Trong phòng im ắng.
Tang Kiều nằm trên giường, đôi mắt tròn xoe kinh nghi bất định trộm ngắm Phó Hành Chu một lúc, sau đó rời mắt đi chỗ khác, rồi lại thật cẩn thận nhìn Phó Hành Chu tiếp.
Xác định được đây là Phó Hành Chu hàng real, trông tinh thần cũng không có gì bất thường.
Tang Kiều nhấp nhấp miệng, cách mặt nạ thở nói gì đó.
Thanh âm không lớn, cách phát âm cũng khó nhìn ra.
Phó Hành Chu không nghe rõ lắm, liền duỗi tay hơi nâng mặt nạ thở của Tang Kiều lên: "Gì vậy?"
Tang Kiều do dự một giây, sau đó nhỏ giọng nói: "Phó Hành Chu, hai ngày nay có phải anh gặp phải đồ vật gì kỳ quái không......"
Phó Hành Chu hai ngày này ngoại trừ ở trong phòng bệnh bồi Tang Kiều, còn lại là làm việc.
Lúc này bị Tang Kiều hỏi đến ngẩn người, cũng thật sự hồi tưởng lại tài liệu hai ngày nay mình xem qua.
Đều rất bình thường.
Trừ vài phần báo cáo số liệu có chút vấn đề ra thì không còn gì lạ khác.
Phó Hành Chu lắc đầu: "Không có."
Tang Kiều thấy không thể tin được: "Là......!Anh có nhìn thấy mấy cái mà, tiểu đào thê của tổng tài bá đạo......!Vợ trước của tổng tài tỷ phú hào môn......!Mấy thứ kiểu này ấy?"
Phó Hành Chu: "......"
Real · Tổng tài bá đạo Phó Hành Chu sinh hoạt đời thực tạm thời còn chưa xuất hiện qua tiểu thuyết internet.
Bởi vậy nhất thời không thể hiểu được nội dung lời nói của Tang Kiều, chỉ mơ hồ bắt được vài chữ: "Tiểu, đào thê? Vợ trước hào môn là gì?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều thành thật hít một hơi oxy, rầu rĩ nói: "Quên đi, tôi đoán mò thôi, anh cứ coi như chưa nghe thấy."
Vừa đúng lúc tới thời điểm đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp mỗi ngày.
Phó viện trưởng khoa nội mặc áo blouse trắng tự mình dẫn theo hai y tá gõ cửa phòng bệnh bước vào.
Nhìn thấy Tang Kiều trên giường rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tỉnh là tốt rồi, chúc mừng Phó tổng, vợ của ngài còn chỗ nào khó chịu không?"
Tang Kiều vô thức nhìn về phía cửa, rồi sau đó rụt người lại một chút.
Thực ra ngay từ lúc ngã xuống, Tang Kiều đã biết tại sao mình bị ngất xỉu.
Cũng vì vậy, hiện tại cậu đặc biệt sợ việc bác sĩ đến khám.
Bởi vì Phó Hành Chu còn đang ở đây.
Thuốc hướng thần cậu sử dụng không phải là loại phổ biến thường thấy, cũng không phải thuốc đặc trị cho bệnh trầm cảm.
Mặc dù thời điểm rửa ruột có thể lấy được thành phần, nhưng miễn không phải bác sĩ chuyên khoa tâm thần thì cũng sẽ không dễ dàng nhìn ra loại thuốc.
Nhưng Phó Hành Chu ở đây.
Tang Kiều thật sự vô cùng, vô cùng sợ hãi......
Sợ bác sĩ sẽ nói cho Phó Hành Chu biết cậu bị bệnh tâm thần.
Vì thế.
Ở dưới mí mắt Phó Hành Chu.
Tang Kiều trông có vẻ rất phối hợp trị liệu, chủ động trao đổi với bác sĩ về tình trạng cơ thể hiện tại của mình, thậm chí còn chân chó vỗ mông ngựa bác sĩ, ý muốn bảo bác sĩ kiểm tra nhanh một chút rồi biến ra ngoài.
Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Sau khi tiến hành kiểm tra cơ bản xong.
Phó viện trưởng ghi lại chỉ số toàn thân của Tang Kiều, đóng sổ khám bệnh.
