Editor: Nguyệt Tịnh Quân.
______
Thẩm Từ chìm trong hưng phấn bước chân nhẹ nhàng đi tới bãi đỗ xe, không cần mất công tìm kiếm đã dễ dàng thấy được chiếc xe quen thuộc đến đón cậu, đang chuẩn bị mở cửa xe, bên cạnh thình lình lòi ra một người, đưa tay chặn cậu lại.
Thẩm Từ dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía hắn ta, đối phương khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo coi như ổn áp, mặt mày ủ ê, thở dài hỏi: "Tiểu Từ, nghe nói em muốn kết hôn với Tần Ức, là thật sao?"
Thẩm Từ không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết người này là ai, nhưng cậu nhớ nội dung của đoạn này trong sách -- tại bãi đỗ xe ngăn cậu lại, hẳn là bạn trai trên danh nghĩa của nguyên chủ...à không, là bạn trai cũ Phùng Việt mới đúng.
Sở dĩ nói "trên danh nghĩa", bởi vì cậu thấy đoạn tình cảm này của bọn họ, bản thân nguyên chủ bị đơn phương lừa tình*.
*Lừa tình: nguyên văn bị PUA (被PUA), viết tắt của pick-up-artist.
Nghĩa đen là trò chuyện nghệ thuật.
Nó xuất hiện để giúp các chàng trai còn ngại ngùng hoặc có rào cản trong việc qh tình dục với người khác giới có thể giao tiếp và quan hệ bình thường với cô gái mình thích và thiết lập một mối quan hệ bình thường.
PUA có nhiều loại và càng ngày càng đáng sợ.
Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì nhập cụm "被PUA xuexili" trên gg nhé.
Hai người quen nhau trên mạng, từ lúc quen biết cho đến khi gặp mặt vỏn vẹn chỉ ba tháng, gia cảnh Phùng Việt bình thường, sau khi biết được nhà nguyên chủ nhà rất có tiền, thường xuyên tìm cậu ta mượn tiền, mượn xong không chịu trả, xem tiểu thiếu gia xem như cây rút tiền tự động, lừa tiền thì một bộ nghiêm túc, lừa tình lại một dạng lười giả bộ thâm tình, hai người yêu đương gần một năm, đừng nói ôm nhau chơi giường chấn, đến miệng còn chưa từng hôn.
Thẩm Từ cảm thấy, con người này cùng phường lừa gạt trên mạng không có gì khác nhau, không biết nguyên chủ ăn nhầm thứ quỷ gì cứ đâm đầu đi thích hắn ta.
Cậu lùi ra sau một bước, cùng "tên lừa đảo" giữ một khoảng cách: "Đúng vậy a, làm sao?"
"Vậy..." Phùng Việt có chút co quắp xoa xoa tay, "Hay là, chúng ta chia tay đi?"
Thẩm Từ nhìn hắn ta, trong lòng tự nhủ mình muốn kết hôn với Tần Ức, hôm nay Phùng Việt đến tìm cậu, thế mà không hỏi lý do, cũng không níu kéo, gặp mặt vội cứ như chạy đi xin số đầu thai mà nói chia tay, xem như là lừa tiền đủ rồi, liền dứt khoát đá người sang một bên.
ĐỌC TRUYỆN Ở WATTPAD CHÍNH CHỦ!
Cậu cụp mắt xuống, khi nhấc lên lần nữa, bỗng nhiên nhu thuận cười lên: "Được."
Phùng Việt thấy cậu đáp ứng chia tay, lập tức như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, đại khái biết mình có bao nhiêu phân lượng, không có khả năng cướp người với Tần Thiếu.
Trong lòng sợ đối phương đổi ý, lòng bàn chân bôi dầu muốn cong đuôi chạy đi: "Vậy thì tốt, chúc hai người tân hôn vui vẻ!"
"Từ từ, " Thẩm Từ gọi hắn lại, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh nhạt, "Chia tay là đương nhiên, nhưng trước đó trả lại tôi món nợ sáu mươi vạn đi đã."
Thân thể Phùng Việt cứng đờ: "Cái...cái gì? Em đang nói gì vậy, anh mượn tiền em lúc nào cơ?"
Thẩm Từ không ngạc nhiên chút nào khi hắn sẽ lật lọng không nhận nợ, bình tĩnh lấy điện thoại cầm trên tay: "Tôi có ghi chép bằng chứng chúng ta nói nói chuyện mượn tiền, ghi âm cùng nhật ký chuyển khoản, tôi chỉ có thể tìm chứng cớ tầm sáu mươi vạn, số còn lại không thấy bằng chứng tôi không tính.
Xem như chúng ta có chút quen biết, phần tiền lãi thì tôi không cần, tôi cho anh ba tháng, phải trả lại toàn bộ số tiền anh đã mượn, chúng ta từ nay về sau không liên quan gì nhau."
Sáu mươi vạn đối với nguyên chủ mà nói là chút tiền không đáng kể, nhưng với cậu lại là con số trên trời, đừng nói sáu mươi vạn, cho dù là sáu mươi tệ cậu cũng phải đòi về.
Nguyên chủ kỳ thật cũng không ngốc, bằng không trên tay cũng không giữ nhiều chứng cứ đến vậy, nhưng cậu ta từ nhỏ đã tính cách nhu nhược, sợ bị tra nam trả thù, cũng có thể là không thiếu tiền, cho nên vẫn luôn để đấy không đòi tra nam trả lại.
Phùng Việt nghe xong lời này, nhất thời biến sắc, vừa nói vừa lui ra phía sau: "Anh...!Anh không có tiền!"
Nói xong, thế mà quay người muốn chạy.
Thẩm Từ phổi còn có chút đau, hiển nhiên không có đủ sức đuổi kịp đối phương, mắt thấy sáu mươi vạn sắp bay đi mất, trong đâu tinh quang chợt lóe, cao giọng nói:
"Phùng tiên sinh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Quả nhiên Phùng Việt dừng bước, Thẩm Từ nói tiếp: "Mặc dù Thẩm gia sa sút, nhưng tôi cùng Tần thiếu kết hôn, sau này xem như một nửa người Tần gia -- trêu chọc người Tần gia là kết cục gì, anh lẽ nào không biết sao?"
Lúc cậu nói mấy lờ này, kỳ thật nội tâm có chút thấp thỏm, mặc dù cậu thật sự muốn kết hôn với Tần Ức, nhưng cũng chỉ là "muốn", còn chưa có lĩnh chứng đâu, cậu sớm mượn uy danh của vị hôn phu kia, cũng không biết Tần Ức có tức giận với cậu hay không.
Nhưng vì sáu mươi vạn...!Quên đi, liêm sỉ giá đỗ gì ăn được không, thèm mà quản.
Phùng Việt quay đầu, ánh mắt kia vừa có lo sợ lại có chút phẫn nộ, bỗng nhiên hắn ta cười lạnh một tiếng, giống như vò mẻ không sợ bể giễu cợt nói: "Cậu chẳng lẽ thật cho là đến Tần Gia sẽ có ngày sống dễ chịu ư? Vị hôn phu của cậu là một tên điên, hàng thật giá thật, chỗ này -- thần kinh có vấn đề."
Hắn ta vừa nói vừa chỉ vào huyệt thái dương của mình:
"Kết hôn với tên điên, cậu còn ở đó mà đắc ý hả? Hắn sẽ từng chút từng chút hành hạ cậu đến chết, cậu có thể đợi mà xem."
"Việc đó không phải việc cần anh quan tâm, " Thẩm Từ nghiêng đầu, "Anh chỉ cần trả tiền, tôi nghĩ anh nhất định là không muốn nếm thử một vài thủ đoạn của Tần thiếu đâu ha."
Cậu đương nhiên biết Tần Ức là tên điên, nội dung nguyên tác đều khắc ghi trong đầu cậu, còn cần người khác nhắc nhở?
Thiên tài với tên điên vốn không phân rõ giới hạn.
Phùng Việt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới tiểu thiếu gia từ trước đến nay tính tình luôn mềm yếu thế mà lúc này lại kiêu ngạo như vậy, không sợ lời đe dọa của hắn ta.
Hai người dù sao cũng phải có một người xuống nước trước, tiểu thiếu gia không sợ, thế nhưng Phùng Việt sợ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Cậu...!cậu cứ chờ đó!"
Thẩm Từ đưa mắt nhìn hắn đi xa, hướng hắn phất phất tay, nói khẽ: "Bái bai."
