phóng nhiều tủy xương hơn. Đừng nói Kiến Mộc này được sinh ra từ thi thể của các cao thủ thời kỳ đầu tiên cho nên gốc rễ mới giải phóng nhiều tủy xương như vậy đấy.”
A Điêu nhìn thấy thời gian của phần thưởng đã cạn kiệt bèn quyết định rời khỏi điểm không gian, đi đến vị trí rễ Kiến Mộc cấp kỳ.
Khi người cao thủ nọ ngẩng đầu lên nhìn lên, cô thật sự đã ở dưới đáy của Kiến Mộc. Không biết có phải vì cô nhanh nhất không mà khi cô tới lại không thấy người khác ở nơi có bộ rễ khổng lồ này. Lọt vào trong tầm mắt cô là chi chít chấm sáng, nhiều nhất phân bố dưới đáy. Trong lúc tụi nó được phóng tích, có một số bơi trôi dạt ra, bơi đến vùng nước hồ nuôi dưỡng rộng lớn.
A Điêu muốn đến gần rễ Kiến Mộc song cô đã bị một tầng lực lượng đàn áp khủng khiếp ngăn cản.
Mạnh ghê!
A Điêu mới đụng phải thôi… mà xương cốt và da thịt đã vặn xoắn và nghiền nát.
Đáng sợ đến thế!
A Điêu táng đởm tới mức run rẩy, lập tức lui về sau, ngặt nỗi cô trông mà thèm thật nhiều tủy xương ở phía trước.
Thật ra ở bên ngoài đã có thể tu luyện, tủy xương bên ngoài đã cao hơn ngày hôm qua gấp bội. Ngặt một điều A Điêu thiếu thốn cầu nối chuyển đổi căn cơ, chưa kể tính ra hôm nay đã là thời gian thi giới hạn cuối cùng, cô biết điều này quá nguy hiểm.
Cô phải dấn thân vào hiểm nguy mưu cầu chiến thắng.
Cô phải quật khởi tại cửa thứ năm, nếu không còn nhà họ Khúc, nhà Bách Lý, vương tộc... cô không chịu nổi bất kỳ nhà nào.
Những người khác có huyết thống còn cô thì không!
Hiển nhiên căn cơ của người khác hoàn chỉnh, cô lại không ổn, cô phải tự mình tiếp tục!
Cô không uất ức à? Có chứ!
(P8)
Nhưng cô là người bình thường chắc?
Không, phẩm chất của cô vốn là quái thai.
Là quái thai, thì cứ làm chút chuyện quái thai nên làm!
Nghiến răng, cô bảo vệ não bằng sợi tơ tinh thần, rồi lại dùng gân mạch quấn lấy các vị trí trí mạng trên người như tim. Đoạn, cô bỗng không đâm đầu vào chỗ dày đặc nhất.
Phực phực!
Da thịt xương cốt nghiền nát...
Một người máu thịt mơ hồ cứ thế đi xuyên qua con đường đàn áp khủng khiếp, hứng chịu áp lực đáng sợ xông về dưới đáy Kiến Mộc.
Trong quá trình này, ý thức của cô có hỗn loạn nhưng ý chí mãi kiên định.
Cô đã muốn thứ gì ắt nhất định phải đạt được.
Tủy xương, cô muốn, vậy thì phải lấy cho bằng được.
Bồn Cầu đột nhiên bặt thinh.
Mặc kệ xem như ghét cô ấy keo kiệt bỉ ổi cũng như nham hiểm tính toán ra sao, có một điều không thể chối cãi.
Cô ấy rất cố gắng, một mực chăm chỉ vươn lên.
Chỉ vì không muốn làm con ong cái kiến bị người ta giẫm dưới chân.
Và ngay bây giờ... Bồn Cầu nhìn thấy quả bóng tinh thần trạng thái rắn của cô ấy tan chảy một lần nữa, rơi xuống biển tinh thần, tan chảy nhanh chóng, biến thành cơn sóng biến động.
.....
A Điêu biến mất nơi rễ Kiến Mộc không được bao lâu, một vòng quanh rễ Kiến Mộc có từng cái bóng đen rơi xuống. Đó chắc chắn đều là các thí sinh.
Bọn họ nhất loạt thấy được những chấm sáng tủy xương dày đặc ấy, đều thử sức tiến vào… Đáng sợ!
Sau khi suýt bị nghiền nát, họ nhao nhao lùi lại.
Bao gồm cả Tống Linh, cô ấy chỉ dùng ngón tay thăm dò là biết ngay đây không phải khu vực mình có thể đụng tới.
Vậy thì ra ngoài đi.
Nhưng đến khi nhìn về phía bộ rễ khổng lồ của Kiến Mộc, cô ấy cảm thấy bên trong thế giới bóng tối bị vô số chấm sáng tủy xương chiếm cứ… có lẽ còn có người.
Sẽ có người vào được sao?
Khi Tống Linh còn nghi ngờ, tại khu vực bên ngoài Kiến Mộc, có một bóng đen thử sức và sau chót gắng gượng đi vào…
(P9)
Cho nên không chỉ có một người.
Có lẽ cũng không chỉ có hai.
Bọn họ đi vào, đều nhận ra khu vực của A Điêu quái dị. Theo lý thuyết bọn họ sẽ đi qua xem, tuy nhiên ai nấy đều ý thức được đôi bên đều là cá lớn hung tàn, giờ mà gặp nhau tất có một bên bị thương. Không lời, thôi thì cứ chờ đến khi chạy nước rút cửa thứ năm mới để vua gặp vua là được.
Một trong số họ lạnh lùng nhìn thoáng qua chỗ sâu Kiến Mộc rồi đi đến một đầu khác.
Khốn nỗi màn hình không quay lại cảnh này. Nó như đang chơi một trò chơi, biết tất cả những bí mật nhưng sẽ không để cho khán giả đang trông chờ mòn mỏi nhìn thấy. Nó chực một đứa trẻ bướng bỉnh, chờ đợi cho tất cả các bí mật bùng nổ.
Hãy để tất cả những kẻ ẩn náu tàn bạo cuối cùng lộ ra răng nanh và chém giết lẫn nhau đi!
.....
Chấm sáng tủy xương là bữa tiệc sau rốt.
Ba giờ sau, tờ mờ sáng, ban phát sắc trời, sau chót có người hết chịu đựng nổi, bắt đầu trèo lên.
Lúc này, bọn Viên Thuật dưới nước cố gắng khi lên lúc xuống mấy bận vẫn khó gắng gượng tu luyện lâu hơn, ước chừng đã kẹt ở bình cảnh.
Vậy thì bắt đầu leo lên thôi.
1,000 người trong hơn 10,000 người bắt đầu đã nhanh chóng kéo theo 7-8 ngàn người còn lại.
Những người này đa phần thuộc về những người xếp hạng phía sau, họ có tâm lý bức bách, sẽ không tranh thủ gom càng nhiều chấm sáng tủy xương càng tốt như nhóm thứ nhất và thứ hai. Thời gian hiện tại đã chênh lệch khác nhiều, thứ duy nhất bọn bọ có thể lợi dụng cũng chỉ có thời gian.
Leo lên tầng đầu tiên!!
Bọn Viên Thuật chịu áp lực, nhảy lên cành cây Kiến Mộc. Ban đầu còn ổn, họ vẫn còn chống đỡ được. Tới 300 mét, Viên Thuật nằm xuống, ngả người lên lá cây khổng lồ mà không tin nổi.
Không, không không, mình không leo nổi được cả tầng đầu tiên? ** má!
Chẳng qua hắn thấy được có một số người cũng nằm xuống hệt mình đấy để rồi nghiến răng đứng dậy, cố gắng leo lên nơi 400 mét.
Khán giả xem mà bàng hoàng, độ khó lớn đến thế?
Hên sao Thác Bạc tốt hơn thật nhiều, cậu ta sắp tới gần 500 mét.
Đó là một cái ngưỡng.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy một vòng trận pháp hoa văn dao động như gương, đó là sự đàn áp của tầng đầu tiên.
Vút, bọn Tiêu Ải đi qua.
Thác Bạt nhìn thoáng sang, hầy, đều là Thầy Cấm Kỵ cấp Ly Trần.
Vì lẽ đó, ngay cả khi sử dụng cả đống tài nguyên, việc hầu hết dựa vào tu vi đã có thể chứng tỏ tất thảy.
(P10)
Cậu ta còn kém Thầy Cấm Kỵ một chút xíu, mỗi tội… Là lá chắn cũng có tố chất của lá chắn, không phải ai cũng có thể làm Lá Chắn Trần A Điêu.
Thác Bạt nở nụ cười, hít sâu một hơi, nắm lấy dây leo tung người nhảy lên!
Ù! Cơ thể đã vượt qua một lớp rào cản... rơi vào phiến lá cứng phải biết.
Phù phù! Thật là lớp trấn áp khủng khiếp, Thác Bạt quỳ thẳng xuống đất.
Phía trước, Điền Trung Hương vừa khéo vượt lên và cũng quỳ mọp xuống: “Chao ôi, lớp trưởng không xong rồi.”
Nhiêu Tuyết Nhã đi theo: “Ha, không xong không xong không xong!”
Thác Bạt: “...”
Muốn chết! Tiểu đội của A Điêu này đúng là giấu nghề, sao tài giỏi ngay tức thì thế này? Tư chất của họ được nâng cấp ra làm sao?
Thoạt đầu bọn Nhiêu Tuyết Nhã còn độc miệng nhưng dưới sức mạnh trấn áp… họn cũng phải quỳ.
Đám Lý Chiêu Vũ đang lướt qua cấp kỳ.
Lý Chiêu Vũ không dám đối đầu với Tiêu A Điêu và Tống Linh, mỗi tội cô ta vẫn đủ ngạo mạn trước đám người này. Thế là cô ta trợn trắng mắt: “Hành lễ lớn thế cơ à?”
Và rồi bật cười bay lên, mỗi tội vừa đi lên là sắc mặt đã thay đổi.
500-1500 mét, đây là tầng thứ 2 cần bọn họ bán mạng chinh phục.
Đó là cơn cớ vì sao 8-9 ngàn người nhanh chóng tập trung ở độ cao dưới 1500. Họ đều đang ráng sức leo lên, có người còn nhìn về phía những con chim có linh đang liên tục bay vòng trên tầng trời.
“Vì đâu tụi nó không hạ xuống, không hạ thì sao chúng ta dẫn nó đi được?”
Đây cũng là điều khán giả tò mò.
Mấy con chim đó không chịu xuống.
Các giáo viên ở Lộc Sơn lạnh lùng cho hay: “Tố chất quá thấp, Linh Tư Thiên Điểu không ngửi thấy tính linh, tất nhiên sẽ không sà xuống rồi. Có điều dẫu có tính linh mà không leo lên độ cao nhất định, bọn chúng cũng ngó lơ anh.”
“Xưa nay loài chim này không bao giờ cúi đầu bay xuống.”
Mẹ kiếp! Kiêu ngạo tới cỡ này?
Mọi người đã bị trấn áp, và tại thời điểm này, dưới nước đã có Tiêu Ải và những người khác trong nhóm thứ 3 ra khỏi nước.
Nhìn những con Linh Điểu đang bay lơ lửng trên cao và hàng ngàn người leo lên thân cây bên cạnh, họ nhảy ra ngoài.
Bắt đầu!
(P11)
Xoạt! Dưới chân mượn lực, các thiên tài cấp châu tỉnh cấp trung Ly Trần như Tiêu Ải chỉ dùng vài lần mượn lực đã nhảy đến độ cao 500 mét, qua được tầng thứ nhất.
Bắt đầu chinh phục tầng hai.
Ngày càng có nhiều tu sĩ ra khỏi nước, bấy giờ đã gần 12 ngàn người đang leo lên.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Không ít khán giả bắt đầu lo lắng, sao vẫn chưa ra? Đám con cưng của trời đứng đầu đâu rồi?
Sao mà…
Xoạt!
Bọn Bách Lý Nhàn Quân nhảy ra khỏi mặt nước, tại thời điểm này, bọn Tiêu Ải đang ở độ cao hơn 1,200 mét.
Nhưng độ cao này mang lại cho họ áp lực lớn tột cùng, tốc độ leo núi của họ cũng chậm lại. Họ đành phải nắm lấy dây leo chịu đựng sức mạnh liên tục đ è xuống.
Tố chất, tố chất của họ đang bị coi thường.
Thì ra bọn họ tự hào ở châu tỉnh là thế mà ngay cả tầng thứ hai cũng không giải quyết nổi?
Thi leo cây Kiến Mộc này quá khó rồi!
Bất thình lình bọn Bách Lý Nhàn Quân và Nam Cung Chước Liệt đi lên, rất nhanh vượt qua tầng thứ nhất, và rồi… vượt qua cả bọn Tiêu Ải, 1400 mét!
Tiêu Ải ngẩng đầu, thấy được Bách Lý Nhàn Quân lạnh lùng nhìn mình, đoạn xoay người đi lên.
Tầng thứ hai cũng qua rồi!
Tiêu Ải nhìn thấy trên làn da của người này có một tầng áng sáng đỏ hiện lên.
“Da thịt máu nội tạng năm giác quan được nuôi dưỡng, bọn họ đã đạt được bước thứ nhất.”
“Thành ra họ mới chống cự được sự đàn áp.”
Quả xứng với danh con cưng của trời của Kinh Đô, tố chất hãy còn đó.
Bỗng không Tiêu Ải nghĩ đến anh chị mình. Cậu ta luôn biết bàn về tố chất tự nhiên, mình không bằng hai người lớn hơn, chẳng qua chiếm ưu thế tuổi tác, mỗi tội mọi tứ đúng như lời người chị hai xảo quyệt của cậu ta bảo.
“Em phải hiểu rằng thời đại này giống như đời đầu tiên. Đời đầu tiên có bao nhiêu con cưng hoàng kim của trời hiện ra vì thời thế, ắt có bấy nhiêu thiên tài bị con cưng của trời đàn áp thành bột mịn, thừa nhận sự tầm thường của mình, đi theo con đường thông thường không thể thường hơn. Chớ so kè với ông trời.”
Cậu ta cúi đầu, nghĩ đến ngày xưa mình và Từ Duệ chợt bùng nổ tố chất lội ngược dòng quật khởi, cậu ta thốt tin những lời này.
Vậy thì bình thường một tí đi.
(P12)
Cậu ta nắm lấy một dây leo, từ từ leo lên trong tư thế khiếm nhã nhất, kế đó nhìn thấy Hàn Trạc nhảy lên từ bên cạnh.
“Đột nhiên cảm thấy tàn nhẫn.” Một khán giả nói như thế.
Thật vậy, những kỳ thi trước đó đều náo loạn nên người ta còn có thể che giấu điểm số. Chưa kể có cái tên đặt trên bảng thôi nên không gây áp lực tâm lý lớn cho người ta, nhưng cửa thứ năm này là làm thật.
Những điều trước kia chỉ là số liệu thì giờ là lúc cần họ thực sự bày ra tố chất của mình.
“Con cưng của trời đã đi lên, vậy thì... những người khác cũng sắp rồi.”
“Nhìn kìa, các chấm sáng tủy xương trong nước bắt đầu ít dần.”
“Không phải nó ít dần mà là bị hấp thu.”
“Đáng sợ, quái thai phía dưới đều đang tranh đoạt chấm sáng tủy xương!”
Từ đầu Hồ Giá Cô đang hấp thụ các chấm sáng tủy xương dưới nước, ngặt nỗi hắn mau chóng nhận ra những chấm sáng tủy xương tuôn về một số nơi.
Là ai?
Hắn vốn ôm lòng đi qua nhìn thử xem, song cân nhắc tới sự nguy hiểm của người ta, hắn quyết định đi về hướng thượng du.
Các chấm sáng tủy xương đã ở bên cạnh, có thể leo lên rồi!
Soạt soạt!
Trên trăm người như Hồ Giá Cô nhảy ra khỏi nước, đứng trên bệ đá, họ là những thiên tài hàng đầu và giờ đây ai nấy đã ra khỏi nước. Nhìn quanh quất, Hồ Giá Cô trông thấy Hạ Tam Lộc, toan đi sang chào hỏi… hắn lại thấy nhóm Bách Lý Hóa Việt ra khỏi nước theo Hạ Tam Lộc. Trong đó Đàm Đài Thịnh nhìn bọn Hạ Tam Lộc rồi đưa tay ra.
Hạ Tam Lộc lộ vẻ ngại ngùng, lấy ra một cái túi nén. Túi này được cậu ta cất trong quần áo, không bị A Điêu cướp đi. Lần này cậu ta mở túi nén...
Một lượng lớn thuộc độc đổ vào nước.
Hồ Giá Cô: “!!!!”
Các thí sinh khác cũng sốc.
Không chỉ có bọn họ làm như vậy, chỉ thấy Kiều Lưu Thủy và Hà Tự Kiếm – người đã khôi phục cơ thể - cũng mang theo sự độc ác, cầm ba lô bệnh bằng dây leo, nghiền nát một đống cây độc đổ xuống hồ.
Đang làm mà biểu cảm nom thật bi3n thái.
Khán giả: “...”
Hồ nuôi dưỡng nhanh chóng bị một lượng độc tố lớn nhuộm lấy.
(P13)
Không lừng khừng, các thí sinh khác cũng nhảy ra, họ tránh được đám độc này nhưng hiển nhiên cũng không dám chờ ở dưới nước lâu hơn.
Nói cách khác, Đàm Đài Thịnh buộc họ phải ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt của bọn Đàm Đài Thịnh, dù nhóm Tạ Tam không nói gì nhưng vẫn cười lạnh.
Đối địch, không cần nói cũng tỏ.
Về cơ bản... ai cũng ra ngoài hết.
Khán giả đếm, phát hiện hầu như 13 ngàn người đều ở đây, chỉ thiếu lẻ tẻ vài người.
Ví dụ Đàm Đài Dụ? Ví dụ như Trần A Điêu? Ví dụ như…
Xoạt! Đàm Đài Thịnh thẳng thừng nhảy lên thật nhẹ nhõm với tốc độ leo lên càng ngày càng nhanh.
Chẳng bao lâu đã qua tầng một, tầng hai, tầng ba!!
Hắn vượt qua tầng thứ ba, trực tiếp vượt qua bọn Bách Lý Nhàn Quân; nhóm Hồ Giá Cô theo riết đằng sau, cũng vượt qua nhóm người kia y thế.
Tầng ba giờ đây là sân nhà của bên con cưng của trời, mỗi tội vẫn có khoảng cách giữa con cưng của trời này với con cưng của trời kia. Hiển nhiên bọn Hồ Giá Cô giỏi hơn nhóm Bách Lý Nhàn Quân.
Và rồi... Họ quỳ trên bậc thềm tầng ba!
Chó má!! Trấn áp kh ủng bố dữ vậy?
Hàn Trạc cũng ở tầng ba. Hắn thấy hạng ba, và... Nhìn xuống, hắn thấy Từ Duệ đang lên.
Dưới nước.
Tống Linh thấy nọc độc lan tràn bèn nhíu mày, âm thầm lẩm bẩm: Toàn học theo A Điêu, không có tí sáng tạo gì cả?
Cô ấy thoáng nhìn qua chỗ sâu trong Kiến Mộc, kế đó xoay người bơi lên.
Nhưng trong tâm trí lại nghĩ: Vừa rồi bên trong có một vòng dao động sao? Tại sao chấm sáng tủy xương bên trong lại biến mất?
Ai có thể hút sạch sẽ nhiều chấm sáng nhường đó?
Và tại thời điểm này, A Điêu ở tại chỗ sâu trong Kiến Mộc mở mắt, bắt đầu tiếp tục dựng lên điểm kết nối căn cơ cuối cùng.
Thành công hay không ở ngay tại bước này.
.....
Bọn Tống Linh là nhóm cuối cùng ra khỏi nước.
Trong tầm nhìn của mình, cô ấy có thể đánh giá nhóm nhỏ của những người này.
Đoan Mộc Thanh Ương, Tạ Tam còn có Triệu Phật Thú dẫn theo một nhóm người.
Hùng Trữ Mặc và Thẩm Họa Kính như hình với bóng.
Một mình Phục Giao.
Một mình Mặc Dư Ngã.
Kiều Lưu Thủy, Hà Tự Kiếm cùng với Nam Cung Liệt ở cùng một chỗ.
Sư Khuynh, Mặc Kì Kiến Ai và Tào Quyện Chi sáp lại với nhau không biết từ khi nào.
Tiếp đó chính là Nhiếp Viên Viên, Liễu Thập Thất, Ôn Thược Dược, Sở Đại Sắc và Yến Phong Bạch là một nhóm nhỏ giai cấp rễ cỏ đã lập nhóm.
So sánh như vậy, thành ra Tống Linh chiếc bóng. Cô ấy không bận tâm, bắt đầu leo lên.
Từng bước một, vững vàng, nhanh chóng vượt qua tầng thứ nhất tầng thứ hai. Ở tầng thứ ba, cô ấy nhảy lên, thấy mấy người Hồ Giá Cô ở trên mình một tí. Cô ấy đi lên, ngay lúc ở hơn 3500 mét và đang cố gắng đánh vào tầng thứ tư, đột nhiên có cơn gió lạnh đằng sau quét tới.
Xoạt!
(P14)
Tống Linh nghiêng người né tránh, chỉ thấy Phục Giao đuổi theo phía sau tấn công tới cái ót cô ấy thật dữ dội.
Đánh hụt, Tống Linh nhìn xung quanh, thấy đám người Bách Lý Hóa Việt cũng ở phụ cận như thể cố tình đánh bọc sườn mình. Thế là cô ấy lập tức nhảy lên dây leo của Kiến Mộc để đi lên, chẳng qua Phục Giao thấy thế đã gấp rút đuổi theo.
Người khác đang bò còn y lại đang đuổi?
Bọn Bách Lý Hóa Việt lập tức bị bỏ lại, Tống Linh chạy trốn… Và những người khác trông thấy.
Phía trên, Từ Duệ bỗng không bắt lấy một dây leo mềm mại, ném về phía Phục Giao.
Phục Giao né tránh, Tống Linh mượn cơ hội nhảy sang bên khác, rất nhanh đến mốc 3,900 mét. Nom ra cô ấy sắp chạy nước rút đến tầng thứ tư tới nơi, người đang ở tầng 4 bên trên… chợt thò đầu ra, đâm mạnh một kiếm vào cô ấy!
Suy cho cùng Tống Linh có năm giác quan nhạy bén nên khi đó đã né đi, có điều dây leo cũng bị Phục Giao đuổi theo phía sau chém đứt.
Xoạt!
Tống Linh rơi xuống từ độ cao ngàn mét…
Đám người Từ Duệ phía sau giật mình, muốn cứu cũng không kịp. Tại nơi 1,500 mét, Tạ Tam cố gắng ném dây leo ra cứu cô ấy...
Tống Linh vươn tay ra bắt dây leo, bắt được, nhưng lại có một con dao găm bay trong không khí theo tới… cắt đứt dây leo ngay.
Xong rồi.
Cô ấy sắp rơi xuống biển sâu.
Làm lại từ đầu?
Dù sao lúc ấy vợ chồng nhà họ Tống hãi hùng đứng lên, gọi to nhũ danh Tống Linh; đám người Giang Chu cũng giật mình.
Phía trên nhất, một người con trai cười lạnh lùng, giang hai tay… Đàm Đài Thịnh cũng đón lấy Thiên Điểu y thế ở cùng một chỗ tại tầng thứ tư.
Hiện tại tầng thứ tư có bao nhiêu người?
Tổng cộng có bốn.
Đàm Đài Thịnh, Tào Quyện Chi, Qua Kiềm, Mặc Kì Kiến Ai, tốc độ bốn người này cực nhanh. Họ leo lên lúc sau hẳn hoi vậy mà đã vượt qua cả người trước, tới tầng 4 sớm nhất, chạm mặt giơ hai tay.
Mấy chục con Linh Tư Thiên Điểu gào thét lao tới.
Họ chào đón Thiên Điểu còn Tống Linh rơi xuống biển sâu?
Đành phải nói rõ bọn họ đề phòng tố chất phần tinh thần của Tống Linh tới cùng cực. Trông thấy cô ấy muốn lên tới, họ thà không nghênh đón Thiên Điểu trước cũng phải đánh cô ấy rớt xuống!
(P15)
.....
Mà lúc này tâm trạng Tống Linh lại thật tốt, rơi xuống thì rơi thôi, kế đó lại leo lên.
Nhưng cô ấy mơ hồ cảm ứng được động tĩnh kỳ lạ bèn bất giác xoay người và đang đối mặt với vùng nước theo đà rơi xuống…
Đột nhiên, cô ấy thấy gì đó?
Dưới đáy biển, cả vùng tơ đen đang len lỏi thẩm thấu hệt chất độc lây lan trong gân mạch người đã khuất.
Nhưng nó có ánh sáng.
Đêm đen vô tận, sóng cả quay cuồng và…
Tống Linh giật mình. Tại vùng nước đen kịt này, cô ấy thấy tựa có một bóng người từ trong làn nước đen cuộn trào hiện ra, bàn tay tái nhợt của người nọ vươn ra khỏi mặt nước chực hướng về cô ấy lại như chỉ về cô ấy…
Ầm ầm!! Mặt nước gào thét bùng lên, một vùng nước ụ thành một bàn tay đen mảnh khảnh, ước chừng rộng 3-5 mét, khéo sao đỡ Tống Linh rơi xuống, một hơi đưa cô ấy lên trên... Đưa cô ấy đến hơn 3,000 mét.
Tống Linh nắm lấy một dây leo buông thỏng, xoay người phóng lên, nhảy tới cành cây Kiến Mộc tráng kiện và nhìn xuống với lòng hãi hùng.
Không nhìn thấy, chỉ thấy bàn tay đen khủng khiếp đó đang tan đi, và những người trên Kiến Mộc đều kinh hồn bạt vía… Soạt!
Bàn tay đen tản ra, biến thành một vùng mưa đen sà xã, nện lên mặt nước từng đợt mưa rơi dày đặc. Trước đó mấy giây tại bậc thềm tầng 4, Linh Tư Thiên Điểu đã chui vào trong cơ thể mấy người Đàm Đài Thịnh.
Ônggg... Cơ thể của họ tỏa ra luồng sáng vàng.
Xoạt!
Tất cả bốn người đều cưỡi mây với Thiên Điểu. Còn toan bay đi, chợt họ giật thót khi thấy một sự thay đổi khủng khiếp đến vậy.
Nhưng Đàm Đài Thịnh quyết đoán, ngay lập tức bay lên, và muốn tiếp tục hấp thụ Thiên Điểu.
Không đủ, không đủ, hắn phải là thiên tài mạnh nhất.
Ba con thì sao mà đủ!
Hắn phóng ra tính linh của mình, ba người còn lại cũng không chấp nhận tụt về phía sau... Thiên Điểu vốn bay gần đó đều xao động, gào thét...
Mẹ kiếp, động tĩnh lớn như vậy sao?
Giờ phút này đám người Tạ Tam đang tới gần tầng thứ tư giật mình, chênh lệch của cả bọn lớn đến thế?
“Không phải, hình như họ…”
Thiên Điểu rơi xuống!
Hàng chục con Thiên Điểu còn tập trung tại tầng thứ tư thoạt đầu nay đã điên cuồng nhao xuống từ giữa tầng 4.
Hồi nãy giáo viên Viện Lộc Sơn nói ra sao? Thiên Điểu chưa từng cúi đầu hướng xuống, vậy mà giờ… bọn chúng bay khỏi tầng 4.
Bên dưới tầng 4, tất cả đám con cưng và thiên tài bình thường đang cố gắng đã hy vọng chúng sẽ dừng lại chờ mình ngay giờ phút ấy, mỗi tội không được.
Tụi nó hệt đám đàn ông cặn bã cùng cực, không quay đầu lại.
Lao thẳng xuống...
Mặt nước?
(P16)
Sao vậy, khi không tụi mày đang bay trên bầu trời lại muốn lao xuống biển tự sát?
Chỉ thấy tại mặt nước nơi vùng nước đen hù… Một con Thiên Điêu nhanh nhất lao tới cực nhanh, lao xuống rồi bay lơ lửng, đưa móng vuốt vàng kiêu ngạo của mình lên mặt nước.
Trong nháy mắt, cánh chim kích động hãy còn dao động trên mặt nước, vậy mà dưới làn nước tối tù mù… vẫn là bàn tay mảnh khảnh và nhợt nhạt đột ngột sinh ra ấy, bàn tay như con nữ quỷ bắt lấy vuốt chim từ trong bóng tối.
Soạt.
Cô xoay người lao lên, giẫm lên lưng nó...
Ù! Ràng buộc! Con chim đã bị cô điều khiển và rồi nó xoay người chuyển hướng… Ầm!
Mặt nước nổi lên bọt nước, kế đó bọt nước nổ tung tạo thành cơn gió lốc.
Cơn lốc bay thẳng, lao lên ngược gió. Khi gió thốc tới, nước đen khắp người cô biến thành hàng ngàn sợi tơ đen loãng, chực mái tóc lơ phơ của ma quỷ… để rồi một phần hé tỏ… Bạn không thấy rõ hình hài của cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy bay qua trước mặt bạn trong nháy mắt; từ dưới nước lao lên hệt một bức tranh thủy mặc. Và rồi…
Lòng bàn tay cô tùy ý bẻ một nhánh cây Kiến Mộc dài mảnh, thậm chí còn không tuốt đi lá cây, quăng nó lên…
Phục Giao trở tay không kịp chỉ thấy lưng đau nhói. Y còn chưa kịp hoàn hồn… cành cây khủng khiếp đó đã đập tới nỗi tét cả lưng y, đập thẳng vào xương y.
Rầm bộp!
Y nhào vào cành cây Kiến Mộc, cơ thể mềm nhũn, cứ rơi xuống.
Hồ Giá Cô ở gần y thấy mà tái xanh cả mặt.
Thật kinh khủng!
Người này làm từ nước sao?
Mãi đến khi cô cưỡi con chim lướt lên… Đàm Đài Thịnh cố gắng kiểm soát Thiên Điểu đụng vào cô nhưng cô đã tránh được. Thay vào đó cô nhún chân, nhảy ngược lại đến lưng Thiên Điểu của Qua Kiềm.
Tốc độ quá nhanh, toàn bộ hành động nhanh tới nỗi bạn không cách gì thấy được bộ dáng của cô.
Và bây giờ, đám chim bay của bọn họ đang bay điên cuồng lên tầng 5… Tại tầng thứ năm có một luồng sáng, có cả một lớp sương trắng.
Tại thời điểm này, Qua Kiềm nheo mắt, mãnh liệt rút dao ra đâm vào cô.
Đâm vào, kết quả lại trúng dư ảnh.
Cành cây dẻo dai và mạnh mẽ là thế tới khi ngón tay của cô đụng tới nó và chỉ vút một cái… nó đã đâm vào cổ họng gã.
Qua Kiềm tàn nhẫn, quyết đoán lui lại. Gã bất chấp cổ họng chảy máu, cứ thế trở tay đâm dao vào cơ thể cô. Song cô nhảy lên, đá xoáy sang bên cạnh, đạp một cú sút người ta xuống, tiếp đó ngón tay cong lên.
Hai Thiên Điểu kết hợp...
Vầng sáng trên người cô phóng đại. Cô ngẩng đầu, trận hoa văn ở trên tầng thứ năm đã phóng lực trấn áp...
Thừa dịp người này đối phó với Qua Kiềm, Tào Quyện Chi và Đàm Đài Thịnh bất chấp cứ thế cùng nhau hấp thu thêm nhiều Thiên Điểu xông lên trên. Hiện tại, Thiên Điểu trên người mỗi người đã có đâu đó 20-30 con.
Mà người phía dưới chỉ mới giành được hai ba con?
Con Thiên Điểu dưới thân cô ta còn yếu đến lạ, chắc chắn không đuổi kịp, đuổi theo…
(P17)
Cô đuổi theo cứt ấy. Cô nhảy thẳng lên lưng Thiên Điểu khác, cứng rắn biến thành từng dư ảnh nhảy vọt, nhảy lên từng cái lưng của đám Thiên Điểu… Vút!
Tới khi cô nhảy lên lưng Thiên Điểu của Tào Quyện Chi, Tào Quyện Chi ngạc nhiên, thốt lên: “Cô là...”
Bối rối, y nào hay người này là ai, song y lại mơ hồ cảm thấy mình nên biết.
Còn chưa nhìn cho kỹ, y đã bị người ta đạp trúng bụng.
Bụp!
Đá xuống rồi, cô ném cành cây lên...
Phía trên, Đàm Đài Thịnh còn dợm tiến vào tầng thứ năm. Ngay sau khi hắn đang chạm đến vị trí tuốt trên cao, một cành cây đã đâm vào trái tim con Thiên Điểu.
Thiên Điểu kêu lên một tiếng, Đàm Đài Thịnh rơi xuống.
Đoạn hắn thấy đối phương lao lên hệt cơn gió lốc, đưa tay chạm vào la bàn trấn áp tại tầng năm. Người này sẽ bị trấn áp sao?
Một làn sóng hoa văn ánh sáng giáng xuống người cô.
Sương trắng và hơi nước mờ ảo cuộn trào bao trùm như một cơn mưa sà xuống, như một mặt gương bằng nước. Cô đi xuyên qua gương nước, cuối cùng lớp khí đen đặc đã được rửa trôi. Hình ảnh mà tất cả khán giả nhìn thấy chính là cô dùng một dòng nước kéo tất cả mọi người gã ngựa, một mình chạm tới tầng thứ năm với tốc độ nhanh nhất, sau đó xuyên qua.
Như thể đi xuyên qua một thế giới mới.
Mọi người những tưởng mình đã thấy được một thế giới mới.
Một thế giới cô độc, một thế giới của cường giả.
Có một người, cô cần phải đi qua địa ngục, đi qua Hoàng Tuyền, máu thịt bị Luyện Ngục mài giũa, lớp da bị xé rách, rồi lại tái tạo, vượt qua vực sâu dưới nước, hứng lấy ngọn lửa Xích Diễm. Cuối cùng cô biến thành hồng nhan trong phàm tục nhân gian; phàm nhân nhao nhao mất kiểm soát, bị mê hoặc, phải ghé mặt lại nhìn.
Nhưng hồng nhan này rơi vào hồng trần, lại như được gọt da khắc cốt cùng cực.
Khung xương đổi thay mang vẻ đẹp đẽ nhợt nhạt và tinh tế, mang lại cảm giác như có từng lớp ngọc đắp lên; làn da tô điểm như hoa như nguyệt; mặt mày như vẽ; điểm xuyến từng chút bí ẩn, từng chút rực rỡ.
Vậy mà đôi mắt của cô lại lạnh lùng, đường cong đôi môi mím lại luôn có phần mỉa mai.
Xảo quyệt và bướng bỉnh, lạnh lẽo và sắc bén.
Nhưng cô rất đẹp.
Ba ngàn thế giới nhỏ đầy cẩm tú phồn hoa, liệu có thể đổi lấy một đêm được cô săn sóc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...