Nói là muốn chủ động, nhưng cơ bản Lâm Triêt Ngôn cũng không có kinh nghiệm thực chiến, tích góp được một chút qua vài lần quan sát.
Cảm giác lúc làm thật không giống nhau, cảm thấy hồi hộp thậm chí còn không mở được khuya áo đầu tiên của đối phương.
Dường như Du Tùy Thâm đã quyết tâm không ra tay, chỉ nhìn cậu làm, nhìn làn da trắng nõn dần lên men rồi biến thành màu đỏ của đối phương.
"Ngôn Ngôn."
Khi ngón tay Lâm Triệt Ngôn mềm nhũn cố gắng cởi khuya áo, đột nhiên người trước mặt mở miệng.
"Đã quá mười hai giờ rồi."
Lâm Triệt Ngôn không hiểu ý của hắn là gì, chỉ ừ một tiếng, ý bảo mình đã đang nghe.
Tay bị đối phương nắm lấy, kéo khỏi cổ áo nhăn nhúm, như để lấp đầy khoảng trống, Du Tùy Thâm ghé sát người lại, gần như hai người dán sát lại với nhau.
"Em đang hồi hộp sao?"
Là câu nói khẳng định.
"Không có!" Cậu theo bản năng phản bác lại.
Ở thời điểm hiện tại, là một người đàn ông sao có thể nhận mình đang hồi hộp được.
"Chắc chắn là do khuya áo của anh có vấn đề.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
2. Trường Phong Độ
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
=====================================
Nhưng cậu không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn quần áo Du Tùy Thâm, giống như một cậu học sinh phải thi đột ngột nhưng không có chút kiến thức nào trong đầu, đành cầm bút viết bừa.
Du Tùy Thâm không tha cho cậu.
"Vậy sao em không làm nữa, cũng không nhìn anh?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh."
Giọng nói của Du Tuy Thâm rất có sức hút, có lẽ là do thân phận của hắn, luôn mang theo cảm giác không thể kháng cự mệnh lệnh.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình như bị dồn ép, lại không muốn chịu thua. Mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn nhưng chưa đến một giây đã thất bại.
"Lần đầu của em nên hồi hộp cũng là bình thường."
"Không cần căng thẳng."
Bởi vì trong mở hắn đã thấy cảnh tượng này vô số lần.
Lâm Triệt Ngôn không thấy được suy nghĩ của hắn, chỉ thấy Du Tùy Thâm cười, rất nhỏ, truyền qua tiếp xúc với nhau, cảm giác có chút tê dại.
Vốn dĩ đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng lại bị tiếng cười này kích động, màu đỏ kéo dài xuống cả cổ.
"Em muốn đi ngủ."
Lâm Triệt Ngôn nói nhỏ, giống như đang tự an ủi mình, "Đã quá mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa đấy!"
Nói xong liền đẩy người trước mặt ra.
Nhưng mà đối phương đâu có chịu, "Không phải em vừa nói tự mình làm sao?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Em không!"
Cậu không tin nói đến đây Du Tùy Thâm vẫn cố gắng nói đề tài này.
Nhưng mà cậu đã xem nhẹ Du tổng.
"Không sao, anh sẽ dạy em."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
"Gọi một tiếng thầy nghe xem nào."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Người bị bế ngang lên, đi thẳng vào trong nhà tắm. Lâm Triệt Ngôn bị giật mình, hoảng sợ ôm chặt lấy người đàn ông.
Mặc dù cậu không nặng, nhưng cũng không phải là nhẹ, gần một trăm cần đối với Du Tùy Thâm như đang chơi vậy, mỗi bước chân đều ổn định, mãi đến khi được đặt vào trong bồn tắm. Sự lạnh lẽo của gốm sứ tiếp xúc với làn da nóng bỏng, kích thích trực diện làm cho Lâm Triệt Ngôn co người lại.
Chơi lớn vậy? Tắm, phòng tắm play sao?
"Hay là chúng ta đợi bữa khắc đi!" Lâm Triệt Ngôn nhìn chằm chằm khăn bông cách đó không xa, cứng nhắc lặp lại lời nói, "Đã quá mười hai giờ rồi, sáng mai còn phải đi làm nữa!"
Sau đó cậu thấy khuya áo sơ mi của mình bị mở ra, "Không sao cả, Vi Thịnh Đông sẽ thông cảm."
