Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1


Sau khi nghe thấy mỗi số đo đều đưa một bộ, trong lòng Tang Kiều liền tràn ngập vui sướng, giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Cậu phá lệ ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, ngay cả di động cũng không chơi, chuẩn bị đầy đủ để ngụy trang thành bộ dáng hiền huệ tu dưỡng tốt.

Nhưng mà khi xe Maybach màu đen vừa mới ra khỏi cao tốc đường vành đai số ba.

Di động Tang Kiều nhét trong túi bắt đầu vang lên không ngừng.

Chuông kêu liên tục ba lần.

Phó Hành Chu đang lái xe cũng chú ý đến, quay ra nhìn Tang Kiều: "Không sao, cứ nghe đi."
Tang Kiều bĩu môi, lấy di động từ túi quần sau ra, xem thử tên người gọi.

Điện tới là một bà lão sống cùng khu nhà với Tang Kiều trước đây, vì đã quen biết nhiều năm nên bà có số riêng của Tang Kiều.

Giọng điệu của Tang Kiều trả lời điện thoại hiếm khi được bình thường: "Alo, bà Lý, có chuyện gì thế ạ?"
Bà Lý 4-5 năm trước rụng vài cái răng, vẫn luôn tiếc đến nha khoa chữa, nói chuyện lọt gió, có chút thong thả của người già: "Kiều Kiều à, dạo này cháu bận lắm hả, không thấy cháu về nhà."
Tang Kiều vô thức túm áo khoác màu đen trên người, lắc đầu: "Không bận, chỉ là mấy ngày nay cháu ở công ty, bà Lý, bà có chuyện gì sao ạ?"
Bà Lý mở miệng nói: "Ai nha, cũng không phải việc gì quan trọng lắm.

Chỉ là hôm trước bà có đổi bình gas, nhưng chưa mang lên được, Kiều Kiều à, cháu xem có thời gian......"
Tang Kiều ngay từ đầu đã hiểu ý của bà Lý, giơ khóe miệng nói: "Cháu biết rồi, bà đừng lo, cháu về nhà đây, chờ cháu qua mang cho bà."
Bà Lý yên tâm, nói thêm việc nữa: "Đúng rồi, Kiều Kiều, ông Tôn của cháu phẫu thuật xong từ tuần trước rồi, hôm qua về nhà, bà Tôn nấu canh gà cho ông ấy, nói sức khỏe hồi phục không tồi, để dành cho cháu một bát canh gà đấy."
Tang Kiều nhanh chóng nói: "Được rồi, bà Lý chờ cháu một chút nhé, cháu sắp đến rồi."
Cuộc trò chuyện lúc này mới kết thúc.
Ánh mắt Tang Kiều có chút trống rỗng, thật lâu cũng không biết nhìn về hướng nào, mãi sau mới hồi thần trở lại.

Cậu chọc nhẹ vào cánh tay người bên cạnh: "Phó Hành Chu, anh chờ một chút được không?"
Phó Hành Chu cơ bản là lúc nãy nghe nội dung cuộc gọi cũng đoán ra ý của Tang Kiều rồi, trên mặt không có biểu tình gì: "Em đi đâu?"

Tang Kiều nhỏ giọng nói: "Chỗ tôi sống trước đây, ra vành đai số sáu, hơi xa......!Anh biết đường không?"
Ngoài xe màn mưa bạc trắng.
Mưa cả một ngày cũng không có ý định dừng lại mà dường như càng lúc càng lớn.
Phó Hành Chu không nói hắn biết hay không, quay đầu lại hỏi: "Em muốn đi?"
Tang Kiều: "......"
Thực ra không muốn đi lắm.
Hôm nay cậu rất mệt, chỉ muốn về nhà ăn một bữa cơm nóng hổi, sau đó làm một con cá mặn.

Tuy rằng Tang Kiều phát triển trong một môi trường phải nói là tồi tệ, không có văn hóa hay tiền đồ gì gì đó, nhưng cậu chưa từng cự tuyệt nhờ vả của các ông bà hàng xóm.
Từ nhỏ đến giờ.
Đứa trẻ ăn cơm nhà người ta mà lớn lên đương nhiên sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn so với người khác.

Bên trong xe yên tĩnh vài giây.
Tang Kiều có chút phát sầu mím môi, đáng thương hề hề chỉ vào cửa xe: "Chồng, nếu không thì anh tấp vào lề đường thả tôi xuống đi, tôi gọi xe cũng được."
Phó Hành Chu: "......"
Kết hôn chưa được mấy ngày, cái tốt thì không học, chỉ có nũng nịu là ngày càng thuần thục.

Rõ ràng nước mưa ngoài cửa sổ rét lạnh bức người.
Phó Hành Chu lại bị Tang Kiều gọi đến một cỗ khô nóng dọc theo lục phủ ngũ tạng tràn ra, như đang kêu gào rằng ngay lập tức phải đem cái người không an phận trước mặt này nuốt vào bụng.

Nhưng mà không được.
Vậy sẽ quá nhanh.
Tang Kiều còn chưa nói nguyện ý nữa mà.
Phó Hành Chu nắm chặt tay lái, quay đầu xe chuyển hướng, ra khỏi thành phố.

Bây giờ vừa đúng giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, tắc đường gần ba tiếng đồng hồ.

Chờ đến khi Tang Kiều cùng Phó Hành Chu lái xe vào sân, đã hơn bảy giờ tối.

Dần dần vào thu, trời Bắc thành tối sớm, hơn nữa mưa to nên mấy người già vốn dĩ thường ngồi dưới lầu tán gẫu cũng ai về nhà nấy hết.
Tang Kiều đang muốn mở cửa xuống xe.
Lại nghe người bên cạnh lãnh đạm mở miệng: "Chờ một chút."
Tang Kiều quay đầu lại: "Hả?"
Phó Hành Chu mở cửa xe trước, rồi lấy ô từ ghế sau, căng ra.
Sau đó bước tới ghế phụ của Tang Kiều: "Xuống đi."
Chiếc ô màu đen to rộng che đi cơn mưa tầm tã, áo khoác dày dặn kia cũng chặn đi gió đêm rét lạnh.
Tang Kiều hơi sửng sốt một chút.
Ở vùng ngoại ô Bắc thành, loại tiểu khu kiểu cũ này ban đầu đều thuộc về tòa nhà của các nhà xưởng thô sơ, cấu trúc gạch bê tông của thập niên 60-70, độ cao chỉ có bốn năm tầng.
Tuy rằng tốc độ cải cách thành thị diễn ra nhanh chóng, nhưng khu chung cư cũ nằm sâu trong ngõ nhỏ này dường như cũng không nhận được nhiều phúc lợi như vậy, vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Toàn bộ tiểu khu thiếu sắc xanh đến đáng thương, dưới cơn mưa to chỉ còn lại mấy cái bóng đèn cũ đang tận lực chức trách phát huy tác dụng của nó.
Dọc theo đường đi Tang Kiều dẫm phải hai cái vũng nước, không chỉ khiến nước bẩn bắn ướt ống quần mình, mà còn liên lụy Phó Hành Chu đi bên cạnh cậu.
Thật vất vả mới đứng trước cửa lầu đơn.

Nương nhờ ánh đèn ở cửa.

Tang Kiều nhìn mấy vết bùn trên ống quần chắc hẳn rất đắt tiền của Phó Hành Chu, hiếm thấy có chút sám hối: "Phó Hành Chu, hay anh về xe đợi tôi đi, trong xe ấm áp, còn không bị dính mưa."
Phó Hành Chu nghiêng ô: "Không cần, tôi chờ em."
Tang Kiều cảm động cực kỳ, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Hành Chu: "Cảm ơn, anh đúng là người tốt."
Phó Hành Chu: "......"
Nhà bà Lý ở tầng năm, là tầng cao nhất trong tiểu khu, nơi này muốn đưa bình gas lên phải trả mười tệ cho mỗi tầng.
Vì để tiết kiệm bốn mươi tệ, bình thường gas đều là Tang Kiều giúp khiêng lên.

Ngày nay, khi khí tự nhiên đã được sử dụng rộng rãi trong các hộ gia đình, loại tiểu khu lâu đời và cũ kỹ này giống như một hạt bụi bị lãng quên trong công cuộc xây dựng hiện đại hóa, vừa bé nhỏ không đáng kể lại vừa có thể tùy tiện xem nhẹ.
Tang Kiều đứng ở cửa đơn ấn chuông.
Chỉ một lát sau.

Giọng của bà Lý đã vang lên từ chuông cửa: "Là Kiều Kiều sao? Bình gas nhà bà đang để ở cạnh cầu thang tầng một, đi chậm một chút, đừng để mình ngã."
Tiếng chuông vừa dứt.
Tang Kiều mở cửa tòa nhà, bình gas màu xanh xám vẫn đặt chỗ cũ.
Cậu chà xát tay, không quên cởi áo khoác của Phó Hành Chu xuống.
Đang muốn trả lại áo khoác cho Phó Hành Chu——
Liền nghe được âm thanh giày da sau lưng tiến vào từ cửa.

Giọng nói Phó Hành Chu vang lên: "Lão thái thái kia kêu em về đây, là vì muốn em khiêng gas lên?"
Không biết có phải do ảo giác của Tang Kiều hay không.
Giọng điệu Phó Hành Chu lúc này rét lạnh giống băng vậy.

Lại như ẩn chứa sự tức giận không thể giải thích.

Giống như không thể thấy, nhưng dường như thực sự tồn tại.
Tang Kiều gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không thể get được chuyện khiến cho Phó Hành Chu giận, thành thật quay lại gật gật đầu: "Tầng năm, khiêng một lát là đến!"
Sắc mặt Phó Hành Chu hoàn toàn trầm xuống.
Hắn cứ nghĩ mấy người hàng xóm này cùng lắm chỉ kêu Tang Kiều lại đây giúp chút việc nhỏ.
Không nghĩ tới họ có thể mở miệng nhờ vả Tang Kiều khiêng gas lên tầng.

Người hắn hận không thể nuôi trong lồng son, phủng trong lòng bàn tay.
Lại phải đi khiêng gas cho người khác.
Mà Tang Kiều còn giống như đã thành thói quen, ngay cả động tác cũng thuần thục khiêng qua không biết bao nhiêu lần.
Phó Hành Chu im lặng một hồi lâu.
Trong lúc nhất thời, không khí áp suất thấp làm cho cả người Tang Kiều không được tự nhiên, thử thăm dò đẩy áo khoác về phía Phó Hành Chu: "Này, Phó tổng, có phải anh cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của tôi không thể bê được đúng không?"
Tang Kiều hình như có thiên phú tự điều khiển cuộc đối thoại, bổ thêm một câu: "Anh lo nhiều quá rồi! Tôi không giống ngài đâu, tôi trời sinh là thể chất tiểu thị dân dưới tầng chót da thịt nhẫn nại, bê cái bình gas nhỏ này sao, tiểu case lạp*!"
Phó Hành Chu: "......"
Ánh đèn ngoài hành lang mờ mờ ảo ảo.
Chỉ có cặp mắt kia của Tang Kiều vẫn sáng ngời động lòng người.
Như một hồ nước xanh lam trong vắt, chỉ in duy nhất hình bóng hắn.

Phó Hành Chu lấy di động, nói với Tang Kiều: "Bảo lão thái thái kia chờ một lát, tôi gọi người khiêng cho bà ấy."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều mờ mịt trong chốc lát, nhanh chóng túm chặt cánh tay Phó Hành Chu: "Không cần không cần! Tôi khiêng là được! Tôi không sao mà! Không cần kêu người đâu!"

Phó Hành Chu nhíu mày: "Tại sao?"
Tang Kiều sờ sờ mũi: "Ừm......!Thực ra hồi còn nhỏ không có cơm ăn, đều là các ông bà hàng xóm này mỗi người cho tôi một ít cơm mới không bị đói chết."
"Hiện tại vất vả mới trưởng thành, giúp bọn họ khiêng mấy cái bình gas, hẳn là, không cần gọi người ta đến bê hộ."
Tang Kiều một bên nói, một bên đưa áo khoác vào tay Phó Hành Chu.
Sau đó xoay người khom lưng, dùng một chút lực.
Đang muốn đặt bình gas lên vai khiêng.
Một lực khác mạnh hơn bên cạnh đã đỡ lấy bình gas từ vai Tang Kiều sang người mình.
Tang Kiều ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu lại.
Bình gas đáng ra đang ở trên lưng mình đã thành công đặt trên vai Phó Hành Chu.
Có lẽ là bởi vì chưa từng khiêng gas bao giờ.
Động tác của Phó Hành Chu không quá thuần thục, tư thế cũng sai.
Tây trang màu xanh xám cũng vì động tác mà đầy vết nhăn, nếp uốn một mảnh, một chút cũng không có cái khí chất nguyên bản viết tôi rất đắt.

Tang Kiều sợ ngây người, duỗi tay muốn lấy bình gas về.
Nhưng mà, Phó Hành Chu cũng đã bước lên bậc thang đầu, giọng nói vững vàng hỏi: "Nhà số mấy ở tầng năm?"
"Hả? Là nhà số ba."
Tang Kiều vội vàng đuổi theo Phó Hành Chu, bước sang trái sang phải một bước, gấp như châu chấu bị rang lửa: "Phó Hành Chu! Phó Hành Chu anh không làm thế này được đâu! Tư thế này đặc biệt tốn sức! Anh cứ để tôi khiêng đi!"
Phó Hành Chu dừng chân một chút, thanh âm lạnh lùng: "Chẳng lẽ sức lực tôi còn không bằng em à?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều lo lắng: "Không phải, tôi làm sao so được với ngài chứ! Tôi thế này không phải là sợ lỡ như eo ngài có bị gì, sinh hoạt riêng tư về sau của ngài chẳng phải sẽ không hạnh phúc sao......"
Phó Hành Chu đang cõng bình gas bỗng hơi lung lay một chút.
Sau đó động tác dừng lại, đứng ở bậc thang thứ ba, từ trên cao quay người nhìn xuống.
Tang Kiều: "......"
Dưới ánh mắt tràn ngập đe dọa của Phó Hành Chu.
Tang Kiều ngay lập tức vẽ băng dính lên miệng: "Tôi sai rồi, Phó tổng, cái eo kia của ngài không phải là thứ người bình thường có thể so sánh, vòng eo cùng thể lực ngài chính là tốt đến thiên hạ vô địch đệ nhất! Một đêm bảy lần không ngừng nghỉ!"
Phó Hành Chu: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay vợ khen tôi có eo với thể lực tốt.
Phó Hành Chu: Vui vẻ.
Phó Hành Chu: Muốn ôm vợ thực hành sớm một chút.
Tang Tiểu Kiều: Ầy, Phó Hành Chu sợ không phải ngốc đi.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui