Vừa đúng lúc thang máy tới nơi, Cảnh Hoài nhanh chóng đẩy Quý Tĩnh Duyên vào trong, không do dự ấn luôn nút đóng cửa thang máy bất chấp vẻ mặt người bên ngoài.
“Anh ơi, anh ở tầng mấy thế?”
“32”
Cảnh Hoài ấn nút, nhìn chữ số hiển thị trên màn hình tăng dần.
“Tôi không thiếu gì hết”
Cảnh Hoài hạ mắt nhìn hắn.
Người kia ngồi trên xe lăn, một góc chăn trượt xuống chạm đất, hắn vừa khom lưng duỗi tay định nhặt chăn lên vừa nói rằng: “Cậu không cần theo tôi…”
Một bàn tay trắng nõn hành động nhanh hơn hắn, thiếu niên ngồi xổm xuống để nhặt chăn, gấp gọn rồi phủ lên chân hắn: “Anh thiếu”
Quý Tĩnh Duyên thu tay.
Cảnh Hoài ngồi xổm nên thấp hơn hắn nhiều, hắn chỉ cần hạ tầm mắt là có thể bao quát lấy anh.
“Thiếu cái gì?” Trong đôi mắt hắn ánh đầy sự nghiêm túc.
Cảnh Hoài trông mà rạo rực.
Anh trả lời: “Em nghĩ anh nên đi xem mệnh”
Vẻ mặt đối phương vẫn rất lạnh nhạt: “Xem rồi thế nào?”
Cảnh Hoài nghiêm mặt: “Người xem mệnh sẽ nói, trong mệnh cách của anh thiếu em”
“…”
Quý Tĩnh Duyên rời mắt.
Cảnh Hoài bám mãi không buông: “Anh trai nhỏ muốn xem mệnh phải không anh? Xem không chuẩn em không lấy tiền nạ”
Quý Tĩnh Duyên cảm thấy hôm nay tốc độ di chuyển của thang máy thong thả lạ thường.
Cũng không phải hắn thấy thiếu niên ồn ào, chỉ là hắn không quen với việc tiếp xúc thân mật với người khác.
“Không biết làm sao” là cảm xúc vô cùng xa lạ đối với hắn.
Đặc biệt, cái cảm giác kì lạ ấy càng bộc lộ rõ ràng hơn khi hai người ở chung một chỗ.
Quý Tĩnh Duyên nhíu mày.
Thang máy lên đến nơi.
Khu chung cư tấc đất tấc vàng mỗi tầng chỉ có một hộ, Quý Tĩnh Duyên mở khóa vân tay, “tích” một cái, khóa cửa đã mở.
“Lát nữa cậu cũng lưu dấu vân tay vào đây đi”
Cảnh Hoài gật đầu thưa vâng.
Căn hộ rộng chừng năm trăm mét vuông, ngay sau cửa là tủ giày, tiến lên trước là huyền quan, sau đó là phòng khách.
Cảnh Hoài có một người bạn là dân thiết kế nên anh cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực này, theo đánh giá của anh, mỗi mét vuông trong đây có giá thấp nhất là một vạn. (Một vạn = 10 000, 10 000NDT là khoảng hơn 35 triệu Việt)
Anh không khỏi phát ra tiếng gào thét ghen tị trước người có tiền.
Quý Tĩnh Duyên lên tiếng: “Trong tủ giày có dép lê, đều là hàng mới mua”
Anh ứng thanh, vừa mở tủ liền bị đủ loại kiểu dáng dép lê hù cho mù mắt.
Giọng người kia truyền tới từ phía sau anh: “Không biết sở thích của cậu như nào nên mỗi dáng đều mua một đôi”
Cảnh Hoài chậm rãi quay đầu, không tả được cảm giác dưới đáy lòng là xót xa hay gì khác.
Trong nguyên tác không hề nhắc tới đoạn này.
Anh nhớ nhân vật thụ vừa gặp đã đối chọi với Quý Tĩnh Duyên, từ đầu đến cuối hai người này không có chút tương tác nào.
Cảnh Hoài nghĩ, chả biết lúc ấy hắn cảm thấy thế nào khi đã cất công chuẩn bị nhiều dép lê đến vậy nhưng lại chẳng thể mang ra ngoài.
Anh xoay người, cởi áo ngoài, gấp gọn trước khi đặt chúng lên tủ giày: “Anh hay đi đôi nào?”
“Tầng trên cùng, đôi thứ hai từ trái qua”
Cảnh Hoài lấy dép ra, lần nữa ngồi xổm xuống phía trước người hắn, anh ngẩng đầu dò hỏi: “Em xỏ giúp anh nhé?”