Nói với Phó Hành Chu: "Phó tổng, kết quả xét nghiệm ngày hôm qua đã có rồi, lần này việc dùng thuốc quá liều khiến cho thân thể của vợ ngài bị tổn thương nghiêm trọng.
Tuy bệnh nhân còn trẻ nhưng hôm nay chúng tôi mời chuyên gia khoa thần kinh đến để cùng nhau hội chẩn, trước mắt vẫn là kiến nghị bệnh nhân nên tạm dừng việc sử dụng thuốc hướng thần, hoặc là đổi sang thuốc khác."
Giọng nói còn chưa giảm.
Sắc mặt Tang Kiều đã tái nhợt như tờ giấy.
Cậu nỗ lực chống cánh tay lên ngồi dậy, lại rút tay đang truyền dịch ra khỏi chăn bông, muốn gỡ mặt nạ thở trên mũi mình xuống.
Một loạt động tác thình lình này không chỉ trực tiếp dọa sợ phó viện trưởng và hai y tá nhỏ đứng bên cạnh.
Cũng làm cho Phó Hành Chu thay đổi sắc mặt, đứng lên kéo Tang Kiều lại, thanh âm căng thẳng: "Kiều Kiều? Làm sao vậy?"
Nhưng Tang Kiều vẫn cố gắng dùng tay gắn kim truyền rút mặt nạ thở của mình ra.
Dịch bị ngược hướng trong ống truyền.
Máu tươi từ mu bàn tay của Tang Kiều chảy ngược lên dịch truyền, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ.
Hai y tá kia sợ tới mức kêu một tiếng, vội vàng tiến lên đè tay Tang Kiều, điều chỉnh lại vị trí chai truyền dịch: "Tang tiên sinh, ngài không thể......"
"Tôi không có bệnh!"
Giọng nói bén nhọn hơn so với hai y tá vang lên ngắt lời các cô.
Tang Kiều sợ hãi ngồi trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, huyết sắc trên môi cũng tái nhợt hẳn.
Không biết có phải do đột nhiên cởi mặt nạ thở ra hay không.
Cả người Tang Kiều run rẩy kịch liệt, đồng thời thở phì phò, ngay cả giọng nói cũng giống như bị rót vào gió lạnh thấu xương: "Tôi không có bệnh!"
Cậu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh phòng bệnh vắng vẻ, chần chờ ở một khoảng không hồi lâu, rồi quay sang Phó Hành Chu.
Tang Kiều dùng tay kia nắm lấy góc áo Phó Hành Chu, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh tin tôi......!Tôi không có bệnh."
Phó Hành Chu gật đầu, vươn tay ôm lấy Tang Kiều cùng chăn bông vào lòng.
Sau đó cúi đầu, hôn hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, dịu dàng nói: "Tôi biết.
Kiều Kiều không có bệnh, là bác sĩ nói bậy, chúng ta không nghe bọn họ, được không?"
Tang Kiều được Phó Hành Chu ôm vào lòng, ngoan ngoãn không nói gì.
Không khí trong phòng bệnh cực kỳ áp lực.
Phó viện trưởng đến từ khoa nội, đã lâu không đứng ở tiền tuyến lâm sàng, không quen với biểu hiện của người bệnh tâm thần, càng hoàn toàn không nghĩ tới việc Tang Kiều sẽ kháng cự như vậy.
Sau khi biết mình vừa gây họa, sắc mặt phó viện trưởng cũng khó coi không kém.
Thẳng đến khi Phó Hành Chu ôm Tang Kiều, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đồng thời im lặng đưa một ánh mắt qua——
Phó viện trưởng mới kinh hồn táng đảm dẫn hai y tá kia không tiếng động ra khỏi phòng bệnh.
Rất mau.
Trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người Phó Hành Chu cùng Tang Kiều.
Tiếng đóng cửa truyền đến, Phó Hành Chu cởi áo khoác tây trang, ngồi xuống mép giường, thay đổi vị trí của Tang Kiều, vững chắc ôm lấy cậu.
Đây là một cái tư thế vô cùng thân mật.
Tang Kiều gần như ngồi trong lòng Phó Hành Chu, chiếc chăn bông màu cam đắp lên hai người, bao bọn họ vô cùng ấm áp bên trong.
Tang Kiều không chủ động nói chuyện.
Phó Hành Chu cũng không mở miệng, chỉ hơi hơi nghiêng người về phía trước.
Đặt cằm lên vai Tang Kiều, nhẹ nhàng hôn vành tai mềm mại trắng nõn của cậu.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Không biết qua bao lâu, vành tai phải của Tang Kiều phiếm một chút màu hồng nhàn nhạt.
Toàn thân run rẩy co rút dần dần ngừng lại, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc cũng bắt đầu đỡ hơn.
Tang Kiều ngồi trong lồng ngực Phó Hành Chu, chậm rãi ngẩng đầu lên, quay lại nhìn Phó Hành Chu một cái.
Phó Hành Chu liền nhân cơ hội hôn lên khóe miệng Tang Kiều.
Tang Kiều bị hôn đến ngây người, mãi cũng chưa phản ứng lại, ngốc ngốc nhìn Phó Hành Chu hơn nửa ngày rồi vội quay đầu đi.
Sau đó.
Phó Hành Chu nhìn thấy Tang Kiều nâng tay, khẽ sờ khóe miệng vừa bị hôn, như có chút lưu luyến, cũng có chút bất đắc dĩ.
Vài phút trôi qua.
Giọng nói của Tang Kiều truyền tới.
Có thể là do trong phòng bệnh không có ai khác.
Thanh âm Tang Kiều có chút trống rỗng, lại có chút khổ sở, còn lộ ra chút thẳng thắn hấp hối giãy giụa.
Cậu cúi đầu xuống, chậm rì rì nói: "Phó Hành Chu......"
Phó Hành Chu nương theo tư thế nắm lấy bàn tay của Tang Kiều: "Ừm?"
Tang Kiều càng cúi đầu thấp hơn nữa: "Thật xin lỗi......"
Động tác Phó Hành Chu dừng một chút, dường như hơi đoán được điều Tang Kiều muốn nói: "Thật xin lỗi cái gì?"
"Anh tốt như vậy......!Tôi không nên nói dối anh."
Tang Kiều hít hít mũi, có vẻ phi thường ủy khuất, "Vừa rồi tôi nói dối anh......!Bác sĩ nói đúng."
Phó Hành Chu duỗi các đầu ngón tay của Tang Kiều ra, đan xen năm ngón tay của mình vào, cố ý hỏi: "Kiều Kiều, cái gì đúng?"
Tang Kiều vành mắt đỏ hoe, lại không có khóc.
Yết hầu cậu nhấp nhô, chớp chớp cuốn những vệt nước quanh hốc mắt: "Ông ấy nói......!Tôi bị bệnh tâm thần là đúng."
"Mẹ tôi là kẻ điên, tôi cũng là người điên."
Tang Kiều khàn giọng, lắc đầu, muốn chui ra khỏi lồng ngực Phó Hành Chu, "Anh là, người tốt......!Không thể, không nên, tìm người điên kết hôn."
Trên người Tang Kiều vốn dĩ không có mấy lạng thịt, lần này bệnh mấy ngày lại gầy đi không ít.
Bây giờ.
Thân thể mỏng manh tinh tế nỗ lực vươn về phía trước, ưỡn eo, hơi nhấc mông lên, như muốn bò ra khỏi người Phó Hành Chu.
Vì quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Sau khi di chuyển vài lần.
Quần áo vốn dĩ gọn gàng bị cuộn lên, lộ ra phần da thịt dưới góc áo.
Tang Kiều thậm chí chưa kịp bò đến bên kia giường, đã bị Phó Hành Chu dễ như trở bàn tay bắt lấy mắt cá chân, giống kiểu bắt được con mồi tóm về.
Ấn vào trong lồng ngực.
Có rất nhiều nỗi buồn được viết trong đôi mắt hạnh nhân mê mang phiếm hồng kia.
Phó Hành Chu đưa tay dọc vào trong đồ bệnh nhân, xoa xoa phần eo gầy đến mức có thể nắm bằng một tay của người trong lòng.
Sau đó.
Ghé sát bên tai Tang Kiều: "Không sao, Kiều Kiều ngọt như vậy.
Cho dù có phải nhóc điên hay không, tôi đều rất thích."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay tôi, vô cùng tự tin.
Phó Hành Chu: Khoảng cách vợ với tôi, càng ngày càng gần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...