Tấm lưng rộng lớn và thẳng tắp của Thẩm Thời Kiêu trở nên cứng đờ một cách rõ ràng.
Sau đó hắn dùng bàn tay, vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Hạ Trĩ, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh kem đã rơi hỏng đến mức không thể nhìn ra hình dạng gì.
Dường như sau khi suy suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn an ủi nói: "Không sao...!chỉ là hình dạng hơi xấu chút, còn ăn tiếp được."
Khuôn mặt của thiếu niên ở phía sau khẽ thay đổi, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cái bánh kem này có chắc là ăn tiếp được không?
Hạ Trĩ khụt khịt mũi, đôi mắt tủi thân nhìn chằm chằm chiếc bánh kem thiên nga đen kia.
Mất mặt quá huhu.
Nhưng thật sự rất đau lòng!
"Vậy em đi nhặt nó lên."
Nói rồi, Hạ Trĩ đứng dậy đi đến trước bánh kem, giọng điệu tiếc nuối: "Vẻ ngoài hơi khác, nhưng mùi vị chắc là không tệ."
Lúc này, thiếu niên ở phía sau bỗng nhiên chen mồm vào: "Bánh kem này cũng không đắt.
Có cần thiết phải vậy không?"
Sau khi nghe được những lời này, Thẩm Thời Kiêu khẽ xoay người, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện cậu nói tôi biết rồi, sao còn chưa đi nữa?"
Thiếu niên này tên là Trần Tranh, cũng xem như là bạn bè chơi từ bé đến lớn của Thẩm Thời Kiêu.
Lúc nhỏ, cậu ta thường xuyên theo sau đuôi hắn để đi chơi.
Có điều vì tính cách được nuông chiều nên Thẩm Thời Kiêu cực kì không thích cậu ta.
Trần Tranh bĩu môi, nhìn Hạ Trĩ: "Anh Thời Kiêu, cái người đó là ai vậy?"
Thẩm Thời Kiêu mang theo vẻ mặt hờ hững, đi đến bên cạnh Hạ Trĩ rồi ôm lấy bờ vai của cậu, "Bạn đời hợp pháp của tôi."
Hạ Trĩ ôm hộp bánh kem, lặng lẽ cọ cọ vào lòng ngực của Thẩm Thời Kiêu.
Cậu nhìn Trần Tranh với ánh mắt đơn thuần và vô tội.
Lêu lêu lêu, tui hợp pháp!
"À, thì ra anh ta chính là cái người nhà họ Hạ kia." Trần Tranh hiển nhiên đã từng nghe về chuyện kết hôn của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh kem của cậu ta như đang suy tư gì.
Xem ra quan hệ của hai người cũng bình thường, nếu không Hạ Trĩ cũng sẽ không nghèo đến nỗi chỉ làm rơi hư bánh mà khóc thành như vậy.
"Nếu anh Hạ thích ăn bánh kem của tiệm Black Swan, tôi có thể đưa thẻ VIP của tiệm bọn họ cho anh."
Ngụ ý là, anh muốn ăn thì nói với tôi, cần gì phải keo kiệt như vậy?
Nói ra lời này xong, cậu ta còn ngại không đủ, lại bồi thêm một câu, "Anh Thời Kiêu, anh cũng thật là.
Nếu anh Hạ thích ăn, anh nên mua cho anh ấy nhiều một chút."
Thẩm Thời Kiêu đã sớm quen với những lời thảo mai của cậu ta, hắn dắt Hạ Trĩ về phía khu vực nghỉ ngơi của văn phòng, chỉ để lại một câu: "Tôi không có tiền, thẻ lương ở chỗ em ấy."
Trần Tranh cứng đờ, nụ cười trở nên mất tự nhiên.
Lúc này, Hạ Trĩ chớp chớp đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Bánh kem không bị bẩn.
Nhà khoa học có trách nhiệm phải nghiên cứu lương thực đã vất vả như vậy để cậu được ăn no.
Chúng ta cũng không thể lãng phí đồ ăn.
Cho nên cậu không cần mua cho tôi nữa, cảm ơn."
Trần Tranh bị nghẹn đến nỗi không thể nói được gì.
Cậu ta thấy hai người ngồi quanh bàn ăn đang chuẩn bị ăn bánh kem, xem cậu như không khí.
Tự thấy mình chuốc vạ vào thân nên cậu ta hậm hực rời đi.
Có điều nhiệm vụ mà cha giao cho cậu cũng xem như đã hoàn thành được một nửa, đoán chừng lúc về nhà sẽ không bị mắng thậm tệ.
Văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Trĩ cẩn thận mở hộp bánh kem ra, "Đây là lúc tôi chụp quảng cáo, nhân viên đã tặng cho tôi.
Vốn định đem tới ăn với anh, đáng tiếc là nó đã bị tôi làm hỏng rồi."
Hạ Trĩ mới vừa chụp quảng cáo xong nên vẫn chưa tẩy trang, trông cậu có phần rạng rỡ hơn khi để mặt mộc như mọi ngày.
Có điều, kiểu nào cũng đẹp.
Ngón tay hơi cuộn lại, Thẩm Thời Kiêu tựa đầu lên tay, cổ tay áo sơ mi trắng được hắn cuốn lên một cách nhẹ nhàng.
Trên chiếc cổ tay thon dài và săn chắc là chiếc đồng hồ Hạ Trĩ tặng cho hắn.
Hắn thì thầm: "Không sao, mùi vị chắc sẽ không thay đổi, chúng ta nếm thử xem."
Hạ Trĩ kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh cũng muốn ăn?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tại sao lại không chứ?"
Hạ Trĩ cho rằng Thẩm Thời Kiêu vừa rồi chỉ là thuận miệng an ủi cậu, không nghĩ tới đối phương thế mà cũng định ăn.
Đây vẫn là chủ tịch bá đạo hả?
Chủ tịch bá đạo không phải là kiểu không ăn cơm thừa, không ăn mấy thứ trông xấu xí và dùng sữa bò để tắm hả?
Nhưng mà cũng khá tốt, như vậy sẽ dễ cho Hạ Trĩ thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tối hôm qua cậu đã tìm cẩm nang yêu đương của tiểu bạch hoa trên mạng, trên đó dạy cậu một chiêu:
Lúc bạn đút cho "mục tiêu" của bạn ăn, nhất định phải cầm dụng cụ ăn uống trên tay của bản thân.
Như vậy là bạn đã có thể giả vờ sử dụng nó một cách vô ý.
Sau khi ăn xong thì chỉ cần tỏ vẻ vô tội và đơn thuần nói: Ui trời! Chúng ta dùng chung một bộ dụng cụ ăn uống rồi!
Khoảng cách giữa hai trái tim được kéo gần lại nhờ sử dụng chung một bộ dụng cụ ăn uống.
Tia lửa giữa hai người bắn vèo vèo vèo!(1)
(1) Giải nghĩa: dài quá nên tui để ở cuối chương
Hạ Trĩ càng nghĩ càng phấn khởi, cậu chậm rãi cắt một miếng bánh kem.
Đôi mắt cậu khẽ cụp xuống, chuẩn bị tìm cơ hội để hành động.
"Miếng này cũng không tệ lắm, anh ăn trước đi." Hạ Trĩ ngẩng đầu rồi cười dịu dàng, ánh mắt trông rất ngọt ngào.
Cậu ngoan ngoãn đưa cái thìa tới bên miệng của Thẩm Thời Kiêu.
Vẻ mặt của Thẩm Thời Kiêu khẽ thay đổi, ánh mắt dừng lại một lát.
Sau đó hắn lập tức hé miệng, ăn miếng bánh kem.
Hạ Trĩ cầm chiếc thìa mà Thẩm Thời Kiêu đã ăn với vẻ hưng phấn, trông cậu hệt như một bé chuột nhỏ nhìn thấy phô mai.
Khóe miệng len lén cong lên, cậu dùng thìa nhẹ nhàng múc một miếng.
Chính là hiện tại!
"Ừm, hương vị khá ổn."
Hạ Trĩ cụp đôi mắt xấu hổ xuống, ngơ ngác một lúc lâu rồi mới khẽ ngẩng đầu lên.
Nhưng đối diện lại là ánh mắt phức tạp của Thẩm Thời Kiêu.
Không đúng, tia lửa đâu?
Huhuhu, cẩm nang lừa cậu!
Thẩm Thời Kiêu mím môi: "Hôm qua tôi bị cảm, là cảm do virus gây ra, sẽ lây bệnh."
Hạ Trĩ cầm thìa để che giấu xấu hổ.
"Haha, sức đề kháng của tôi khá tốt, không sợ..."
Một màn dùng chung bộ dụng cụ ăn uống được lên kế hoạch tỉ mỉ cứ kết thúc trong sự xấu hổ như thế.
Hạ Trĩ cắn bánh kem, âm thầm rơi lệ.
Sau khi ăn no phủ phê, Hạ Trĩ lười biếng ngồi trên ghế sofa, không muốn động đậy.
Thẩm Thời Kiêu uống thuốc xong thì cảm thấy đầu có hơi choáng váng.
Hắn định về nhà với Hạ Trĩ sau cuộc họp, nên hắn sẽ ở lại với cậu một lát nữa.
Nhàm chán không có việc gì làm, Hạ Trĩ giống như một con sâu lông loi nhoi.
Cậu bọc mình trong thảm lông mềm mại, nằm trên sô pha lướt weibo.
Fans của cậu đã đạt 4 triệu người rồi.
Gần đây, lượng fans tăng rất nhanh, hộp tin nhắn riêng mỗi ngày đều chật ních.
Nội thất Thời Minh làm việc cực kì nhanh chóng.
Hình ảnh quảng cáo được chỉnh sơ qua vừa được xuất ra, nhãn hàng đã nhanh chóng đăng bóng(2) nhân vật lên weibo, thông báo với mọi người rằng bọn họ có người phát ngôn.
Fans ở phía dưới rất sôi nổi, bọn họ liệt kê vô số tên của các ngôi sao trẻ đang hot.
Hạ Trĩ lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy được một thiên thần nhỏ nói cái bóng này giống cậu.
Hạ Trĩ cầm di động trông vô cùng khoái chí, đây chính là niềm vui khi có fans.
Mí mắt bỗng nặng trĩu, cậu ngủ quên trên ghế sofa trong vô thức.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại, phát hiện chăn bông trên người đã dày hơn, phía dưới đầu không biết được kê thêm một chiếc gối từ lúc nào.
Huhuhu, chắc chắn là Thẩm Thời Kiêu làm cho cậu.
Thật ngọt ngào!
Nhìn về phía bàn làm việc cách đó không xa, cậu mới phát hiện thân thể của Thẩm Thời Kiêu khác với mọi ngày, hình như là hắn đang nằm ngủ trên bàn việc.
Chứng ngủ rũ phát tác à?
Cậu vừa định bước qua thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Cậu đáp: "Vào đi."
Trợ lý dẫn theo một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào.
Nếp nhăn giữa đôi mày của ông ta nhíu chặt lại, trông có vẻ là người đa mưu túc trí.
Ông mặc một bộ tây trang màu đen.
Nhìn vào tên trên tập tài liệu trong tay, ông ta hẳn là quản lý cấp cao của công ty nhà họ Thẩm.
Người đàn ông được trợ lý gọi là giám đốc Từ, bình thản nhìn Thẩm Thời Kiêu đang ngủ say, chậm rì rì hỏi: "Chứng ngủ rũ của chủ tịch Thẩm vẫn chưa chữa khỏi à?"
Trợ lý: "Đúng vậy, bác sĩ nói rất khó để trị tận gốc."
Tổng giám đốc Từ cười một cái.
Trực giác của Hạ Trĩ nói cho cậu biết, cái lão già họ Từ này chắc chắn không phải người thật lòng, cũng không phải người tốt lành gì.
"Nếu đã như vậy thì hôm khác tôi lại đến." Trước khi rời đi, tổng giám đốc Từ liếc nhìn Hạ Trĩ.
Lúc đẩy mắt kính thì ông ta thâm thúy nheo đôi mắt lại.
Sau khi trợ lý đi rồi, Hạ Trĩ lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Thời Kiêu.
Chứng ngủ rũ này thật sự rất khó trị tận gốc hả?
Có điều không sao cả, cậu không chê Thẩm Thời Kiêu.
Có thể...!đọc khụ khụ trị liệu mà.
Có cậu luôn luôn bên cạnh, không cần sợ.
Mở di động ra, Hạ Trĩ tìm thật lâu, cuối cùng chọn một quyển sách tên là 《Cục cưng ngoan ngoãn và mềm mại của học sinh giỏi bệnh kiều》.
Hắng giọng, cậu bắt đầu đọc to lên một cách đầy cảm xúc.
【 Thẩm học sinh giỏi: Đề đơn giản như vậy cũng không làm được? Tôi nên phạt cậu như thế nào đây? Hửm?
Khuôn mặt xinh đẹp và nhỏ nhắn của Hạ cục cưng tràn ngập uất ức: Huhuhu, tôi không chịu đâu!
Thẩm học sinh giỏi: Từ hôm nay trở đi, sai một đề hôn một cái.
Hạ cục cưng ngẩn ra, nắm đồng phục: Không được!
Thẩm học sinh giỏi dụ dỗ: Không thì gọi anh một tiếng nhé? 】
Hạ Trĩ đọc đến đoạn này, khẽ dừng lại.
Cậu nhìn cái trán no đủ và trắng nõn của Thẩm Thời Kiêu đến xuất thần.
"Anh ơi!"
"Trĩ Trĩ thích anh ~"
Huhuhu, cậu õng ẹo ra vẻ gớm!
Hạ Trĩ chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Thời Kiêu rồi chống cằm, cậu bất giác ngâm nga bài hát nhỏ từ đáy lòng:
"Anh yêu em ~ Em yêu anh ~ Trĩ Trĩ Kiêu Kiêu cực kì ngọt ngào ~"
Ngón tay đang xòe ra của Thẩm Thời Kiêu chợt cuộn tròn lại.
__________
(1) đoạn này trong raw tác giả dùng từ khoảng cách được thiết lập (xây dựng).
Tui không hiểu lắm, tại sao lại thiết lập khoảng cách, tui đoán là kéo gần lại.
Tia lửa bắn vèo vèo thì tui nghĩ ý là ánh mắt (?), kiểu ánh mắt nồng cháy, lấp lánh gì đây.
Để raw ở đây cho anh chị em nào hiểu vào lý giải giúp tui nhe.
"心与心的距离建立在使用同一个餐具上.
两人的火花嗖嗖嗖!"
Các anh chị em đợi chương sau xem hai đứa nhỏ nhà mình tào lao nè he..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...