Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Trúc Mã

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Sau ngày hôm đó, Thiệu Dập Tùy không chỉ mời nhà thiết kế may cho Văn Phồn hơn chục bộ quần áo, mà còn mua xe và thuê tài xế riêng để cậu tiện đi làm hoặc đến Thiệu Thị.

Thực ra không phải cậu không có đủ khả năng mua xe, bản thân cậu cũng đã có kha khá tiền tiết kiệm, tuy không bằng Thiệu Dập Tùy nhưng ở Vân Thành vẫn đủ sống tốt. Chỉ là từ đó tới giờ cậu đã quen đi bộ một mình, bản tính vốn dĩ cũng thích tự do bởi vậy mới chọn con đường nhàn nhã là làm chủ tiệm đàn.

Ngược lại Thiệu Dập Tùy từ nhỏ đến lớn đã quen sống xa hoa, có tật xấu tiêu xài phung phí của mấy tên con nhà giàu, cái gì cũng đòi mua cho cậu. Điển hình như chiếc Rolls-Royce dù Văn Phồn có ngồi hay không thì giờ cũng là của cậu, chuyện thuê tài xế cũng vậy.

Nếu cậu không chịu ngồi xe, tài xế tự dưng ngồi không vẫn lấy lương cũng thấy rất đau đầu, nên chuyển qua đi theo cậu rồi đứng canh ở trước cửa tiệm chờ cậu tan làm. Cuối cùng Văn Phồn không thể không thỏa hiệp, ngoan ngoãn ngồi Rolls-Royce đi làm về.

Cậu có nhiều thời gian rảnh hơn Thiệu Dập Tùy, lúc rảnh sẽ lập thời gian sinh hoạt gửi cho hắn.

7 giờ sáng: Thức dậy ăn sáng.

12 giờ trưa: Nghỉ ngơi ăn trưa.

7 giờ tối: Về nhà ăn tối.

Nếu phải tăng ca thì mang công việc chưa hoàn thành về nhà, muộn nhất đến 9 giờ là phải nghỉ.

Mỗi khi đến giờ Văn Phồn đều gọi điện thoại nhắc nhở hắn, thế là chỉ sau vài ngày tất cả nhân viên đều biết sếp của họ có giờ giới nghiêm, chẳng biết có ai còn đồn là nếu sếp về nhà muộn phải quỳ xuống giặt quần áo.

Tin đồn không biết tại sao lại lọt đến tai Văn Phồn, cậu vừa thấy buồn cười vừa không nói nên lời. Nhưng sau khi chịu ăn uống đúng giờ giấc, bệnh đau dạ dày của hắn thực sự đã đỡ hơn nhiều.

Cậu thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu, vài ngày sau hắn lại bị đau dạ dày.

Lúc đó gần trưa, Văn Phồn nhận được điện thoại của hắn. Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất nhỏ, hơi thở không ổn định, câu đầu tiên hắn nói là: "Phồn Phồn lại đây với anh đi."

Cậu vừa nghe thấy giọng điệu của hắn đã biết hắn đang khó chịu, thậm chí còn tưởng tượng ra được cảnh hắn ngồi trên sô pha chống tay lên đầu, lông mày chắc chắn đang nhíu lại trông như sắp nổi giận.

Văn Phồn: "Anh bị đau dạ dày nữa hả? Thư ký Tần có ở cạnh anh không? Kêu anh ấy lấy ly nước ấm cho anh uống đi."

Thiệu Dập Tùy: "Anh không ở công ty, Phồn Phồn, anh kêu thư ký Tần đi đón em rồi."


Văn Phồn ngạc nhiên.

Nghe thấy cậu không nói gì, hắn lại nổi giận: "Phồn Phồn, quan tâm đến anh ngay bây giờ."

Cậu định lên tiếng, bất ngờ có tiếng cười của một người khác vang lên từ đầu dây bên kia.

Văn Phồn: "Bên cạnh anh còn ai khác không? Khó chịu quá thì bảo họ rót cho anh ly nước ấm trước đi. Em sẽ đến ngay, đến rồi sẽ quan tâm anh được không?"

Có lẽ người bên cạnh Thiệu Dập Tuỳ cũng nghe thấy lời cậu nói, nên vội vàng chen ngang: "Đã rót rồi nhưng không có chịu uống, khó chiều quá, chỉ có nước do cậu rót mới cứu được hắn thôi."

Giọng nói của người đàn ông này trong trẻo, nửa đùa nửa thật trêu Thiệu Dập Tuỳ.

Giọng nói rất xa lạ.

Nhưng có thể đùa giỡn với hắn như vậy chắc cũng phải thân lắm, Văn Phồn nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết người này là ai, cậu an ủi: "Thư ký Tần sắp đến rồi, anh ngồi đợi một lát để em đi tìm thuốc."

Thiệu Dập Tuỳ "Ừ" một tiếng, xem như còn nghe lời.

Cậu yên tâm cúp điện thoại.

***

Lúc này trên tầng thượng của khách sạn Reston, bên cạnh hồ bơi ngoài trời sang trọng, Thiệu Dập Tuỳ ngồi trên ghế sô pha chống tay lên đầu cau mày khó chịu: "Minh Kỷ Dương, mày không nói chuyện cũng không ai nghĩ mày câm đâu."

"Tao mà không nói sẽ bị ngứa miệng lắm."

Người đàn ông tên Minh Kỷ Dương trông không già lắm, cũng khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi, y mặc một chiếc áo sơ mi màu xám chì, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng vàng. Đường nét khuôn mặt trông cũng sắc sảo anh tuấn, chỉ là khi cười lên lại cho người ta có cảm giác giống như con cáo chứ không giống một vị giáo sư được mọi người kính trọng, trên người còn toát ra vẻ doanh nhân mạnh hơn cả Thiệu Dập Tùy.

Y chống tay lên lưng ghế sô pha đối diện hắn, cười nói: "Tao lặn lội từ xa đến Vân Thành giúp mày, đừng có tỏ thái độ này được không?"

Thiệu Dập Tùy: "Mày lấy được tiền về rồi hãy nói câu này."


Y thong thả búng tay: "Chưa được đâu, nhưng nói đi cũng phải nói lại lão già Thiệu Tinh này đã lừa mày một vố rồi, lén lút đút tiền cho cả hai bên, mày đoán xem để cho nhóm của tao rời khỏi Vân Thành ông ta đã cho bao nhiêu?"

Thiệu Dập Tuỳ cầm chiếc bật lửa chặt đến nỗi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, bực bội rút thuốc ra châm lửa, "Bớt vênh váo cái vẻ tiểu nhân của mày, cút đi."

"Tao với mày như nhau cả thôi, sao chỉ có mỗi mày được mắng tao. Thiệu Dập Tùy, mày vẫn ngang ngược như vậy, cứ thế này Phồn Phồn sao mà chịu được tính khí của mày."

Nghe thấy y nhắc đến Văn Phồn nên hắn ngước mắt lên nhìn, nói từng chữ từng câu cảnh cáo: "Mày dám lôi mấy thứ nhảm nhí trong cái giới đó ra trước mặt em ấy, tao sẽ làm thịt mày."

"Mày làm gì mà đáng sợ thế." Minh Kỷ Dương chống cằm: "Thực sự ghét đồng tính lắm à? Ghét đồng tính mà còn kết hôn với Phồn Phồn hả? Thiệu Dập Tùy, mày diễn cho ai xem vậy?"

Hắn rít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo bao trùm lấy khuôn mặt, "Bớt hỏi, Phồn Phồn không thích đàn ông đâu, giải quyết xong Thiệu Tinh thì mày cút về Bắc Thành của mày đi."

"Để xem tình hình đã, thực ra tao vẫn thấy Vân Thành hợp với tao hơn, lâu rồi không về mà cảm giác thân thuộc lắm."

Bụng của Thiệu Dập Tuỳ càng lúc càng đau, nên không có tâm trạng nói nhảm với y: "Chờ Thiệu Tinh nôn ra hết tiền đã tham ô, nhóm mày trao đổi lại với chuyên gia Trung Cảng rồi nhanh chóng kết thúc dự án này."

"Yên tâm đi sếp Thiệu, há miệng mắc quai. Chuyện này nhất định tao sẽ xử gọn, tiễn lão già béo đó đi để dọn sạch Thiệu Thị cho mày."

Thời điểm đó Thiệu Tinh đến gặp Thiệu Dập Tuỳ muốn nhận dự án Trung Cảng, nhưng bị hắn từ chối. Thiệu Tinh được như bây giờ cũng chỉ vì nể tình trưởng bối đời trước, chứ một kẻ vừa không có đầu óc vừa không có năng năng lực như ông ta, sao hắn đồng ý giao dự án đó cho ông ta được.

Nhưng Thiệu Tinh vẫn không chịu từ bỏ mà nhất quyết phải chiếm được dự án bằng mọi giá, thậm chí còn nhờ bà nội của Thiệu Dập Tuỳ đang ở nước ngoài ra nói giùm.

Áp lực từ nhiều phía dồn lại nên hắn đành phải chấp nhận, nhưng đồng thời cũng gửi một đội ngũ chuyên gia đến giám sát hành động của ông ta. Kết quả sau nửa năm, hắn phát hiện ra Thiệu Tinh đã ngốn một số tiền không nhỏ, Thiệu Thị bỏ ra 1 tỷ thì một nửa đều rơi vào trong túi của ông ta.

Nói về dự án di dời sinh vật biển tại vịnh Bạch Đường, mặc dù đội ngũ chuyên gia đã đưa ra kế hoạch chi tiết nhưng lại bị Thiệu Tinh thẳng thừng bác bỏ. Ông ta tự thuê một đội mới hòng một lập kế hoạch dùng ít tiền hơn, đương nhiên bị các chuyên gia của công ty lên án vì thiếu nhân đạo, nhưng ông ta ỷ mình là người cộm cán trong Thiệu Thị nên bỏ ngoài tai mọi lời khuyên bảo.

Đến khi Thiệu Dập Tuỳ nhận thấy tiến độ dự án không ổn, các khoản tiền chi tiêu rối ren có trăm ngàn sơ hở nên đã quyết định ra tay.

Tính tình của hắn đâu chỉ nóng nảy trong cuộc sống mà trên thương trường cũng vậy, Thiệu Tinh đụng vào chỗ hiểm của hắn thì dù bà nội có ra mặt khuyên can hay ông nội bật nắp quan tài sống dậy cũng không ngăn được hắn đâu.


Lúc Thiệu Tinh nơm nớp lo sợ nói có đội từ Bắc Thành tới, sợ đến suýt tè ra quần.

Hắn đương nhiên cũng không khách khí, cầm lấy chiếc gạt tàn trên bàn đập vỡ ngay tại chỗ khiến ông ta suýt nữa đã quỳ xuống đất.

Hắn tin vào một đạo lý thế này: Người trưởng thành một khi đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, dù có chịu nổi hay không. Hắn không phải chưa từng cho ông ta cơ hội, mà do chính ông ta không biết trân trọng. Trong 4 năm sau khi hắn nhậm chức, ông ta sắp xếp rất nhiều người trong gia đình mình vào Thiệu Thị hắn cũng nhắm mắt làm ngơ đó thôi.

Suy cho cùng khi đó Thiệu Tinh chưa phạm phải sai lầm nào lớn, ngoài ra hắn cũng nể mặt bà nội. Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác, hắn không thể chứa chấp con sâu mọt này nữa.

Đó là lý do tại sao Minh Kỷ Dương - tên chuyên gia Bắc Thành mà Thiệu Tinh nói lại đến đây.

Điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay của Thiệu Dập Tuỳ đã cháy gần hết, hắn dập tắt điếu thuốc rồi nằm ngửa trên ghế sofa giơ tay che mặt lại.

Minh Kỷ Dương nhìn vào đồng hồ: "Vợ mày sao vẫn chưa đến thế, mày đau sắp chết tới nơi rồi."

Thiệu Dập Tuỳ: "Tao không có muốn nói chuyện với mày, mày ngậm miệng lại."

Giọng của hắn không còn mạnh mẽ như trước, chỉ lạnh nhạt nói xong một câu rồi thôi nhưng Minh Kỷ Dương biết lúc này không đùa với hắn được nữa.

Nụ cười trên mặt y cũng dần biến mất.

Văn Phồn đến muộn hơn dự tính vì thư ký Tần giữa đường mới nói trong khách sạn không có cháo kê, thế là cậu phải quay vòng trở về nhà lần nữa.

Khi đẩy cửa tầng sân thượng ra, cậu thấy ngoài Thiệu Dập Tuỳ còn có một người khác.

Người đàn ông cười tươi nhìn cậu: "Xin chào Văn Phồn."

Nghe giọng điệu dường như đã quen biết cậu, Văn Phồn lưỡng lự một chút: "...Xin chào."

Cậu vừa mới nói, giọng Thiệu Dập Tuỳ đã vọng lại: "Minh Kỷ Dương." Chứa đựng sự đe dọa lạnh lẽo.

Văn Phồn biết hắn đang ở trong trạng thái tệ nhất nên nhanh chóng đi đến gần, "Có phải do ăn thức ăn nguội không..."

"Phồn Phồn."

Giọng hắn bỗng thay đổi, cậu chưa kịp đứng vững đã bị hắn kéo vào lòng.

"Anh đau dạ dày."


Văn Phồn bị ôm chặt đến nỗi không rút tay ra được.

"Thiệu Dập Tuỳ, em lấy thuốc rồi, anh uống một viên đi."

"Em ở bên cạnh anh, ở bên cạnh anh là được rồi."

Có lẽ lần này hắn còn đau hơn lần trước, cứ vùi đầu vào vai cậu không cử động. Văn Phồn nhẹ nhàng vỗ về: "Em đây, anh uống thuốc rồi em cũng ở đây mà, anh uống thuốc được không?"

"Uống, em đút anh uống."

Văn Phồn: "Được rồi, em sẽ đút anh uống, nhưng anh phải buông tay em ra để em còn lấy thuốc nữa chứ."

Trên trán Thiệu Dập Tuỳ đổ không ít mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng thả lỏng tay chứ không di chuyển quá nhiều, như thể còn lo cậu sẽ bỏ đi.

Minh Kỷ Dương nhìn cách hai người đối xử với nhau, thấy thú vị tặc lưỡi một tiếng.

"Mỗi lần Thiệu Dập Tuỳ bị ốm đều như vậy à?" Câu hỏi này dành cho Văn Phồn.

Cậu lấy một viên thuốc đưa đến gần miệng hắn, nói: "Anh ấy bị đau dạ dày lâu rồi, bệnh này làm hành người ta khổ lắm."

Ý của cậu là khẳng định những gì y nói là đúng.

Thiệu Dập Tuỳ nhíu mày, trực tiếp nuốt viên thuốc luôn, hắn xoay gáy cậu lại nhìn vào mình: "Đừng nghe lời nó nói, nói chuyện với anh thôi."

Minh Kỷ Dương cười to: "Thiệu Dập Tuỳ, nghe tao nói chuyện có chuyển xu hướng tính dục của tao cho cậu ấy được à?"

Văn Phồn đang định an ủi hắn, nghe câu này chợt sửng sốt.

Cậu nhìn Minh Kỷ Dương.

Y nói, xu hướng tính dục.

Minh Kỷ Dương nhướng mày nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ khiến đôi mắt cong cong giống vầng trăng lưỡi liềm.

Y khác với Thiệu Dập Tuỳ, y có thể nhận ra điều đó, y và Văn Phồn là cùng một loại người.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui