Ông chủ bị người ta ấn trên mặt đất, toàn bộ nhân viên đến vây quanh bọn họ.
Có mấy người tiến lên cản, Khương Dịch Duy lại giống như núi thái sơn, túm như thế nào cũng không đi.
"Khương Dịch Duy..." Đây là lần đầu tiên Lộ Kiều nhìn thấy Khương Dịch Duy ra tay độc ác, trong lúc nhất thời hoảng loạn vô cùng.
Cậu tiến lên để tay lên vai Khương Dịch Duy, ý đồ muốn làm Khương Dịch Duy bình tĩnh lại: "Đừng chấp nhặt với hắn."
Khương Dịch Duy trầm mặc, lực đè xuống đầu Trương Thắng Cảnh càng lúc càng lớn.
Trương Thắng Cảnh tựa như đã tiếp thu được mình sự thật mình sắp bị đánh, không giãy dụa, không chạy.
Ngược lại cười ra tiếng, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Khương Dịch Duy: "Ta nói không đúng?"
"Hoặc là bị nói trúng rồi, Lộ Kiều cùng đối tượng qua mạng của hắn cái gì cũng đều đã làm." Trương Thắng Cảnh muốn đem kíƈɦ ŧɦíƈɦ Khương Dịch Duy đến chết.
"Câm miệng."
Người lên tiếng là Lộ Kiều, cậu trước giờ đã cảm thấy con người Trương Thắng Cảnh này miệng tiện.
Hiện tại phát hiện hắn không đơn giản miệng tiện, mà cả người đều có bệnh.
"Ngươi dám bắt ta..." Trương Thắng Cảnh nói một nửa, đã bị Khương Dịch Duy bóp cổ.
Mặt hắn trướng đến đỏ bừng, nghe Khương Dịch Duy lạnh giọng nói: "Tiểu Lộ nói ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy?"
Trương Thắng Cảnh có chút luống cuống, cổ bị siết chặt truyền đến đau đớn nói cho hắn biết Khương Dịch Duy thật sự có thể đem hắn bóp chết.
Dùng sức đẩy tay Khương Dịch Duy, không có kết quả.
Hắn chỉ có thể dùng tay sờ soạng trên mặt đất, sờ đến chân bàn cánh tay liền túm lấy khăn trải bàn, chén đĩa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn vớ lấy một mảnh liền đâm về hướng vai Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy tay mắt lanh lẹ, buông cổ Trương Thắng Cảnh liền bắt lấy cái tay cầm mảnh sành sắc bén.
Đem tay Trương Thắng Cảnh siết lại sau lưng, hắn cũng không quên ở phía sau lưng Trương Thắng Cảnh đá thêm một phát.
Thấy Trương Thắng Cảnh sắp té ngã, Khương Dịch Duy lại không cho hắn cơ hội ngã về phía trước.
Tay nắm tóc Trương Thắng Cảnh đánh tới, đánh xong lại bổ xuống, từng quyền mang theo máu, nhìn thấy ghê người.
Đánh tiếp như vậy không phải biện pháp.
Lộ Kiều, Trần Diệp cùng với nhân niên nam nhà hàng cùng nhau ra sức can ngăn, mới kéo được Khương Dịch Duy ra một góc.
Khương Dịch Duy đánh đỏ mắt, ngồi ở góc ánh mắt vẫn hung ác như cũ.
Đôi tay hắn vẫn giữ trạng thái nắm chặt, giống như tùy lúc có thể xông tới đánh Trương Thắng Cảnh thêm mấy đấm.
Lộ Kiều thấy cả người Trương Thắng Cảnh đều là máu có chút hoa mắt, nhân viên phục vụ nói thầm muốn báo án.
Nếu thật sự báo cảnh sát, Khương Dịch Duy chắc chắn sẽ bị cảnh sát mang đi.
Trương Thắng Cảnh nửa choáng váng nửa không dùng toàn bộ sức lực chống đỡ cơ thể, vẫy vẫy tay, thanh âm suy yếu nói: "Không cần báo án."
Hắn cũng không muốn đem sự tình nháo đến quá lớn, người thua thiệt là chính mình.
Đi đến bên người Lộ Kiều, hắn dùng âm lượng chỉ Lộ Kiều có thể nghe nói: "Ngươi con mẹ nó chính là thế thân, tất cả mọi người đều biết."