Ánh mắt Quý Tĩnh Duyên lạnh nhạt, khuôn mặt bình thản nghe vậy thì gật đầu: “Làm phiền cậu rồi”
“Không phiền” Khóe miệng thiếu niên gợi lên nụ cười, nói: “Anh với em là chồng chồng hợp pháp, việc đấy là lẽ đương nhiên”
Quý Tĩnh Duyên sửng sốt, chăm chú quan sát xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, một lúc sau mới đáp một tiếng ừ.
Anh nâng niu mắt cá chân hắn, hằng năm ốm đau khiến bắp thịt của hắn co héo quắt queo, đến bàn tay gầy yếu như Cảnh Hoài nắm vào mà vẫn còn thừa một khoảng lớn.
Thu lại nụ cười, anh lần lượt cởi giày da và tất trên chân hắn ra rồi chầm chậm xỏ dép lê vào cho hắn.
“Sao anh không thuê người giúp việc?”
Từ lúc hắn xảy ra tai nạn đến nay đã là năm năm nên xúc giác bây giờ vô cùng trì trệ.
Nếu tri giác hai chân hãy còn, có lẽ hắn sẽ có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi bàn tay kia, hẳn ấy là sự trơn nhẵn, ấm áp chỉ thuộc về thiếu niên.
“Tôi có người giúp việc, nhưng hôm nay tạm cho dì ấy nghỉ ngơi” Quý Tĩnh Duyên ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Trợ lí sinh hoạt của tôi là La Thiến, không phải cô người mới kia”
Cảnh Hoài giúp hắn xong thì à một tiếng, anh đứng dậy, ánh mắt đảo một vòng trong tủ giày rồi cầm lấy đôi dép có kiểu dáng tương tự với đôi của hắn.
Dép rất vừa chân khiến anh nhìn chăm chú: “Em thích lắm, cảm ơn anh”
Quý Tĩnh Duyên dịch mắt khỏi bàn chân anh, gật đầu: “Vậy thì tốt”
Dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng xong mới nghỉ, đồ ăn cất trong căn bếp mở bên cạnh huyền quan.
Bữa sáng dinh dưỡng rất phong phú, Cảnh Hoài ăn liền một lúc hai bát cháo gạo kê và uống một cốc sữa bò, cả người tản ra hơi thở nhàn nhã lười biếng.
Dùng bữa xong, Quý Tĩnh Duyên vào thư phòng, lúc đi ra còn cầm theo một tập văn kiện.
Cảnh Hoài thấy thế lập tức duỗi thẳng lưng, trong đầu hiện lên hai tiếng: Đến rồi.
Quý Tĩnh Duyên có thái độ cực kì nghiêm túc đối với hôn nhân, tuy không thích nam giới nhưng hắn cảm thấy nếu đã kết hôn rồi thì nên gánh lấy trách nhiệm của gia đình.
Bởi vậy sau này mặc kệ thụ nguyên tác có quậy phá đến long trời lở đất, hắn vẫn luôn xử lí hậu họa giúp cậu ta.
Đây không phải là chồng nữa rồi.
Mà là cha già.
Cảnh Hoài hâm mộ quá trời.
Tập văn kiện trong tay hắn là các điều kiện hắn đề ra ngay sau khi hai người thành hôn.
Nội dung đơn giản chỉ là: Xin lỗi, tôi không thích đàn ông.
Tôi cũng biết cậu không thích tôi, nhưng đã kết hôn rồi thì không thể ly hôn được, chi bằng hai bên chấp nhận chung sống với nhau?
Đáng tiếc chỉ có mình hắn có lòng.
Thụ nguyên tác lập tức xé nát hợp đồng, cậu ta kiên cường bất khuất, cả giận nói: “Quý Tĩnh Duyên, anh đừng mong làm nhục tôi! Mỗi tháng nhả ra chút tiền đã định sống cùng tôi cả đời? Tôi thà chết chứ không ở bên anh!”
Cảnh Hoài lúc đọc truyện: Đấy mà là làm nhục?
Cảnh Hoài lúc này: Mau đến làm nhục em đi.
Có tiền, có anh đẹp trai, còn có thể bên nhau trăm năm, đời người tươi đẹp biết mấy.
Không sao hết, dù sao bây giờ cơ may này đã rơi vào tay anh rồi.
Quả nhiên, Quý Tĩnh Duyên nói: “Tôi không thích đàn ông, cậu cũng không thích tôi.
Nhưng nếu đã lãnh chứng rồi thì tôi hi vọng hai ta có thể trải nghiệm thử một chút, cố gắng sinh hoạt…”
Không chờ hắn nói hết, Cảnh Hoài nghiêng đầu, đồng thời nhếch miệng lộ ra tám cái răng trắng tinh.
Nụ cười tươi tắn xán lạn của anh khiến hắn hoa cả mắt.
Thiếu niên reo lên bằng giọng điệu hết sức hân hoan: “Vâng ạ”
Quý Tĩnh Duyên khựng lại, tay siết chặt lấy tờ danh sách bồi thường tài chính.
Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...