ĐỌC TRUYỆN Ở WATTPAD CHÍNH CHỦ!
Giải quyết xong tra nam, Thẩm Từ tâm tình vui vẻ, mở cửa lên chiếc xe đến đón mình.
Tài xế từ gương chiếu hậu nhìn cậu một cái, thần sắc cổ quái.
Tiểu thiếu gia hôm nay làm sao vậy, lúc đó nói để cậu ta cùng Tần Ức kết hôn, rõ ràng mém chút bị dọa phát khóc, sao mà hiện tại ngược lại một bộ rất cao hứng, chẳng lẽ sợ đến choáng váng rồi?
Tài xế đưa Thẩm Từ về Thẩm gia, dựa theo lời mẹ kế nói, đi tắm trước, sau đó sắp xếp đồ của mình.
Cậu vô thức sờ sờ trước ngực -- dây chuyền mà mẹ ruột nguyên chủ để lại đã bị cướp mất, nhưng cậu hiện tại không có thời gian giải quyết chuyện này, chỉ có thể tới Tần Gia trước.
Cậu nhìn thoáng qua gian phòng của mình, không có gì lưu luyến chuẩn bị rời đi, chợt nhớ tới cái gì, từ ngăn kéo bàn đọc sách trong lấy ra một cuốn nhạc phổ dương cầm.
Nguyên chủ cũng từnghọc qua dương cầm, nhưng bởi vì ngũ âm không được đầy đủ, làm sao học cũng học không được, không đến hai năm liền từ bỏ.
Những bản nhạc phổ dương cầm này là lúc cậu ta học đàn giữ lại, không biết vì cái gì một mực không vứt đi, cậu chợt nhớ tới, thuận tay cầm đi luôn
Dù sao để lại chỗ này cũng chỉ là một xấp giấy lộn.
Thẩm Từ kẹp cuốn nhạc phổ vào trong cặp văn kiện, kéo theo hành lý đi ra ngoài, vừa ra liền gặp mẹ kế, cậu ôm bà nói cám ơn, đối phương mượn động tác ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Đừng nói cho cha con biết là dì đã cho con tiền."
Thẩm Từ tự nhiên hiểu được, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cha nguyên chủ đang đi qua hướng này.
Cha Thẩm vỗ vỗ vai cậu, một mặt từ ái, thấm thía nói: "Tiểu Từ a, mặc dù về sau tới Tần gia, nhưng đừng quên chúng ta, có thời gian về nhà thăm một chút, mặc kệ phát sinh cái gì, con đều vĩnh viễn là con trai ta."
Thẩm Từ động tác dừng lại.
Đến, nội dung nguyên tác!
Trong truyện, Thẩm Từ bởi vì nghe được lời này của cha Thẩm, lầm nghĩ rằng ông ta còn yêu thương mình, cho dù ở Tần gia gặp không ít chuyện bị tra tấn, vẫn luôn nhớ về nhà.
Nhưng nào ai nghĩ tới, ngày mà cậu ta trở về, thứ đợi được không phải là an ủi cùng bảo về, mà là bị cha đẻ bức bách giao ra tất cả tiền có trong tay, xong xuôi lại đuổi cậu ta về Tần gia.
Từ khi cậu ta bị một tờ hiệp nghị liên hôn gả đi trở đi, cậu ta không được xem như thân ruột thịt mà đối đãi, mà dùng như công cụ hút máu hình người.
Cha ruột của nguyên chủ, với ba của chính cậu ngoài sách kia đều là những gã rượu bia bài bạc bạo lực gia đình, đều là mấy tên cặn bã như nhau, chỉ là do cậu khi đó còn quá nhỏ, không thể bỏ trốn khỏi tay tên cặn bã đó, còn liên lụy mẹ cũng bị đánh.
Cậu đã từng ảo tưởng rằng, nếu như lại cho cậu thêm một cơ hội, cậu nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để tự vệ, tuyệt đối không bị kẻ cặn bã hút máu.
Bây giờ, cơ hội đến.
Thiếu niên ngẩng đầu, dịu dàng ngoan ngoãn nở nụ cười, lông mi dài chớp động, giống như là hồ điệp vỗ cánh, đôi môi mỏng không chút huyết sắc mở ra:
"Sẽ không về."
Cha Thẩm sững sờ.
"Tại thời khắc ngài dùng con trai đổi lấy vốn xoay vòng cho công ty trở đi, con đã cùng ngài phân rõ giới hạn, từ hôm nay trở đi, bất luận con tại Tần Gia sống tốt hay không tốt, con đều đã là người Tần gia, cùng mấy người Thẩm gia, không có quan hệ."
Thẩm cha nghe xong lời này, chấn kinh đến trừng lớn mắt: "Con biết mình đang nói cái gì không? Ta chỉ là để con cùng Tần Ức kết hôn, cũng không phải bán con đi!"
Thẩm Từ nghiêng đầu một chút: "Có gì khác nhau sao?"
"Con!" Cha Thẩm tức giận đến toàn thân phát run, đã là giận không kềm được, "Nghịch tử! Con chẳng lẽ muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con sao!"
"Cầu còn không được."
Thẩm cha bị cậu chọc tức giận đến hai mắt tối lại, thiếu chút nữa là té xỉu, được người đỡ mới đứng vững, mà Thẩm Từ đã kéo hành lý đi đến cửa, cuối cùng nói: "Hi vọng ngài về sau đối dì tốt một chút, đừng lại vứt bỏ con trai, vứt bỏ luôn cả vợ."
Dứt lời, không quay đầu lại rời đi.
Cậu lên chiếc xe đi về ban nãy, cuối cùng nhìn thoáng qua ngôi nhà, trong lòng đột nhiên cảm giác như đã bỏ đi được thứ gì đó, cậu rất nhanh thu tầm mắt lại, hỏi tài xế: "Anh Ôn Dao đâu rồi ạ?"
Ôn Dao là bảo tiêu của nguyên chủ, lớn hơn mười tuổi, lớn lên từ nhỏ với cậu, so với anh trai ruột còn giống anh ruột hơn.
Thường ngày, Ôn Dao sẽ đi theo bên người tiểu thiếu gia bảo hộ an toàn của cậu ta, nhưng từ lúc tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rơi xuống nước, Ôn Dao không ở bên người, ban nãy ở trong nhà cũng không thấy đâu.
Tài xế không dám nói chuyện với một tiểu thiếu gia có phong thái khác thường như vậy, cẩn thận nói: "Hình như cha của ngài...!Phái hắn đi đâu đấy, cụ thể tôi cũng không rõ."
Thẩm Từ không có hỏi nhiều nữa: "Lái xe đi được rồi ạ."
Ôn Dao chỉ vai phụ râu ria trong truyện, có thể là tác giả quẳng hắn đến xó nào đó rồi cũng nên, Thẩm Từ không nghĩ tiếp nữa, dời tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Sau một tiếng, bọn họ rốt cuộc cũng đến biệt thự của Tần gia.
Thẩm Từ từ trên xe bước xuống, vừa nhìn còn cho là mình đến nhầm chỗ-- nơi này không khí thực sự là quá âm u, mặc dù là biệt thự rất xa hoa, nhưng lại giống như rất lâu không ai tu sửa dọn dẹp, tường bên ngoài biệt thự treo đầy dây thường xuân, cửa sổ đều bị che lại hơn phân nửa, cái đèn chụp trước cửa chính thì bị đập vỡ, cây cối cũng vì không người chăm sóc mà xiêu xiêu vẹo vẹo, cây cối cây héo chết cành quấn quanh hàng rào bằng sắt loang lổ gỉ sét.
Cậu thử nhấn lên chuông cửa, sau đó phát hiện nó bị hỏng rồi.
Tần Ức...ở một nơi như này sao?
Trong nguyên tác miêu tả là "biệt thự xa hoa mà đổ nát hoang tàn, giống như ngôi nhà ma", lúc ấy cậu không thể lý giải câu này có nghĩa gì, hiện tại tận mắt nhìn thấy, mới biết rất là tả thực.
"Cái đó, tiểu thiếu gia, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi, " tài xế một khắc cũng không muốn ở lại, vội vàng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, "Cậu tự chăm sóc bản thân."
Thẩm Từ không để ý tài xế chạy như ma đuổi, cậu kéo hành lý đứng ở cổng, trong lòng tự nhủ chuông cửa không dùng được, cậu làm sao cho người bên trong biết cậu ở bên ngoài, trực tiếp gọi cửa chăng?
Đang lúc cậu do dự, màn hình phủ đầy bụi phía trên chuông cửa đột nhiên sáng lên, sau đó cổng lớn liền tự động mở, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đi ra, ông cúi đầu chào Thẩm Từ:
"Chào cậu, xin hỏi cậu là Thẩm Từ thiếu gia phải không?"
"Vâng, là cháu."
"Tôi là quản gia ở đây, là Tần thiếu dặn tôi ra đón cậu vào -- mời cậu đi theo tôi."
Nghe được hai chữ "Tần thiếu", Thẩm Từ tay siết chặt tay cầm vali, quản gia lễ phép thay cậu kéo hành lý: "Tôi giúp cậu mang vào trong."
Cậu theo quản gia đi vào biệt thự, lúc này mới biết hoá ra bên trong không giống với vẻ hoang tàn bên ngoài, mọi thứ đều rất bình thường.
Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục quan sát một chút, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng giận dữ mắng mỏ:
"Đã nói là không được động vào đồ của tôi, còn muốn tối nói lại mấy lần! Cút đi!"
Bất thình lình tiếng quát lớn đánh vỡ sự im lặng trong phòng, Thẩm Từ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mắt chợt nhìn thấy vật thể không cánh mà bay qua hướng cậu đang đứng, thân thể theo bản năng tránh sang bên, quên mất trên tay đang cầm tập văn kiện mà buông lỏng tay, xấp phổ cầm nháy mắt rơi lả tả trên đất.
Cùng lúc đó, vật thể bay là cái ly thủy tinh xém đập trúng cậu "Choang" một tiếng đập vào bức tường sau lưng cậu rơi xuống vỡ nát.
Thẩm Từ run nhẹ một cái.
Tiếng thủy tinh rơi vỡ trong phòng khách trống trải phá lệ chói tai, cậu cẩn thận từng chút ngẩng đầu, liền thấy chiếc xe lăn ngay trước mặt, nam nhân ngồi trên xe lăn cau mày, biểu cảm cực kì không vui, mà đứng bên cạnh hắn là chàng trai trẻ tuổi, có lẽ là người ban nãy bị mắng.
Thẩm Từ ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Tần Ức.
Nhân vật phản diện trùm nhất trong nguyên tác, là tên điên tra tấn nhân vật chính thụ đến chết.
Giờ phút này lại ở ngay trước mắt cậu.
Người kia lớn lên có khuôn mặt tuấn mỹ vừa gặp là khó quên, tái nhợt ốm yếu, thần sắc u ám tối tăm.
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của cậu, đối phương nâng mắt lên, cùng cậu mắt đối mắt.
Đó là loại ánh mắt gì.
Giống như con thú dữ bị giam trong lao tù, hơi thở thoi thóp, nhưng nó vẫn sẵn sàng dơ nanh múa vuốt, dùng hàm răng sắc nhọn, xé nát tất cả những kẻ có ý đồ xấu xa đến gần.
Thẩm Từ cùng hắn đối mặt mấy giây, bỗng nhiên ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như vậy không được lịch sự, cậu cuống quít dời tầm mắt, cúi người nhặt phổ cầm rơi tán loạn dưới nền nhà: "Rất xin lỗi!"
Rơi đầy dưới đất đều là phổ cầm, có một tờ trong đó phiêu dạt đến dưới chân Tần Ức, Thẩm Từ gào thét trong lòng hỏng rồi ông Giáo ạ, cậu muốn tạo ấn tượng tốt cho đối phương ngay lần đầu gặp mặt, không nghĩ tới lại một thân chật vật dư lày ra mắt người ta.
Cậu luống cuống tay chân nhặt hết mấy bản phổ cầm gần mình lên, chỉ còn lại một bản ngay chỗ Tần Ức, cậu khẽ cắn môi, duỗi dài cánh tay đi đủ, trời có độ thì cậu cũng không thể đoán được Tần Ức vậy mà lại cúi người xuống, bàn tay thon gầy tái nhợt đè nó lại.
Đầu ngón tay hai người đồng thời đặt lên bản phổ cầm trên đất kia.
- ------
A Yue có lời muốn sàm:
Nội tâm bản phổ cầm nằm trên đất: chin cảm ơn kiếp trước bản thân đã cứu cả dải ngân hà, nên kiếp này con được hai sói ca ăn đậu hủ cùng một lúc, hệ hệ.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...