Cố Thi Di trực tiếp chọn chiếc váy tua rua hở lưng màu bạc gợi cảm, Thương Bách Diễn dường như hơi e ngại về việc được gỡ khỏi danh sách đen. Trước tiên, anh đưa ra nhận xét dong dài từ các phương diện như cắt may màu sắc, sau đó mới chọn váy cổ tích màu lam nhạt.
Tần Nghê nhìn phản ứng trái ngược của hai người trong điện thoại, sau đó quay người soi gương, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.
Hơn nữa, cô nhìn mình trong gương, biết còn thiếu cái gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc cổ và cổ tay trống rỗng lúc này cho thấy cô vẫn còn thiếu một số đồ trang sức phù hợp.
So với bây giờ khi nhìn vào phong cách người ta thường chỉ chú trọng đến hàng nào cao cấp, hàng nào mới hợp trend thì trang sức vốn ít được chú ý, nhưng thực chất lại là một phần quan trọng tạo nên phong cách. Một bộ trang sức tốt thường có thể đóng vai trò hoàn thiện, nhận được kết quả gấp đôi mà chỉ cần chút công sức. Sở dĩ so với những bộ đầm cao cấp mà các nữ diễn viên dày công mượn, thì độ khó mượn một bộ trang sức bạc triệu cao hơn gấp bội. Vậy nên hầu hết mọi người đều không thể mượn được, nên thường không được nhắc đến trong các thông cáo báo chí.
Bởi vậy trong giới chỉ cần nữ ngôi sao nào mượn được một bộ trang sức tốt một chút, bản thảo phong cách trong ngày về cơ bản sẽ xoay quanh bộ trang sức này.
Hơn nữa khác với phần lớn lễ phục có thể đều là thương hiệu cao cấp, trang sức châu báu này là thứ tiền nào của nấy. Trang trí có đẹp đến đâu khi so sánh với đồ thật dưới ánh đèn sân khấu cũng sẽ bị lộ ngay.
Tần Nghê cũng không ảo tưởng lấy vị trí hiện tại của mình có thể mượn được cái vòng cổ hay lắc tay gì để đeo.
Chẳng qua để tìm thấy một số đồ trang sức phù hợp với lễ phục dường như không phải là một việc khó đối với cô.
Tần Nghê cúi đầu nhìn lễ phục trên người, nhớ đến vô số bộ châu báu hàng thật giá thật của mình bày trong phòng thay đồ của dinh thự Nam Hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây chỉ riêng lễ phục kết hôn đã mua bảy tám bộ, kim cương, bảo thạch, phỉ thúy, trân châu đều có. Sau đó còn có người lớn trong nhà họ Thương tặng, đồ sưu tầm cá nhân của bà cụ Thương truyền cho cô, cùng với những thứ không cần nhìn chất lượng, thấy mắc là mua sau khi kết hôn của Thương Bách Diễn.
Tần Nghê chống nạnh trước gương.
Nhà còn cho cô rồi, chắc đồ vật bên trong hẳn là cũng có thể đóng gói mang đi chứ nhỉ?
…
Vì thế chạng vạng hôm đó, Tần Nghê thử lễ phục và trang điểm xong, lại đứng ở cửa dinh thự Nam Hồ.
Cô mang theo vali, bên trong là hai bộ lễ phục buổi chiều mình đã chọn khi thử.
Tần Nghê ngẩng đầu nhìn biệt thự mình đã lâu không đặt chân vào, hít sâu một hơi.
Tự nói với mình trở về một tòa nhà viết tên mình thì lo lắng cái gì.
Về mặt pháp lý, đây là địa bàn của cô.
Hơn nữa, lần trước dường như Thương Bách Diễn thật sự bị cô cảm hoá, lại dọn ra khỏi biệt thự này, gần đây vẫn ở trong căn hộ gần công ty nhất.
Khóa mật mã vẫn không thay đổi, Tần Nghê vào cửa, bắt gặp người giúp việc vừa quét dọn vừa ngủ gật trong phòng khách.
Sau khi người giúp việc nhìn thấy Tần Nghê xuất hiện đương nhiên sợ không ít rồi. Tần Nghê lập tức làm dấu tay im lặng với người giúp việc, bảo bọn họ không cần ngạc nhiên. Sau đó uy hiếp không được nói cho bất cứ ai biết hôm nay cô đã trở về, bao gồm cả Thương Bách Diễn.
Nếu không sẽ bị sa thải.
Người giúp việc nhìn bà vợ đã lâu không gặp lại mang theo hành lý trở về, nhao nhao gật đầu như gà mổ thóc.
Tần Nghê bảo người giúp việc mang hành lý đến phòng thay đồ cho cô, còn mình thì đi dưới lầu.
Những thứ khác đều không thay đổi, chỉ là phát hiện dàn âm thanh trong phòng khách hình như đã thay đổi.
Từ kiểu lắp vào trước đây đổi thành kiểu rơi xuống.
Người giúp việc vừa chú ý tới ánh mắt nghi ngờ của Tần Nghê, lập tức giải thích là lúc trước cậu chủ đã thay một dàn âm thanh tốt hơn cho gia đình. Đồng thời còn lắp một bộ thiết bị hát karaoke chuyên nghiệp hơn trong phòng âm thanh, có thể cho cô chủ hát bất cứ lúc nào.
Tần Nghê nghe vậy há hốc miệng.
Nhớ tới lần trước, không trách Thương Bách Diễn nói trở về ca hát sẽ tiện hơn.
“…”
Tần Nghê nhún mũi trước dàn âm thanh mới, cũng không biết nên vui hay mất hứng, xoay người lên lầu, đi đến phòng thay đồ.
Sự thật chứng minh người đã đi nhưng tất cả vẫn như cũ, thậm chí Tần Nghê nhìn thấy trong tủ quần áo còn cập nhật các mẫu mới của các nhãn hiệu lớn.
Cô đi vào bên trong, khu trang sức lấp lánh ánh sáng. Một ít trang sức hằng ngày đều bày ở bên ngoài, châu báu quý giá đều ở bên trong tủ trưng bày.
Tần Nghê mở vali ra, thay lễ phục, sau đó ở khu trang sức dốc lòng chọn trang sức phù hợp với quần áo.
Trời bên ngoài đã tối.
Nhưng Tần Nghê không vội, dù sao Thương Bách Diễn cũng không trở về. Tôi nay cô ngủ ở đây một đêm thì thần không biết cũng quỷ không hay. Cô thử từng món châu báu một để chọn ra món thích hợp nhất.
Nhiều trang sức xinh đẹp lấp lánh lại hàng thật giá thật như vậy, không thể đeo tất cả để tham dự những dịp quan trọng, vậy thì lúc thử phải nâng niu từng món mới được.
…
Cùng lúc đó, chiếc Maybach màu đen lặng lẽ lái vào tầng hầm của biệt thự.
Trần Lãng quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nửa ngủ ở ghế sau.
Trong xe là một ít mùi rượu không tiêu tan được.
Làm việc ở vị trí cao đôi khi không dễ dàng, sắp đến cuối năm lại có chiêu đãi xả giao. Mấu chốt là lần này tên nhà giàu mới nổi Tổng giám đốc Trương lập nghiệp, từ dưới đáy lên, phong cách hành xử có hơi giang hồ, hào sảng, xem nhẹ tiểu tiết. Anh ta uống Mao Đài giống như rót nước trắng, lý do mời rượu còn mời một ly tiếp một ly, không uống chính là xem thường.
Thương Bách Diễn đã quen với những con cáo già lòng dạ thâm sâu, nhất thời lại lơ là ứng phó với kiểu xưng anh gọi em này. Về sau có thể mấy hạng mục đều có hợp tác, cũng không tiện lạnh lùng ra mặt đến vậy.
Cho nên khi cuộc xã giao này kết thúc, đối phương gần như được thư ký đưa đi, Thương Bách Diễn xem ra vẫn còn tỉnh táo, nhưng thật ra cũng đã nửa say.
Trần Lãng biết Thương Bách Diễn mấy ngày nay ở trong căn hộ một tầng, nhưng căn hộ cách nơi xã giao hơi xa. Ngoại trừ ban ngày sẽ có vệ sinh ra lại không có người giúp việc nào khác, vì thế liền tự làm chủ đưa anh về dinh thự Nam Hồ có người giúp việc.
Thương Bách Diễn mở mắt, thấy nơi xe dừng lại là tầng hầm của dinh thự Nam Hồ, cũng không nói gì, xuống xe.
Người giúp việc dưới lầu khi nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện đều ngẩn ra.
Sau gáy Thương Bách Diễn bỗng đau nhức, liếc thấy ánh mắt người giúp việc, vẫn hỏi: "Sao vậy?”
Giúp việc nhìn người đàn ông mang theo mùi rượu đột nhiên xuất hiện, trong đầu lại nghĩ đến người phụ nữ trên lầu kia.
Cùng với sự uy hiếp buổi chiều khi cô gái xuất hiện, bọn họ không được nói cho bất kỳ kẻ nào biết cô đã trở về, hơn nữa còn nhắc tới không được nói cho Thương Bách Diễn, nếu không sẽ bị đuổi việc.
Thời buổi này kiếm việc làm rất khó khăn, nhất là công việc trong nhà ở nơi này. Vừa nghĩ đến lời cảnh cáo sa thải kia, họ đều lắc đầu ngậm ngùi.
Không có gì cả.
Thương Bách Diễn không để ý đến mấy người giúp việc đều im lặng lắc đầu, đi lên lầu.
Đèn trong phòng ngủ đang bật.
Anh cũng không bận tâm, cũng lười suy nghĩ sao đèn này lại mở, mặc dù rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng tiếng sột soạt trong phòng để đồ lại một lần nữa nhắc nhở anh.
Thương Bách Diễn mở mắt.
Anh vẫn lần theo âm thanh và bước tới.
Sau đó nhìn thấy Tần Nghê trong phòng thay đồ, một thân váy tua rua màu bạc, đối diện với gương tháo khuyên tai, làn váy theo động tác của cô, như thể một chút óng ánh chảy ra từ mặt nước hồ đêm trăng.
Thương Bách Diễn đối diện với cảnh tượng trước mắt này, nhất thời thậm chí không phân biệt được đây rốt cuộc là hiện thực hay là ảo giác sau khi mình say.
Có điều anh cũng lười lại đi phân biệt, dù cho là hiện thực hay là ảo giác, anh đều trực tiếp đi qua, ôm người này vào lòng.
Sau đó là một tiếng hét sợ hãi, những nắm đấm như mưa giáng xuống ngực anh.
Thương Bách Diễn vẫn không nhúc nhích, mang theo vài phần bi thương cùng oán hận, ôm lấy một người dù anh có xin lỗi thế nào, dỗ dành cầu xin, còn thiếu chút nữa moi tim ra cho cô xem.
Chỉ tiếc người trong lòng vẫn không yên.
Vì thế Thương Bách Diễn vươn tay, dễ dàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh không ngừng đập trên người anh, đẩy lên, đè trên đỉnh đầu.
…
Khoảnh khắc cổ tay Tần Nghê bị người đàn ông kìm chặt, cô mơ hồ.
Cô chưa kịp nói lời nào thì một nụ hôn nồng nặc mùi rượu đã ập xuống.
Đẩy đầu lưỡi vào bên trong, mỗi một động tác đều cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, dường như không ai có thể kháng cự được.
Tần Nghê ý thức được lúc này mình đang đối mặt với một con ma men không nói đạo lý.
Nhất thời không biết nên hối hận vì mình về không đúng lúc, hay nên lớn tiếng hỏi căn nhà đã sang cho mình chưa, sao anh lại đến đây?
Cô bị nụ hôn mang tính trừng phạt này làm cho choáng váng, lưỡi bị mút đến mơ hồ đau nhức, hai cổ tay lại bị đặt ở đỉnh đầu không thể động đậy. Vốn định chỉ có thể đợi anh nhanh chóng kết thúc nụ hôn, nhưng người đàn ông trực tiếp bắt đầu hành động tiếp theo của mình.
Hai tay Tần Nghê đều bị bóp chặt, khi ý thức được vị trí tay kia của Thương Bách Diễn, trong nháy mắt muốn chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...