Tạ Tỉ dụ dỗ cả tiếng vẫn không dụ được cún con, cuối cùng tiếng ục ục bụng cậu phát ra nhắc nhở cậu, ngoại trừ hôm trọng sinh ăn lưng lửng bụng ra, hai ngày nay đều chịu đói.
Giờ có tiền rồi, nhiệm vụ hàng đầu chính là lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình.
Cho dù cậu không ăn, nhóc con cũng phải ăn mà?
Tạ Tỉ tính bế cún con ra ngoài tìm gì ăn, nhưng nhóc này cảnh giác cực, chết sống không cho cậu lại gần.
Tạ Tỉ chỉ đành dặn dò một hồi, mới cầm thẻ với điện thoại di động ra khỏi nhà.
Tạ Tỉ rút hai ngàn ra phòng thân, còn lại chuyển hết vào di động, cậu bắt taxi đến chỗ lão Tạ.
Cậu vừa lên xe đã bắt đầu tìm đồ chơi cho cún con, sau khi đặt đơn hỏa tốc của một cửa hàng cùng thành phố xong thì bắt đầu tìm kiếm hãng thức ăn thú cưng Amy kia.
Chờ đến khi trang tìm kiếm hiện giá, Tạ Tỉ im lặng.
Cái giá tiền của nó giữa một đám thức ăn đóng hộp tám chục tệ khác như hạc giữ bầy gà, ngoại trừ cái giá như cắt cổ của nó ra thì chính là số lượng bán ra bằng không.
Một hộp thịt 170g giá 100 tệ.
Tạ Tỉ nghĩ đến lương tháng trăm ngàn của mình, nhóc kia ăn cái thứ thịt trộn vàng này đúng không? Mua!
Tạ Tỉ chốt đơn một trăm hộp, hai tiếng sau hàng giao đến nhà.
Tạ Tỉ đang tính mua mấy bịch thức ăn cho cún có doanh số cao, nhưng lại nhớ đến yêu cầu thứ hai của Bùi quản gia, ngoại trừ thức ăn thú cưng đóng hộp cho thú cưng hiệu Amy ra, cún con chỉ ăn đồ ăn của con người.
Tạ Tỉ không tin, thú cưng sao ăn đồ ăn của con người được?
Nhưng Bùi quản gia đã nói thế, cậu cứ thử trước đã, nếu ăn không được thật, khi ấy mua đồ ăn cho chó cũng không muộn.
Sau khi Tạ Tỉ giải quyết hết tất cả mọi chuyện xong mới ngẩng đầu, còn cách nhà lão Tạ khoảng hai phút đi xe, lúc này cậu mới nhìn bác tài, ánh mắt cậu liếc qua gương chiếu hậu, trùng hợp đụng ánh mắt đang tò mò nhìn cậu của bác tài.
Bác tài khá tò mò với anh chàng vừa mới lên xe đã bấm điện thoại này, ông cảm thấy người này hơi quen, cứ như từng thấy ở đâu rồi, nhưng gã nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Bởi thế nên mới không nhịn được ngó thêm vài lần nữa.
Bác tài không ngờ ánh mắt của mình lại đụng người đằng sau, cho nên dứt khoát nở nụ cười thiện ý với Tạ Tỉ "Thưa ngài, sắp đến rồi, ngài muốn ngừng ở giao lộ nào?"
Tạ Tỉ lại nhìn sơ gương mặt bác tài một lần mới thu hồi ánh mắt "Quẹo vào giao lộ thứ ba, chạy thêm 200m nữa thì dừng lại."
Bác tài ừ một tiếng, không lâu sau, bác tài nhẹ nhàng thắng xe.
Tạ Tỉ quét mã trả tiền, nhưng lại không xuống xe.
Bác tài khó hiểu quay đầu "Thưa ngài? Còn vấn đề gì sao? Muốn lấy hóa đơn à?" Gã nói xong vừa định quay đầu, lại bị Tạ Tỉ cản lại.
Tạ Tỉ ngay lúc bác tài quay đầu đã nhìn kỹ gương mặt của gã lần nữa, lúc này cậu mới đặt tay lên chốt cửa, đồng thời nhắc nhở "Chuyến sau đừng chạy đường Hứa Ngân."
Bác tài bất ngờ há miệng "Hả?" Cậu này đang nói gì vậy?
Tạ Tỉ bỏ lại trong xe một sợi tơ tinh thần lực, cũng không trả lời, lập tức xuống xe đi về phía nhà lão Tạ.
Bác tài nhìn bóng lưng xa dần của Tạ Tỉ, gãi đầu, gã cảm thấy vị khách này của mình rất kì lạ, nhưng gã cũng không tức giận, ban ngày gã làm bác tài, tối đến lại bán quán nho nhỏ với bà xã, đã gặp đủ loại khách hàng khác nhau, gã đã sớm học được cách điều chỉnh biểu cảm sao cho tự nhiên hết mức có thể.
Chỉ cần cố gắng hai tháng nữa thôi là đã để dành đủ tiền cho con trai phẫu thuật, chờ đến khi nó hết bệnh, áp lực trên người gã và bà xã nhà mình cũng bớt đi chút đỉnh.
Bác tài quay đầu xe chạy khỏi con đường, trên đường có một vị khách khác, sau khi người đó nói địa điểm, bác tài bắt đầu chạy về hướng đó.
Đến khi đi một nửa, phía trước có hai con đường, đều có thể đến chỗ khách yêu cầu, một cái là con đường bình thường, con đường còn lại tuy không khác mấy, nhưng sẽ đến nhanh hơn một chút.
Bác tài bình thường đều chọn đường ngắn hơn để đi chứ không cố tình ăn gian chút tiền xăng, nhưng nay gã vừa định đánh xe vào đường kia, đầu đột nhiên bị thứ gì đó kéo lại, câu nói của vị khách trước cứ vang liên tục trong đầu: Đừng đi đường Hứa Ngân.
Mà chạy hết con đường ngắn hơn kia chính là đường Hứa Ngân, sau khi rẽ sang một đoạn đường khác, chạy một hồi sẽ đến đích đến.
Không hiểu sao bác tài lại bẻ tay lái, quẹo vào đường còn lại.
Con đường gã đi có thể thấy rất rõ đường Hứa Ngân bên cạnh, hai con đường chỉ cách nhau mỗi một dải phân cách được ứng dụng làm bồn hoa.
Vị khách trên xe nhíu mày bất mãn "Anh bị sao vậy hả? Đi đường Hứa Ngân sẽ gần hơn một chút, có phải anh cố ý không? Cũng nhờ ơn cái loại tài xế như anh ngày càng nhiều lên, xã hội mới......."
Hiển nhiên vị khách này rất quen thuộc địa hình, mở miệng trách tài xế, chỉ là người đấy còn chưa kịp nói hết, đã nghe một tiếng "ầm" vang lên, đường Hứa Ngân cách bọn họ một dải phân cách đột nhiên sụp xuống tạo thành nguyên cái hố to, vị trí vừa đúng là vị trí của bọn họ nếu bọn họ chạy cung đường đó.
Nếu khi nãy đi đường Hứa Ngân, vậy khi xe này chạy đến đó sẽ.......cả xe cả người đều rơi xuống.
Cái nơi hẻo lánh này khá ít xe, chờ đến khi có người phát hiện........
Vị khách kia trợn tròn mắt kinh ngạc, tiếng thắng xe vang lên bên tai, bác tài mặt cắt không còn giọt máu quay đầu nhìn ra sau lưng, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Hai tay bác tài run lẩy bẩy, nếu khi nãy gã không nghe, có khi giờ này gã và vị khách sau xe không biết còn sống hay đã chết.
