Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập

Edit: Una.

Beta: Mều.

Hắn phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến Thẩm Từ chú ý, cậu không hiểu quay đầu lại: “Nói gì ạ?”

Tần Ức cảnh cáo nhìn Ôn Dao một cái, anh cố tình giả vờ không nghe thấy, nụ cười trên môi càng rõ nét hơn: “Em muốn biết anh Tần Ức của em làm thế nào phát hiện cậu ta có thể tự cử động không.”

Thẩm Từ chớp chớp mắt: “Làm sao phát hiện ra?”

Tần Ức siết chặt ngón tay trên tay vịn của xe lăn, khuôn mặt càng trở nên khó coi hơn, gần như nghiến răng nghiến lợi “Ôn Dao!”

Ôn Dao sắc mặt không thay đổi, không vì sự đe dọa của Tần Ức mà nhượng bộ một chút nào, không nhanh không chậm mà tiếp tục nói: “Chiều hôm nay em không có ở nhà, đã xảy ra một chuyện khiến Tần thiếu sợ đến biến sắc.”

Anh nói đến đây, Tần Ức đột nhiên quay xe lăn đi, rời khỏi hiện trường ngay lập tức.

Thẩm Từ nhìn thấy phản ứng kỳ lạ này của hắn, sự hiếu kỳ ban đầu bỗng nhiên trỗi dậy, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Tần thiếu sợ tái mặt?

Ngoại trừ lần cậu bị Tần Tiềm bắt cóc, còn chuyện gì nữa?

Thẩm Từ *không có lời giải thích, bất chợt trong đầu cậu lóe lên tia sáng, đưa ra một giả định táo bạo: “Chắc không phải là……con nhện của anh đã thoát ra ngoài chứ?”

“Nhện của anh không ra ngoài,” Ôn Dao mỉm cười nói, “Nếu như nhện của anh mà ra, hắn chắc có lẽ sẽ không cử động đơn giản thế đâu, có khi phải đứng lên bỏ chạy rồi cũng nên.”

Mặt Thẩm Từ ngơ ngác: “Rốt cuộc là sao ạ?”

“Chuyện là hôm nay khi hắn mở cửa sổ để thoáng gió, không cẩn thận để con nhện lọt vào, nhảy lên người hắn,” Ôn Dao nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn còn muốn cười, “bản thân cậu ta ngay cả tự sát còn không dám, lại muốn gọi anh qua bắt nhện — — anh thấy nó cũng có chút dễ thương, nên giữ nó lại luôn.”

“Nhện gì vậy?” Thẩm Từ rất tò mò, “Có phải là loại đặc biệt to, chân thì rất dài……gọi là gì

nhỉ?”

Thẩm Từ nhất thời không nhớ ra tên của con nhện, trong tâm suy nghĩ thứ duy nhất có thể làm Tần thiếu sợ hãi chỉ có thể là thứ trông rất đáng sợ này sao?

Ai ngờ Ôn Dao lắc đầu: "Em đi với anh.”


Thẩm Từ đi theo anh lên lầu hai, đến phòng của Ôn Dao, thấy anh lấy từ bên cạnh bể kính nuôi nhện mang ra một chiếc hộp nhỏ, đúng hơn là cái hộp nhựa dùng để vận chuyển trước đó.

Anh mở hộp nhựa ra, bên trong không có con nhện chân dài nào trong trí tưởng tượng của Thẩm Từ, mà là một con nhện nhảy chỉ có kích thước bằng móng tay.

Thẩm Từ “......”

Không phải chứ.

Tần thiếu nhà cậu, ngay cả một con nhện nhỏ như vậy mà cũng sợ?

Hình tượng Tần Ức trong tâm trí Thẩm Từ lại một lần nữa bị đảo lộn, cậu vươn tay lấy cái hộp nhựa, thì thấy nhện nhảy bé tí trong hộp ngẩng đầu lên, giống như đang dùng cặp mắt to đó nhìn vào cậu.

Cảm giác mắt chạm mắt với loại nhện này rất kỳ diệu, cậu không nhịn được mà hỏi: “Em nghe nói thị lực nhện nhảy rất tốt, sẽ nhìn chăm chăm vào người quan sát, có thật không?”

Ôn Dao: “Hiện tại nó không phải đang nhìn chăm chăm vào em sao?”

Giọng của anh còn chưa hạ xuống, đã nhìn thấy bóng dáng của nhện nhảy bé nhỏ nhấp nháy, từ trong hộp nhảy thẳng lên tay của Thẩm Từ.

Thẩm Từ ngạc nhiên, nghĩ trong lòng vật nhỏ này đúng là không sợ người chút nào, cậu không chịu được mà đưa ngón tay ra, ngập ngừng tiếp cận con nhện, con nhện vậy mà cũng không bỏ trốn, thay vào đó lại xoay quanh trên ngón tay cậu một vòng, giơ hai chân trước lên chạm vào ngón tay cậu.

“Có vẻ như không chỉ có thú cưng của anh thích em, những con nhện khác cũng thích em đó.” Ôn Dao vừa nói, lấy một con sâu nhỏ nhất từ trong hộp khẩu phần ăn đã được chuẩn bị dành cho con nhện lớn, ném vào hộp nhựa, “Chỉ là anh thấy nó đói rồi, đặt nó trở lại cho ăn đi, thật không dễ để bắt được nó, em đừng làm mất của anh nữa.”

Thẩm Từ nhẹ nhàng nghịch con nhện một tí, tám mắt nhạy bén của con nhện nhận thấy rõ đồ ăn đang nhúc nhích quẫy loạn, do dự thoáng chốc, vẫn chọn rời khỏi tay của cậu nhảy trở lại hộp mà ăn.

Ôn Dao đóng nắp lại, “Bảo quản gia diệt côn trùng một lần nữa đi, bức tường bên ngoài biệt thự có nhiều dây thường xuân như vậy chắc chắn thu hút côn trùng, có sâu chắc sẽ có nhện, anh nghĩ anh Tần Ức của em không thể chịu được sợ hãi lần hai đâu.”

Thẩm Từ: “Dạ.”

Thật ra, quản gia luôn sắp xếp tiêu diệt côn trùng, ít nhất là khi cậu mới đến Tần gia, đó là vào giữa hè, dây thường xuân còn dày đặc hơn bây giờ, không nhìn thấy được côn trùng nhỏ nào bay vào nhà.

Có lẽ sau lần cắt tỉa dây thường xuân lần trước, cộng với việc thời tiết chuyển sang mát mẻ, tần suất khử côn trùng thấp đi, thỉnh thoảng có một hai con côn trùng như thế lọt qua, đúng lúc thu hút được nhện nhỏ, tình cờ bị Tần thiếu mở cửa sổ đụng phải.

Hắn cũng thật là xui xẻo.

Thẩm Từ không tiếp tục nhìn con nhện nữa, đi xuống lầu vỗ về Tần thiếu xui xẻo, ngay khi vào phòng, liền thấy xe lăn của hắn cạnh giường, lưng hướng về phía cánh cửa, bóng lưng trông như đang rất tức giận.


Thẩm Từ cẩn thận đến gần hắn, khe khẽ gọi: “Anh ơi.”

Tần Ức không đáp, cũng không quay đầu lại.

Xem ra là giận thật rồi.

Thẩm Từ vòng qua trước mặt hắn, quả nhiên nhìn thấy mặt Tần Ức rất không được vui, nhanh chóng dỗ dành hắn: “Đừng giận nữa.”

Tần Ức nhìn sang chỗ khác, phớt lờ đi.

Thẩm Từ ngồi xổm xuống trước mặt Tần Ức, nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết, giống như chú cún con đáng thương bị chủ nhân bỏ mặc: “Anh đừng giận nữa mà, sợ nhện cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, có rất nhiều người cũng sợ nhện đó.”

“Không phải là do sợ nhện,” Tần Ức cuối cùng cũng có chút phản ứng, lông mày vẫn còn nhăn rất chặt, “Là vì……”

Hắn nói được một nửa, dường như khó mở miệng, mím môi không chịu nói ra.

“Là bởi vì em không sợ nhện, mà anh lại sợ à? Cảm thấy mất mặt khi phô ra vẻ sợ hãi trước mặt em?” Thẩm Từ suy đoán suy nghĩ của Tần Ức một cách vô cùng chuẩn xác, “Anh à, cái này gọi là bù đắp ưu thế, anh có thứ để sợ, em cũng có.”

Tần Ức quay đầu lại, giọng điệu cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Em sợ gì?”

