Editor: Linh.
Beta: Mều.
- ------
“Không,” Tần Ức giúp cậu xử lý vết thương trên tay, “Hôm nay đừng luyện đàn vội, chờ tay tốt hơn rồi tính tiếp.”
“Không đến mức đó…” Thẩm Từ có chút xấu hổ, “Nếu như chỉ vì chút đau này mà không tập nữa, vậy đến khi nào em mới có thể đuổi kịp người khác đây?”
Tần Ức trầm mặc một lúc, dường như có chút bất đắc dĩ, nói: “Tôi rút lại lời nói lúc trước, cái câu em phải nỗ lực gấp mười lần so với người khác ấy, thực ra không đến mức phải vất vả vậy đâu, em rất có thiên phú, khả năng cảm nhạc cũng rất tốt, nói một lần em đều có thể nhớ kĩ. Hơn nữa, em còn có nền tảng tốt từ trước rồi, em nói là đã luyện đàn ba năm, lúc đó giáo viên dạy đàn của em chắc hẳn phải rất có trình độ, chẳng qua là do em nghỉ học giữa chừng nên mất chút thời gian để ôn lại, hiện tại so với lúc đó đã khá ổn rồi.”
Thẩm Từ chớp chớp mắt.
Tần thiếu đang khen cậu phải hăm?
Còn khen nhiều như vậy!
Nhưng mà, Tần Ức nói cậu “có nền tảng tốt” cũng xác thực rằng những lời mẹ kế cậu nói là thật, nếu nguyên chủ vì không có thiên phú mà bỏ học đàn thì không thể nào được Tần Ức khen ngợi như vậy.
Vừa nghĩ đến đây liền thấy Tần Ức cau mày, lại nói: “Cho nên là, chờ sau khi tay khá hơn thì mới được luyện đàn, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.” Thẩm Từ vội vàng đáp lại, cậu muốn nhanh chóng cho Tần thiếu được nghỉ ngơi, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nhất có thể, “Nếu chiều nay không luyện đàn thì chúng ta làm gì ạ?”
“Em muốn ra ngoài chơi hay làm gì cũng được, nhưng nhớ phải gọi Ôn Dao đi cùng.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Tần Ức rũ mắt xuống, thần sắc lộ ra chút mệt mỏi.
Thẩm Từ nghe vậy lập tức lo lắng, đưa tay sờ trán hắn: “Thế mà anh còn nói không thấy không khỏe? Sao sắc mặt kém như vậy, thời kì hưng cảm kia qua rồi sao?”
“Không nhanh như vậy đâu,” Tần Ức giơ tay ra chặn tay cậu lại, “Chỉ hơi mệt thôi, muốn ngủ một lát, để tôi yên tĩnh chút.”
Thẩm Từ không dám mặc kệ hắn, vội nói: “Nếu không gọi bác sĩ Lục đến xem cho anh nhé?”
“Không cần,” Tần Ức hơi nổi giận, “Tôi không sao.”
Thẩm Từ thấy hắn không đồng ý, không còn cách nào khác đành phải lấy lùi làm tiến, nhẹ giọng nói: “Ừm…… Nếu không thì anh cho em phương thức liên lạc của anh ấy đi? Nếu như —— em nói là nếu như thôi, anh xảy ra chuyện gì đó, thì em có thể kịp thời liên lạc với anh ấy.”
Tần Ức cau mày, vẻ mặt không tình nguyện lắm, do dự nửa ngày mới lấy điện thoại của mình ra, mở khóa màn hình rồi đưa cho cậu: “Em tự tìm đi.”
Thẩm Từ nhận lấy, thầm nghĩ Tần thiếu không phải là không thích người khác động vào đồ của mình ư, thế nhưng lại trực tiếp đưa điện thoại cho cậu, chẳng lẽ tin tưởng cậu như vậy sao?
Điều này có nghĩa là, ở trong mắt Tần Ức, cậu không tính là “người khác”?
Nghĩ đến đó khiến cậu có chút vui vẻ, nhưng không dám lộ biểu cảm trên mặt, đành giả vờ nghiêm túc xem điện thoại.
Cậu mở danh bạ ra tìm, sau đó phát hiện ——
Bên trong trống không, chỉ có hai dãy số, một cái ghi chú là “Quản gia”, một cái khác chỉ có số điện thoại, không có ghi chú.
Thẩm Từ: “……”
Đây thật sự là danh sách liên lạc của một người à?
Cậu không biết số nào là số của bác sĩ Lục Hành trong mấy số điện thoại gọi đi ở mục nhật kí, đành hỏi Tần Ức, hắn có chút không kiên nhẫn nói: “WeChat.”
Hóa ra Tần thiếu vẫn biết sử dụng mạng xã hội.
Thẩm Từ lại mở WeChat ra, lần này số bạn bè trong danh sách cuối cùng cũng có mười mấy người, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy ai được ghi chú là “Lục” hay “Lục Hành” hoặc là “bác sĩ”.
Cậu chỉ có thể tới xin Tần Ức giúp đỡ lần nữa, Tần Ức mặt không biểu cảm mà nói: “À, lần trước tôi chặn hắn rồi.”
