Sau khi ký hợp đồng hôn nhân với tài phiệt

Tần Nghê bất ngờ trốn ra phía sau, ngạc nhiên nghiến răng hỏi.
 
Đối mặt với ánh mắt của Thương Bách Diễn, cô theo bản năng trả lời câu hỏi: "Là cũ, chồng cũ.”
 
Tiếp theo, Tần Nghê lại nghĩ tới điều gì đó, bĩu môi hỏi: "Anh đã bảo luật sư soạn thỏa thuận ly hôn gì đấy của anh chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năng suất làm việc của luật sư tư sao lại chậm đến như vậy chứ.
 
Sự bồn chồn trong lòng Thương Bách Diễn vào giờ khắc này đã đạt tới đỉnh điểm.
 
Thế là khi Tần Nghê nói xong một câu "Còn chuyện gì nữa không, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây", người đàn ông nắm lấy một cánh tay cô: "Tần Nghê.”
 
Thương Bách Diễn nắm chặt cánh tay của Tần Nghê, hỏi cô: "Em vẫn chưa hiểu ra sao?”
 
Thoáng chốc, Tần Nghê bị câu hỏi này làm cho bối rối.
 
Cô hiểu? Cô phải hiểu cái gì đây? Chẳng lẽ còn muốn cô phải hiểu cái gì nữa à?
 
Không quan tâm cô, xem thường cô, bây giờ lại uy hiếp cô, người đàn ông này còn đang muốn cô phải hiểu thêm cái gì nữa?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không hiểu!" Tần Nghê dùng sức hất tay Thương Bách Diễn ra: “Anh buông ra! Tôi không hiểu gì cả!”
 
"Anh mau bảo luật sư của anh nhanh chóng viết cho xong thỏa thuận ly hôn đi, muốn bồi thường bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không quan tâm cả. Chúng ta phải ly hôn!”
 
Cô xoay người định đi, chỉ một giây sau, người đàn ông đột nhiên kéo cánh tay cô về phía sau.
 
Tần Nghê lảo đảo xoay người "Á" một tiếng, sau đó, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn của Thương Bách Diễn.
 
Cô mở to hai mắt. Sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt cô bắt đầu cố gắng giãy dụa. Chỉ tiếc là sức lực giữa nam, nữ cách nhau cực kỳ xa, tất cả sức lực đều giống như sông lớn chảy vào biển khơi rồi mất tăm. Cho đến cuối cùng giữa răng môi hai người đã xuất hiện mùi rỉ sắt nồng đậm.
 
Cuối cùng Thương Bách Diễn cũng buông tay, một tiếng "bốp" vang lên.
 
Ngực Tần Nghê thở hổn hển, nhìn về phía bàn tay đang run nhè nhẹ của mình.
 

Thương Bách Diễn bị đánh mạnh đến nghiêng đầu, trong đêm tối không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
 
Tần Nghê cảm giác mình đã tức giận đến sắp nổ tung. Cô không biết vì sao Thương Bách Diễn lại đột nhiên muốn hôn mình, nhưng nụ hôn này đối với cô không khác gì một sự sỉ nhục mà kẻ mạnh đang ban phát cho động vật nhỏ bé, yếu ớt.
 
Nghĩ tới đây, thậm chí Tần Nghê còn giơ cánh tay lên: "Tên khốn kiếp này!”
 
Nhưng mà lần này Thương Bách Diễn lại giơ lên bắt lấy cổ tay cô.
 
Môi dưới của người đàn ông đã bị cắn rách. Anh nhắm mắt lại, bỏ qua đau đớn nóng rực ở gò má trái, như là hối hận hành động vừa rồi của mình, nói: "Xin lỗi.”
 
“Xin lỗi thì có ích lợi gì!" Tần Nghê hất tay Thương Bách Diễn ra, lại lấy mu bàn tay lau khô vết máu trên môi. Lúc rời đi, cô dứt khoát đẩy ngực anh một cái như trút giận, sau đó xoay người không quay đầu lại.
 
Thương Bách Diễn đứng tại chỗ.
 

 
Tập cuối cùng của “Người bạn đặc biệt” quay mất tổng cộng là ba ngày. Cũng chẳng ai ngờ trước khi bắt đầu, bốn nhóm CP của Tần Nghê còn đánh nhau túi bụi, cuối cùng lại kết thúc với việc "Hậu cung của trap girl" được thành lập. Số người xem chương trình tăng vọt, cảnh Tần Nghê dẫn theo bốn khách mời nam lại càng thu hút sự chú ý.
 