“À thì……”

Thẩm Từ nhất thời không nghĩ ra mình sợ cái gì, có hơi xấu hổ mà gãi gãi mặt, tủi thân nói:

“Em sợ anh không quan tâm đến em.”

Tần Ức trầm mặc.

Cuối cùng, hắn thở một hơi dài: “Thôi bỏ đi.”

Hắn lúc đó lẽ ra không nên chủ động mời Ôn Dao đến sống ở nhà, hai người họ giống như không đội trời chung, ở quá gần với anh chắc chắn không có gì chuyện tốt.

“Anh hết giận rồi hả?” Thẩm Từ lại hỏi: “Vậy anh cử động thêm chút nữa cho em xem được không?”


Đối mặt với yêu cầu kỳ lạ này, Tần Ức không mấy bằng lòng, mà nói: “Không có gì để xem cả, chẳng qua là hồi phục được một chút.”

Thẩm Từ không có ý định bỏ cuộc, đột nhiên nắm lấy cổ chân của Tần Ức, cậu gãi vào lòng bàn chân hắn một cách xấu xa.

Cũng không phải cậu chưa từng làm loại chuyện này, nhân lúc Tần thiếu đang ngủ mà gãi lòng bàn chân hắn, để kiểm tra xem có khôi phục tri giác chưa. Cậu đã làm điều đó không ít lần rồi, nhưng lúc đó cho dù cậu có gãi lòng bàn chân của đối phương thì cũng không có gì xảy ra, nào giống như bây giờ.

Kể từ khi cậu đến Tần gia đã qua 3 tháng đã, tri giác đôi chân của Tần Ức gần như hồi phục, buổi tối Thẩm Từ lén lút duỗi chân của cậu vào trong chăn, cọ xát mạnh vào bắp chân hắn vài lần cũng có thể cảm nhận được. Lòng bàn chân bắt đầu hồi phục đầu tiên, mức độ nhạy cảm không khác gì người bình thường lắm, bị cậu gãi lòng bàn chân nhất định sẽ cảm thấy ngứa.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Tần Ức quả thật thay đổi: “Thẩm Từ!”

Hắn không muốn di chuyển xe lăn vào lúc này, sợ làm đau đôi bên, nhưng lại ngứa kinh khủng, cơ thể vùng vẫy theo bản năng, một thoáng không chú ý liền để cho đối phương đạt được ý đồ, vùng vẫy được một lúc cũng chỉ mới cử động được ngón chân.

Thẩm Từ dừng lại, ngạc nhiên nhìn hắn “Tần Tần à, anh thật sự gần hồi phục rồi nè.”

“Ra chỗ khác,” Tần Ức giận khiếp hồn, cúi xuống hất tay đối phương ra, “Em mà còn lộn xộn, từ nay về sau tự về phòng mình mà ngủ.”

“Đừng mà,” Sự hăm họa này đối với Thẩm Từ thật sự mà nói rất có sát thương, ngay lập tức không dám động đến hắn nữa, đứng phắt dậy, “Em xin lỗi, em sai rồi.”

Tần Ức ra lệnh: “Đi rửa tay ăn cơm.”

“......Ò”. Ngôn Tình Xuyên Không

Bởi vì Tần Ức không muốn ăn cùng bàn với Ôn Dao, quản gia đã mang bữa tối lên phòng cho anh.

Trong khoảng thời gian này tình trạng biếng ăn của hắn đã phần nào cải thiện, mặc dù vẫn không tích cực với ăn uống, nhưng chí ít không còn kháng cự như vậy nữa, coi như đã duy trì ở mức tương đối bình thường.

Thẩm Từ ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Anh nói với bác sĩ Lục chưa?

“Nói rồi.”

“Anh ấy nói thế nào?”

“Anh ta nói tiếp tục uống thuốc, đợi thần kinh từ từ hồi phục, khi nào chân có thể cử động được, thì lúc ấy thích hợp bắt đầu phục hồi chức năng.”

Thẩm Từ gật gật đầu, “Cổ chân anh đã có cảm giác rồi, vậy chắc sẽ sớm thôi nhỉ?”

Thật ra trong khoảng thời gian này cậu giúp Tần Ức xoa bóp, cơ khớp hoạt động cũng xem như đã hồi phục, chỉ có điều đó đều là bị động, cần người khác giúp đỡ, nếu các dây thần kinh vận động cũng bắt đầu hồi phục, thì hắn phải tự ra sức nỗ lực rồi.

Thiết bị phục hồi trong phòng phục hồi chức năng, cuối cùng cũng có thể ngưng bám bụi rồi, nó có tác dụng thật không nhỉ?

Nghĩ đến đó Thẩm Từ có chút kích động, mắt cũng sáng lên, giống như đã từ “Tần Ức bắt đầu phục hồi” nhanh chóng chuyển sang “Tần Ức tập đứng lên lần nữa”, không nhịn được mà đưa tay gắp thức ăn cho hắn: “Ăn nhiều một chút.”


Động tác của Tần Ức dừng lại, không nói gì nhưng biểu cảm có chút phức tạp.

Hắn rũ mắt nhìn xuống chén cơm, trong ánh mắt không biết là tâm tình gì.

Nói thật, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể hồi phục vào một ngày nào đó, cũng không dám ôm mơ mộng quá lớn, nhưng khi Thẩm Từ bị Tần Tiềm bắt cóc, hắn đã hết sức hi vọng rằng mình thực sự có thể đứng dậy thêm một lần nữa, để có thể tự mình bảo vệ cậu.

Hai cảm xúc đối lập này, hôm nay bị nhện dọa sợ, sau đó vô tình phát hiện ra bản thân thực sự có thể cử động, bộ dạng trầm lặng biến thành một cái gì đó phức tạp hơn, hắn hiện giờ vẫn còn cảm thấy khó tin, giống như một giấc mơ vậy.

Thẩm Tức dường như đã mang đến cho hắn rất nhiều điều kỳ diệu.

Để cuộc sống ban đầu của hắn vốn là một vũng nước tù đọng, dần dần trở nên sống động, giống như cửa sổ trong phòng hắn quanh năm bị cây thường xuân bao phủ, cuối cùng đến một ngày nó đã được lấy ra, tia nắng ấm áp chiếu vào, ùa vào những làn gió tươi mát, hắn sau đó mới nhận ra rằng hóa ra bản thân hắn cũng cần những thứ này.

Hóa ra hắn cũng có thể sống như một người bình thường, cũng đã tìm thấy nơi bản thân mình thuộc về.

Tâm trí đang lang thang của hắn nhanh chóng bị Thẩm Từ phát hiện, người sau vẫy vẫy tay trước mắt hắn, “Anh sao vậy? Sao tự nhiên ngừng ăn thế?”

“Không có gì,” Tần Ức bừng tỉnh ngay lập tức, cầm lấy chiếc thìa múc một muỗng canh “Bị nghẹn một chút.”

“Rõ ràng ăn cũng đâu có nhanh đâu, sao mà bị nghẹn được,” Thẩm Từ lẩm bẩm, dường như không tin lắm, “Uống thêm hai ngụm đi.”

Tần Ức uống liên tiếp mấy ngụm canh, mới đặt thìa xuống, vẫn chưa ngẩng đầu lên, trầm giọng mà nói một câu: “Cảm ơn.”

“Hở.” giọng của hắn nhỏ quá, tốc độ cũng quá nhanh, Thẩm Từ hoàn toàn không nghe rõ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn “Anh nói gì ạ?”

“Anh nói không có gì.” Tần Ức không muốn lặp lại, “Ăn nhanh đi, đừng cứ để tâm đến anh.”

“Ai bảo anh cứ luôn ăn không ngon làm chi, đương nhiên phải để tâm đến anh rồi,” Thẩm Từ nói, “Đúng rồi, tối nay khi em xoa bóp cho anh, giúp anh hoạt động cổ chân nhiều một tí, không phải nói có chút cảm giác rồi sao?”

“Ừm.” Tần Ức biểu cảm không có gì thay đổi “Tùy ý em.”

Thẩm Từ có vẻ đang hào hứng, lại nói: “Anh à, hay là từ ngày mai anh bắt đầu luyện tập đi, có thể luyện tập thân trên một chút mà, nếu muốn tập chân chắc chắn sẽ cần sự hỗ trợ sức lực của thân trên,vì thế anh nên tăng mức vận động lên một chút.”

“Còn nữa……”

Trước sự luyên thuyên của Thẩm Từ, Tần Ức cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ, cau mày.

Bực ghê.

Phải làm gì đó để bịt miệng cậu lại.

Hắn bỗng dưng buông đũa xuống, đột ngột nhướn người về phía trước, ra sức hôn lên môi đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận