Đến cũng đã đến rồi...!
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
"Tuyệt vời lắm anh trai tôi, hai người phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới rồi đấy." Giang Nghiên bội phục cảm thán.
"Kỷ lục Guinness thế giới?" Phó Minh Dã không rõ.
Đó là cái gì vậy?
Thứ lỗi cho hắn vì ba năm nay hắn bay tới nhân gian chỉ để làm một vị Tà Thần thờ ơ với thế giới.
"Anh xem này." Giang Nghiên mở trình duyệt lướt lướt cho hắn nhìn, "Kỷ lục Guinness thế giới của con người, nhảy dây đôi được 127 cái trên 1 phút, hai người được 168 cái, kỳ thực có chút...!có chút...!không bình thường lắm." Hồ ly mãi sau mới phản ứng được.
Vậy cũng quá không bình thường rồi!
Con người ai cũng có giới hạn của mình, sau khi đạt đến một trình độ nhất định, nhảy dây được nhiều hơn một chút, thời gian chạy ít hơn một giây, bơi và lặn sâu được thêm một mét, đều khó như lên trời.
Trước khi hóa hình Giang Nghiên là động vật, động vật cũng có giới hạn, cho nên có thể lý giải được độ khó để đạt đến một giới hạn mới.
Mà hình như thần minh không có giới hạn.
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã tạo nên kỷ lục mới cao đến bất ngờ.
Đạo diễn Tô và các nhân viên công tác đang ở đây, cùng với mấy vị khách mời khác hai mặt nhìn nhau, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Dây nhảy dùng trong cuộc thi là loại dây đếm tự động, cộng thêm dưới con mắt của bao nhiêu người đứng đây chứng kiến, không tồn tại khả năng sai sót.
Đây là sự kết hợp giữa một doanh nhân thành đạt và một người chơi ngẫu hứng ư, không phải là đội vận động viên quốc gia chuyên nghiệp đến phá đám chứ?
Phó Minh Dã: "......" Sao lại như vậy được chứ.
Vậy mà đã vô tình phá vỡ giới hạn của con người rồi.
127 và 168 trong mắt của thần thì gần như tương đương không mấy khác biệt, từ trước khi có khái niệm rõ ràng về loài người, hắn đã rất khó để khống chế sự chênh lệch nhỏ bé không đánh kể này.
Với thần thì không đáng kể, nhưng đối với con người thì đó là một bước nhảy vọt vĩ đại.
Phó Minh Dã vẫn không hề hoài nghi Thích Bạch Trà.
Hắn phụ trách vung dây nhảy, tốc độ tay của thần xa hơn nhiều so với tốc độ phản ứng của người.
Trà Trà nhảy một cái hắn có thể vung dây hai đến ba lần, cho nên Trà Trà có thể phối hợp để hoàn thành nhiều vòng dây như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi khi nhảy dây, toàn thân toàn tâm đều cố gắng kiểm soát thần lực của mình, Phó Minh Dã cũng không chú ý tới rằng Thích Bạch Trà hoàn toàn theo kịp tốc độ của hắn.
Thích Bạch Trà mặc dù cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng đối với Phó tiên sinh mang trên người mười lớp filter cậu không có suy nghĩ gì quá sâu sắc, chỉ cảm thấy chồng mình quả nhiên cực kỳ lợi hại.
Suy cho cùng, trong khái niệm của thần, con số 168 mặc dù so với giới hạn của con người hiện tại có cao hơn một chút, có thể cũng không cao siêu đến mức ấy, chăm chỉ rèn luyện là có thể bù đắp được chênh lệch này.
Thần thực sự sẽ cho là vậy.
Trên thế giới có biết bao nhiêu người được coi là kỳ nhân dị sĩ, nhưng không phải tất cả những thành tích ấy đều được ghi chép lại và tính là kỷ lục.
Tốc độ này của Phó tiên sinh cũng không xem như là quá khoa trương.
Một người bình thường khi gặp một cô gái xuyên không mặc cổ trang trên phố, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là "Cô ta đang quay phim", mà không phải "Cô ta xuyên không từ cổ đại tới đây", đó là tư duy theo quán tính, vế suy nghĩ sau có xác suất quá nhỏ, người bình thường sẽ không tin.
Đối với Tuyết Thần mà nói, "chồng mình cũng là một vị thần" chính là một sự kiện có xác suất vô cùng nhỏ như vậy, cậu sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều.
Chỉ có cùng là thần minh tồn tại song song mới có thể che giấu dưới con mắt của cậu.
Thế nhưng trên thế giới hiện tại chỉ còn lại hai vị thần minh chưa trầm miên, một vị kia chính là trạch nam vạn năm, bệnh lười ăn sâu vào xương máu, từ lâu đã chán thời ghét thế, một học giả ưu tú chuyên về những giấc ngủ —— Tà Thần đại nhân —— ngoại trừ không có phong bế ngũ giác thì vị này cũng không khác đã trầm miên là bao.
Làm sao có thể xuất hiện tại nhân gian, lại vừa vặn có thể trở thành chồng cậu.
Những người vừa chứng kiến thời khắc phá kỷ lục đều chấn động không thôi, ngay cả nhóm của Dư Âm nhảy được 0 cái cũng không bị để ý đến.
Buổi sáng ghi hình xong hai cuộc so đấu liền kết thúc, còn thi chạy bộ bị đẩy sang buổi chiều.
Hai người ba chân và nhảy dây đôi đều đã tiêu hao một lượng thể lực nhất định, nhóm khách mời nghỉ ngơi buổi trưa xong sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, như vậy mới có thể đảm bảo cuộc tranh tài cuối cùng diễn ra công bằng.
Thời điểm khi vừa tan, Phó Minh Dã hỏi Thích Bạch Trà: "Có nóng không?"
Thích Bạch Trà gật gật đầu.
Phó Minh Dã sờ trán Thích Bạch Trà: "Sao em không đổ tí mồ hôi nào vậy?"
Thích Bạch Trà: "Chẳng phải em đã nói rồi sao, băng cơ ngọc cốt, mát mẻ chẳng thấm chút mồ hôi."
Phó Minh Dã tiếp tục nói: "Dù sao cũng vừa mới nhảy dây xong, nhìn em mặt không đỏ thở không gấp, em lén lút sau lưng anh rèn luyện ở đâu rồi?"
Thích Bạch Trà nói: "Mỗi ngày ở trường em đều rèn luyện, anh không nhìn thấy mà thôi."
"Đúng vậy chăng?" Phó Minh Dã cố ý đùa cậu, "Vậy sao lúc ở nhà em thở gấp lắm cơ mà?"
"Em có khi nào ——" Thích Bạch Trà vừa định nói cậu có khi nào rèn luyện ở nhà đâu, lời nói mới ra được một nửa thì đột nhiên phản ứng lại, Phó Minh Dã đang giở thói lưu manh.
"Phó Minh Dã anh....." Thích Bạch Trà quay đầu nhìn hắn, hai con mắt hơi hơi mở to, nhất thời không nói được gì.
Cậu tạm thời không muốn nhìn thấy tên cẩu nam nhân này!
Phó Minh Dã đứng tại chỗ cười cười hai tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
_
Sau hai tiếng đồng hồ nghỉ trưa, vào lúc hai giờ chiều lại tiếp tục ghi hình, thi chạy chịu tải chính thức bắt đầu.
Đường chạy dài 100 mét, Phó Minh Dã lần này đã làm công tác chuẩn bị đầy đủ, trước khi bắt đầu thi đấu đã lên mạng tra lại kỷ lục chạy 100 mét của thế giới.
Hắn không thể để phá kỷ lục lần thứ hai nữa.
9.58 giây...!Được rồi, chỉ cần không hoàn thành trong vòng 10 giây là được.
Cân nhắc đến vấn đề trên lưng hắn còn có thêm một người, Phó Minh Dã quyết định kéo dài thêm 5 giây.
"Lên đi." Phó Minh Dã thuần thục ngồi xổm xuống trước mặt Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà leo lên, nhắc nhở: "Không được để em ngã."
"Nếu em ngã thì anh làm đệm thịt cho em." Đây cũng không phải lần đầu tiên Phó Minh Dã nói lời này.
"Cũng không được." Thích Bạch Trà nhẹ giọng, "Anh cũng không được ngã."
Phó Minh Dã liền cười: "Đừng lo lắng, cứ giao cho anh, đảm bảo mang về cho em hạng nhất."
Hai đội khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tại vạch xuất phát.
Việc chọn người tham gia thi đấu cho hoạt động thi chạy chịu tải này không thể nói là không ổn.
Lưu Khải Thanh và Tần Dĩ Nhu đã từng collab một bản tình ca, Thôi Hạo và Phương Nhã Nhi từng diễn vai tình nhân, để bọn họ kết hợp với nhau, không cần lo lắng về chủ đề.
Tuấn nam cõng mỹ nữ, hình ảnh rõ ràng đẹp ngời ngời như này, thế nhưng trong mắt mọi người, bao gồm cả thợ quay phim, đều không tự chủ ưa chuộng đôi thanh niên kia nhiều hơn.
Phó Minh Dã đang cõng Thích Bạch Trà đứng dưới ánh mặt trời, hai người chỉ cần dựa vào nhan sắc đã hạ thấp được giá trị của hai tổ bên cạnh.
Thích Bạch Trà vươn tay vén lại vài sợi tóc của Phó Minh Dã đang bị gió thổi loạn, Phó Minh Dã nghiêng đầu qua khẽ mỉm cười với cậu, khiến cho người xem có cảm giác yên tĩnh theo năm tháng.
Cái gì mà gặp dịp chơi giả làm couple, làm sao có thể so được với vợ chồng danh chính ngôn thuận giấy trắng mực đen.
Bọn họ không cần cố ý nâng độ hot của couple, biểu lộ thân mật một cách tự nhiên khiến người khác nhìn vào đã cảm thấy đó là một cặp trời sinh.
Mọi người vừa nảy ra ý nghĩ này, liền bị một tiếng còi của trọng tài đánh thức, liền vội vã thu lại suy nghĩ.
Phó tổng là người đã có gia thất, mà nghe nói thầy Thích cũng kết hôn rồi, ai lại chơi CP này.
Tiếng còi vừa vang, Phó Minh Dã lao ra ngoài như tên rời cung, cứ như đang cõng không khí trên lưng, dễ dàng vượt xa khoảng cách so với hai đội còn lại.
Sống như kiểu một nhóm thần minh riêng biệt khác loài.
Thôi Hạo và Lưu Khải Thanh thấy thế, cũng vội vã tăng nhanh tốc độ chân, ý đồ muốn đuổi kịp.
Cứ cho là không thể vượt qua, thì ít nhất cũng không thể tụt lại quá xa, cục diện như này sẽ rất khó coi.
...!Có thể Phó tổng không phải là người, bọn họ căn bản không thể đuổi kịp.
Mắt thấy Phó Minh Dã đã vượt qua vạch đích, bọn họ rốt cuộc cũng từ bỏ, chuyên tâm phân cao thấp với đội còn lại.
"Uống nước." Phó Minh Dã vừa buồn Thích Bạch Trà xuống, Thích Bạch Trà liền hỏi nhân viên công tác bên cạnh lấy cho một chai nước khoáng lạnh, đưa cho Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã xua tay: "Không cần đâu."
"Chạy nhanh vậy mà không nóng à? Mồ hôi mồ kê toát ra hết...!Mồ hôi của anh đâu?" Thích Bạch Trà phát hiện trên trán Phó Minh Dã một chút mồ hôi cũng không có.
Cậu còn có thể dùng vấn đề thể chất để lý giải, Phó tiên sinh như thế là vì sao?
Trong thời tiết hơn 30°C, mặt trời nóng rát, cõng người chạy nước rút 100 mét, không đổ mồ hôi?
Quả thật quá không giống người!
Phó Minh Dã sững người, cấp tốc điều tiết cơ chế thân thể, ngay lập tức, một đống mồ hôi thấm ướt lưng áo sơ mi.
"Ai bảo không có, sau lưng toàn mồ hôi này." Phó Minh Dã quay lưng lại, "Quần áo đều ướt cả rồi, dính dính sau lưng hơi khó chịu."
Hắn thuận tay nhận lấy chai nước khoáng lạnh uống một hớp lớn.
Lần này hẳn là sẽ không khiến Trà Trà nghi ngờ đi...!
Thích Bạch Trà vừa nhìn, lập tức nói: "Đợi chút nữa về rồi tắm, thuận tiện đổi một bộ quần áo khác." Khiết phích như cậu nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Phó Minh Dã gật đầu, đang định lên tiếng đáp lại, trên đường chạy đột nhiên truyền đến một giọng nữ đang hét lên.
"A!!!!!!!"
Thích Bạch Trà quay đầu nhìn lại.
Phương Nhã Nhi không biết làm sao lại ngã xuống đất, trên bắp chân trầy một mảng da lớn.
Khí trời nóng bức, Thôi Hạo vừa mới từ phòng điều hòa đi ra, đột nhiên phải chạy bộ nên có chút váng đầu, không giữ vững người trên lưng.
Nhân viên công tác vội vàng xúm lại.
"Nhã Nhi, xin lỗi xin lỗi." Thôi Hạo cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, vội vội vàng vàng nói xin lỗi, "Chân không bị sao chứ? Còn đứng lên được không? Anh kéo em..."
Phương Nhã Nhi đau đớn nắm lấy mắt cá chân: "Không được, không đứng dậy nổi, hình như bong gân..."
Đạo diễn cũng lập tức ngừng ghi hình: "Nhanh chóng đưa đến bệnh viện."
Một hồi lộn xộn cuống cuồng chân tay qua đi, Phương Nhã Nhi được đưa đến bệnh viện, kế hoạch ghi hình buổi chiều phải chấm dứt ở đây, Thôi Hạo thân là kẻ cầm đầu, về tình về lý vẫn nên theo cùng đến bệnh viện quan sát, vì thế cũng đi luôn.
Sự tình đột nhiên ập tới, mấy vị khách mời còn lại hai mặt nhìn nhau, từng người từng người đi về nghỉ ngơi.
Thích Bạch Trà liếc nhìn xe cứu thương đã đi xa, nói với Phó Minh Dã: "Chúng ta cũng về thôi."
Trước tiên về ký túc xá tắm đã.
Thế nhưng rất không may, hôm nay trường học cắt nước.
Nói chính xác thì, cả khi vực này hôm nay đề bị cắt nước.
Vì là cuối tuần, học sinh không ở lại, nước dự trữ của trường học cũng không thể sử dụng được.
Phó Minh Dã ấn ấn vòi nước, không chảy ra một giọt nào.
"Không có nước, không tắm được." Hắn lấy khăn treo trở lại, đi ra khỏi phòng tắm.
Thích Bạch Trà cảm thấy trời đều sập đến nơi rồi: "Quả nhiên là ác mộng ập đến."
"Không sao, vừa vặn đi tắm cùng luôn, khu phía Bắc thành phố vừa mở một nhà tắm mới." Phó Minh Dã thuận theo tự nhiên nói.
Thích Bạch Trà trầm ngâm nhìn hắn: "Tại sao em cảm thấy cứ như anh dự mưu từ trước rồi." Nơi nào vừa mở nhà tắm mới mà cũng biết.
Đường đường là Phó tổng đại nhân đương lúc rảnh rỗi quan tâm cái này làm cái gì?
Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: "Nghe nhân viên công ty nói."
Hoàn toàn không phải là do đêm đó Trà Trà nói bệnh trĩ tái phát đã ổn rồi, sau đó cũng không chịu cởi hết quần áo khi đứng trước mặt hắn, khi tắm rửa cũng không cho phép hắn bước vào phòng tắm.
Nếu không cố tìm thêm một cơ hội, làm sao hắn có thể trị liệu cho Trà Trà?
Khi đó cùng dùng chung một cái bể, hắn không tin Trà Trà còn có thể né tránh hắn.
Phó Minh Dã ngầm tính toán lập mưu đồ, cảm thấy bản thân mình quả thật là thiên tài.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính cũng chẳng thể ngờ được, khi tới nơi, Phó Minh Dã đã lội xuống nước rồi, Thích Bạch Trà lại đứng bên cạnh nói: "Anh tắm đi, em đi dạo xung quanh một chút."
Phó Minh Dã kinh ngạc: ".....!Em không tắm à?"
Thích Bạch Trà nói: "Em cũng đâu bị toát mồ hôi cả người, tối em tắm sau."
"Vậy anh cũng buổi tối rồi..."
"Đừng khiến em phải ghét bỏ anh."
"Trà Trà." Phó Minh Dã nỗ lực cứu vớt, "Đến cũng đã đến rồi..." Cùng nhau tắm đi mà.
Thích Bạch Trà lại cười nói: "Đến cũng đã đến rồi, em tiện thể dạo phố một chút cũng không vấn đề gì đi?"
Phó Minh Dã thất vọng nằm nhoài lên một bên bể: "...!Được rồi, em đi đi, chơi vui vẻ, cứ việc quẹt thẻ của anh."
...!
Thích Bạch Trà xoay người ra khỏi phòng tắm, bên ngoài ánh nắng chói chang chiếu vào nửa khuôn mặt cậu, tinh xảo khô cùng.
Hiếm có được thời gian tự do, Phó tiên sinh gần đây thực sự còn dính người hơn cả mèo.
Kế tiếp nên đi tới bệnh viện, hay là Học viện Âm Nhạc thành phố S đây?
+++++++
Hê hê hê ~~~~~ Giờ gần đẹp, giờ gần đẹp.....!
Một chút lải nhải của mụ editor:
Haizzzzzz......!Mọi người cũng biết đó, tuôi đã thi xong rồi, giờ phải....!QUẨY THÔI!!!!!!!!!
Mọi người lên mạng thì cũng biết sự trớ trêu của đề thi tốt nghiệp THPT năm nay rồi đó:))))) không còn gì để nói luôn QAQ
Như đã hứa, sẽ dải truyện dần cho mọi người nha ~~~~~~
Nhớ đến bộ Tử Thần kia nữa nhá:3
Yêu nhất mọi người!!!!!!!!!
...!
08/07/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...