Tất cả tiền cát xê của chương trình cũng đã được chuyển vào tài khoản của Tần Nghê, cô cầm tiền đi thuê một căn nhà cho mình trước.
 
Hơn nữa, cô không còn là một nghệ sĩ tuyến 18 mờ nhạt không ai biết đến giống như trước kia, sau một chương trình “Người bạn đặc biệt” vô cùng hot, bên phía Hồ Bắc đã lục tục có thông cáo tìm đến.
 
Tần Nghê nhìn thấy đều là lời mời của một số chương trình giải trí lớn nhỏ, thậm chí có hơn phân nửa đều là chương trình về tình yêu thật sự.
 
Cô nhất thời nói không rõ là có cảm xúc gì đối với những lời mời tham gia chương trình giải trí này của mình.
 
Nhưng mà giới giải trí chính là như vậy, sau khi dùng một hình thức để nổi tiếng thì sau đó chín mươi phần trăm sẽ nhận được vô số lời mời cùng loại.
 
Chỉ là nghĩ tới lúc trước cô còn lấy thân phận diễn viên để ra mắt.
 
Tần Nghê nhớ tới bộ phim đam mỹ năm đó mình đóng khi vừa ra mắt đã trực tiếp lật xe tới mức bị mắng thiếu chút nữa không thể trở mình, có chút cảm khái thở dài.
 
Tuy nói ngay từ đầu vào giới chỉ vì kiếm tiền, nhưng sau khi cô quay xong thì phát hiện hình như mình còn rất thích diễn xuất. Chỉ là bây giờ Tần Nghê biết rằng, với tình huống của mình nói trắng ra cũng chính là một người dựa vào chương trình giải trí mới có được một chút sự nổi tiếng, mới nhận được chút ít lời mời chỉ bởi vì những tổ tiết mục kia muốn nhân lúc nổi tiếng để kiếm chát chút đỉnh. Những đoàn làm phim thật sự thì lại chướng mắt một đóa phù dung tùy thời có thể sớm nở tối tàn như cô.
 
Hồ Bắc lại do dự hỏi: [Cô và tổng giám đốc Thương... Đã ly hôn xong chưa?]
 

Tần Nghê: "...”
 
[Vẫn chưa xong đâu.] Cô đáp.
 
Ánh mắt cô tối sầm, không biết khi nào Thương Bách Diễn mới gửi đơn ly hôn tới.
 
Nghĩ tới đây, Tần Nghê nhìn vào điện thoại, đột nhiên mở khung chat trên Wechat với Thương Bách Diễn.
 
Giữa hai người vẫn không có liên hệ gì, lịch sử trò chuyện lúc trước lại càng vô cùng nhạt nhẽo.
 
Tần Nghê mím môi, ra tay gửi cho Thương Bách Diễn tin nhắn thúc giục:
 
[Đã viết xong đơn thỏa thuận ly hôn chưa?]
 
[Còn bao lâu nữa?]
 
[Nhanh lên được không?]
 

 
Cùng lúc đó.
 
Vào lúc phố phường vừa lên đèn, cuối cùng nhóm người ngủ đông vào ban ngày của thành phố B cũng nháo nhào ra khỏi hang đêm. Bên ngoài Dusty Club đã có rất nhiều chiếc xe sang trọng đậu trên đường lớn từ sớm, số lượng cùng giá cả dường như đã vượt qua bất cứ một buổi triển lãm xe sang trọng nào.
 
Nhạc trong club đang vang lên vô cùng sôi động, nam nữ trên sàn nhiệt tình nhảy múa, lắc lư cơ thể theo tiết tấu, nghe nói mỗi một chỗ ngồi VIP ở trên lầu hai đều không thấp hơn ba mươi vạn.
 
Tay trái Thương Bách Diễn cầm một ly whisky hồi lâu nhưng vẫn không uống. Anh nhìn chằm chằm ba tin nhắn mới nhận được trên điện thoại.
 
Hai người Triệu Thiệp và Tề Tuấn Dương không hẹn mà cùng liếc nhau.
 
Tuy nói là cùng nhau lớn lên từ nhỏ nhưng Thương Bách Diễn vẫn là người không thích quán Bar nhất trong bọn họ. Ngoại trừ xã giao cần thiết thì số lần bắt gặp anh đến Club hay quán Bar trong những năm qua dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
 
Chỉ là hôm nay, người đàn ông từ trước đến nay nếu không làm việc thì là tăng ca lại hiếm thấy mà đồng ý tới đây cùng nhau uống rượu.
 

Về phần nguyên nhân có lẽ cũng không khó đoán, dù sao còn có ai không biết, tin đồn ly hôn ồn ào ầm ĩ gần đây.
 
Hai người là bạn cùng lớn lên với Thương Bách Diễn từ nhỏ, biết rõ tính cách của Thương Bách Diễn, cũng không xa lạ gì với Tần Nghê, vì vậy gần như rất dễ dàng đoán ra, ly hôn hẳn là do Tần Nghê nói trước.
 
Trong trường hợp không có người thứ ba.
 
Triệu Thiệp châm điếu thuốc, cũng không có sở thích là đi an ủi hay là khuyên bạn không nên ly hôn gì đó, thậm chí lúc trước còn không quá xem trọng việc này: "Tôi thấy với tính tình của Tần Nghê lúc này không chừng là do tính tiểu thư gì đó trổi dậy thôi, cậu đừng nuông chiều cô ấy quá. Cô ấy muốn rời khỏi cậu thì cứ để cho cô ấy đi đi, nếu lúc này không cứng rắn lên thì sau này có khi sẽ bị cô ấy ngồi lên đầu thật đó.”
 
Tề Tuấn Dương nghe xong thì dựa vào sô pha nở nụ cười: "Ly cái gì mà ly. Cứ cho là cô ấy muốn ly hôn, hai vợ chồng của nhà họ Tần kia có thể đồng ý sao?”
 
Sau đó ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng, mang theo sự khinh bỉ: "Gần đây Tần Minh Lương chỉ có hai đơn hàng lớn, không dựa vào một chút hào quang của nhà họ Thương thì có thể thành công được hay sao?”
 
Thương Bách Diễn nhìn về phía bạn tốt bên cạnh anh một câu tôi một câu, ánh mắt hờ hững.
 
Triệu Thiệp lại cúi người dập điếu thuốc trên bàn nước: "Theo tôi thì A Diễn này, đáng lẽ năm đó cậu không nên kết hôn.”
 
"Lên giường với nhau có một lần thì làm sao chứ, chuyện hai người ngủ với nhau cô ấy chịu thiệt thì cậu không chịu thiệt hay gì. Đã là thời đại nào rồi còn giả vờ cho ai xem, ai dám đảm bảo trong đó không phải là do nhà họ Tần giở trò mờ ám?”
 
“Đủ rồi." Đột nhiên Thương Bách Diễn lên tiếng quát.
 
Động tác dập tàn thuốc của Triệu Thiệp dừng lại một chút, thấy chân mày người đàn ông mất kiên nhẫn nhíu lại, thì nhún vai, ngồi trở lại lần nữa: "Được rồi, tôi không nói nữa vậy.”
 
Tề Tuấn Dương nháy mắt với Triệu Thiệp, nâng ly rượu lên, lại ra hiệu cho Thương Bách Diễn đang buồn bực: "Thôi bỏ đi, nào, uống rượu đi.”
 
Chỉ là anh ta vừa nâng ly rượu lên thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói có chút ngọt ngào: "Ngại quá, quấy rầy một chút.”
 
Tề Tuấn Dương quay đầu nhìn thấy bàn bên cạnh đã có thêm người không biết từ lúc nào.
 
Tề Tuấn Dương liếc mắt một cái, chỉ bằng lớp trang điểm thì đã nhận ra đây là ABC, trông tuổi tác không lớn lắm nhưng ăn mặc có vẻ rất trưởng thành, quần ngắn tóc xoăn, trên người nồng nàn hương nước hoa Pháp.
 
ABC ôm một chiếc điện thoại hơi khom lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Bách Diễn.
 
“Là như thế này, vừa rồi tôi chơi game thua, hình phạt là tới xin phương thức liên lạc của anh, anh có thể cho tôi xin hay không.”
 
Vì thế Tề Tuấn Dương nhìn theo phương hướng ABC vừa mới tới, nghiêng người nhìn bàn bên đó, một nhóm nam thanh nữ tú trông tuổi tác thì chắc vẫn còn đang học đại học đều đang quan sát động tĩnh nơi này của bọn họ.
 
Tề Tuấn Dương nhận ra một người trong đó hình như còn là con trai út của một đối tượng hợp tác nào đó với nhà anh ta vẫn luôn học ở Mỹ.
 
Đây là chuyện thường thấy trong quán Bar, nhất là đối với người đàn ông có vẻ ngoài bảnh trai lại ngồi ở khu ghế VIP. Bọn họ muốn xin phương thức liên lạc của đối phương luôn có đủ mọi loại lý do. Từ trước đến nay, Tề Tuấn Dương là người thích chơi bời, thuận tay quét Wechat thì cũng được.
 
Chỉ là bây giờ, anh ta giơ chân lên, nhìn Thương Bách Diễn, đây mới là người được chọn.

 
Thương Bách Diễn nhìn về phía ABC đang cúi người chờ anh.
 
Trên mặt người đàn ông vẫn không có biểu cảm gì, chỉ trực tiếp cất di động vừa rồi còn cầm trong tay, nói: "Không được.”
 
Nụ cười trên mặt ABC hơi khựng lại, nhưng lập tức lại khôi phục sự vui vẻ: "Vậy được rồi, cảm ơn anh.”
 
Lúc mười hai giờ, trong quán Bar rải những mảnh giấy màu sắc rực rỡ, bầu không khí được tô đậm đến mức cao nhất.
 
Thương Bách Diễn đi ra khỏi quán bar, tài xế đang lái xe từ trong hầm để xe ra.
 
Gió lạnh ban đêm thổi vào đầu óc vốn đang rối loạn đến mức tê liệt tạm thời được tỉnh táo lại, cuối cùng bên tai cũng không còn tiếng âm nhạc ầm ĩ kia.
 
Thương Bách Diễn đang do dự không biết có nên châm một điếu thuốc hay không thì nghe phía sau có người gọi: "Anh gì ơi.”
 
Anh hơi quay đầu lại, có người bước nhanh về hướng anh, âm thanh thanh thúy của giày cao gót bước trên mặt đất vang lên.
 
“Anh gì ơi." là ABC vừa rồi ở trong quán Bar muốn xin Wechat.
 
Rời khỏi ánh đèn lờ mờ lượn lờ trong quán bar, có thể thấy rõ lớp phấn son trên trên mặt ABC, cô ta đứng trước mặt Thương Bách Diễn nâng cằm, trong ánh mắt có chút kiêu ngạo không phục: "Anh này.”
 
“Tôi suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn muốn hỏi anh tại sao lại từ chối lời mời của tôi.”
 
“Chỉ là thêm phương thức liên lạc mà thôi, cái này đối với anh cũng không có bất kỳ tổn thất gì đâu chứ.”
 
"Vậy mà anh lại thẳng thắn từ chối tôi như vậy." Lúc ABC nói ra những lời này, ánh mắt đều nhìn về một phương hướng: "Chẳng lẽ không biết các bạn của tôi đều sẽ chê cười tôi hay sao."
 
Thương Bách Diễn nhìn theo tầm mắt của cô ta, những người được gọi là bạn bè đều ngồi trong hai chiếc xe thể thao mui trần cách đó không xa.
 
“Chê cười cô sao?" Thương Bách Diễn rốt cuộc lên tiếng.
 
Ánh mắt kiêu ngạo của ABC bỗng nhiên có thêm chút khiêu khích hứng thú, giống như chọn trúng một con mồi khó thuần phục: "Ừ.”
 
Cho đến khi người đàn ông cười lạnh bỏ lại một câu: "Liên quan gì đến tôi hả.”
 
Chiếc Maybach màu đen im lặng dừng lại ven đường, tài xế xuống xe cung kính mở cửa ra. Lúc người đàn ông ngồi vào trong xe, ánh mắt lại liếc về phía đám nam thanh nữ tú đang ngồi trong xe mui trần bên kia, cuối cùng liếc về phía người đang cứng đờ đứng đó, nhiệt độ của giọng nói so với gió đêm lạnh lẽo còn lạnh hơn:
 
“Lần sau khi chọn người, nhớ hỏi trước đã kết hôn hay chưa.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận