Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Vân Tử Túc lười cò ke với nó, trở tay đóng kín cửa xong liền đi thẳng xuống tầng.

Thấy thái độ này của cậu, Vân Diệu Tổ lại thấy mất hứng. Nó nhanh chân bước theo xuống, hung tợn nói với Vân Tử Túc: "Này, có phải mày hại ba tao không?"

Vân Diệu Tổ và Vân San San đều là con của Vân Học Binh.

Vân Tử Túc không định đôi co, nhưng Vân Diệu Tổ một khi đã hỏi liền hỏi không ngớt, còn đưa tay túm quần áo Vân Tử Túc, Vân Tử Túc nhanh chóng né người tránh khỏi, cười lạnh một tiếng: "Vân Diệu Tổ, PS4 cậu vừa chơi là của người nào?"

"Nó..." Vân Diệu Tổ có chút chột dạ, nó bèn phô trương thanh thế, "Cần mày lo à! Tao đã cầm thì chính là của tao!"

Đúng lúc hai người đi đến đầu cầu thang, thấy Vân Tử Túc bước xuống, Vân Diệu Tổ đưa tay muốn xô Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc nhắm mắt cũng tránh được, cậu không quay đầu lại, trực tiếp bước chệch qua một bên. Vân Diệu Tổ ngay cả vạt áo của cậu cũng không chạm tới, chính mình lại dùng lực quá đà, không thu về được, trực tiếp hụt một phát bốn bậc thang, nó sợ hãi hét một tiếng, cố giữ thăng bằng, mãi mới loạng choạng giẫm được lên vị trí chỉ cách sàn nhà hai bậc, hai chân lại không thể giữ vững được mà vấp một cái, cuối cùng vẫn ngã xuống đất.

"Bịch" một tiếng, bả vai Vân Diệu Tổ tiếp đất, ngã nhào. Nó nằm trên mặt đất, ngoạc mồm khóc lên.

Người trong phòng khách bị âm thanh này gây chú ý, Vân Học Công cau mày: "Chuyện gì đấy?"

Vân Diệu Tổ vừa khóc vừa tố cáo: "Hu hu hu nó đẩy cháu!"

Vân Tử Túc đi thẳng qua người nó, nhìn cũng không nhìn một cái.

Vân Học Công đang định mở miệng, lại nghe thấy bà Vân nói: "Được rồi, nói xong chuyện chính đã."


Bà Vân nói với Vân San San: "Đỡ Diệu Tổ dậy."

Tiếng khóc của Vân Diệu Tổ nhất thời nghẹn lại. Vợ chồng Vân Học Binh đều không ở đây, không có ai làm chỗ dựa cho nó, nó lại thật sự sợ bà Vân, chỉ có thể nản lòng ủ rũ bò dậy từ dưới đất.

Vân Tử Túc ngồi xuống ghế sofa, đây là vị trí cố tình để lại cho cậu, cũng là chiếc ghế đơn duy nhất trong biệt thự. Cậu ngồi đây, cảm giác giống như phạm nhân sắp bị tập thể thẩm vấn.

Lúc trước Hàn Dịch dẫn cậu vào, bà Vân cũng không ở phòng khách. Bà ta là vừa mới xuống, trên người còn mặc áo khoác thêu hoa văn rối rắm trên vạt áo, trông vừa nghiêm khắc vừa gàn dở.

Bà Vân cau mày nhìn Vân Tử Túc, âm thanh già nua dẫn theo khí thế bức người.

"Chú anh gặp biến cố ở An thành rốt cuộc là thế nào?"

"Cháu cũng không biết," Vân Tử Túc nói không nhanh không chậm, "Lúc cháu đến phía dưới tầng, chú ấy đã chạy xuống, còn có người mua nhà theo gót phía sau, cháu đi lên xem xét tình hình, căn nhà đã bị bọn họ làm cho rối mù, ngay cả cửa cũng không đóng."

Vân Tử Túc còn chêm thêm một câu: "Nếu không phải cháu đi lên, có khi đồ trong nhà cũng bị khoắng hết sạch."

"Thằng khốn!" Vân Học Công giận đến đập bàn, "Mày còn dám giả bộ vô tội ở đây à, cái nhà kia đã xảy ra chuyện lạ từ lâu, không phải mày làm thì còn có thể là ai?"

Vân Tử Túc cười một tiếng, "Lời này của bác lại không đúng rồi."

Cậu nhìn Vân Học Công, nụ cười không tản lên đáy mắt: "Nếu cháu có bản lĩnh đấy, làm sao có thể trơ mắt nhìn bác lái xe của ba cháu lâu như vậy?"


Sắc mặt Vân Học Công tức thì tái mét.

Ông bà ngoại của Vân Tử Túc đã cưỡi hạc từ lâu, sau khi vợ chồng Vân Học Thương qua đời, tài sản bọn họ để lại, và cả khoản bồi thường tai nạn xe cộ, lẽ ra nên dựa theo điều khoản hàng thừa kế thứ nhất mà luật pháp quy định, chia đều cho hai người là Vân Tử Túc và bà Vân. Nhưng khi phân chia di sản ban đầu, nhà họ Vân ngoài sáng giơ cờ hiệu chia đều, trong tối lại tìm người động tay động chân. Bất động sản, các loại xe hơi mà vợ chồng Vân Học Thương để lại đều bị định giá cực thấp mà phân cho bà Vân, còn Vân Tử Túc chỉ nhận được tới tay số ít tiền gửi ngân hàng và tiền mặt.

Khi ấy Vân Tử Túc hãy còn vị thành niên, thành viên trong nhà họ Vân mượn danh người giám hộ, nhân lúc Vân Tử Túc đang đi học tại đại học Bắc thành, phân tán biển thủ phần tài sản thuộc về Vân Tử Túc.

Trước kia Vân Học Công cũng có xe riêng, nhưng gã vô học, gặm vốn nhà họ Vân, muốn tiêu tiền cũng phải xin bà Vân, đẳng cấp xe riêng dĩ nhiên kém hơn xe của Vân Học Thương. Sau khi Vân Học Thương qua đời, gã trực tiếp chiếm chiếc xe thành của riêng, đến giờ đã dùng non nửa năm.

Nghe thấy lời đe dọa ướm mùi nhạo báng của Vân Tử Túc, Vân Học Công giận phát điên, nhưng lại vì đuối lý mà không thể trực tiếp phản bác. Gã kiềm nén đến mức cổ cũng đỏ bừng, đưa tay chỉ thẳng vào Vân Tử Túc, ngay cả cánh tay cũng phát run.

"Đủ rồi."

Bà Vân cắt đứt hành động của Vân Học Công, bà ta nheo mắt nhìn về phía Vân Tử Túc, đôi mắt chìm giữa những nếp nhăn lộ ra ánh sáng sắc lẹm.

"Đây là thái độ nói chuyện với bậc cha chú à, bố mẹ anh dạy anh thế đấy hả?"

Nụ cười trên mặt Vân Tử Túc còn sâu hơn nữa: "Ba mẹ cháu dạy cháu thế nào, không hề liên quan đến bà, việc đoạn tuyệt quan hệ lúc đầu là do chính bà nói, giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành."

Cậu nói: "Bà nói xem, nếu cháu giao giấy đoạn tuyệt cho luật sư, hành vi của bà có tính là chiếm đoạt tài sản riêng không?"

Vân Tử Túc giúp cho mỗi người nhà họ Vân đều được nghẹn họng một lần. Trước kia rõ ràng cậu ta đặc biệt dễ lừa gạt, nói mấy câu là trở lại trường học, chuyện di sản không nhúng tay dù chỉ một chút. Những thành viên khác nhà họ Vân cũng coi cậu thành một cái thùng cơm chỉ biết ăn, chẳng ai ngờ rằng Vân Tử Túc lại có thời điểm tay nghề thành thạo, hùng hổ dọa người như vậy.


Bà Vân đập cây gậy ba-toong, gậy ba toong và sàn nhà va chạm phát ra âm thanh nặng nề. Bà ta lạnh lùng nói: "Vân Học Thương là do tôi sinh! Tôi còn không có quyền được cầm đồ của nó hay sao?"

"À," Vân Tử Túc bình lặng gật đầu, "Vậy bà nội, hy vọng bà còn có phúc để tiêu xài hết những thứ này."

"Mày...!"

Bà Vân hiểu được ý tứ trong lời Vân Tử Túc, bà ta giận tím mặt, nhấc gậy ba toong muốn đánh Vân Tử Túc phía đối diện. Vân Tử Túc không có kiên nhẫn, mí mắt cũng không nhấc đã khiến bà ta hụt một cái.

"Ai ui!"

Gậy chống không chạm được về phía đối diện, bà Vân đã suýt không trụ vững mà nhào người, mọi người ba chân bốn cẳng vội vàng xúm lại đỡ lấy bà ta. Bà Vân vất vả xuôi bớt cơn đau, bà ta giận tới cực điểm, chỉ thẳng mặt Vân Tử Túc chửi bới: "Cút! Mày cút ra ngoài cho tao!"

Vân Tử Túc thuận theo gật đầu: "Được, đây là chính bà nói."

Dứt lời, cậu cũng không nhìn những kẻ ngổn ngang lộn xộn trong phòng khách nữa, trực tiếp xoay người lên thẳng tầng.

Trong phòng khách chìm trong sự im lặng quái dị một hồi, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề chưa hồi phục lại của bà Vân. Bà ta vừa nhất thời giận dữ, mới nói ra loại lời đuổi Vân Tử Túc cút đi, chỉ là vào lúc này, bọn họ cũng chẳng thể thật sự nhìn Vân Tử Túc rời đi.

"Chú cả," Giọng bà Vân khàn khàn, "Anh đi xem đi, xem nó lại muốn giở trò gì."

Vân Học Công đứng dậy lên tầng, tuy nhiên gã còn chưa lên tới nơi, đã nhìn thấy Vân Tử Túc vác túi đi xuống.

"Mày định đi dâu?" Vân Học Công chặn trước cầu thang, không cho Vân Tử Túc đi xuống.

Vân Tử Túc nhướn mày: "Bà nội tự mình mở miệng bảo tôi rời đi, sao bác cả vẫn còn ngăn tôi?"


Vân Học Công nâng giọng: "Trước khi kết hôn mày không được đi đâu hết! Vân Tử Túc, mày đừng có vọng tưởng đào hôn!"

Lúc hai người đôi co, bên ngoài vừa khéo vang lên tiếng gõ cửa, Lý Phương Phỉ đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở ra, ả liền căng thẳng trong lòng.

Bên ngoài chính là người vừa mới rời đi lúc trước- Hàn Dịch.

Vân Học Công vừa nói xong, liền thấy được Hàn Dịch đứng ngoài cửa. Gã vội vàng thu hồi tức giận trên mặt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Hàn đại thiếu, tại sao cậu quay lại, có đồ gì quên ở đây hở?"

Hàn Dịch bước vào, Lý Phương Phỉ khép cánh cửa lại phía sau lưng hắn, ánh mắt nhìn về hắn nửa là tò mò nửa là khiếp đảm. Hàn Dịch không trực tiếp trả lời vấn đề của Vân Học Công, trái lại nói: "Sao lại ồn ào như vậy? Bên ngoài cũng nghe được."

Vân Tử Túc đứng trên tầng đáp: "Bác cả đang nói chuyện đào hôn với em ấy mà."

Nghe đến hai chữ đào hôn, Vân Học Công suýt thì tắt thở, đúng là sợ cái gì thì cái nấy sẽ tới. Gã lo lắng thái độ của Vân Tử Túc sẽ khiến Hàn Dịch không hài lòng, ảnh hưởng tới hôn sự, cuống cuồng giải thích: "Nào có nào có, chỉ là đùa giỡn ấy mà."

Gã còn gắng gượng tỏ vẻ mặt mày hiền hậu: "Tử Túc ấy à, nó còn nhỏ tuổi, có chút yêu nhà, bọn tôi đây là đang làm công tác tư tưởng thôi, tâm sự dăm ba lời, tuyệt đối không có chuyện đào hôn đâu mà."

"Hàn đại thiếu mau mau vào ngồi, ngồi đi." Vân Học Công nói với Hàn Dịch, lại xoay đầu nhìn Vân Tử Túc, "Tử Túc, cháu đặt túi về trước đi, xuống trò chuyện với Hàn đại thiếu chút, nhanh lên."

Hàn Dịch cũng không nhúc nhích, hắn nhìn về phía Vân Học Công, ánh mắt có vẻ rất khó dò.

"Đào hôn? Ai nói đào hôn?"

Giọng hắn nhàn nhạt, lọt vào trong lỗ tai người lại chính là một loại quyết định không được phép phản kháng.

"Tiểu Túc là muốn đến ở chung với tôi trước thời hạn mà thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui