Bởi vì khoảng cách thế hệ nên cậu không có cách nào bắc cầu suy nghĩ với lão quản gia được.
Tang Kiều quyết định chấm dứt một loạt vấn đề như Yên Tĩnh là ai và Yên Tĩnh ở đâu.
Nhân viên chuyển nhà đặc biệt chuyên nghiệp đem hành lý không nhiều lắm của Tang Kiều từ xe số một, hai, ba xuống dưới, theo chỉ thị của bác Viên mang vào biệt thự.
Ngăn cách giữa huyền quan với sảnh chính là một tấm bình phong.
Hai bên bình phong là đôi tủ kệ trưng đồ cổ.
Thời điểm một nhân viên chuyển nhà khiêng đồ đi vào sảnh chính không cẩn thận va phải kệ đồ cổ.
Trên tầng cao nhất của kệ là cái bình sứ Thanh Hoa, vì bị va vào mà lắc lư hai lần, mãi lúc sau mới ổn định lại được.
Tang Kiều nhìn chằm chằm cái bình hoa kia hồi lâu, cẩn thận mở miệng: "Bác quản gia, cái bình trên cùng kia có đắt không ạ?"
Bác Viên cười đến đặc biệt hiền lành: "Tang tiểu thiếu gia cứ yên tâm, cái này là hàng làm theo thôi, không đáng giá đâu."
Tang Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Bác Viên nói: "Là vua Minh Thành Tổ Chu Đệ làm theo tác phẩm của niên đại Đường Thái Tông, tiên sinh không quá thích nó, đặt trên kệ trông cho đủ thôi."
Tang Kiều: "......"
Tốt ghê.
Nếu có một ngày Phó Hành Chu đem cậu trả hàng về Tang gia.
Cậu sẽ trộm cái bình hoa kia đi bán lấy tiền.
Tang Kiều lưu luyến nhìn cái bình thêm một cái, sau đó thật cẩn thận duy trì khoảng cách vòng qua kệ đồ cổ cùng bình phong, đi theo bác Viên lên lầu.
Đương nhiên.
Không phải đi thang bộ, mà là ngồi thang máy.
Thang máy dừng lại ở lầu 3.
Bác Viên dẫn Tang Kiều xuyên qua hành lang gấp khúc, khom lưng mở cửa phòng: "Tang tiểu thiếu gia, đây là phòng tiên sinh chuẩn bị cho ngài, ngài xem xem có chỗ nào không hài lòng, tôi sẽ cho người sửa chữa ngay."
Tang Kiều dò đầu ra nhìn thoáng qua bên trong, lập tức rụt đầu lại.
Phòng ngủ này nhìn qua chừng một trăm mét vuông, phân khu quy hoạch thư phòng cùng ban công.
Giữa phòng là một chiếc giường tròn lớn, bên cạnh có đặt sô pha mềm mại.
Bác Viên duỗi tay chạm vào điều khiển trên mặt tường.
Trần nhà phía trên giường tự động tách ra hai bên, bầu trời xanh thẳm lộ ra dưới mặt kính trong suốt như pha lê.
Bác Viên nói: "Phòng này sử dụng thiết kế mái vòm điều khiển được bằng giọng nói, nếu tâm trạng ngài không tốt, có thể nằm trên giường ngắm trời đêm, thư giãn một chút."
Tang Kiều: "......"
Không được không được.
Cậu không xứng.
Chỉ là đối tượng lâm thời thay thế kết hôn thôi.
Tang Kiều cảm thấy thật sự rất ngại khi chiếm cái phòng tốt như vậy, bước vào bước ra mãi, xoa xoa mũi: "Bác Viên, hay là cháu đổi sang phòng ngủ khác được không?"
Bác Viên tức khắc móc ra cái notebook từ trong túi: "Trong phòng có chỗ nào không hợp ý ngài sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều dựa vào khung cửa: "Không phải, chỉ là......!Cháu ở chỗ này thì Phó Hành Chu ngủ ở đâu ạ?"
Bác Viên lập tức hiểu ý của Tang Kiều, cũng tiến hành cải cách tư tưởng, mỉm cười nói: "Tiên sinh trước khi đi công tác cố ý dặn dò qua, ngài mới vừa chuyển đến chắc sẽ không quen lắm, cho nên chuẩn bị riêng một phòng cho ngài."
"Đương nhiên, nếu Tang tiểu thiếu gia nguyện ý, phòng ngủ chính của tiên sinh ở lầu dưới."
Tang Kiều: "......"
Cậu chỉ là muốn đổi cái phòng.
Chứ không có muốn cùng chung chăn gối với Phó Hành Chu!
Chẳng lẽ nhìn cậu đói khát vậy hả?!
Tang Kiều nghẹn một bụng khí không nói ra được, siêu cấp buồn bực đóng cửa lại, ngả người về phía sau, nằm trên giường thành hình chữ đại (大).
A.
Mềm thật.
Tang Kiều trước giờ chưa từng ngủ qua cái giường nào thoải mái như vậy, mỹ mãn lăn hai vòng.
Quyết định về sau nếu ly hôn với Phó Hành Chu, cho dù không trộm được bình hoa, cũng phải ôm cái nệm này đi.
Chỉ là đáng tiếc, giường tốt như vậy ngủ không được mấy ngày, cậu liền phải tiến hành đi quay chụp.
Tang Kiều lấy di động ra nhìn thời gian, thấy nửa tiếng trước có tin nhắn trong nhóm WeChat của show tuyển tú mới thành lập hai ngày.
【 < Sân Khấu Của Bạn > your stage group tổng: 】
[Lên kế hoạch tiyna: Thời gian ghi hình kỳ thứ nhất của chương trình xác định vào thứ hai tuần sau, yêu cầu tất cả mọi người làm tốt công tác phối hợp, thực tập sinh tiến tổ đúng giờ.
Nhận được tin nhắn xin phản hồi.
@All]
[Tổ nhiếp ảnh onn: Đã hiểu.]
[Ánh đèn cattie: Đã hiểu.]
[Thực tập sinh Giang Đồng: Đã hiểu.]
[Thực tập sinh Phương Dư Châu: Đã hiểu.]
[Thực tập sinh Chu Ngọc: Đã hiểu.]
......
[Thực tập sinh Tang Kiều: Đã hiểu.]
WeChat của Tang Kiều có ít nhất mấy chục cái nhóm, đều bị chặn quanh năm, trừ phi có @All thì tất cả mọi người sẽ vào xem một cái, còn đâu thì căn bản không để ý.
Sau khi trả lời tin nhắn, Tang Kiều thuận tay lướt lại lịch sử trò chuyện.
Không ngoài dự đoán khi thấy đội sản xuất về cơ bản là toàn thể im lặng, chỉ có một số thực tập sinh thường xuyên battle ở trong nhóm, cảm giác tồn tại mười phần.
Sau khi hóng chuyện đủ rồi liền nhấn vào biểu tượng chữ X ở giao diện trò chuyện, vừa đúng lúc bác Viên lên lầu gọi cậu xuống ăn cơm.
Tang Kiều xoa bụng, đứng dậy cộp cộp cộp chạy xuống cầu thang.
Vừa đến bàn ăn, đã bị thức ăn trên bàn làm cho chấn kinh.
Đập vào mắt một bát canh quả suông, rau dưa xanh đủ loại làm người ta có cảm giác như đang đứng trong nông trường sinh thái.
Tang Kiều trầm mặc một lát, chân thành nói: "Bác Viên......!Cháu biết gần đây giá thịt trên thị trường đang tăng......"
Bác Viên bày bát đũa cho Tang Kiều: "Tang thiếu gia, trong nhà chọn mua đều là nguyên liệu cung cấp đặc biệt.
Bệnh cảm của ngài còn chưa khỏi hẳn, thực đơn là đoàn đội dinh dưỡng phối hợp, chuyên gia tự mình xác định."
Tang Kiều: "......"
Đại khái là thấy Tang Kiều một mặt u sầu.
Bác Viên nghĩ nghĩ: "Nếu khẩu vị Tang tiên sinh không thích cái này, tôi lập tức phân phó phòng bếp đổi thành cơm Tây."
Tang Kiều hấp hối giãy giụa: "Không cần, có thể cho cháu một cái màn thầu kèm tương ớt lão can ma không?"
Bác Viên cùng đầu bếp lạnh nhạt vô tình cự tuyệt thỉnh cầu của Tang Kiều.
Sau khi cùng nông trường sinh thái thân mật tiếp xúc xong, Tang Kiều bước chân trầm trọng trở lại phòng, trên WeChat nhảy ra nhắc nhở thêm bạn tốt.
Tang Kiều không phản ứng, lười biếng ngáp một cái, cảm thấy sinh hoạt cuộc sống không có ớt cay không có thịt đã mất đi hi vọng.
Một lát sau.
Chuông điện thoại vang lên.
Tang Kiều thần sắc uể oải nhấc máy: "Alo?"
Giọng nam đầu dây bên kia có vẻ trầm thấp: "Ngủ trưa?"
Là Phó Hành Chu.
Tang Kiều ăn một bụng cỏ, cả người đều tràn ngập ủ rũ, lắc đầu nói:" Không có."
Phó Hành Chu nói: "Vậy đồng ý kết bạn với tôi trên WeChat đi."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều treo máy, mở WeChat nhìn thoáng qua.
Nội dung thêm bạn tốt chỉ có một dấu chấm, ava vừa nhìn là biết ảnh phong cảnh tự động thiết lập sẵn.
Tăng thêm bạn tốt yêu cầu sửa chữa ghi chú.
Tang Kiều nghĩ nghĩ, bỏ thêm cho Phó Hành Chu cái ghi chú.
Phó Hành Chu bên kia có lẽ đang vội, đồng ý kết bạn xong cũng không nói gì thêm.
Tang Kiều nằm lên bàn chơi trò chơi nhỏ.
Giao diện WeChat rốt cuộc nhảy lên mấy cái.
[Chủ nhiệm giáo dục: Thứ hai tuần sau tôi về nước.]
[Chủ nhiệm giáo dục: Có muốn mua gì không?]
Tang Kiều: "???"
Mặt mũi cậu lớn như nào mà dám để cho Phó Hành Chu mua đồ dùm chứ?
Tang Kiều lập tức gõ chữ.
[Mộc Hữu Kiều: Không có không có, cảm ơn Phó tổng, Phó tổng đi công tác vất vả rồi! #khom lưng.jpg#]
[Chủ nhiệm giáo dục: Ăn cơm chưa?]
Tang Kiều: "......"
Một dao này đâm xuống vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.
Tang Kiều trầm tư nhìn di động suy nghĩ nửa ngày, rồi nhắn một tràng dài cho Phó Hành Chu.
[Mộc Hữu Kiều: Ăn rồi!]
[Mộc Hữu Kiều: Cái kia, Phó tổng, tôi thật sự không cần đội chuyên gia dinh dưỡng với đầu bếp chuyên nghiệp gì gì đó đâu.]
[Mộc Hữu Kiều: Tôi sẽ ăn nhiều trái cây rau dưa mà, có thể để đoàn đội dinh dưỡng rút lui không.
#cầu xin.jpg#]
Một lát sau Phó Hành Chu mới nhắn lại.
[Chủ nhiệm giáo dục: Không ngon?]
[Mộc Hữu Kiều: Cũng không phải, chỉ là tôi ăn không quen......]
[Chủ nhiệm giáo dục: Được, ngày mai tôi đổi một đầu bếp khác cho cậu.]
Tang Kiều: "......"
Được rồi.
Một đầu bếp so với một đoàn đội trông cũng bình thường hơn một chút.
Vạn sự không thể quá mức cưỡng cầu.
May mà ngày hôm sau đổi sang đầu bếp mới thoạt nhìn thập phần bình thường.
Tầm 50 tuổi, đầu sắp hói, mặc một kiện áo sam cũ cùng vải bố quần, nhìn qua không khác mấy với cụ ông làm bánh quẩy bánh nướng buổi sáng bên đường.
Một bàn đồ ăn lên, tuy rằng vẫn không phải là mùi vị cay nồng mà Tang Kiều yêu nhất, nhưng tốt xấu gì cũng xem như ngũ vị đầy đủ.
So sánh cùng nông trường sinh thái rau dưa xanh mượt khỏe mạnh ngày hôm qua, Tang Kiều đã quá thỏa mãn.
Người hầu trong biệt thự không nhiều lắm, hơn nữa Phó Hành Chu đi công tác, nên sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi không khoa học của Tang Kiều cũng không ai dám quản.
Tang Kiều mỗi ngày đến tận hai giờ đêm mới ngủ, trưa mười hai giờ mới dậy, sống thoải mái qua mấy ngày, tâm tình quả thực phi thường tốt.
Đêm trước khi tiến tổ.
Dịch Sở lái xe lại đây, thấy Tang Kiều đang gặm một cái càng cua.
Cơm chiều của Tang Kiều là cháo thịt cua do đầu bếp mới nấu, sử dụng mỡ cua vàng ngon nhất.
Thịt cua non mịn trắng mềm nấu cùng gạo chín quyện vào nhau, hương vị thơm ngon hấp dẫn.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Dịch Sở ngồi đối diện với Tang Kiều một lúc, nhịn không được hỏi: "Ngon lắm hả?"
Răng nanh nhỏ của Tang Kiều cắn chuẩn xác vào vỏ cua, lột được miếng cua lớn: "Ngon lắm, Dịch tiền bối, anh có muốn lấy bát không?"
Dịch Sở: "......"
Dịch Sở nuốt nước miếng, cố gắng tự nhủ mình không đói bụng: "Sau ba giờ chiều tôi sẽ không ăn cơm."
Tang Kiều ngẩng đầu khỏi bát cháo, chớp chớp mắt: "Ầy, vậy quá đáng tiếc."
Dịch Sở thở sâu, tiếp tục lừa gạt chính mình: "Thật ra là thói quen rồi, chẳng qua tôi thấy cháo này rất giống một vị sư phó nổi tiếng khi trước ở Bắc thành làm."
Tang Kiều ô a ăn một miếng thịt càng cua to.
Dịch Sở: "Trong nhà vị sư phó kia lúc trước làm ngự thiện trong cung, hương vị có thể nói là đỉnh của đỉnh, chỉ là hai năm trước về hưu, rất nhiều người muốn mời ông tiếp tục nấu cũng không được."
Tang Kiều chân thành nhìn Dịch Sở, chép chép miệng.
Dịch Sở: "......!Cho nên trong phòng bếp vẫn còn đúng không?"
Tang Kiều ngửa đầu cầm bát cháo uống sạch, mỹ mãn gật đầu: "Vẫn còn đó."
Dịch Sở bước vào phòng bếp.
Ở hành lang vừa lúc đụng phải đầu bếp mới của Tang Kiều.
Vị đầu bếp kia hiển nhiên có chút ấn tượng với Dịch Sở, gật đầu: "Dịch tiên sinh."
Dịch Sở sửng sốt: "Đầu bếp trưởng Dương? Anh họ tôi mời ông về đây hả?"
Dương đầu bếp cười nói: "Đúng vậy, dù sao có quen biết, tôi cũng đang rảnh.
Phó tiên sinh nói nhà hắn có người gần đây thân thể không tốt, thèm ăn, mời tôi lại đây giúp đỡ nấu cơm."
Dịch Sở: "......"
Cháo thịt cua trong nhà bếp giống y đúc với bát ở ngoài phòng ăn.
Dịch Sở vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu bưng cháo trở lại.
Tang Kiều đang ngồi tại chỗ chơi điện thoại, thấy Dịch Sở lại đây, ánh mắt đặc biệt, cầm giẻ, lau chỗ ngồi cho hắn.
Dịch Sở một bước đi nhanh tới: "Không cần lau!"
Tang Kiều: "???"
Dịch Sở bê bát đặt lên bàn, quay người nói với Tang Kiều: "Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh, Phó Hành Chu là anh họ tôi.
Nên về sau anh không cần gọi tôi là tiền bối đâu, trực tiếp kêu tên là được."
Tang Kiều túm giẻ lau về: "Raven đã nói qua với tôi rồi."
Dịch Sở cân nhắc nửa ngày, lại thử một câu: "Vị đầu bếp kia, anh có biết ông ấy tên gì không?"
Tang Kiều nói: "Anh nói Dương thúc à, ông ấy nói lần trước nghỉ việc đang ngồi nhà, cho nên tới đây làm cơm."
Dịch Sở: "......"
Nội tâm Dịch Sở tràn ngập vị chua của chanh, buông bát nói với Tang Kiều: "Chương trình tạp kỹ kia của anh bắt đầu ghi hình vào ngày mai đúng không?"
Tang Kiều gật đầu.
Dịch Sở: "Anh khẩn trương sao?"
Tang Kiều: "Không khẩn trương."
Dịch Sở: "......"
Kỳ thật Dịch Sở là bị Phó Hành Chu gọi điện thoại kêu tới.
Bảo hắn tới xem Tang Kiều khỏi bệnh chưa, thuận tiện trấn an Tang Kiều một chút, cho cậu một ít kinh nghiệm.
Dịch Sở vốn dĩ đã suy nghĩ xong xem nên nói như thế nào, nhưng lúc đến lại phát hiện Tang Kiều ăn no ngủ kỹ, hoàn toàn không có một chút cảm giác của một thực tập sinh sắp tiến vào ký túc huấn luyện.
Trầm mặc, tối nay ăn cháo thịt cua thơm ngào ngạt.
Dịch Sở uống liền hai bát, thời điểm đi ra khỏi cửa hối hận đáng lẽ hôm nay không nên đến đây.
Hắn một bên quyết định trở về sẽ gập bụng thêm hai trăm cái, đi xuống thang bộ.
Mới vừa quay đầu, liền nhìn thấy chiếc Maserati xanh ngọc đang đỗ ở cửa gara.
Buổi tối hôm nay sắc trời không quá tốt, sương mù mênh mông, như sắp có mưa nhỏ.
Nhưng chiếc Martha phiên bản mới nhất kia dưới sắc trời nặng nề vẫn như cũ tỏa ra ánh sáng tiền tài rực rỡ khiến người yêu thích.
Phó Hành Chu đang đi công tác, xe này lại đỗ bên ngoài gara, vừa thấy liền biết mới lái về không bao lâu.
Dịch Sở tức giận ngồi vào xe mình, lấy di động ra gọi điện cho Phó Hành Chu.
Cuộc gọi rất mau được Raven nhận máy, chuyển tới tay Phó Hành Chu: "Chuyện gì."
Dịch Sở bấm còi thể hiện sự phẫn nộ: "Em đi qua xem Tang Kiều rồi, đầu bếp Dương dưỡng cậu ta đến trắng trẻo mập mạp, khí sắc so với em còn tốt hơn."
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Dịch Sở nói: "Hơn nữa cậu ta căn bản không khẩn trương......!Em nói anh này, sao anh cứ bắt em phải làm người chủ trì của ekip chương trình."
Phó Hành Chu lời ít ý nhiều: "Thuận tiện."
Dịch Sở: "......"
Dịch Sở hít sâu một hơi: "Không phải, anh, anh đối với Tang Kiều cũng quá có ý tứ rồi đấy.
Lúc này vừa mới kết hôn, đã đưa tài nguyên, đưa xe, đầu bếp cũng là tìm ngự trù đến, anh không phải là thích cậu ta chứ?"
Phó Hành Chu thanh âm ở trong điện thoại có vẻ phá lệ lãnh đạm: "Cúp máy."
Dịch Sở: "......"
Đệt.
Cúp máy có nghĩa là thích hay không thích hả?
Dịch Sở bát quái trằn trọc ôm nghi vấn, nghênh đón kỳ quay thứ nhất của chương trình.
Giống với đa số show tuyển tú theo dạng trưởng thành mỗi ngày.
Trong tập một của Your Stage phân đoạn đầu tiên cũng là các vị thực tập sinh tự lựa chọn cho mình trình độ lớp mà họ nghĩ rằng phù hợp với bản thân nhất.
Tang Kiều cầm bảng số tình yêu, đi lên chọn ngay lớp F xếp cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhìn chung toàn bộ sân khấu, Tang Kiều là thực tập sinh đầu tiên ngồi ở lớp F.
Tổ nhiếp ảnh đặc biệt cho cậu một cái khung hình đặc tả: "Vì sao vừa lên cậu đã chọn lớp F vậy?"
Tang Kiều mím môi: "Bởi vì tôi cảm thấy chính mình tương đối hợp số 13."
Cậu là trời sinh để lên màn ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, lại có chút hơi thở yếu ớt của thiếu niên, quay phim chụp ảnh phá lệ đẹp.
Mục tiêu tổ nhiếp ảnh ở tập đầu chính là muốn khơi mào nhiệt độ người xem, tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.
Lập tức hỏi vấn đề tiếp theo: "Vậy sao cậu lại tham gia chương trình này?"
Tang Kiều: "......"
Đương nhiên là bởi vì công ty sắp đóng cửa, các nghệ sĩ khác đều chấm dứt hợp đồng đến nơi rồi.
Nhưng không thể nói cái lý do này trước mặt máy quay được.
Vì thế.
Tang Kiều nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, thâm trầm nói: "Ừm, đại khái là bởi vì ở đây có thể bao ăn bao ở đi......"
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Sở: Hôm nay cũng là một ngày đứng ở tiền tuyến ăn đường, #vui rạo rực.jpg#.
Kiều Kiều:? Đường ở đâu, tôi cũng muốn 0.0.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...