Hắn, Trương Thắng Cảnh, quá đê tiện.
Ai bảo Lộ Kiều chướng mắt mình.
Kia hắn liền dùng phương pháp ghê tởm cho Lộ Kiều biết, hắn sẽ không để cậu sống tốt.
Lộ Kiều mấp máy môi, ghé mắt nhìn về phía Trương Thắng Cảnh.
Môi mỏng khẽ nhếch, buột miệng thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc"
Ngay sau đó liền bổ một quyền lên đầu Trương Thắng Cảnh.
Sức cậu không lớn bằng Khương Dịch Duy, đáng tiếc ai biết là thời điểm này chỉ kém một quyền Trương Thắng Cảnh liền té xỉu.
Cho nên Trương Thắng Cảnh hai mắt nhắm nghiền, ngất xuống đất.
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Lộ Kiều xoa xoa tay vào quần áo, đi về phía Khương Dịch Duy.
Áo sơ mi màu trắng của Khương Dịch Duy dính máu, mu bàn tau cũng trầy chút da.
Lộ Kiều ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Khương Dịch Duy, vuốt đầu ngón tay Khương Dịch Duy nói: "Chúng ta về nhà."
Khương Dịch Duy gật đầu, một tay thủ sẵn sau cổ Lộ Kiều.
Hầu kết hắn động, tựa hộ như có điều quan trọng muốn nói: "Tiểu Lộ, đối tượng qua mạng..."
Lộ Kiều cho rằng Khương Dịch Duy tin lời Trương Thắng Cảnh nói, trực tiếp đánh gãy mà nói: "Không có, em và đối tượng yêu qua mạng cái gì cũng đều không có phát sinh qua."
Sợ Khương Dịch Duy không tin, Lộ Kiều vội vã nói: "Em cũng không có cảm tình gì với hắn, lúc trước nói chuyện rất được mới phát triển thành quan hệ bạn bè."
Một câu "Em cũng không có cảm tình gì với hắn", làm Khương Dịch Duy ngẩn ra.
Chỗ sâu nhất yết hầu như bị mắc xương cá, mở miệng mà ngực phía dưới cùng phát đau.
Hắn khó kiềm được mất mát, thật lâu mới nói với Lộ Kiều: "Anh về công ty."
Rút tay ra khỏi tay Lộ Kiều hướng ra cửa nhà hàng, Khương Dịch Duy không quay đầu lại mà nói: "Công ty còn có văn kiện cần xử lý."
"Khương..." Lộ Kiều muốn kêu Khương Dịch Duy lại.
Khương Dịch Duy lại bước chân thật dài, không cho Lộ Kiều có cơ hội kêu tên hắn.
Nhìn bóng dáng Khương Dịch Duy xa dần, đến khi hoàn toàn biến mất, Lộ Kiều còn đang đứng tại chỗ phát ngốc.
Trần Diệp tiễn lên dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Lộ Kiều: "Phỏng chừng là tức giận, Trương Thắng Cảnh nói những lời đó, ai cũng sẽ suy nghĩ vớ vẩn, sẽ để ý.
Ngươi cũng không thực sự xảy ra cái gì với đối tượng qua mạng, cùng Khương Dịch Duy hảo hảo nói nói là được."
Lộ Vũ Kỳ liếc Trần Diệp một cái, ý bảo hắn ngậm miệng lại.
-
Trên đường về nhà, đầu óc Lộ Kiều đều là bóng dáng cô đơn của Khương Dịch Duy.
Cậu tập trung không được, tốc độ lái xe chậm lại không ít.
Cọ tới cọ lui rốt cuộc cũng về đến nhà, Louis quấn lấy Lộ Kiều đòi hắn chơi với mình.
Lộ Kiều một bên cầm bóng ném, ném xong Louis liền chạy đi ngậm về.
Lặp đi lặp lại mấy chục lần, Lộ Kiều buông bóng nhìn Louis xuất thần.
Suy nghĩ của cậu lộn xộn, cuối cùng lấy di động gọi cho Khương Dịch Duy.
Âm thanh "Đô đô" làm trái tim cậu đập bang bang, nửa vời treo ở giữa không trung.
Thẳng đến khi điện thoại truyền đến "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy." Lộ Kiều mới đứng lên đi về phía gara.
Cậu lái xe máy như bay, không bao lâu đã đến cửa công ty.
Lộ Kiều vào nhà lại chạy đi ngay, trên quần áo còn có máu bắn lên khi Khương Dịch Duy đánh nhau với Trương Thắng Cảnh, bộ dáng thần bay phách lạc.
Hơn nữa vừa rồi Khương Dịch Duy quay lại công ty cả người đều là máu, nhân viên công ty châu đầu ghé tai, không khỏi liên tưởng đến đôi phu phu mẫu mực này có phải cãi nhau hay không.
Lộ Kiều không rảnh để ý đến bọn họ suy nghĩ cái gì, cất bước đi thẳng đến văn phòng Khương Dịch Duy.
Thang máy đến tầng cao nhất, tầng này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lộ Kiều.
Trước mặt chính là cửa văn phòng, Lộ Kiều nhìn nó chằm chằm nửa giây mới duỗi tay đẩy ra.
Khi cậu cho rằng sẽ nhìn thấy thân ảnh Khương Dịch Duy đang phê duyệt văn kiện thì đập vào mắt là phòng trống không có Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều có chút kiềm không được, lại gọi cho Khương Dịch Duy bảy, tám lần, tắt máy như cũ.
Cậu đi tìm thư ký Vương.
Thư ký Vương cũng là vẻ mặt ngốc vòng: "Ta cũng không biết Khương tổng đi đâu, nhưng tâm tình hắn tựa hồ như không tốt lắm."
"Ai, cái kia...!Đồng Thần!" Thư ký Vương nhìn thấy Đồng Thần từ bên kia đi qua, mở miệng hỏi hắn: "Khương tổng đi đâu ngươi biết không? Vừa rồi không phải ngươi và Khương tổng hàn huyên vài câu sao?"
Đồng Thần dừng bước chân: "Ta thấy trên người hắn có máu, hỏi một chút hắn làm sao thôi."
Ánh mắt hắn đặt lên người Lộ Kiều, phát hiện Lộ Kiều so với Khương Dịch Duy cũng không khác mấy, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: "Các ngươi...!Cãi nhau?"
Hai chữ cãi nhau này, Lộ Kiều nghe được liền phiền lòng.
Cậu cố đè xuống cảm xúc trong lòng, trả lời Đồng Thần: "Không cãi nhau."
Giống như muốn chứng mình cái gì, còn bổ sung một câu: "Chúng ta thật sự ổn."
"Ngạch..." Đồng Thần cứng họng, tính tình nhẫn nại nói với Lộ Kiều, "Kỳ thật ta và thê tử cũng thường xuyên cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường xuôi, không có gì là không thể nói rõ."
"Khi nào ngươi tìm được hắn hảo hảo tâm sự cùng hắn, Khương Dịch Duy nhìn ngoài tình tình quật cường, kỳ thật tâm địa rất mềm."
Lộ Kiều bất động thanh sắc mà nghe, rõ ràng mình mới là một nửa kia của Khương Dịch Duy, lại đến mức để người khác nói cho cậu biết Khương Dịch Duy là người như thế nào.
Đồng Thần so với mình hiểu Khương Dịch Duy, lại là người trong đáy lòng Khương Dịch Duy.
Cậu muốn trốn tránh sự thật, sự thật sẽ hung hăng tát cậu một cái, lớn tiếng nói: "Tỉnh lại đi, ngươi chỉ là thế thân mà thôi."
Lộ Kiều tự giác được sự thất bại của mình, lại không muốn đem tức giận đổ lên người Đồng Thần, thấp giọng nói: "Ta đã biết, cảm ơn."
Sau đó rời công ty, Lộ Kiều về nhà lần nữa.
Mở cửa ra, lưng cậu dán vào vách tường, thuận thế trượt xuống, mơ mơ hồ hồ mà ngồi trên sàn nhà.
Louis phát hiện tâm tình Lộ Kiều xuống thấp, dán vào bên cạnh chân Lộ Kiều, như an ủi.
Lộ Kiều xoa xoa đầu Louis, thanh âm so với lúc trước thêm một phần khàn khàn: "Ngươi nói hắn có thể đi chỗ nào? Hắn vì cái gì tắt máy, không chịu nhận điện thoại..."
Đem đầu vùi ở đầu gối, vành mắt Lộ Kiều đỏ bừng.
Trong phòng không mở đèn, cậu liền ngồi trong bóng tối, ngồi trong tư thế này không biết bao lâu, mới nghe thấy truyền đến âm thanh mở cửa.
Là Khương Dịch Duy đã trở lại!
Lộ Kiều đột nhiên đứng lên, hai chân tê dại làm cậu ngã về phía trước.
Cũng may Khương Dịch Duy kịp thời đỡ lấy Lộ Kiều, đem người ôm vào trong ngực.
Mùi rượu xộc vào khoang mũi, Lộ Kiều ngẩng đầu hỏi Khương Dịch Duy: "Anh uống rượu?"
Khương Dịch Duy gật đầu, muốn ra sân thượng hóng gió: "Uống một chút."
Lộ Kiều đi theo phía sau Khương Dịch Duy, thấy bước chân Khương Dịch Duy không vững nhíu nhíu mày, muốn đi pha một ly nước mật ong cho hắn.
Thân mới quay qua một nửa, tay cậu đã bị Khương Dịch Duy túm chặt lấy.
"Đi đâu?" Khương Dịch Duy hỏi, con ngươi trong bóng tối có vẻ thêm mê mang.
Lộ Kiều lúc này mới dám khẳng định Khương Dịch Duy thật sự đã say, kiên nhẫn đáp: "Pha cho anh ly nước."
Khương Dịch Duy không nói gì, tay nắm lấy Lộ Kiều cũng không buông.
Hô hấp hắn càng thêm nặng nề, đột nhiên chặn ngang bế Lộ Kiều đi về phía sân thượng.
Gió sân thượng thổi tới làm Lộ Kiều nổi một thân da gà, cậu muốn bảo Khương Dịch Duy buông mình ra.
Mới nghiêng đầu, đã bị Khương Dịch Duy chặn môi.
Nụ hôn của Khương Dịch Duy vừa điên cuồng lại cực nóng, đấu đá lung tung mà xâm lược, không hề nao núng mà đoạt lấy.
Tay hắn đè gắt gao sau cổ Lộ Kiều, Khương Dịch Duy dùng môi trừng phạt Lộ Kiều.
Hắn biết, ngay từ đầu hắn biết trước nay Lộ Kiều chưa từng để quan hệ qua mạng của bọn họ trong lòng.
Hôm nay vô luận có phải vì Trương Thắng Cảnh hay không, lời nói kia của Lộ Kiều đều đủ cho ngực hắn thối rữa.
Dư vị bí mật hắn trân quý sở hữu, trân quý đặt ở đáy lòng, ở trong mắt Lộ Kiều không có chút ý nghĩa nào, chỉ là một đoạn ngắn sơ lược.
Trong nháy mắt, lý trí của hắn không còn tồn tại.
Trong lòng trừ bỏ chua xót, không còn gì khác.
Lộ Kiều bị bắt tiếp nhận nụ hôn bá đạo này, hô hấp cậu càng thêm khó khăn, cố sức đẩy Khương Dịch Duy.
Thật vất vả mới kéo ra được một chút khoảng cách với Khương Dịch Duy, giây tiếp theo liền bị tay đặt sau cổ bắt ngẩng lên cùng hắn răng môi dây dưa.
"Khương Dịch Duy..." Lộ Kiều muốn cho Khương Dịch Duy bình tĩnh một chút, lực đẩy Khương Dịch Duy lớn không ít.
Khương Dịch Duy bắt lấy cái tay đẩy hắn, bắt chéo cả hai tay Lộ Kiều ra sau lưng.
Thân ảnh hắn cao hơn bao trùm thân thể Lộ Kiều, đem người trực tiếp đè lên lan can sân thượng.
Ngực đột nhiên tiếp xúc với lan can, Lộ Kiều đau muốn chảy nước mắt.
Cậu không kịp nới với Khương Dịch Duy mình rất đau, liền bị Khương Dịch Duy ôm vào trong ngực.
Những nụ hôn không hề có kết cấu dừng ở bên tai, cậu nghe âm thanh Khương Dịch Duy tựa như mang theo khẩn cầu.
Khẩn cầu mà nói: "Anh không uống nước, em đừng đi."
"Ngốc ở bên cạnh anh, một bước cũng đừng rời đi."
29Aug21
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...