Thẩm Từ trầm mặc.
Bác sĩ Lục đã làm sai cái gì sao?
Cậu nhanh chóng xóa người khỏi danh sách đen, còn gửi một câu “Chào anh”.
Thấy cậu đưa Lục Hành ra khỏi danh sách đen rồi, Tần Ức điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ngủ: “Tôi đi ăn cơm.”
Thẩm Từ ngồi ở mép giường, vài phút sau, Lục Hành gửi tin nhắn đến:【????? 】
Lục Hành: 【Cậu còn biết add lại tôi? Mấy ngày rồi hả? Tôi còn tưởng cậu quên luôn rồi chứ? 】
Lục Hành: 【Đừng cho rằng tốt với tôi là tôi có thể quên việc mấy hôm trước cậu chặn tôi đấy! 】
Tuy rằng không biết vì sao lại bị chặn, nhưng thấy bác sĩ Lục phàn nàn như vậy, tám phần không phải chỉ là vấn đề của mình anh ta, Thẩm Từ nghĩ một chút rồi trả lời: 【Tôi là Thẩm Từ 】
Giao diện trò chuyện đột nhiên yên tĩnh lại, sau một hồi im lặng kì dị, bên kia gửi một loạt dấu chấm lửng.
Lục Hành:【Tên đó đưa điện thoại cho cậu, còn nói hai người không phải là quan hệ kiểu kia…】
Thẩm Từ không hiểu lời anh ta lắm, “kiểu kia” là kiểu gì, nhưng cũng không để ý, đi thẳng vào vấn đề chính:【 Bác sĩ Lục, anh add tôi đi, để tiện cho sau này có gì thì tôi liên lạc với anh】
Lục Hành:【 Ồ, được 】
Thẩm Từ cầm điện thoại của mình, thêm WeChat Lục Hành, tiện thể thêm luôn Tần Ức. Để tránh cho Tần Ức nhìn thấy lịch sử trò chuyện lại chặn bác sĩ Lục, cậu liền xóa sạch lịch sử.
Cậu để điện thoại Tần Ức xuống, ngay khi màn hình điện thoại sắp tắt, đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, chạm màn hình cho sáng trở lại, sau đó mở danh bạ trống không kia ra, thêm số điện thoại của mình vào đó.
Nghĩ một lát, rồi cậu ghi chú là “Chồng chưa cưới”.
Cậu lấy điện thoại của hắn gọi thử vào máy mình, thế là đã có được số của Tần Ức rồi.
Sau khi làm xong việc này, cậu mới hài lòng mà dùng điện thoại của mình lưu số điện thoại vừa gọi đến, ghi chú là “Ca ca”, sau đó lên WeChat hỏi bác sĩ Lục mà cậu mới add:【 Vừa rồi anh ấy nói với tôi là có chút mệt, chứng hưng cảm đó sẽ khiến tiêu hao thể lực sao? 】
Lục Hành:【 Hắn lại phát bệnh? 】
Thẩm Từ báo cáo tình hình hai ngày nay của Tần Ức cho anh ta nghe, Lục Hành trả lời:【 Rất có thể nếu như thân thể quá suy nhược, chứng hưng cảm sẽ dẫn đến suy sụp, khoảng thời gian này hắn hồi phục không được tốt lắm, tai nạn xe gây ra những tổn thương cơ thể quá lớn, bình thường hắn phát bệnh phải mất ba đến năm ngày, nhưng lần này lại mới chỉ có hai ngày đã hết, có khả năng thân thể hắn đã ở trong trạng thái tiêu hao quá mức 】
Thẩm Từ lập tức khẩn trương:【Vậy phải làm sao bây giờ? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, đúng không? 】
Lục Hành:【Cậu để mắt tới hắn nhiều vào, để hắn nghỉ ngơi, chắc là sẽ không có chuyện gì to tát đâu.】
Thẩm Từ nhắn lại “Được”, một lát sau, cậu lại hỏi:【 Tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao lại bị tai nạn xe?】
Trong nguyên tác cũng không giải thích rõ chuyện này, chỉ viết là Tần Ức gặp tai nạn xe, nhưng cụ thể thế nào, ở đâu thì không nói, giống như việc này chỉ là bối cảnh do tác giả thiết lập mà thôi.
Lần này Lục Hành trầm mặc một lúc lâu rồi mới trả lời:【 Vì một chai nước】
Thẩm Từ khó hiểu:【 Cái gì cơ? 】
Lục Hành: 【 Hôm đó hắn được mời tham gia một buổi biểu diễn, bởi vì ở rất gần, ngay thành phố bên cạnh nên hắn đi thẳng đường cao tốc, ai ngờ đang đi thì không biết thứ vô lương tâm nào ném chai nước xuống đường, vốn là nó ở trên mặt đất, chiếc xe phía trước chạy qua một cái, chai nước bay lên rồi đúng lúc xe hắn chạy tới liền bị đập vào】
Lục Hành: 【 Lúc ấy kính chắn gió bị vỡ, tài xế buộc phải phanh lại, kết quả là có một chiếc xe tải đi ngay phía sau…… Đoạn sau chắc cậu cũng hiểu rồi 】
Thẩm Từ nhìn thấy mấy chữ đó, lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của ngôn từ, hô hấp như ngưng trệ, ngón tay cầm điện thoại có chút run rẩy, trong đầu cơ hồ đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi:【Ai ném chai nước? Có bắt được không? 】
Lục Hành: 【 Không bắt được, bởi vì không biết nó bị ném đi lúc nào, kiểm tra camera mấy ngày liền cũng không tìm thấy, tuy rằng từ cái chai truy ra được DNA, nhưng lại không có trong cơ sở dữ liệu, không đối chiếu được, cuối cùng chỉ đành bỏ qua】
Lục Hành:【 Tôi còn giữ tấm ảnh chụp lúc đó, để tôi cho cậu xem 】
Rất nhanh anh đã gửi đến một tấm hình chai nước uống bị vỡ, Thẩm Từ nhìn rồi nói:【Loại nước uống này hình như không phổ biến lắm 】
Lục Hành:【Đúng thật, tôi cũng từng kiểm tra loại nước uống này, nhưng kể cả là nó không phải loại nước phổ biến thì vẫn có nhiều người uống, nếu mà để rà soát tất cả những người đã mua đồ uống trong thời gian vừa rồi thì quá nhiều】
Thẩm Từ nhíu mày.
Lục Hành:【 Thôi quên đi, cậu đừng nghĩ tới mấy việc này nữa, cũng đừng nói cho Tần Ức biết, hắn không chủ động nói cho cậu thì chắc chắn là không muốn nhắc đến. Với lại, cứ cho là thật sự tìm được người kia đi, thì sao, phạt tiền? Đi tù? Kể cả cậu muốn làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra.】
Thẩm Từ:【 Tôi hiểu rồi 】
Tán gẫu với bác sĩ Lục xong, cậu nhìn chằm chằm bức ảnh kia một lúc, không biết vì sao, cậu lại cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy loại nước uống này rồi, nhưng cũng không thể nhớ nổi là nhìn thấy ở đâu.
Không lâu sau, Tần Ức ăn cơm xong trở lại, hắn không hỏi han gì, lên giường, nằm xuống nghỉ ngơi.
Thẩm Từ thấy hắn thật sự rất mệt mỏi, không muốn quấy rầy, nhẹ nhàng đi xuống bếp hỏi dì giúp việc xem hôm nay Tần Ức ăn uống thế nào, đối phương lắc đầu, lo lắng nói: “Không tốt lắm, bữa sáng ăn không nhiều, rõ ràng hôm qua không như vậy, chẳng lẽ bữa sáng hôm nay không ngon sao……”
Nghe thấy cô tự lầm bầm một mình như vậy, Thẩm Từ vội an ủi cô một phen, lòng nặng trĩu trở về phòng.
Theo lời bác sĩ Lục thì tình hình hiện tại của Tần Ức không khả quan lắm, tình trạng sức khỏe của hắn vốn đã không tốt, một chút mệt mỏi như vậy đã đem thể lực ít ỏi còn sót lại tiêu hao sạch sẽ.
Thẩm Từ nhẹ nhàng đi đến mép giường, thấy Tần Ức đã ngủ, yên lặng thở dài.
Xem ra, để hắn hồi phục được chắc phải mất một quá trình lâu dài, không nên quá gấp gáp, hai ngày này, chuyện “chuyển biến tốt đẹp” căn bản là do cậu tự suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cậu cúi xuống, dém góc chăn cho người kia.
*
Tần Ức ăn sáng xong lại đi ngủ, đến giữa trưa vẫn chưa dậy, Thẩm Từ không đành lòng gọi người dậy, chỉ có thể một tấc cũng không rời ở bên hắn cho đến lúc chạng vạng, cuối cùng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho dù mệt mỏi thì cũng không thể ngủ lâu như vậy chứ?
Cậu ở mép giường cứ đứng ngồi không y ên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn, cảm thấy đầu ngón tay hắn lạnh đến đáng sợ.
Thẩm Từ phát giác có điểm không ổn, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Lục, nhưng vừa định bấm số, đột nhiên khóe mắt liếc thấy Tần Ức động đậy.
Thẩm Từ vội dừng lại, gọi: “Ca ca? Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Tần Ức tái nhợt, lông mày nhíu chặt, trên môi không có một chút hồng hào nào, hắn khó nhọc nâng mắt lên nhìn đối phương, yếu ớt nói: “Giúp tôi…… Lấy thuốc giảm đau.”
Trong lòng Thẩm Từ nảy lên một cái: “Đau lắm sao?”
Vẫn đang là ban ngày!
Cho nên hắn là vì quá đau mà tỉnh?
Cậu vội vàng xuống giường: “Ở đâu?”
“Ngăn kéo……”
Thẩm Từ mở ngăn kéo đầu giường ra, bên trong có một đống đồ vứt loạn, cậu vừa tìm thuốc vừa hỏi: “Thuốc giảm đau có tác dụng không?”
Tần Ức tựa hồ như không thể chịu đựng thêm được nữa, âm thanh cũng đứt quãng: Có…… còn hơn không.”
Trong ngăn kéo có quá nhiều thứ, không chỉ có thuốc mà còn có rất nhiều đồ vật khác, cậu tìm rất lâu cũng không tìm được thuốc giảm đau, nhưng lúc đang tìm lại vô ý làm đổ một lọ màu nâu.
Trong lọ có mấy viên thuốc màu trắng —— nói là viên thuốc cũng không đúng, nhìn kỹ có thể phát hiện những “viên thuốc” này không đều, càng giống như là tinh thể đông đặc thành khối, mỗi khối có kích thước bằng cái móng tay, trên thân lọ thuốc cũng không có nhãn.
Cái lọ lăn đến tay cậu, cậu không nhịn được mà nhìn hai lần, thuận tay cầm lên, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tần Ức ngẩng đầu, nhìn thấy vật trong tay cậu, đồng tử chợt co rút, thấp giọng quát lớn: “Đừng động vào!”
Phản ứng quá mức mãnh liệt này của hắn khiến Thẩm Từ giật mình, cậu ngây ngẩn cả người.
Tần Ức cố gắng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái lọ trong tay cậu, ra lệnh “Cất lại đi.”
“A, được.” Thẩm Từ vội vàng cất cái lọ vào chỗ cũ, “Xin lỗi, em không biết……”
“Tầng hai,” Tần Ức thở hổn hển, dường như không thể chống đỡ được nữa, “Thuốc giảm đau ở ngăn kéo tầng thứ hai……”
Nói được một nửa, đột nhiên duỗi tay che kín miệng mình.
Một loạt tình huống này khiến Thẩm Từ hoàn toàn bối rối, sau đó cậu thấy Tần Ức khó nhọc di chuyển cơ thể mình đến mép giường, ngồi xuống xe lăn, đi thẳng vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Thẩm Từ mới hoàn hồn, vội vàng tìm trong ngăn kéo tầng thứ hai lọ thuốc giảm đau, sau đó lao vào phòng tắm, nhìn thấy Tần Ức đang nôn khan ở trên bồn rửa tay.
Ăn sáng đã hơn nửa ngày, đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa từ lâu rồi, muốn nôn cũng không thể nôn ra thứ gì.
Thẩm Từ tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cẩn thận hỏi: “Không sao chứ? Em gọi bác sĩ Lục đến đây nhé?”
“Không cần.” Tần Ức không ngừng thở hổn hển, giống như là sức cùng lực kiệt, hắn khó khăn duỗi tay vốc nước rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chính mình trong gương.
Xanh xao, gầy ốm, tiều tụy.
So với cậu thiếu niên bên cạnh, khác nhau một trời một vực.
Hắn mím môi, không nói lời nào mà thu hồi tầm mắt, đang định điều khiển xe lăn quay lại thì bị Thẩm Từ cầm lấy ngón tay.
Nhiệt độ lòng bàn tay của thiếu niên rất ấm áp, bàn tay vừa chạm vào nước lạnh của hắn đột nhiên nóng bừng, hơi nóng như thiêu đốt này giống như là một loại kích thích nào đó làm hắn không tự chủ được mà muốn rút tay về, nhưng vì không còn sức lực nên không làm gì được.
Thẩm Từ cầm khăn lông giúp hắn lau nước trên tay và mặt, nhẹ giọng hỏi: “Đau đến mức muốn nôn sao?”
Tần Ức quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không phải.”
Thẩm Từ thấy ánh mắt lảng tránh của hắn, nhịn không được nắm chặt ngón tay đối phương, cậu cực kì đau lòng, trấn an hắn: “Chúng ta trở về đi?”
Cậu đẩy người trở lại phòng ngủ, đỡ hắn đỡ nằm lên giường, cầm lọ thuốc giảm đau vừa tìm được đưa cho hắn, lại rót một cốc nước ấm.
Tần Ức liên tục đổ mấy viên thuốc trong lọ ra, còn muốn tiếp tục lấy thêm thì Thẩm Từ vội vàng ngăn hắn lại: “Đủ rồi, uống nhiều như vậy dạ dày không chịu nổi.”
Tần Ức không nói gì nữa, uống mấy viên thuốc với nước, Thẩm Từ đỡ hắn dựa vào đầu giường: “Nếu bây giờ anh không ngủ được, em bảo dì nấu cháo cho anh.”
Âm thanh Tần Ức khàn khàn, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tôi không muốn ăn.”
“Nghe lời đi mà, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi.” Thẩm Từ kéo chăn lên, “Chờ em một lát.”
Thẩm Từ ra khỏi phòng rồi, đợi đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Tần Ức mới một lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía cửa, lại quay đầu, tầm mắt dán vào tủ đầu giường.
Bị phát hiện sao?
Nhưng mà, chắc là Thẩm Từ không biết đó là cái gì.
Lẽ ra lúc ấy hắn không nên có phản ứng như vậy, dễ khiến cậu nghi ngờ, nhưng bị cơn đau dữ dội tra tấn, toàn thân cực kì khó chịu, căn bản cũng không kịp suy nghĩ đã vội nói.