"Nhưng mà em mới đi làm được ba ngày thì xin nghỉ mất hai, đến lúc đó lại có người trong công tay nói ra nói vào!" Lâm Triệt Ngôn nghĩ nhanh như bay, dùng tình cảm để cảm động, dùng lý lẽ để thuyết phục, "Hơn nữa, không phải em đang lo lắng cho mình, Du tổng là người chưa từng đi làm trễ, nếu ngày mai đến trễ sẽ..."
Áo sơ mi đã bị cởi ra, trượt từ trên vai xuống, chỉ còn cổ tay còn dính trong cánh tay, giống như chiếc còng tay nhưng có phạm vi hoạt động rộng hơn.
"Lần trước chúng ta đến Cục Dân Chính, cũng đã có tiền lệ đi trễ rồi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Nụ hôn dày đặc rơi xuống, nóng bỏng như lửa, Lâm Triệt Ngôn muốn dùng tay đẩy hắn ra, lại bị đối phương hôn lên lòng bàn tay.
Hơi trở nên thở nặng nề, máu dồn lên màng nhĩ rung rung. Giống như vẽ bừa mực lên làn da trắng như tờ giấy trắng.
Không biết qua bao lâu, dường như rất hài lòng với kiệt tác của mình, cuối cùng Du Tùy Thâm cũng thả cậu ra, vẻ mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
"HỌc được chưa?"
Ngón chân Lâm Triệt Ngôn mềm nhũn, thở cũng không dám thở, vừa định mở miệng đã bị đối phương chăn miệng lại. Chỗ dựa lưng trong bồn tắm đã được đặt khăn tắm từ lúc nào không hay, không còn cảm thấy lạnh như lúc trước, những vẫn hơi lạnh. Mà người trước mặt rất nóng, mặc dù cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm.
Bản năng của sinh vật là hướng đến nơi ấm áp, huống chi nguồn ấm kia là Du Tùy Thâm.
Nụ hôn ướt át mang theo hơi thở quen thuộc bao trùm cả khoang miệng, mỗi một chỗ đều chạm đến, lần nào cũng không giống nhau. Họ đã hôn nhau nhiều lần, kể từ ngày thỏa thuận được ký kết. Những lần hôn trước, Du Tùy Thâm như đang đánh dấu, kiểu như loại dục vọng chiếm hữu, không có tình dục nhưng hôm nay thì khác.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình không chống cự được Du Tùy Thâm như lúc này, rõ ràng chỉ hôn thôi mà. Ngay cả cậu cũng không biết vì sao mình phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Một tiếng rên nhẹ cũng đủ kích thích người đàn ông trước mặt, đầu Lâm Triệt Ngôn bị giữ chặt mạnh hơn, vốn dĩ cậu vẫn còn thở được nhưng bây giờ ngay cả hơi thở cũng bị chiếm hết, thậm chí cả ý thức.
Trong lúc mở màng, chợt cậu nhớ tới cảnh tưởng ngắm vườn hoa hồng trước đây. Mặc dù sinh viên thiết kế không cần vẽ thực vật linh tinh như dẫn mỹ thuật, nhưng một số sinh viên có yêu cầu cao về bản thân, sẽ thường xuyên ra ngoài tìm màu sắc tự nhiên cho tác phẩm thiết kế của mình.
Lúc ấy bạn cùng phòng của cậu là Tống Thời Sâm cũng đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế, tác phẩm thiết dùng hoa cam làm đề tài, nhưng không đúng mùa. Vì thế chỉ có thể dùng hoa hồng để tìm cảm giác vẽ.
Ngày hôm đó trời mua rất lớn, tất cả hoa đều bị mưa gió phá nát, nhất là đóa hoa mọc cạnh mái hiên, vẫn là nụ hoa, lại bị nước mưa làm bung ra, lộ nhụy hoa mềm mại ra bên ngoài.
Không biết tại sao, giờ khác này cậu lại cảm thấy mình như bống hoa lúc đó.
Cuối cùng cũng tách khỏi đôi môi hồng nhạt mềm mại, nhưng vẫn không dừng lại, di chuyển xuống cổ, sau đó là xương quai xanh. Sức lực của người đàn ông quá lớn, cơ bản cậu không tránh né được mỗi đợt tấn công, chỉ có thể vứt bỏ lớp giáp, từng bước từng bước thất bại rơi vào trầm luận.
Đèn tắt.*
- --
Đây là vẻ mặt của tôi khi đọc hai từ cuối 🙂🙂.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...