Phía dưới của tin giật gân trên weibo gần như đã bị người qua đường hóng hớt và anti-fan chiếm cứ.
Không biết ai là người đứng đằng sau thúc đẩy mà mọi chuyện tiến triển rất nhanh, phần bình luận vậy mà còn công khai ngày đăng kí kết hôn của Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ.
「Nếu đúng ngày này thì Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu mới kết hôn có 4 tháng.」
「Vãi loằn, cưới gấp thật à?」
「Tôi...!không còn gì để nói, bị tương tác ngọt ngào của họ làm mụ đầu.
Hình tượng là giả! Tình yêu là giả! Tất cả đều là giả!」
「Loại gameshow này vốn chỉ là kịch bản, mắc gì mà cảm xúc lại chân thật thế?」
Giám đốc Từ và Lâm Mạch ngồi trước màn hình cười khẩy.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, giá cổ phiếu của công ty nhà họ Thẩm nhất định sẽ tuột dốc thảm hại.
Lúc này, giám đốc Từ sai người lan truyền một vài tin đồn, nói rằng nhân phẩm của Thẩm Thời Kiêu rất tệ, đồn hắn đã cướp đoạt quyền lợi hợp pháp của công nhân và đồn ra những bê bối khác.
Như thế chắc chắn sẽ khơi dậy sự công kích của dư luận.
Đến lúc đó, giám đốc Từ sẽ dẫn dắt những thành viên của hội đồng quản trị ở công ty kháng nghị, ép Thẩm Thời Kiêu nhường vị trí chủ tịch.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi.
Dựa theo kế hoạch, hôm nay Thẩm Thời Kiêu chắc sẽ về nước.
Ông ta đoán, hết hôm nay, Thẩm Thời Kiêu sẽ không còn cơ hội ngồi ở vị trí chủ tích hội đồng quản trị nữa.
Lúc này, các cư dân mạng đang chửi rủa bỗng dừng lại.
「Mọi người mau tới xem! Sếp Thẩm đăng weibo!」
Đi đến trang chủ weibo của Thẩm Thời Kiêu, chỉ liếc mắt một cái mọi người đã có thể thấy tấm ảnh được đăng gần đây nhất.
Đó là một tấm ảnh chụp chung của hai người.
Trên ảnh chụp, chàng trai trẻ bên cạnh Thẩm Thời Kiêu trông vừa ngây ngô vừa gọn gàng.
Gương mặt của cậu có hơi bầu bĩnh, vừa đáng yêu lại đơn thuần.
Cho dù cư dân mạng có mù đi nữa thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người này là Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ tròn trịa.
「Aaaa! Vậy là! Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đã quen biết nhau lâu rồi?」
「Tôi thấy không phải là quen từ lâu đâu.
Là mối tình đầu từ thuở còn đi học đến lúc bước ra đời đã tu thành chính quả!」
「Trời ơi, ngoài đời thật sự còn tồn tại tình yêu à?」
「Từ từ, bọn mày không cảm thấy tò mò à? Nếu sếp Thẩm và Trĩ Trĩ đã bên nhau từ lâu thì tại sao người đăng tin giật gân lại nói hai người họ là cưới gấp chứ?」
「Ai rảnh quan tâm nó, rõ là người đăng tin có lòng dạ thâm độc.」
「Càng ngày càng thích sếp Thẩm hơn.
Có tiền có quyền như vậy mà lại một lòng với mối tính đầu, đàn ông tốt.」
「Tôi cảm thấy việc này hơi lạ.
Nếu là mối tình đầu tu thành chính quả thì tại sao sếp Thẩm lại mua rượu rồi viết tên Hạ Trĩ ở quán bar? Chẳng lẽ lúc đó chia tay, còn lần này đã tái hợp?」
Các cư dân mạng hứng thú bàn luận.
Trong nháy mắt, #mối tình đầu tu thành chính quả# #Thẩm Thời Kiêu một lòng# và các từ khóa hot khác đã thống trị đầu bảng.
Giám đốc Từ - người vốn tưởng rằng mình sẽ nắm quyền, đang thưởng thức rượu vang đỏ.
Lúc ông ta thấy tin tức mà Lâm Mạch gửi tới, ông ta chợt cứng người.
Cậu ấm nhà họ Hạ kia thế mà lại là bạch nguyệt quang mà Thẩm Thời Kiêu nhớ mãi không quên?
Rượu đỏ bắn tung tóe trên mặt đất, làn da lỏng lẻo của giám đốc Từ không khỏi run rẩy.
Sao lại khéo thế được!
Cùng lúc đó, Hạ Minh Hiên cũng biết được tin này.
Tin này chẳng khác gì đang vả cậu ta một cú, cậu ta ngẩn ra một lúc lâu, chẳng nói chữ nào.
Cậu ta cúi đầu rồi bỗng cười thành tiếng.
Vậy tất cả đều là kế hoạch của Thẩm Thời Kiêu ư?
Vậy người mà Thẩm Thời Kiêu muốn kết hôn vốn không phải là mình nhỉ?
Toàn bộ sự không cam lòng của cậu đều là hoang tưởng!
Sự cay đắng lan đến khóe miệng, cuối cùng biến thành một nụ cười u ám.
Từ đầu tới cuối, mình chỉ là một tên hề bị Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đùa giỡn!
Khoảng nửa tiếng sau, dư luận Internet làm một cú quay xe.
Ảnh chụp mấy năm trước của Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ được chia sẻ rầm rộ kèm theo đủ kiểu các câu nói lãng mạn, càn quét khắp Internet.
Có rất nhiều tạp chí kinh tế và tài chính trên weibo ngoi lên trêu chọc.
Theo lời bọn họ nói, nhìn vụ bê bối này, họ còn tưởng rằng cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ tụt dốc thảm hại.
Dẫu sao nó cũng liên quan đến lừa gạt đại chúng và suy đồi đạo đức mà, nào có ngờ sẽ xảy ra một pha lật kèo chứ?
Cư dân mạng cười nói: Giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Thẩm chưa kịp rớt đã bắt đầu tăng.
Máy bay còn 15 phút nữa là hạ cánh.
Hạ Trĩ đeo bịt mắt lên, nước mũi chảy ròng.
Trông dáng vẻ của cậu rõ là đang vừa đau lòng vừa chua xót.
Tuy Thẩm Thời Kiêu nói với cậu rằng anh ấy đã không còn thích bạch nguyệt quang nữa, nhưng trái tim cậu vẫn nhói lên khi thấy tấm ảnh kia.
Cậu hận!
Bạch nguyệt quang trắng thật! Quá đẹp!
Mặc dù chỉ có bóng lưng!
Các khách mời khác ở trên máy bay hầu như đều đã nhận được thông báo (1).
Với bản tính hóng hớt của mình, bọn họ định thăm dò Hạ Trĩ thêm về nội tình, thế nhưng Hạ Trĩ đang đeo bịt mắt, dường như đã ngủ rồi.
(1)Thông báo đẩy: Thông báo này là kiểu thông báo đẩy.
App sẽ đẩy thông báo một số tin nóng hoặc các tin quan trọng, tin mình quan tâm tới điện thoại mình.
Máy bay chậm rãi đáp xuống.
Mãi đến lúc này, Hạ Trĩ mới tháo bịt mắt xuống, lộ ra đôi mắt hạnh nhân hồng hồng.
Thẩm Thời Kiêu cầm vali giúp cậu, hắn nói: "Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta lên xe rồi nói."
Hạ Trĩ rầu rĩ gật đầu: "Ừm."
Chào tạm biệt các thành viên còn lại trong ekip chương trình xong, Hạ Trĩ bước lên xe đón tiếp đầu tiền.
Trâu Thành ở phía sau Thẩm Thời Kiêu cười nói chúc mừng: "Nghe nói hôm nay giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Thẩm tăng mạnh, chúc mừng chúc mừng."
Thẩm Thời Kiêu: "Cảm ơn."
Hứa Vân vốn định nói một câu với Hạ Trĩ, nhưng vì Hạ Trĩ đã lên xe, cô đành phải nhỏ giọng hỏi Thẩm Thời Kiêu: "Ngài và Tiểu Hạ đã hẹn hò nhiều năm rồi à?"
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ kĩ rồi nói: "Ừ, xem là vậy."
Tâm hủ nữ của Hứa Vân đã bị khơi dậy hoàn toàn, cô hơi kích động: "Hai người ngọt ghê!"
Chồng cô phụ họa cười cười, dắt cô rời đi.
Sau khi lên xe, Thẩm Thời Kiêu thấy Hạ Trĩ rầu rĩ không vui thì bèn lấy một lọ nước trái cây mà cậu thích nhất từ tủ lạnh ra, sau đó đưa cho cậu.
"Trĩ Trĩ, tới đây xem ảnh chụp."
Hạ Trĩ uể oải quay đầu, sau khi thấy bài đăng weibo kia thì chợt trợn tròn mắt.
"Ủa cái này~!"
Cậu vội vàng cầm lấy điện thoại, nhìn thật kĩ, cuối cùng cậu nghiêm túc hỏi: "Anh tìm người photoshop hả?"
Thẩm Thời Kiêu bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Dù anh có tìm người photoshop thì anh lấy đâu ra ảnh mấy năm trước của em chứ?"
Hạ Trĩ "À" một tiếng, gật đầu phụ họa.
Đúng thật, ảnh chụp này là cậu lúc vừa thành niên.
Cậu suy nghĩ một lúc lâu, nhíu mày: "Vậy...!ảnh này là?"
Thẩm Thời Kiêu: "Summer là em, bạch nguyệt quang, mối tình đầu cũng là em.
Từ đầu đến cuối, người anh thích chỉ có mình em."
Đầu Hạ Trĩ như bị chập mạch, cậu vỗ vỗ mặt mình, luống cuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, cậu phát ra một âm thanh nhỏ tràn ngập nghi ngờ: "Nói vậy, Glacial là?"
Thẩm Thời Kiêu: "Glacial là anh."
Chuyện này làm Hạ Trĩ quá bất ngờ, khiến cho cậu phải thở gấp, thậm chí khiến cho cậu có chút không thể tin được.
Bạch nguyệt quang thật sự là cậu à?
Nhưng rõ ràng cậu không có chút ấn tượng gì.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Thời Kiêu vang lên.
Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất vội, Thẩm Thời Kiêu bèn đáp: "Ừ.
Bây giờ tôi đang đến công ty."
Nói xong, hắn xoa xoa đầu Hạ Trĩ, dịu dàng nói: "Em về nhà trước rồi chờ anh được không? Tối nay tụi mình nói chuyện rõ hơn?"
Hạ Trĩ khẽ gật đầu, rất nhanh cậu đã được tài xế đưa về nhà.
Bước vào ngôi nhà thân quen, cậu không nhìn thấy người quản gia quen thuộc ra đón tiếp mình, mà thay vào đó cậu lại thấy một ông lão xa lạ.
Ông lão có một khuôn mặt dễ gần, nho nhã.
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Hạ Trĩ chẳng có hứng ăn lắm nên vội chào tạm biệt rồi đi lên phòng ngủ trên lầu.
Kéo rèm lại, cậu nằm trên giường, đầu đau dữ dội.
Bấy lâu nay, người mà cậu luôn nổi máu ghen vậy mà lại là chính cậu?
Trước mắt tối đen như mực, cậu tìm điện thoại, mở weibo ra thì lại thấy tấm ảnh ấy lần nữa.
Lúc này, ngay cả bản thân mình mà cậu cũng thấy xa lạ.
Cậu nhắm mắt lại, liều mạng nhớ về chuyện ngày trước lúc ở Pháp.
Nhưng đầu óc cậu trống rỗng, thậm chí ngay cả ký ức về việc mẹ tiễn cậu lên máy bay cũng không có.
Lồng ngực cậu liên tục phập phồng, cậu ép bản thân nhớ lại dựa vào các mốc thời gian.
Thế nhưng, cậu càng ngày càng đau đầu, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Đau đớn quá.
Trên trán cậu phủ kín mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, cậu híp mắt, mê man chìm vào giấc ngủ.
Trong công ty.
Thẩm Thời Kiêu khẩn cấp phát ra thông báo cấp cao nhất, mời toàn bộ nhân viên từ cấp trung trở lên tham gia.
Trong phòng họp cực kì lớn, sắc mặt giám đốc Từ rất u ám, ông ta thong dong đến muộn.
Thẩm Thời Kiêu không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, hắn bảo trợ lý mở màn hình lên.
Trên màn hình chợt xuất hiện một dãy địa chỉ IP máy tính cùng với bài đăng tin nóng kia.
"Tôi nghe nói vì chuyện hotsearch nên có rất nhiều nhân viên nảy sinh bất mãn phải không?" Thẩm Thời Kiêu nhìn xuống mấy vị quản lý cấp trung gây sự, lạnh lùng nói: "Nói nguyên nhân đi."
Những người quản lý đó liên tục nhìn giám đốc Từ và các thành viên khác trong hội đồng quản trị, họ chột dạ, chảy mồ hôi lạnh.
Dựa theo kế hoạch, khi vụ bê bối của Thẩm Thời Kiêu bị tuồn ra trên weibo, làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, bọn họ có trách nhiệm kích động cảm xúc của mọi người ở văn phòng rồi làm dậy sóng sự bất mãn của mọi người với Thẩm Thời Kiêu.
Lúc trước, khi ông nội Thẩm Thời Kiêu và cộng sự thành lập công ty đã đặt ra một quy tắc như thế này.
Khi chủ tịch tắc trách vì chuyện cá nhân, làm ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, quyền điều hành công ty sẽ chuyển giao cho hội đồng quản trị xử lý.
Vì thế, bọn họ muốn thông qua chuyện này, nhân cơ hội kích động sự phẫn nộ của các nhân viên.
Lấy lý do vì chuyện cá nhân của Thẩm Thời Kiêu đã tạo ra hình ảnh xấu cho công ty, ép Thẩm Thời Kiêu nhường quyền điều hành.
Nhưng tin tức của nhóm quản lý cấp trung này có hơi chậm.
Lúc bọn họ đang xúi giục các nhân viên chống lại việc Thẩm Thời Kiêu cầm quyền tập đoàn nhà họ Thẩm thì dư luận weibo đã dậy sóng, hình tượng tốt đẹp của Thẩm Thời Kiêu đã được cải thiện thêm một bước, giá cổ phiếu của công ty cũng bắt đầu tăng lên.
Nhưng "đôi mắt ngầm" do Thẩm Thời Kiêu sắp đặt nào để cho bọn họ có cơ hội dừng kế hoạch, y nhanh chóng bắt lấy vài người rồi kéo họ vào hội đồng quản trị nhằm nghiêm túc xử lý họ.
Trong phòng họp, mấy chục tên quản lý cấp trung luôn bảo vệ giám đốc Từ sợ tới mức không dám mở miệng, họ chỉ im lặng cúi đầu ở vị trí của mình.
"Nếu không nói thì tôi đành lấy lý do gây rối trật tự công ty để báo cảnh sát nhé? Có điều, trước khi báo cảnh sát, tôi vẫn muốn điều tra toàn bộ tài vụ của các người trong công ty."
Nghe thấy hai chữ tài vụ này, vài tên quản lý cấp trung khiếp sợ đến độ không gì so được, bọn họ lớn giọng xin tha.
"Chủ tịch Thẩm, chúng tôi có thể từ chức, xin anh nể tình chúng tôi phấn đấu vì công ty mấy chục năm nay, đừng báo công an được không?"
Khóe miệng Thẩm Thời Kiêu cong lên, tạo ra một nụ cười lạnh, đôi mắt của hắn cũng trở nên lạnh lùng, "Dứt khoát cho mấy người từ chức? Mơ đẹp quá.
Gọi cảnh sát ngay."
"Đừng!" Nhóm quản lý cấp trung thở hổn hển, họ nhìn giám đốc Từ vài lần, thấy ông ta không có ý định nói giúp họ thì bèn lớn tiếng nói: "Là giám đốc Từ sai chúng tôi làm vậy."
Lời này vừa được nói ra, người ngồi ở dưới lập tức ồ lên.
Không ít các nhân viên cấp trung và cấp cao nhìn về phía giám đốc Từ, ánh mắt chất chứa vẻ khiếp sợ.
Giám đốc Từ không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, ông ta bình tĩnh nói: "Mấy người đừng vì sợ hãi mà ngậm máu phun người."
"Ông mới là ngậm máu phun người!" Một vị quản lý cấp trung muốn vạch trần bộ mặt thật của giám đốc Từ thông qua các cuộc trò chuyện, nhưng ông chơt phát hiện bình thường bọn họ trao đổi toàn là gặp mặt nói chuyện.
Giám đốc Từ nhỏ giọng mắng: "Ngu xuẩn."
Thẩm Thời Kiêu không để ý bọn họ như chó cắn chó, hắn dời mắt, nhìn về phía mọi người rồi nói: "Lần này, tôi đã tìm ra người đăng tin trên weibo.
Mưu đồ của người đó quả là rất nham hiểm, muốn lợi dụng bê bối của tôi, kéo toàn bộ tập đoàn xuống nước."
"Từ trên xuống dưới tập đoàn nhà họ Thẩm có 110 nghìn nhân viên, sự ổn định của họ chẳng đáng một đồng trong mắt người đó."
Ngón tay của giám đốc Từ cuộn tròn lại, ông ta đang cố giữ bình tĩnh.
Thẩm Thời Kiêu nói xong thì nháy mắt ra hiệu với trợ lý, trợ lý lập tức thao tác với màn hình lớn.
"Đây là địa chỉ IP của người tung tin.
Bọn họ cũng chẳng thông minh lắm, thế mà lại dùng máy tính của công ty mình để tung tin, vì vậy rất dễ điều tra ra.
Chủ tịch công ty này là Lâm Mạch, chắc hẳn mọi người đều biết."
Giám đốc Từ nghe đến đó thì thả lỏng, dù sao Thẩm Thời Kiêu cũng không có bằng chứng ông ta hợp tác với Lâm Mạch.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu thong thả sửa lại cổ tay áo rồi lạnh lùng nói: "Thế nhưng, sau khi tin này được tung ra trên weibo, phía dưới khu bình luận, tài khoản công khai ngày kết hôn của tôi và Hạ Trĩ lại là nhân viên của công ty chúng ta."
Nói tới đây, Thẩm Thời Kiêu bước xuống bục, không nhanh không chậm dựa vào vị trí bên cạnh giám đốc Từ, hắn trầm giọng nói: "Người này hẳn là đang hợp tác với Lâm Mạch, thậm chí có khả năng người này đã tiết lộ tin tức của công ty.
Người đó chính là giám đốc Từ của chúng ta."
"Giám đốc Từ..."
"Thế mà lại là giám đốc Từ à?"
Nghe thấy tin này, mọi người khẽ thì thầm.
Đám quản lý cấp trung gây chuyện ban nãy cũng nhân tiện lên án.
"Chính là ông ta! Tất cả đều là do ông ta lên kế hoạch!"
Vẻ mặt giám đốc Từ bình tĩnh: "Chủ tịch Thẩm, ngài có chứng cứ à?"
Thẩm Thời Kiêu cười nhạt: "Sao tôi có thể không tra ra được khi ngài dùng chính máy tính của mình để đăng nhập weibo nhỉ?"
Giám đốc Từ nhìn hắn: "Ngài cũng nói là tôi dùng máy tính của tôi.
Nếu là máy tính của tôi thì sao ngài lại tra ra được? Chứng cứ đâu?"
Thẩm Thời Kiêu: "Có phải ngài đã quên rồi không? Tháng trước, bộ phận kỹ thuật của công ty có yêu cầu các quản lý từ cấp trung trở lên nộp máy tính cá nhân của mình để họ cấy hệ thống của công ty vào máy tính đấy?"
Giám đốc Từ cười: "Nhưng tôi đâu có nộp lên."
"Nộp?" Trợ lý của giám đốc Từ nhỏ giọng nói: "Hôm đó ngài có hội nghị nên tôi đã nộp lên rồi."
"Cậu!" Vẻ mặt của Giám đốc Từ thay đổi nhanh chóng, ông chụp lấy ly pha lê trong tầm tay rồi đập về phía trợ lý, đầu trợ lý lập tức chảy máu.
Thẩm Thời Kiêu nheo mắt: "Vậy nên chắc mọi người cũng đã biết chân tướng rồi.
Chắc mọi người cũng có thể đoán được nguyên nhân vì sao giám đốc Từ lại thông đồng với đối thủ, làm tổn hại đến lợi ích của công ty, cũng như sắp đặt nhân viên cấp trung gây chuyện."
Nói xong, hắn ra lệnh cho trợ lý phơi bày những chuyện ác mà Giám đốc Từ đã làm trong mười mấy năm qua, hắn nói với mọi người: "Giám đốc Từ làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty.
Bây giờ sẽ tạm giữ lại cổ phần, loại bỏ tư cách hội đồng quản trị, đồng thời điều tra rõ toàn bộ thu chi."
Sợ ông ta trốn nên đội bảo vệ cố ý canh giữ bên cạnh ông ta cho đến lúc cảnh sát tới.
Giám đốc Từ lập tức ngồi sụp xuống đất.
Nhìn từng tài liệu chứng minh mình nhận hối lộ, ăn hoa hồng và hãm hại quản lý cấp cao, ông ta hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Ông ta xem thường Thẩm Thời Kiêu.
Lão quản gia mà ông ta sắp xếp ở cạnh Thẩm Thời Kiêu đã nói với ông ta rằng gần như mọi ngày, khi về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu đều sẽ lơ là công việc vì chứng ngủ rũ, sức khỏe của hắn cũng rất tệ.
Nhưng ông ta nào có ngờ, Thẩm Thời Kiêu thế mà lại đang âm thầm sưu tập nhiều tài liệu bí mật về ông ta như vậy, nói chung cũng là do ông khinh địch.
Dưới bục, hầu hết tất cả nhân viên cấp cao và cấp trung đều như sắp trút hơi thở cuối cùng, không dám nói thêm gì.
Chuyện này ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều đã rõ.
Bọn họ dù sao cũng là người của tập đoàn nhà họ Thẩm, bọn họ sao có thể chấp nhận việc giám đốc Từ bán đứng tập đoàn nhà họ Thẩm, lấy toàn bộ lợi ích của tập đoàn làm tiền cược của mình chứ.
Thẩm Thời Kiêu nhìn các thành viên khác của hội đồng quản trị, cảnh cáo nói: "Sau khi kiểm tra thu chi của giám đốc Từ xong, những người có liên quan đến ông ta, không ai thoát được đâu.
Mấy người tự giải quyết cho tốt đi."
Hai thành viên còn lại trong ban quản trị nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.
Hai mươi phút sau.
Giám đốc Từ bị cảnh sát dẫn đi.
Trong văn phòng, hai thành viên còn lại trong hội động quản trị cũng chủ động từ chức, về nhà dưỡng lão.
Thẩm Thời Kiêu không làm khó bọn họ, để bọn họ rời đi.
Từ hôm nay trở đi, lớp quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ trải qua một cuộc thay máu lớn.
Nhiều người trẻ tuổi liên tục được đề bạt, tất cả đều là người tâm phúc của Thẩm Thời Kiêu.
Lúc Thẩm Thời Kiêu về đến nhà thì đã là buổi tối.
Tin tức về giới kinh doanh lan truyền rất nhanh, chuyện ban chiều mà đến tối ấy đã được truyền đi khắp nơi.
Ngày trước, cho dù tập đoàn nhà họ Thẩm lớn mạnh, nhưng khi nhắc đến Thẩm Thời Kiêu, mọi người đều từng nghe qua tin hắn bị các thành viên hội đồng quản trị gây khó dễ.
Nhưng từ hôm nay trở đi đã khác.
Thẩm Thời Kiêu nắm quyền kiểm soát và điều hành tuyệt đối đối với tập đoàn nhà họ Thẩm.
Phương Đình Vũ đang ngồi trên sofa ở phòng khách, trên bàn có bày một vài món quà để chúc mừng chuyện vui này.
Thẩm Thời Kiêu nhìn thoáng qua lầu trên: "Trĩ Trĩ đâu?"
Phương Đình Vũ: "Không biết, lúc tao tới đã không thấy cậu ấy đâu rồi."
Thẩm Thời Kiêu khẽ gật đầu, sau đó tán gẫu với cậu ta.
Lúc này, Hạ Trĩ đang nằm trong phòng ngủ cũng vừa tỉnh dậy.
Ban nãy, cậu mơ một giấc mơ, giấc mơ kia như đang diễn giải lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cậu chẳng thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực.
Sau khi uống vài ngụm nước, cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, phát hiện đã chín giờ tối.
Thẩm Thời Kiêu vẫn chưa về à?
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Hạ Trĩ đi loanh quanh cầu thang một cách ngơ ngác.
Cậu bỗng vô thức đi vào căn phòng nhỏ chứa đầy ký ức về bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu theo lời quản gia.
Hình như cửa đã bị khóa, không mở ra được.
Hạ Trĩ dựa vào trước cửa, lại nhớ về tấm ảnh hai người chụp chung lần nữa.
Bạch nguyệt quang khiến cậu ghen tị, khiến cậu đứng ngồi không yên, khiến cậu không có cảm giác an toàn thế mà lại là cậu?
Sao lại thấy hơi phi thực tế nhỉ?
Chắc mình nằm mơ rồi?
Tiếng nói đứt quãng từ phòng khách truyền đến, Hạ Trĩ theo âm thanh ấy, đi đến góc cầu thang.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thang, nhìn hai người họ.
Phương Đình Vũ vừa cầm ly rượu vừa trêu ghẹo.
"Sau này còn giả bộ bị ngủ rũ không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không cần, giám đốc Từ bị bỏ tù, quản gia cũng bị tao đuổi rồi, không cần giả bộ tiếp làm gì."
Hạ Trĩ kinh ngạc, cậu lẩm bẩm: "Chứng ngủ rũ là giả à?"
Vậy nên lúc cậu đọc mấy bộ tiểu thuyết kia, Thẩm Thời Kiêu vốn không hề ngủ mà nghe thấy hết à?
Cậu nắm chặt lan can cầu thang, đầu óc choáng váng vì tức giận.
Huhu, cậu thật ngu ngốc!
Thẩm Thời Kiêu không chỉ là đồ đàn ông xấu xa mà còn là một kẻ lừa đảo!
Dưới lầu, Phương Đình Vũ cảm thán: "Bây giờ công ty nằm chắc trong tay mày rồi, mày còn cưới được bạch nguyệt quang là Hạ Trĩ.
Cuộc sống mày trọn vẹn rồi đấy."
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, chỉ chờ Trĩ Trĩ nhớ lại thôi."
Phương Đình Vũ ngước mắt, cánh tay cầm ly rượu bỗng chốc cứng đờ.
Thẩm Thời Kiêu thấy sắc mặt cậu ta kỳ lạ nên bèn hỏi: "Sao vậy?"
Phương Đình Vũ khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt ra hiệu về phía sau Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu khẽ quay đầu, phát hiện Hạ Trĩ đang mỉm cười nhìn mình.
Hạ Trĩ: "Bệnh ngủ rũ là giả bộ phải không?"
Thẩm Thời Kiêu mím môi, tự thấy mình đuối lý: "Ừm."
Hạ Trĩ: "Nhìn thấy em buồn, thấy em ghen vì bạch nguyệt quang của anh như vậy mà anh vẫn không nói cho em sự thật nhỉ?"
Thẩm Thời Kiêu giải thích: "Anh nói với em rồi mà em không tin."
Phương Đình Vũ nhìn dáng vẻ trước mắt, cậu cảm thấy mình nên đi trước thì tốt hơn, vì vậy bèn nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.
Hạ Trĩ thở một hơi dài rồi mỉm cười: "Anh thích nghe Nuông chiều trong lòng bàn tay của sư tôn cố chấp phải không?"
"Hôm nay em kể anh nghe một câu chuyện mới, bộ này có tên là《Bé cưng của chủ tịch Thẩm nhất quyết ly hôn》đấy!"
Nói đoạn, cậu chạy nhanh về phía phòng ngủ, kéo chiếc vali vừa mang về từ Anh, chuẩn bị rời đi.
Giữa mày Thẩm Thời Kiêu ẩn hiện vẻ sầu lo.
Hắn vội vàng đi theo sau Hạ Trĩ, nắm chặt vali trong tay cậu rồi giải thích: "Trĩ trĩ, em nghe anh giải thích, không phải là anh cố ý lừa em."
"Không phải cố ý thì là âm mưu từ lâu!" Hạ Trĩ ném vali, cậu ngồi dưới đất, quay lưng về phía Thẩm Thời Kiêu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em hỏi anh, anh giả bộ mắc chứng ngủ rũ nên chắc chắn là anh nghe thấy em tỏ tình với anh phải không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm."
"Nếu em là bạch nguyệt quang của anh, vậy sao lúc trước anh từ chối em, anh lạnh nhạt với em? Anh có biết lúc đó em khó chịu biết bao nhiêu không?"
Giọng điệu Hạ Trĩ càng lúc càng tủi thân, "Ngày hôm ấy, lúc em cầm vali đi, em thật sự rất hâm mộ bạch nguyệt quang của anh.
Bởi vì tuy rằng cậu ấy đã bỏ anh, nhưng cậu ấy vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.
Trên thế giới này, chỉ có mỗi mẹ thương em.
Vất vả lắm em mới gặp được người mình thích, nhưng trong lòng anh ấy còn yêu, còn nhớ người khác, em cực kì khó chịu, cực kì thiếu cảm giác an toàn."
Giọng nói của cậu hơi khàn khàn, vành mắt còn sưng hơn lúc xuống máy bay.
Thẩm Thời Kiêu nửa quỳ trên mặt đất, hắn định lau nước mắt giúp Hạ Trĩ nhưng lại bị cậu né tránh.
"Trĩ Trĩ, lần đầu tiên em tỏ tình với anh, lý do anh lạnh nhạt với em là bởi vì anh chẳng thể nào chấp nhận được chuyện em thích một người xa lạ nhanh đến vậy.
Lúc ấy, anh như thể đang đi vào ngõ cụt.
Anh luôn nghĩ, nếu như anh không về nước và tìm được em, liệu có khi nào em sẽ kết hôn với người khác, rồi cũng nhanh chóng yêu người đó hay không.
Nhưng sau đó anh đã nghĩ thông suốt rồi."
Thẩm Thời Kiêu dừng lại một lát, trong giọng nói chất chứa sự chua xót và đau lòng.
"Nếu anh không tìm được em nhanh như vậy, anh mong em sẽ tìm được một người yêu em, thương em, vậy thì em sẽ không phải chịu cực khổ nhiều đến thế.
Bởi vì so với tính chiếm hữu ích kỉ của anh, thì việc em hạnh phúc và không bị bắt nạt mới là quan trọng nhất.
Sau khi nghĩ thông suốt, anh đã lập tức lên núi tìm em."
Tuy vẻ mặt của Hạ Trĩ có chút cảm động, nhưng cậu vẫn không chịu nhìn Thẩm Thời Kiêu.
"Nhưng rõ ràng anh có nhiều cơ hội để giải thích với em như vậy mà anh vẫn không nói sự thật cho em."
Thẩm Thời Kiêu dừng một chút, sau đó hắn kể toàn bộ quá trình và đưa nhật ký trò chuyện với bác sĩ cho Hạ Trĩ xem.
Hạ Trĩ lẩm bẩm hỏi: "Nói thẳng với em rằng em là bạch nguyệt quang của anh thì sẽ ảnh hưởng đến ký ức thật của em à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Bác sĩ nói nếu anh nói thẳng với em thì sẽ là ám thị tâm lý, vậy nên có thể sẽ ảnh hưởng đến em.
Nhưng anh đã tìm được manh mối rõ nét về vụ tai nạn giao thông rồi, thế nên dù cho em không nhớ lại thì cũng không sao."
Dù chuyện này đã được giải thích rõ ràng, nhưng Hạ Trĩ vẫn có chút không cam lòng.
Loại cảm giác này giống như là tình địch mà cậu tìm đủ mọi cách đề phòng thế mà lại là cậu?
Lòng cậu vẫn chưa xuôi, còn rất khó chịu.
Vả lại mình theo đuổi Thẩm Thời Kiêu lâu như vậy mới được.
Haiz, thật ra cũng không lâu lắm.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu nắm tay cậu, nâng cậu dậy, "Anh dẫn em đến một nơi."
Mở hai ổ khóa cửa ra, Hạ Trĩ cuối cùng cũng thấy rõ ràng phía bên trong phòng.
Là một phòng vẽ.
Ánh đèn yếu ớt chợt sáng lên, Hạ Trĩ bị chấn động mạnh.
Toàn bộ tranh ở đây đều là cậu.
Bức tranh gần cậu nhất là một bức tranh sơn dầu.
Trên tranh vẽ, cậu đang cầm một cuốn sách giáo khoa, mắt mũi cười híp lại.
Phía dưới góc phải có viết mấy chữ.
—— Gửi tới Summer mà anh nhớ nhất.
Hạ Trĩ đi về phía các bức tranh khác, cậu phát hiện mỗi một bức tranh đều viết một hàng chữ nhỏ như vậy.
Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói: "Lúc ở Pháp, anh nhớ em sẽ vẽ một bức tranh.
Lúc trước, em bỗng nhiên biết mất làm anh rơi vào tình trạng chẳng biết phải làm gì.
Anh liều mạng tìm em khắp nước Pháp nhưng anh chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cái tên Summer này thậm chí còn chẳng phải là tên thật của em.
Cuối cùng, có một hôm, anh thấy Hạ Minh Hiên trên tin tức, cậu ta giống em đến bốn phần.
Lúc đó, anh chợt có một linh cảm rằng cậu ta chính là ngọn nguồn để anh tìm được em.
May mắn thay, sau khi về nước, anh đã tìm được toàn bộ tin tức về em.
Nhưng anh vẫn về trễ, nếu anh tìm được em sớm hơn, có lẽ em đã không phải chịu nhiều cực khổ như vậy."
Hạ Trĩ kìm lại dòng lệ nóng hổi nơi hốc mắt: "Thật ra cũng không trễ lắm."
Thẩm Thời Kiêu ôm lấy cậu từ phía sau: "Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều thời gian để đi cùng nhau, không muộn."
"Nhưng mà em hoàn toàn không nhớ anh." Nước mắt Hạ Trĩ rơi xuống trên cổ tay Thẩm Thời Kiêu, hắn đỡ vai cậu, để cậu xoay về phía mình.
"Đừng khóc, em không nhớ được ký ức đó cũng không sao, anh có thể kể em nghe."
Hạ Trĩ lau sạch nước mắt, yếu ớt hừ một tiếng: "Nhưng trước đây, em cố gắng theo đuổi anh, đối tốt với anh như vậy, chính là để anh mau quên bạch nguyệt quang.
Giờ nghĩ lại thì thấy hơi ngớ ngẩn."
Bàn tay Thẩm Thời Kiêu ôm lấy hai má cậu: "Không sao, anh cũng có thể theo đuổi em, đối xử tốt với em thêm lần nữa, để em có thể chân chính trải nghiệm đãi ngộ của bạch nguyệt quang.
Như vậy được chưa?"
Hạ Trĩ nín khóc, mỉm cười, "Được."
Sau đó, cậu như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, sốt ruột chạy nhanh ra ngoài phòng vẽ rồi kéo vali lên.
Thẩm Thời Kiêu đi theo sau, hắn vội chặn Hạ Trĩ lại với một tâm trạng khó hiểu: "Không phải tụi mình đã nói rõ rồi sao? Sao em còn đi nữa?"
Hạ Trĩ chảy nước mũi, nghẹn ngào khóc: "Em không đi! Bây giờ em muốn đi Anh để tìm lại dây chuyền với vòng tay bị em ném đi hôm trước!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...