Hai người uống xe, mặt mày trắng bệch gọi điện báo cảnh sát, sau đó ngồi xuống ven đường chờ cảnh sát đến, vị khách vẫn còn sợ, run rẩy lấy thuốc lá với bậc lửa ra, còn tốt bụng đưa cho bác tài một cây.
Hắn ta phải rít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng ổn định tinh thần "Cảm ơn người anh em, nếu không phải anh đột ngột đổi đường, không chừng giờ chúng ta thành cô hồn vất vưởng rồi."
Bác tài vẫn còn hãi hùng, mặt mày trắng bệch lắc đầu "Không phải tôi cố tình chọn đường xa hơn để chạy.........có lẽ cậu không tin, nhưng vị khách hồi nãy của tôi trước khi xuống xe bảo tôi đừng chạy vào đường Hứa Ngân, vốn tôi không quan tâm, nhưng khi nãy không biết sao lại........."
...........
Tạ Tỉ gõ cửa nhà lão Tạ nửa ngày mà không thấy ai, cậu đoán có lẽ lão lại đi bày sạp rồi.
Cậu đi về phía lão Tạ hay bày sạp trong trí nhớ, quả nhiên từ xa đã thấy lão tay ngồi trên cái ghế đẩu, tay chống cằm vừa lật sách cổ vừa thở dài.
Tạ Tỉ vừa đi vừa bấm đốt tay tính toán, chờ đến khi bác tài thoát chết không sao khóe miệng cậu mới cong cong, đồng thời đến trước quầy của lão Tạ "Đại sư, tính một quẻ được không?"
Lão Tạ lập tức đổi biểu cảm: "Cậu đây......" chờ đến khi hai mắt thấy gương mặt ngậm cười của Tạ Tỉ, lão mới hớn hở "Là nhóc à, mau ngồi, lần trước nói phải tính cho con một quẻ để cảm ơn, bây giờ có thì giờ rồi, lại đây nhanh lên, nhóc nói sinh thần bát tự cho lão, lão coi cho."
Tạ Tỉ ngồi xuống đối diện ông, xòe tay cho ông xem xương.
Lão Tạ bắt đầu ngừng thở nghiêm túc sờ, một tay sờ một tay tính, chỉ là càng sờ mặt mày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: Xem ra lão không có thiên phú thật, vốn đang tính báo đáp thằng bé, ai dè lần này không chuẩn, không biết tính thế nào lại tính ra thằng nhỏ chết quách từ đời nào rồi, rõ ràng nó còn thở trước mặt lão mà.
Tạ Tỉ cất biểu cảm của lão vào lòng, cũng không vạch trần: "Thầy thấy vận hạng của tôi gần đây thế nào?"
Lão Tạ rụt tay về sờ sờ mũi "Có nhiều may mắn, làm việc gì cũng thuận lợi, vô cùng tốt."
Tạ Tỉ không nhịn được mà cười "Tôi cảm thấy, không chỉ có nhiều may mắn, làm việc gì cũng thuận lợi, mà còn có tài vận nữa."
Lã Tạ a một tiếng: Lão còn chưa xem được nhiều như vậy mà?
Tạ Tỉ ra dấu cho lão nhìn về cách đó không xe, người đến chính là hai người lần trước bảo lão lừa đảo, chỉ là lần này hai người không có nổi đóa lên nữa, ai cũng rất vui, trong tay còn có cả quà.
Hai người lại gần, trong mắt đầy vui vẻ, vừa đến đã đưa quà: "Lão Tạ này, ông có nhóc đệ tử kế thừa tốt đấy, tính cực kì chuẩn, chúng tôi thật sự giật được hạng mục kia, còn lời 20%.
Hai ngàn lần trước bỏ qua, đây là quà cảm ơn, còn có hai ngàn nữa, xem như tiền quẻ lần trước."
Vừa nói đã nhét hai ngàn vào tay Tạ Tỉ.
Tạ Tỉ cất tiền còn quà để lại cho lão Tạ, tuy cậu tính chuẩn, nhưng cậu vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, dù sao thế giới này cũng khác kiếp trước của cậu, mấy chuyện liên quan đến lão Tã nên cẩn thận một chút.
Cậu muốn đưa thẳng tiền cho lão hơn, nhưng cậu chỉ mới gặp Lão Tạ có hai lần tính luôn lần này, đột nhiên săn sóc quá sẽ khiến lão Tạ không chấp nhận được, may là cậu không quá hấp tấp.
Mấy người xung quanh thấy lão Tạ tính không chuẩn vì cuộc đuổi theo đòi tiền lần trước nay bu đen bu đỏ quanh lão Tạ.
Tạ Tỉ đứng cách đó không xa, nhìn ông lão mặt mày hớn hở, mỉm cười, xem ra lão Tại lúc này không rảnh đế ý đến cậu, cho nên đành rời đi trước.
Để cún con ở nhà một mình lâu quá, cậu không yên tâm.
Huống chi cũng giữa trưa rồi, nên ăn trưa.
Tạ Tỉ về đến nhà cũng đã mười một giờ, mấy đồ dùng cho chó như chuồng rồi đồ chơi và cả thịt hộp cũng giao đến.
Cuối cùng Tạ Tỉ cũng có thể ăn được một bữa ra trò, cho nên mua tận năm hộp cơm.
Cơm hộp được giao đến rất nhanh, cậu mở ra xếp đầy một bàn.
Nghe mùi đồ ăn thơm phức lâu rồi chưa được ngửi, cậu sung sướng đi đến trước mặt cún con vừa thấy cậu về đã nhảy thẳng lên nóc tủ lạnh "Nhóc con này, còn trốn mần răng? Nhìn xem gì kia? Một trăm hộp thịt hộp Amy nhóc thích nhất đấy, là của nhóc hết, không muốn nếm thử à? Yên tâm, ba hứa danh dự là không sờ nhóc nữa."
Tạ Tỉ vừa dụ vừa dỗ vừa thề thốt, cún con có vẻ không tin, cuối cùng dưới sự dụ dỗ của mớ thịt hộp xếp chồng ngăn nắp, nó vẫn nhảy từ nóc tủ lạnh xuống sofa, rồi nhảy từ sofa xuống đất.
Đệm thịt mềm mại chạm đất, thậm chí lông trên người còn bay bay, lỗ tai trắng dưới ánh nắng như đang nói xoa tui đi sờ tui đi.
Đầu ngón tay của Tạ Tỉ giần giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tạ Tỉ dứt khoát không nhìn cún con, mà ngồi xuống mở hộp đồ ăn, cậu nhìn cơ thể của nhóc, hai hộp chắc đủ rồi, cho nên chỉ mở nhiêu đó thôi.
Nhưng vì tạo hiệu ứng thị giác, cậu cố tình để hai hộp kia gần đống đồ hộp, cuồi tủm tỉm nhìn cún con nhích từng bước lại gần, cậu chỉ vào đống thịt hộp "Nhóc, của nhóc hết đó."
Cún con còn nhớ vụ hồi nãy nên không quan tâm cậu, chỉ từ tốn ăn thịt hộp.
Tạ Tỉ thấy cún con bắt đầu ăn mới đứng dậy vào bếp lấy chén chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn.
Nhưng lúc này điện thoại di động lại kêu, cậu bắt máy, là lão Tạ hỏi sao cậu đi mất rồi, Tạ Tỉ kiên nhẫn trả lời, trong lúc này, hình như cậu nghe tiếng mở hộp, nhưng vì cảm thấy không có khả năng, có lẽ nhóc con kia vô tình đá trúng đồ hộp thôi.
Chỉ là chờ đến khi Tạ Tỉ trở lại phòng khách, vừa mới ngồi xuống bàn ăn, lơ đãng nhìn sang cún con cách đó không xa.
Chờ đến khi nhìn thấy tình trạng trước mắt, Tạ Tỉ tản thần tại chỗ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...