Tần Ức ngửa đầu ra sau, giống như là người đang hấp hối trút hơi thở cuối cùng trước khi chết, nhưng cơn đau không cho phép hắn chết, không có lúc nào là không nhắc nhở rằng hắn còn sống, có đôi khi đang ngủ sẽ bị đau đến mức tỉnh lại, quá trình đó cứ tiếp diễn liên tục mà tra tấn hắn.
Tinh thần có chút bất an, hắn cố hết sức vươn tay ra muốn mở ngăn kéo, nhưng từ góc độ này dùng lực cũng không dễ dàng, nửa ngày cũng không mở ra được.
Đột nhiên, hắn như bừng tỉnh, ý thức được não lại hành động trái với ý muốn, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, với tay lấy hộp kẹo ở đầu giường.
Hắn cầm hộp kẹo trong suốt ở trên tay, bên trong là những viên kẹo trái cây rẻ tiền.
Kể từ lần cuối cùng ăn kẹo đã là mười ngày trước.
Hắn lột vỏ một viên kẹo rồi bỏ vào trong miệng, vị ngọt trên đầu lưỡi khiến dây thần kinh đang căng thẳng của hắn thả lỏng, hai tay tự nhiên buông thõng xuống, không còn sức lực để nhấc lên.
Sau khi kẹo ở trong miệng tan ra, Thẩm Từ cũng bưng cháo vào phòng, cậu ngồi xuống giường, nhìn thấy vị hôn phu của mình đã bị đau đến mức bán sống bán chết, thở dài nói: “Em đút cho anh ăn nhé?”
Tần Ức lãnh đạm nhìn thoáng qua bát cháo nóng, không muốn ăn, cũng không thèm ăn, hắn không nói một lời, dùng hành động thực tế tỏ vẻ kháng cự.
Nhưng sự kháng cự của hắn đối với Thẩm Từ là vô hiệu, cậu nhìn thoáng qua hộp kẹo và giấy gói kẹo bị tùy tiện ném lên giường: “Vậy, anh còn muốn ăn kẹo không?”
Tần Ức lắc đầu.
“Cháo cũng có đường, dù sao cũng phải ăn một chút để bổ sung năng lượng.” Thẩm Từ nói rồi múc một muỗng, thổi thổi, đưa tới bên môi đối phương.
Tần Ức rũ mắt nhìn muỗng cháo trắng kia, lông mày nhíu chặt, có lẽ là bởi vì khoảng thời gian nằm viện ăn quá nhiều thức ăn lỏng nên hắn cũng không thích loại đồ ăn dính dính nhão nhão này.
Không hiểu sao Thẩm Từ lại cảm thấy cảnh tượng này rất giống với ngày thứ hai khi cậu vừa tới đây, hai người lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, lúc ấy vì đút cho người này một ngụm canh gà mà cậu giơ tay lên, kết quả giơ quá lâu mà tay bị đau.
Lúc này cũng vậy, ngay lúc cậu vì giơ quá lâu mà đau tay, cuối cùng Tần Ức cũng chịu húp một ngụm cháo, trên mặt đều là vẻ không tình nguyện.
Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên cái này nghĩa là gì, đêm cuối cùng trước ngày giải phóng sao?
Quả nhiên trong lúc chứng hưng cảm phát tác, Tần Thiếu đã không bình thường, lúc ấy cậu còn tưởng rằng cứ theo tiến độ này, cậu có thể nhanh chóng cùng Tần thiếu bước vào cuộc sống ngọt ngào, nhưng hóa ra là do cậu đã nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà, chút khó khăn này có thể hạ gục cậu sao?
Từ năm mười sáu tuổi Thẩm Từ đã bắt đầu đi làm khắp nơi để kiếm tiền, có khổ sở gì còn chưa từng trải qua, có kiểu người khó tính nào còn chưa gặp, Tần thiếu không là gì cả.
Cậu nửa dỗ dành nửa lừa đối phương ăn hết bát cháo nhỏ, ăn xong rồi thì cầm bát đặt sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Cũng không biết là do thuốc giảm đau đã có tác dụng hay thân thể đã thích ứng với sự tra tấn của cơn đau này, Tần Ức cảm thấy không còn quá khó chịu như ban nãy, âm thanh nặng nề mà đáp một tiếng “Ừm”.
“Vậy anh lại nằm xuống ngủ một lát nhé?”
Đối với đề nghị này, Tần Ức không có ý kiến gì, hiện tại hắn ngoài ngủ ra cũng không làm được chuyện gì khác, nhưng có ngủ được hay không lại là một chuyện, tóm lại cứ nằm xuống cái đã.
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, quyết định mát xa cho hắn, hôm nay hắn chịu đau như vậy, chắc chắn là do hôm qua ngồi quá lâu, cũng trách cậu đêm qua không để ý, sớm biết hắn bị như thế này, cậu nên chuẩn bị sớm hơn một chút.
Cậu từng chút từng chút một nhẹ nhàng giúp đối phương thả lỏng cơ bắp đang căng cứng, đột nhiên không biết ấn vào chỗ nào, cả người Tần Ức giật giật.
Thẩm Từ thấy phản ứng này lập tức liền dừng động tác của mình lại, ngẩng đầu gọi: “Ca ca?”
“……Có chuyện gì vậy?”, Tần Ức mở mắt ra, có chút mơ màng, không nhấc được mí mắt lên, “Chuyện gì?”
Thấy bộ dạng mê man sắp ngủ của hắn, Thẩm Từ đành phải nói: “Không có chuyện gì cả, anh ngủ đi.”
Ảo giác sao?
Vừa rồi bị co giật không phải là do cậu ấn vào chỗ nào đấy chứ? Tần Ức giống như là không có cảm giác vậy.
Người ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cơ thể thường sẽ vô thức co giật, Thẩm Từ đành phải đem phản ứng vừa rồi xếp vào lí do này, không muốn nghĩ nhiều nữa, tiếp tục mát xa cho hắn, sau đó đem bát cháo không xuống phòng bếp.
Trời tối dần, Tần Ức lại ngủ một lần nữa, chắc hẳn một lát nữa sẽ chưa dậy, Thẩm Từ ngồi ở mép giường thật lâu, đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường.
Cậu có chút tò mò, rốt cuộc thứ trong lọ thuốc màu nâu kia là cái gì?
Nếu là thuốc thì chắc chắn Tần Ức sẽ không có phản ứng lớn như vậy, lúc đó vẻ mặt của hắn gần như là hoảng sợ, giống như thứ mà cậu cầm không phải cái lọ, mà là quả bom sắp nổ.
Cậu ghé sát vào người Tần Ức, huơ huơ tay trước mắt hắn, lại dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn, xác định hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới giống như kẻ trộm vòng đến trước tủ đầu giường, vô cùng cẩn thận mở ngăn kéo ra.
Lọ nhỏ màu nâu kia vẫn còn đó, cậu cẩn thận lấy cái lọ ra, nắm chặt trong tay rồi rón rén ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, cậu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lồng ngực còn đang phập phồng kịch liệt, vội vàng chạy lên tầng hai rồi về phòng mình, khóa trái cửa lại.
Cậu chụp ảnh cái lọ rồi gửi qua Wechat cho Lục Hành:【 Bác sĩ, anh có biết cái lọ này là thuốc gì không? 】
Rất nhanh, Lục Hành trả lời bằng tin nhắn thoại: “Không phải chứ Thẩm tiểu thiếu gia, tuy rằng tôi là bác sĩ thật, nhưng không có hoả nhãn kim tinh, cậu bảo tôi xem bên trong là thuốc gì chỉ bằng nhìn qua cái lọ như này, có phải là cậu đang làm khó tôi không?”
Thẩm Từ: 【 Vậy phải làm sao bây giờ? 】
Lục Hành [ giọng nói ]: “Nếu không như vậy đi, chúng ta video call.”
Thẩm Từ đặt điện thoại lên trên bàn, sau khi kết nối video với đầu dây bên kia, cậu thấy Lục Hành còn đang ăn, anh húp mì gói xì xụp, vừa ăn vừa nói nên nói không rõ:
“Cậu lấy đồ ở chỗ nào? Ai đưa cho cậu, cậu chỉ cần hỏi người đó là được rồi mà?”
“Tôi lấy trong ngăn kéo của Tần Ức,” Thẩm Từ nói, “Nhưng anh ấy không nói cho tôi biết là cái gì nên tôi tò mò.”
“Ngăn kéo của Tần Ức……” Lục Hành buông đũa xuống, lau miệng, tiến gần đến màn hình cẩn thận quan sát cái lọ, “Cậu đổ thứ bên trong ra cho tôi nhìn xem.”
“Ờm, được.”
Thẩm Từ tìm một tờ giấy trắng rồi trải lên bàn, cái lọ được vặn rất chặt, mất nửa ngày cậu mới mở ra được, đổ mấy viên màu trắng trong lọ ra.
“Đây không phải thuốc,” Lục Hành lập tức nhíu mày, “Nó có mùi vị gì không?”
Thẩm Từ đưa tay vỗ vỗ vào miệng bình, lắc đầu nói: “Hình như không có, ừm…… Mà hình như có một chút, không biết là mùi gì.”
Lục Hành chống cằm, lâm vào trầm tư: “Không được, chỉ dựa vào cái này thì tôi cũng không đoán ra được là thứ gì, rất nhiều loại thuốc màu trắng cần bảo quản trong bóng tối. Nếu không thì như vậy đi, cậu lấy một viên ra, rồi lấy cái gì đó bọc nó lại, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp kiểm tra cho cậu.”
Thẩm Từ gật đầu, tìm trong phòng cái hộp để đựng, cuối cùng tìm được một lọ vitamin B2, đổ toàn bộ thuốc bên trong ra, bọc chúng lại bằng túi giấy, rửa sạch và lau khô bên trong lọ, đang định đem viên màu trắng kia cho vào.
“Chờ một chút,” Lục Hành đột nhiên gọi cậu, giống như là xuất phát từ trực giác nghề nghiệp, “Đừng trực tiếp dùng tay chạm vào.”
Thẩm Từ ngẩng đầu: “Có độc sao?”
“Đồ của Tần Ức…… rất khó nói.”
Đồ của Tần Ức thì có gì không tiện nói?
Thẩm Từ nghi hoặc nhìn anh ta, nhưng vẫn làm theo, dùng giấy trắng bọc lấy một viên màu trắng rồi bỏ nó vào lọ, phần còn lại đổ vào cái lọ cũ rồi vặn chặt.
Lục Hành tiếp tục ăn mì: “Bây giờ tôi không qua lấy được, chút nữa tôi còn phải đi trực ca đêm, cậu tìm người mang đến đây cho tôi, nhớ dặn người đó là đừng mở ra.”
Thẩm Từ vừa định đáp lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cậu lập tức bị giật mình đến mức tay run lên, cái lọ trong tay suýt nữa thì bị rơi, hoảng sợ gọi với ra: “Ai vậy!”
“Tiểu thiếu gia,” là tiếng của quản gia, “Đến giờ ăn tối rồi, tôi mang vào cho cậu hay là cậu xuống nhà ăn ăn?”
Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình quá lo lắng rồi, Tần Ức căn bản là không lên được tầng hai, không thể gõ cửa phòng cậu được.
Cậu nói: “Không cần, chờ tôi xuống ăn!”
“Được, tiểu thiếu gia.”
Hết thảy mọi tình huống của cậu bên này đều lọt vào mắt Lục Hành, biểu cảm Lục Hành nháy mắt trở nên kỳ quái: “Sao cậu làm như là đi ăn trộm thế, đừng bảo là…… Cái này là cậu trộm đấy nhé!”
“Suỵt,” Thẩm Từ ra hiệu cho anh ta im lặng, “Anh biết là tốt rồi, thế nên tốt nhất là đừng nói cho anh ấy biết.”
“Tần Ức đã dung túng cậu đến nỗi cậu có thể tùy tiện động vào đồ của hắn rồi á?” Lục Hành tỏ vẻ khó tin, “Cậu mới đến Tần gia được mấy ngày, hắn đối với cậu như này, giống như kiểu là đã yêu thầm nhiều năm rồi ấy.”
“Anh nói cái gì đó, trước đây chúng tôi không quen biết.” Thẩm Từ giơ cái lọ vitamin B2 lên, “Tôi sẽ nhờ người đưa qua cho anh.”
“Được.”
Hai người kết thúc cuộc gọi video, Thẩm Từ định đem đồ trả lại cho Tần Ức, ai ngờ lúc cậu mới mở cửa phòng ngủ của hắn ra thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng xả nước.
…… Tần Ức dậy rồi?
Trong phút chốc, da đầu tê dại, cả người sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, cậu theo bản năng mà nắm chặt cái lọ rồi đưa ra sau lưng.
Tần Ức từ phòng tắm đi ra, rất nhanh hắn đã chú ý tới người đang đứng ở cửa, thấp giọng hỏi: “Đứng đó làm gì vậy?”
Giọng hắn vẫn còn có chút yếu ớt, tầm mắt cũng không dừng lại lâu liền quay về giường ngủ.
Trái tim Thẩm Từ suýt nữa thì nhảy khỏi cổ họng, thấy hắn không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới có dũng khí mở miệng, cố gắng nói giọng bình tĩnh nhất có thể: “Em vốn muốn kêu anh dậy, lại vừa lúc anh tỉnh —— anh muốn đi ăn cơm à?”
“Hiện tại thì không,” Tần Ức mệt mỏi xoay người, “Em đi ăn đi, không cần lo cho tôi.”
“Ừm, được.”
Thẩm Từ đành phải tạm thời rời khỏi phòng, hoảng sợ mà đứng ở cửa.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Bây giờ Tần Ức tỉnh rồi thì làm sao cậu mang đồ vào cất lại được?
May là lúc cậu đi không quên đóng ngăn kéo lại, trong phòng còn kéo rèm, cũng không đủ ánh sáng, nếu không kiểu gì Tần Ức cũng sẽ phát hiện ra!
Thẩm Từ lo muốn chết, bây giờ không vào phòng được, đành phải để đồ trong phòng mình, lại sợ làm cho những người khác chú ý, giờ phải xuống phòng ăn ăn cơm trước.
Suốt bữa ăn cậu đều lơ đãng, trong lòng không yên, tim đập nhanh không ngừng, đến mức cậu cảm thấy tự mình có thể đến bệnh viện đưa đồ, sau đó nhân tiện vào khoa tim mạch khám cái xem sao.
Cậu thấp tha thấp thỏm gọi Ôn Dao đến Tần gia, đưa “mẫu vật” cho anh, theo lời bác sĩ Lục dặn dò anh không được mở ra, trực tiếp đưa đến bệnh viện chỗ Lục Hành làm việc.
Sau một phen lo lắng, từ lúc Tần Ức đi vệ sinh đến giờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, Thẩm Từ định trả lại đồ, thầm nghĩ dù sao thì cậu cũng đã đem “mẫu vật” đi rồi, kể cả bị Tần Ức phát hiện thì cùng lắm là bị ăn mắng thôi.
Ôm tâm lý như vậy, cậu quay lại phòng của Tần Ức.
Trong phòng im ắng, chắc là Tần Ức lại ngủ rồi, Thẩm Từ nhẹ bước chân, vòng qua giường đi đến tủ đầu giường cạnh cửa sổ, cuối cùng cất cái lọ vào ngăn kéo.
Vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang muốn thả lỏng thì đột nhiên nghe thấy người trên giường gọi một tiếng: “Tiểu Từ……”
Thẩm Từ: “!”
Thân thể trong nháy mắt cứng đờ, hô hấp cũng như ngừng lại, đồng tử kịch liệt co rút, cảm giác từng sợi lông trên người mình đều dựng thẳng lên.
Cậu không dám nhúc nhích, từ khóe mắt nhìn thấy Tần Ức đang nằm quay người vào hướng cậu đứng, nhưng bởi vì ánh sáng mờ mờ nên cũng thấy không rõ hắn có mở mắt không.
Thẩm Từ cứ đứng bất động ở đó, chuẩn bị tinh thần đợi Tần thiếu trách mắng, nhưng hai phút trôi qua, cậu vẫn không thấy đối phương lên tiếng.
Tình huống này là như nào?
Người này chắc không phải là đang nói mớ chứ?
Thẩm Từ lấy lại bình tĩnh, xoay phần cổ vốn đã cứng ngắc của mình, cẩn thận nhìn kĩ trên giường, chỉ thấy Tần Ức hơi cuộn người lại, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Đúng thật là đang nói mớ.
Thẩm Từ suýt chút nữa thì bị hắn dọa thành bệnh tim, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của đối phương.
Vẫn rất lạnh.
Lúc này, cậu lại nghe được hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đừng đi.”
Thẩm Từ đau lòng nhìn hắn, tay nắm chặt hơn một chút, tuy rằng biết hắn trong lúc ngủ mơ không nghe thấy được, vẫn đáp lại: “Em không đi.”
Người đàn ông này lúc thanh tỉnh thì luôn bày ra bộ dạng đề phòng mọi thứ, không chịu để lộ bất kì mặt yếu ớt nào của bản thân, thậm chí còn nhe răng nanh để bảo vệ bản thân, không cho người khác đến gần.
Chỉ khi ngủ rồi mới có thể buông bỏ phòng bị một chút, giống như con nhím lộ ra cái bụng vậy, để cậu nhìn thấy cơ thể đầy sẹo của hắn, chỉ có khi cực kì đau đớn thì trong lúc ngủ mới nói mớ như vậy.
Thẩm Từ không biết nên nói gì với hắn, cúi người nhẹ nhàng hôn thái dương hắn, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng gặp ác mộng nữa.”
Cũng không biết là nghe được âm thanh của cậu hay cảm nhận được cậu chạm vào mà Tần Ức đang nhíu chặt mày liền dần dần thả lỏng, Thẩm Từ vươn ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn còn sót lại trên đầu mày.
Trằn trọc cả đêm, chính cậu cũng bị suy sụp, tuy rằng “suy sụp” này phần nhiều là do bị dọa sợ. Cậu nằm xuống giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, người nằm bên cạnh đột nhiên động đậy, Tần Ức khó nhọc mở mắt ra, cảm giác như mình đã ngủ suốt một tuần.
Cơn đau thần kinh có lẽ đã tác oai tác quái đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại, hắn cố hết sức trở mình, lại cảm giác tay mình bị ai đó nắm chặt.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy Thẩm Từ đang tay đan tay với mình.
Sắc mặt Tần Ức có chút phức tạp, tựa hồ rất muốn rút tay ra, nhưng đầu ngón tay động vài lần, cuối cùng vẫn không nỡ.
Sau năm phút đấu tranh với bản thân, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ việc này, một tay còn lại sờ di động bên cạnh gối, liếc qua xem mấy giờ rồi.
Lại nghĩ tới hôm nay cho Thẩm Từ mượn điện thoại, liền thuận tay bấm vào WeChat, quả nhiên phát hiện danh sách bạn tốt nhiều thêm một người, avatar là một bé chó Corgi dễ thương.
Đối phương gửi tin nhắn tới:【 Ca ca, em là Thẩm Từ! Em vẫn luôn muốn phương thức liên lạc của anh nhưng lại hay quên mất, lần này tự tiện thêm vào, hy vọng anh đừng giận nhé!】
Theo sau là một biểu tượng cảm xúc.
Tần Ức định ghi chú là “Thẩm Từ”, nhưng lại cảm thấy quá xa cách, cuối cùng đành thêm phía trước tên cậu một chữ “A”.
Vì thao tác bằng một tay nên không tiện lắm, lúc quay lại màn hình khóa thì vô tình chạm tay vào mục danh bạ, lúc đầu danh sách liên lạc rõ ràng chỉ có hai người, bây giờ lại nhiều hơn một người, ghi chú là “Chồng chưa cưới”.
Tần Ức dừng lại một chút.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt hắn, chiếu rõ khóe môi đang hơi cong lên của hắn.
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Vị Tần thiếu nào đó đang chìm đắm trong hương vị tình yêu ngọt ngọt ngào, còn chưa hay biết bí mật của mình đã bị chồng chưa cưới phát hiện…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...