Cổ Cầm cho rằng cậu không xứng với Chu Niệm Viễn, đây là sự thật, Chu Niệm Viễn là một người hoàn hảo.
Quan Phán khẽ rủ mắt.
Thủ đoạn của Chu Niệm Viễn rất lợi hại, từ một đứa con riêng đến cuối cùng lại có thể ngồi lên cái chủ vị gia chủ nhà họ Chu, cả gia tộc đều bị anh nắm trong tay, Hải Thành cũng bị anh bao quát, người có khả năng làm việc này cũng chỉ có mình anh.
Đến chính Cổ Cầm còn phải e sợ đứa con này của bà, bà đối với anh chính là vừa yêu lại vừa hận.
Nếu như ngày đó bà không có Chu Niệm Viễn thì chắc không thoát khỏi việc bị ba Chu bỏ rơi từ lâu.
Những ngày đầu tiên được đón về Chu gia, trong lòng bà không phải không ôm mộng lớn.
Chỉ có điều đợi đến khi bà chính thức sống ở đây, bà mới nhận ra bản thân mình cũng chỉ là một món đồ chơi.
Bà mặc dù cũng là một người thủ đoạn, nhưng Chu lão gia cùng lắm cũng chỉ xem bà là một nữ nhân, hơn nữa Chu gia lại càng xem trọng cái gọi là khác biệt giữa chính thất và con thứ, cho dù ba của Chu Niệm Viễn có là người nhà họ Chu, nhưng căn bản chẳng ai thèm xem trọng bà.
Chính là ngay cả người hầu của Chu gia, bọn họ cũng không xem bà ra gì, mặt ngoài dù có dạ dạ vâng vâng nhưng trong lòng thì phỉ nhổ xem thường bà không thiếu gì.
Bà luôn cảm thấy mắt của tất cả bọn họ đều mọc trên đỉnh đầu, lúc nào cũng như đang giễu cợt bà, thân phận của bà khi ấy so với cả việc làm tiểu thiếp ngày xưa cũng không bằng, ai cũng có thể liếc xéo bà được.
Điều này khiến bà rất khó chịu.
Nếu không phải Chu Niệm Viễn có ý chí, không chịu thua kém người khác thì bà sớm đã bỏ đi vì bị người nhà Chu gia khinh thường.
Bà đã sống ở Chu gia này hơn hai mươi năm, bản thân bà khắc sâu một điều, định nghĩa của người nhà thế gia chính là ác quỷ ăn thịt người ăn luôn cả xương cốt.
Còn con trai bà, chính là học mười hiểu mười tất cả các thủ đoạn bẩn thiểu ấy.
Cho nên lúc nãy khi bị Chu Niệm Viễn cảnh cáo, bà liền cảm thấy sợ hãi.
Nhưng bà không cam lòng, bà là mẹ ruột của Chu Niệm Viễn, dựa vào cái gì mà không cho bà tham gia vào chuyện hôn sự của con trai mình?
Bà không thể để cho con trai mình lấy một kẻ nhà quê được, mấy người họ hàng bên Chu gia đang nhìn mẹ con họ chòng chọc, bà cũng chỉ là muốn giúp Chu Niệm Viễn một tay.
Đáng tiếc là Chu Niệm Viễn đã sớm không phải là người bà có thể đặt đâu ngồi đó.
Hoặc là nói, kỳ thực bà từ trước đến nay chưa từng có thể sắp đặt được cuộc sống của Chu Niệm Viễn.
Nghĩ đến đây, Cổ Cầm liền cảm thấy vô cùng nản chí.
Bà nổi giận đùng đùng rời đi, lúc bước qua gian phòng khách nhỏ, liếc mắt trông thấy Quan Phán, hai mày của bà nhíu lại rồi dừng cước bộ.
Quan Phán có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn hiểu lễ nghĩa mà lên tiếng chào hỏi: “Con chào dì.”
Cổ Cầm thấy vậy liền thu lại sự bực tức, trên mặt lập tức nở ra nụ cười, thân mật mà hỏi: “Cháu là Quan Phán phải không? Cũng đã nhiều năm không gặp, cháu giờ cũng đã trưởng thành rồi.”
Quan Phán cười nói: “Còn dì thì vẫn trẻ đẹp như ngày xưa ạ.”
Công việc của cậu bắt buộc phải gặp rất nhiều các cấp lãnh đạo khác nhau, cho dù cậu đúng là một người trầm mặc ít nói nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết thế nào là nịnh.
Lại dựa vào thực tế Cổ Cầm rất biết cách chăm sóc bản thân, nhìn bà nhiều lắm mọi người cũng chỉ cho rằng bà mới hơn ba mươi tuổi, nếu cho bà đi chung với Chu Niệm Viễn thì có nói hai người họ là chị em nhất định sẽ có người tin thật.
Trên mặt Cổ Cầm vẫn là nụ cười khi nãy: “Cháu khó có dịp đến Hải Thành, thôi thì cứ ở thêm vài ngày, cứ để Niệm Viễn đón tiếp cháu nhé.”
Quan Phán liền nói “Dạ được.”
Bà lại nhìn cậu cười.
Lúc bé bà cũng đã từng cười với cậu, đó là một nụ cười vừa đẹp vừa dịu dàng.
Ngày hôm nay cũng là cười, nhưng lại không chút che dấu sự lãnh đạm của kẻ bề trên và sự soi mói xem xét, đánh giá cậu.
Quan Phán không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Cổ Cầm thấy vậy xoay người rời đi.
Có lẽ chính bà cũng không biết rằng, cái bộ dạng khách khí mà bà ghét cay ghét đắng của nhà họ Chu ấy kỳ thực đã được bà học lại từ lâu, thậm chí bà đã trở thành một người trong số họ.
Quan Phán nhìn theo bóng lưng của bà, rất lâu sau cũng không nhúc nhích.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Chu Niệm Viễn đã từ từ bước đến bên cạnh, ôn hòa nói: “Cậu dậy rồi ư, có nghỉ ngơi tốt không?”
Quan Phán hồi thần, khẽ gật đầu.
Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Công ty xảy ra chút chuyện nhưng tôi đã xử lý xong xuôi hết rồi, cậu không cần phải lo lắng.”
Quan Phán nhìn anh.
Chu Niệm Viễn lại bước thêm một bước về phía trước, làm cho chính mình đứng đối diện cậu, anh cười nói: “Tôi biết cậu đang lo lắng cho tôi.”
Cậu dừng lại một chút, không biết phải nói gì.
Chu Niệm Viễn thì nhìn chằm chằm lấy cậu, lại nói tiếp: “Tôi đã dặn dò chú Vương rồi, chuyện của tôi, chỉ cần cậu hỏi, chú ấy đều sẽ nói hết lại cho cậu nghe.”
Quan Phán kinh ngạc mà nhìn theo tầm mắt của anh.
Chu Niệm Viễn lại chỉ nhẹ nhàng cười: “Nếu như chú Vương nói còn chưa rõ mọi chuyện, cậu có thể đi hỏi Hạ Cảnh.”
Quan Phán nghĩ một chút, thật ra cậu muốn hỏi rất nhiều, nhưng nếu muốn cậu đi thăm dò thì kết quả chính là không mở miệng ra được.
Cuối cùng cậu chỉ đáp ứng bừa cho qua chuyện, chứ cũng chẳng để ở trong lòng.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu giây lát rồi nói: “Ở nhà không nhất định rất chán đi?”
Quan Phán lắc đầu.
Ngừng một lúc, cậu nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Chu Niệm Viễn cũng cảm thấy không quá bất ngờ, khẽ cúi đầu nói: “Chúng ta đến phòng giải trí nói chuyện đi, sẵn uống chút gì đó.”
Quan Phán đương nhiên không phản đối.
Phòng giải trí nắm trên đỉnh của tòa hậu viện, bước đến gần sẽ thấy phía trong tấm kính chính là một thảm cỏ xanh biếc, nơi đó chính là một sân golf cao cấp.
Quan Phán trầm mặc trong giây lát, sau đó cậu mới nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không thể… không thể giúp cậu được…”
Chu Niệm Viễn lẳng lặng nhìn cậu.
Quan Phán chỉ khẽ cúi đầu.
Qua một lúc, Chu Niệm Viễn chậm rãi mở miệng: “Cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao không?”
Giọng anh trầm trầm, so với giọng nói thuở thiếu niên ấy thì càng thanh thoát hơn, có nhiều hơn vài phần trầm tĩnh của người trải qua nhiều kinh nghiệm, anh càng nói càng tạo cho người khác cảm giác dễ chịu.
Quan Phán có chút do dự, đương nhiên cậu sẽ không nói cho anh biết chuyện cậu yêu thầm anh, cậu chỉ nói ra một phần sự thật: “Môi trường sống của tôi và cậu quá khác biệt, tôi… sợ là sẽ cản đường cậu…”
Chu Niệm Viễn nghe vậy liền ngắt lời cậu: “Chuyện này tôi đã sớm suy nghĩ đến rồi, cậu yên tâm, chỉ cần trong một số trường hợp đặc biệt cần đến sự có mặt của cậu, còn những lúc khác cậu có thể tự do làm những việc mình thích, cho nên sẽ không có cái gì gọi là cản đường hết… Cậu nên nhớ, bây giờ là tôi đang nhờ vả cậu.”
Quan Phán ngập ngừng chốc lát, rồi cậu lại nói: “Cậu có thể tìm người khác…”
Chu Niệm Viễn thở dài nói: “Tôi cũng nào thân thiết với các bạn học cũ đến vậy, chỉ có thể tìm cậu thôi… Cậu thật sự không muốn giúp tôi sao?”
Quan Phán yên lặng.
Chu Niệm Viễn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, nếu cậu giúp tôi cậu có thể phải nghỉ việc… Điều này đúng thật là làm khó cậu rồi.”
Chuyện này với công việc của cậu thật ra chẳng có quan hệ gì với nhau, cậu khi bắt đầu chọn lựa công việc sửa chữa đường sắt không phải vì cậu yêu thích nó, mà vì gia đình cậu khi ấy đang cần tiền.
Sau này khi hợp đồng hết hạn, bản thân cậu cũng lười tìm việc khác nên cậu quyết định tiếp tục tái kí hợp đồng.
Trầm mặc một lúc lâu, Quan Phán mới thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Cậu thừa nhận cậu đã già rồi, tuổi càng lớn, cậu lại càng không có dũng khí để làm một vài chuyện.
Ví như việc đợi chờ bên cạnh Chu Niệm Viễn, giành lấy tình yêu của anh.
Cậu sợ rằng sau khi sống chung với Chu Niệm Viễn càng lâu thì cậu càng ngày càng lún sâu vào cái bẫy ngọt ngào này.
Đến lúc đó cậu làm sao có thể quay về những ngày tháng cũ như này nữa, thôi thì cứ để cậu giữ lại trái tim bình thản này đi.
Cậu có thể tham lam khát vọng, cũng có thể chờ đợi lúc Chu Niệm Viễn hồi đáp lại tình yêu của cậu… nhưng nếu việc đó thật cậu thật không thể tưởng tượng nổi nó sẽ như thế nào, nhưng cậu lại có thể chắc chắn, Chu Niệm Viễn nhất định sẽ không thích cậu.
Chu Niệm Viễn nghe vậy cũng chỉ biết nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên mặt lộ rõ sự thất vọng.
Nếu như không phải dặn lòng mình kiềm chế lại thì chắc Quan Phán đã thay đổi ý kiến rồi, cậu thật sự rất muốn thốt ra câu đồng ý.
Cả hai đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúc này có người hầu đem nước lên cho hai người, Chu Niệm Viễn uống cà phê còn ly của Quan Phán lại là nước ép dưa hấu.
Quan Phán thấy vậy không khỏi liếc nhìn Chu Niệm Viễn.
Cậu thích uống nước ép trái cây hơn là ăn chúng, đặc biệt hơn nữa là loại nước ép mà cậu thích nhất là nước ép dưa hấu.
Chỉ có điều cái loại yêu thích vụn vặt này trước giờ cậu chưa từng nói với ai cả.
Chắc mọi việc chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chu Niệm Viễn tự nhiên mà đón nhìn ánh mắt của cậu, còn hướng cậu nở nụ cười, anh nói: “Mặc dù cậu đã đưa ra quyết định của mình, tôi đương nhiên sẽ không miễn cưỡng cậu, tôi nhớ qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của cậu, hay là cậu ở lại đón sinh nhật xong rồi hãy đi, mấy năm nay Hải Thành cũng thay đổi nhiều lắm, để tôi dẫn cậu đi dạo xung quanh nhé.”
Quan Phán cũng không từ chối.
Mặc dù cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn nhất định rất bận, chắc là sẽ không có thời gian mà tiếp cậu.
Nhưng cậu lại không muốn bỏ qua cơ hội được ở bên anh, lòng cậu vẫn còn chút mong đợi, có thể sau này đó sẽ là những hồi ức đẹp mà cậu cất giấu nơi sâu thẳm trong trái tim mình.
Sau đó Chu Niệm Viễn lại hỏi thăm tình hình của cậu vài năm nay.
Quan Phán cũng chỉ qua loa vài lời đáp lại.
Cuộc sống và công việc của cậu đều thuộc loại cố định mà, ngày qua ngày, cũng chẳng có nhiều thay đổi gì.
Chu Niệm Viễn khẽ xoay tách cà phê trong tay, nói: “Vậy sau này cậu tính thế nào, cậu không thể cả đời đều ngây ngốc ở nơi công trường ấy được.”
Chuyện này Quan Phán thật sự cũng chưa từng nghĩ tới.
Hay là cậu để dành tiền rồi sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới nhỉ.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, thực tế mà nói cậu chỉ từng nghĩ mình sẽ sống cô độc một mình đến già, cũng chưa từng nghĩ đến các chi tiết cụ thể.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu rồi nói: “Cậu nên kết hôn với người mình yêu, rồi sau đó sinh hai đứa con…”
Quan Phan nghe vậy theo bản năng mà lắc đầu.
Chu Niệm Viễn lại hỏi: “Cậu không muốn có con sao?”
Quan Phán lại tiếp tục lắc đầu.
Cậu cảm thấy cuộc đời của mình đã là một đống hồ đồ rồi, làm sao có thể làm gương cho đứa nhỏ, là con do mình tự sinh hay là nhận nuôi, cậu cũng chưa từng nghĩ đến.
Chu Niệm Viễn cười khẽ: “Cậu xem, tôi cũng không thể có con được, chúng ta lấy nhau không phải quá hợp đó sao.”
Lại quay về vấn đề nay rồi, Quan Phán cảm thấy chỉ cần cậu nói thêm vài câu có khi chính mình lại mềm lòng mà chịu ở lại.
Nhưng Chu Niệm Viễn cũng không tiếp tục gợi chuyện, anh nhận được một cuộc điện thoại, dường như là chuyện gì đó quan trọng liên quan đến công ty.
Anh áy náy nhìn cậu rồi nói: “Có một cuộc họp tôi nhất định phải tham gia… Hay là tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi sẽ cho tài xế đến đón cậu.”
Quan Phán nghe vậy có chút do dự nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng từ chối.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu thật lâu sau đó mới rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...