Cao Minh khi rời khỏi chương trình điệu rất thấp, giống như hạt bụi nhỏ bé rơi vào hồ nước, một chút gợn sóng cũng không lưu lại.
Cậu ta ở tập đầu chỉ có hai, ba màn ảnh, thậm chí không đủ để thu hút chút chú ý nào của người xem, lúc đến và đi đều có vẻ vô thanh vô tức.
Tang Kiều cùng Tưởng Khai nằm trong phòng ký túc chỉ còn lại hai người buôn chuyện cả đêm, trước khi đi ngủ, cũng không thể đoán ra việc Cao Minh phải rút lui đến cùng là cậu ta chọc phải thần thánh phương nào.
Nếu như có cái gì ảnh hưởng, Cao Minh đột nhiên làm như vậy chỉ có ảnh hưởng tới lớp F.
Khoảng cách đến ngày ghi hình tập hai càng ngày càng gần, lớp F vốn dĩ đã lập xong đội hình vì thiếu một người lại không thể không luyện tập lần nữa.
Tang Kiều làm lớp trưởng của lớp F đồng thời đứng vị trí center trở thành không trâu bắt chó đi cày*, dành vài đêm liên tiếp, giúp lớp F chỉnh lại đội hình một lần nữa.
Sau đó phải tỉ mỉ hướng dẫn vài bạn học không có thiên phú vũ đạo mấy động tác nhảy.
Những thiếu niên tầm tuổi này luôn có khát vọng chiến thắng cùng lòng tự trọng vô cùng lớn, hơn nữa tất cả mọi người ở lớp F cảm thấy trình độ của Tang Kiều cũng chỉ tương đối tốt hơn người khác một chút, không phải đặc biệt giỏi so với mọi người.
Cho nên.
Sau vài ngày luyện tập, người không phục hoặc muốn khiêu khích Tang Kiều trong lớp F ngày càng nhiều.
Nhưng mà Tang Kiều đó giờ luôn là tự mình vì trung tâm, hơn nữa cũng không trông cậy bản thân có thể nổi bật trong chương trình này.
Sau một vài lần, cậu vui sướng khi có người gặp họa muốn chủ động thử vị trí center, đứng bên cạnh đội ngũ xem náo nhiệt, mỹ tư tư nhìn các thực tập sinh khác đối chọi gay gắt vì C vị.
Ăn dưa thật là vui sướng.
Thế cho nên khi đến giờ học tiếp theo.
Thời điểm Trang Huy đi vào phòng huấn luyện, liền phát hiện Tang Kiều vốn đang đứng ở C vị không biết từ lúc nào trở về chỗ cũ của mình.
Toàn bộ đội ngũ lớp F giống như chia năm xẻ bảy, không có một sự thống nhất nào.
Trang Huy từ nhỏ đã theo gia đình biểu diễn, thái độ đối với sân khấu phải nói là nghiêm túc đến hà khắc, lập tức trước mặt lớp F phát giận: "C vị lần trước mà tôi chỉ định đâu?"
Tang Kiều chèo nước vui vẻ, tiếp tục giả chết đến đặc biệt vô tội.
Thẳng đến khi bị đẩy ra trước mặt Trang Huy, vẻ mặt vẫn còn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực: "Trang lão sư, em nhảy không được C vị, em thực sự sợ lắm."
Năm nay Trang Huy chính thức xuất đạo tròn mười hai năm, tháng sau là đến sinh nhật lần thứ 27.
Có thể do xuất thân thế gia ca kịch, trong nhà lại có bối cảnh quốc hiệu chính thống, gia cảnh tốt đẹp.
Trên người Trang Huy có loại nghiêm cẩn không quá giống các nghệ sĩ khác.
Đặc biệt là đối mặt với loại thái độ hi hi ha ha này của Tang Kiều, sự nghiêm khắc đấy lại càng trông cực kỳ rõ ràng.
Biểu tình Trang Huy trầm xuống làm Tang Kiều đứng dậy một mình: "Nếu sợ lên sân khấu như vậy, không bằng đừng tham gia chương trình, trực tiếp rút lui đi."
Tang Kiều lắc đầu như trống bỏi, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không được không được, Trang lão sư, tiền được tính theo thời hạn chương trình mà."
Trang Huy: "......"
Nếu không phải thực lực vũ đạo và giá trị nhan sắc của Tang Kiều trong lớp F quá nổi bật.
Trang Huy thực sự muốn để Tang Kiều đứng rìa luôn, cho khuất mắt.
Cố tình hai ngày nữa là đến ngày ghi hình tập hai.
Gặp phải loại tình huống này, Trang Huy không thể không tăng ca, hai buổi tối liên tiếp đều cùng lớp F ngâm mình ở phòng huấn luyện.
Vẫn luôn luyện cho đến tận một giờ sáng ngày bắt đầu quay.
Mới đại phát từ bi, cho thực tập sinh lớp F về nghỉ ngơi.
Sức khỏe Tang Kiều từ trong bụng mẹ đã không được tốt lắm, khi còn nhỏ ngoại trừ cảm mạo nhiều chút thì cũng không nhìn ra được vấn đề khác.
Nhưng khi lớn lên, có lẽ do hồi nhỏ không đủ dinh dưỡng, hoặc có lẽ bởi vì suy nhược quá nhiều.
Dù sao những năm gần đây, chất lượng giấc ngủ của Tang Kiều càng ngày càng kém, thân thể cũng gặp phải những vấn đề lặt vặt, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, cũng không có chuyện gì lớn.
Từ khi bắt đầu huấn luyện đến hai ngày tập cùng Trang Huy.
Bốn ngày chỉ ngủ hơn ba tiếng, đồng hồ sinh học mà Tang Kiều vất vả điều chỉnh đã thay đổi rất nhiều.
Rạng sáng thực tập sinh khác trở về ngủ, cậu lại tinh thần cao độ phấn khởi.
Thậm chí có thể cảm nhận được huyệt Thái Dương nhảy dựng, như đang mãnh liệt biểu diễn múa ba lê.
Tang Kiều ở phòng huấn luyện vui vẻ gọi một cốc trà sữa khoai môn, ngồi trên cột vũ đạo uống hai ngụm trà sữa, sau đó nghiêng người cắn một miếng khoai thơm ngào ngạt.
Qua hơn mười phút.
Bởi vì để quên đồ, cho nên Trang Huy không thể không về phòng huấn luyện một chuyến, vừa vào đã thấy Tang Kiều ngồi thảm yoga, một bên uống trà sữa một bên giạng thẳng chân.
Trang Huy: "......"
Trang Huy đi đến trước mặt Tang Kiều, cúi đầu, cố kìm chế cơn giận: "Tang Kiều, cậu đang làm gì?"
Tang Kiều ùng ục uống nốt một ngụm trà sữa, giơ lên mặt, dừng một giây, nhanh chóng nói: "Là......!Em cho thầy xem biểu diễn giạng thẳng chân tại chỗ?"
Trang Huy: "......"
Trang Huy nhíu mày: "Tuy rằng tôi không phải người chủ trì, nhưng thân là thực tập sinh, không uống trà sữa hẳn là tu dưỡng cơ bản của các cậu."
Tang Kiều trợn tròn mắt nói dối: "Trang lão sư thầy xem sai rồi, cái này không phải trà sữa."
Trang Huy mặt vô biểu tình: "Thực tập sinh hẳn cũng không thể gọi cơm hộp."
Tang Kiều: "......"
Đệt.
Cho nên nói tầng một chính là tốt như vậy, cách cửa sổ là có thể cùng anh shipper tiến hành giao dịch.
Trang Huy so với Tang Kiều cao hơn một ít, thân hình cao dài, đặc biệt là lúc nãy vừa mới từ xe bảo mẫu thay đổi trang phục, cùng ngày thường trong chương trình không quá giống nhau.
Cặp kính gọng vàng mỏng tôn lên sống mũi cao của hắn.
Tựa hồ bởi vì cúi đầu hơi lâu, Trang Huy đỡ gọng kính một chút, nói với Tang Kiều: "Nếu không muốn trở về ngủ, vậy lên nhảy hai lần."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ôm trà sữa, kiên định lắc đầu: "Lão sư, chân em tê lắm rồi! Đứng dậy không nổi, thầy đi trước đi."
Trang Huy lù lù bất động, vươn tay: "Tôi kéo cậu."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều kỳ thật chỉ là thuận miệng nói dối, không nghĩ tới Trang Huy tích cực như vậy.
Hai người giằng co vài giây.
Tang Kiều nhấp môi, xấu tính đưa tay qua, chuẩn bị khi Trang Huy nâng tay tới thì hố hắn một phen ——
Tay Trang Huy rất ấm áp, mà tay Tang Kiều lại không có mấy phần nhiệt độ.
Hai tay chạm nhau.
Tang Kiều chống chân trái lên, tức khắc biểu tình biến đổi.
Đờ mờ, đúng là chân bị tê thật!
Tang Kiều chuẩn bị không kịp, đột nhiên loạng choạng.
Trà sữa trong tay theo động tác của cậu nghiêng về phía trước ——
Cốc trà sữa khoai môn chưa kịp đổ vào miệng Tang Kiều bao nhiêu, liền cống hiến hết hơn nửa cốc cho áo sơmi khổng tước xanh lam của Trang Huy.
Trang Huy: "......"
Tang Kiều: "......"
Nói thật, nãy Tang Kiều cũng chỉ muốn kéo Trang Huy xuống thôi.
Chứ không muốn hi sinh một cốc trà sữa còn chưa uống được mấy ngụm đâu.
Tang Kiều vốn dĩ đang đói.
Lúc này ngửi thấy người đối diện có hương vị trà sữa, cậu cảm thấy Trang Huy bỗng trở nên tú sắc khả xan.
Tang Kiều bụng đói đến kêu, hít hít mũi, có chút khổ sở nhìn thoáng qua mấy miếng khoai còn sót lại trong cốc.
Sau đó thành thật lui về phía sau một bước, thương tâm nói: "Thực xin lỗi, lão sư, em sẽ bồi thường quần áo của thầy."
Trang Huy vẫn luôn thích chiếc áo sơmi này, nhưng hiện tại Tang Kiều cũng xin lỗi rồi, nếu như so đo tiếp khó tránh khỏi chính mình có vẻ quá đáng.
Trang Huy nhìn thoáng qua Tang Kiều đang cúi đầu trước mặt mình.
Ánh đèn lóa mắt trong phòng huấn luyện không xuyên qua hàng lông mi dày của cậu, ở chỗ đuôi mắt, vệt sáng hắt xuống tạo thành một cái bóng nhỏ như chiếc quạt.
Có chút đáng thương, lại có chút ủy khuất.
Giọng nói Trang Huy hơi bất đắc dĩ: "Cái này là sản phẩm mới show thời trang mùa thu Paris sắp ra mắt, nhãn hiệu gửi trước cho tôi, cậu đi đâu mà lấy được bây giờ?"
Tang Kiều không có khái niệm gì với hàng xa xỉ, ngẩng đầu lên, mờ mịt: "A?"
Trang Huy: "......"
Cặp mắt như trân châu đen kia, dưới quang ảnh bên trong phòng huấn luyện, chỉ phản chiếu hình bóng hắn.
Trang Huy ngừng vài giây, mở miệng nói: "Cậu không phải còn muốn dựa vào tiền lương mỗi tháng tổ tiết mục phát bao ăn bao ở sao, dư tiền không?"
Tang Kiều mấy ngày nay chưa được ngủ một giấc nào hoàn chỉnh, dưới hai mắt đều là quầng thâm.
Cậu thử thăm dò Trang Huy, nhỏ giọng nói: "Trang lão sư, nếu em đền không nổi quần áo của thầy, thầy sẽ tức giận sao?"
Trang Huy nói: "Cậu nói đi?"
Tang Kiều nghĩ trong chốc lát, tiếp tục suy đoán: "Em cảm thấy thầy là một người đặc biệt rộng lượng, fans và bạn bè của thầy đều nói thầy cực kỳ dịu dàng, hiền lành, ôn tồn lễ độ, tu duỡng cũng tốt."
Trang Huy cười nói: "Tang Kiều, cậu đang tự cho mình đường lui à?"
Đôi mắt Tang Kiều xoay hai vòng, duỗi tay cởi áo khoác của mình xuống: "Lão sư, thầy mặc tạm cái này trước đi, cởi áo ướt ra đã."
Thời điểm luyện tập buổi tối không có quá nhiều cảnh quay, mọi người đều mặc quần áo của mình.
Đồ thể thao trên người Tang Kiều không có nhãn hiệu gì, cũng không phải quần áo mới, mặc ở trên người Trang Huy còn nhỏ hơn một size.
Nhưng có thể là do ánh mắt Tang Kiều quá mức chân thành tha thiết, cũng có thể là do trà sữa dính trên người quá mức nhớp nháp.
Trang Huy do dự một lát, vẫn cởi áo sơmi ra, mặc áo khoác của Tang Kiều vào.
Có chút chật, Trang Huy không kéo được khóa lên.
Tang Kiều ghi nhớ nhãn hiệu quần áo cùng kích cỡ của Trang Huy, rồi tìm một cái túi để đồ cho hắn, rất có mong muốn sống sót nói: "Trang lão sư, em sẽ cố gắng bồi thường quần áo cho thầy."
Trang Huy há miệng, muốn nói có được không, cuối cùng cũng không bảo gì.
Hắn cầm lấy túi mà Tang Kiều đưa, lần nữa đụng phải đầu ngón tay cậu.
Vẫn lạnh.
Người trẻ ở độ tuổi này thường khí huyết tràn đầy, hiếm thấy người nào có nhiệt độ cơ thể lạnh căm căm như vậy giống Tang Kiều.
Trang Huy dừng một chút: "Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải ghi hình, trở về ngủ đi."
Tang Kiều siêu lễ phép siêu chân chó nói với Trang Huy: "Vâng ạ, cảm ơn lão sư, Trang lão sư ngủ ngon."
Trang Huy: "......"
Không chờ hắn nói ngủ ngon, Tang Kiều đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Thu hình tập hai tính ra khá thuận lợi.
Sau khi thu xong một ngày, là đợt nghỉ ngơi của nhóm thực tập sinh.
Đóng trại trong chương trình suốt hai tuần, buổi tối trước ngày nghỉ, toàn bộ ký túc xá từ lớp A đến lớp F một cỗ nông nô đều quay cuồng ca hát.
Hứa Kỳ Nhiên gọi điện đến lúc Tang Kiều đang chơi game dở, mở miệng liền hỏi: "Gần đây thế nào? Ngủ được không?"
Tang Kiều đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Kỳ Nhiên biết cả tuần cậu không ngủ được quá ba tiếng ngày, rung chân nói: "Vô nghĩa, em ăn ngon ngủ tốt, dễ chịu."
Hứa Kỳ Nhiên căn bản không tin được Tang Kiều, cũng không nói rõ ràng, thay đổi đề tài: "Đúng rồi, nhiệt độ của cậu dạo này rất cao, cậu chú ý trong chương trình đừng tạo sóng gió gì."
Tang Kiều chấn tinh: "Em phát huy như vậy mà còn có nhiệt độ hả?"
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Ngoại trừ Phương Dư Châu cùng Giang Đồng lớp A, cậu là thực tập sinh có nhiệt độ cao nhất."
Tang Kiều: "Chậc, em còn phải thấy hâm mộ bản thân."
Hứa Kỳ Nhiên: "......!Đừng lên vòng fans xem mấy cái từ ngữ đấy, công ty cho cậu thêm hiệu suất, tác động đến cậu rồi."
Tang Kiều lại tràn ngập tin tưởng vào tương lai: "Cảm ơn các khán giả TV, em nhất định nỗ lực trụ lại vùng an toàn thêm mấy vòng nữa."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên: "Mai các cậu được nghỉ ngơi một ngày, anh đưa cậu đi gặp bác sĩ Luân."
Tang Kiều quyết đoán nói: "Không đi, đến đấy lại bị anh ta đuổi ra, không đi không đi!"
Hứa Kỳ Nhiên thở dài: "Tang Kiều, trạng thái cậu không ổn......!Cậu quá phấn khởi."
Tang Kiều ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, ngữ khí lại thay đổi: "Phấn khởi không phải khá tốt sao, loại chương trình này chính là muốn phấn khởi một chút, mới đem tới hiệu quả tốt."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hai người cộng sự hơn hai năm, Hứa Kỳ Nhiên căn bản không lay chuyển được Tang Kiều.
Cuối cùng phải lần nữa thỏa hiệp nói: "Thuốc cậu còn đủ không? Ngày mai anh đến nhà cậu nấu cơm cho, cậu muốn ăn cái gì?"
"Không ăn."
Tang Kiều lười biếng ngáp một cái, "Ngày mai em không về nhà, Nhiên ca, anh đi ngủ sớm một chút đi.
Ngày nào cũng lo lắng, coi chừng bị hói đầu đấy."
Hứa Kỳ Nhiên: "!!!"
Hứa Kỳ Nhiên: "???"
Cái thằng nhóc này!
Tức chết hắn mất!!
Kết thúc điện thoại.
Tang Kiều trở lại phòng ngủ ngồi một lúc, mãi mới để ý sờ đến lọ thuốc của mình.
Kết quả vừa mới đưa tay ra, liền ngẩn người.
Hôm đấy cậu để lọ thuốc trong túi áo.
Bây giờ cái áo đấy đang ở chỗ——
Tang Kiều cả người cứng đờ, trực tiếp đứng dậy từ trên ghế, dọa Tưởng Khai đang nằm ở trên giường giật mình một cái.
Tưởng Khai ló đầu ra: "Kiều, cậu làm sao vậy?"
Tang Kiều luống cuống vài giây, buộc chính mình phải bình tĩnh lại, tay nắm chặt điện thoại như người chết đuối vớ được cọc: "Không có việc gì......! Chuột rút thôi."
Tưởng Khai: "......!Nãy cậu đủ dọa người đấy, thật sự không có việc gì chứ?"
Tang Kiều miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Hành lang một mảnh yên tĩnh.
Tang Kiều ở tầng một tìm quanh phòng huấn luyện một vòng, không thu hoạch được gì đành trở lại phòng ngủ.
Cậu trùm chăn che cả người, với lấy di động, tìm một dãy số, hồi lâu mới gửi tin nhắn qua.
Ngày hôm sau thời tiết không tốt lắm.
Mới sáng tinh mơ đã đổ mưa.
Mưa nhỏ, tí tách từng giọt từ mây đen sương mù dày đặc rơi xuống, lăn trên những mái hiên của con đường nhựa.
Chật chội khó tả.
Tang Kiều không uống thuốc tâm tình đặc biệt tệ, càng không thể không đánh đã khai đi liên lạc với Trang Huy.
Buổi sáng từ phòng huấn luyện ra ngoài, toàn thân cậu đều tràn ngập hơi thở tang tóc.
Cậu tùy tiện mặc một cái áo gió màu đen, khi gió thu thổi qua, áo gió dán vào người, phá lệ đơn bạc.
Tang Kiều kéo mũ trùm của áo gió lên, cúi đầu đi vào tàu điện ngầm, xuống trạm cuối cùng của tàu, chuyển sang xe buýt công cộng đi đến vùng ngoại thành.
Xuống xe buýt bắt taxi, lại ngồi hơn hai tiếng.
Rốt cuộc dừng lại trước một tòa nhà.
Cây ngô đồng cao thẳng tắp bao kín tòa nhà màu trắng bên trong không kẽ hở, tường vây ngăn cách hoàn toàn giữa bên trong và bên ngoài.
Bác tài xế nói giọng Bắc Kinh chính gốc: "Anh chàng đẹp trai, đến đây làm gì vậy?"
Tang Kiều đang nghiêm túc quan sát hàng rào điện quanh tường cao kia, mở mồm liền nói: "Tới công tác."
Ngữ khí tài xế lập tức toát lên vài phần đồng tình: "Anh chàng đẹp trai, về sau cậu làm việc cần phải để ý, bệnh viện tâm thần này là tư nhân điều hành.
Cậu hiểu tư nhân nghĩa là gì không?"
Tang Kiều đặc biệt đơn thuần dụi dụi mắt: "Tư nhân là sao?"
Bác tài xế vỗ vỗ vai Tang Kiều: "Anh nói cho cậu biết, người bệnh ở chỗ này điên lắm đấy, mấy năm trước còn nháo tới giết người cơ, hiện tại cũng chưa có ai nguyện ý tới đây làm việc!"
Tang Kiều biểu tình chân thành tha thiết, ra sức diễn xuất: "Đáng sợ như vậy?!"
Tài xế lau tay: "Cũng không hẳn! Hơn nữa anh nghe nói chỗ này có mấy người lúc đưa tới thì không bệnh lắm, nhốt lâu ngày quá thành ra phát bệnh luôn! Đúng là kẻ có tiền tạo nghiệt mà!"
Tang Kiều: "Trời ạ!"
Tầm nửa tiếng đồng hồ ngồi trên xe, tài xế mới buôn chuyện xong.
Chắc là được buôn chuyện đặc biệt cao hứng, nên giảm tận nửa tiền xe cho Tang Kiều.
Tang Kiều vô cùng vui vẻ thanh toán.
Thời điểm xuống xe giống như nhớ tới cái gì, cậu quay lại về phía cửa, cười ngọt ngào với tài xế một chút: "Thực ra bác à, cháu không phải tới chỗ này công tác, cháu tới nằm viện."
Tài xế: "......"
Chờ Tang Kiều quay đầu lại lần nữa, xe taxi kia đã dẫm chân ga biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Tang Kiều cực kỳ lưu manh huýt sáo một cái, dẫm lên đường lát đá đi tới cửa bệnh viện.
À, không đúng.
Phải là cửa bệnh viện tâm thần.
Bảo an trông cửa mặc đồng phục vác súng lên nòng trên vai, hình như có biết Tang Kiều, thấy cậu đi tới, liền mở cửa sắt cho cậu.
Trên cửa sắt cũng quấn một vòng hàng rào điện.
Tang Kiều bước vào, quen cửa quen nẻo đi qua đám người đang hoạt động trong sân, mắt điếc tai ngơ đủ loại tiếng thét chói tai hay vui cười sung sướng, đi thẳng tới phòng bệnh ở khu vực sâu nhất của tầng năm.
Thời điểm chuẩn bị bước vào cửa, đúng lúc chạm mặt cùng y tá trưởng.
Y tá trưởng gật đầu với Tang Kiều: "Mẹ ngài hiện tại tỉnh, ngài có thể vào."
Tang Kiều liền tùy tiện đẩy cửa đi vào.
Ngồi trên giường bệnh là một người phụ nữ gầy gò, đầu tóc hoa râm rối tung, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng, trông u ám lại quái dị.
Các đường nét trên khuôn mặt bà rất tốt, nhìn kỹ mà nói, mơ hồ có thể thấy được vài phần dấu vết mỹ mạo động lòng người hồi trẻ.
Tang Kiều ngồi xuống sô pha đối diện phía giường, tùy tiện cầm lấy quả táo trên bàn.
Vừa mới cắn được một miếng, người phụ nữ kia đột nhiên nhìn đến Tang Kiều.
Tang Kiều cắn một miếng táo, lại quơ quơ trước mặt người phụ nữ, cười hì hì nói: "Trước kia khi tôi còn nhỏ, bà không cho tôi ăn, bây giờ còn không phải không ngăn được sao?"
Người phụ nữ chết lặng nhìn chằm chằm Tang Kiều, không biết nhìn bao lâu, đột nhiên bắt đầu hét lên.
Bà một bên thét chói tai, một bên nhảy xuống giường, điên cuồng nhặt tất cả đồ vật có thể nhìn thấy ném hết vào người Tang Kiều.
Thông thường người bệnh kiểu này, trong phòng cũng không có thứ gì sắc nhọn.
Chẳng qua lúc rổ trái cây ném tới, các góc nhọn của giỏ tre vẫn sượt qua vài vết máu trên người Tang Kiều.
Làn da Tang Kiều mỏng, máu chảy ra từ mấy vết xước.
Nhìn không quá đẹp.
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ nhanh chóng khiến các bác sĩ và hộ sĩ chạy tới.
Bọn họ ấn bà về giường, tiêm hai mũi an thần xuống, người phụ nữ hô hấp vững vàng nhắm hai mắt lại.
Tang Kiều cắn nốt quả táo, sau đó đoan đoan chính chính đặt phần lõi lên trên mặt bàn.
Búng tay một cái, nói với bác sĩ: "Chờ buổi tối mẹ tôi tỉnh lại, nhất định phải giúp tôi nói cho bà ấy biết, đây là tôi ăn, tức chết bà."
Bác sĩ: "......"
Y tá trưởng giúp Tang Kiều cầm chút băng gạc: "Tang tiên sinh, ngài nói như vậy, cha ngài sẽ không vui đâu."
Tang Kiều vô tội nhún vai: "Vậy thì cho bố tôi tức chết cùng luôn?"
Y tá trưởng: "......"
Y tá trưởng không biết nói gì, đành phải bảo: "Ngài đi bây giờ sao? Mỗi tháng ngài chỉ có một lần vào thăm thôi, tháng sau mới có thể tiếp tục đến."
Tang Kiều phủ thêm áo khoác, che đi vết thương trên tay: "Đi thôi! Cảm ơn chị gái xinh đẹp và anh trai đã chiếu cố mẹ tôi."
Bác sĩ trị liệu chính cũng đang muốn xuống tầng kiểm tra, cùng Tang Kiều đi cầu thang.
Đến cửa tòa nhà.
Tang Kiều ngừng bước chân: "Bác sĩ, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Bác sĩ tháo ống nghe xuống: "Ngài nói đi."
Tang Kiều gãi gãi tai, thành khẩn hỏi: "Tôi đọc được ở trên Baidu, bệnh tâm thần thường dễ di truyền, có đúng không?"
Bác sĩ đánh giá Tang Kiều từ trên xuống dưới: "Đúng là bệnh về tinh thần có thể di truyền trong gia đình, nhưng trạng thái trước mắt của ngài nhìn qua rất khỏe mạnh, cũng không phải bệnh tâm thần nào cũng đều sẽ di truyền, ngài có thể yên tâm."
Tang Kiều thập phần cảm kích, nắm chặt tay bác sĩ: "Anh đúng là người tốt!"
Bác sĩ: "......!Cảm ơn."
Tới giữa trưa, mưa nhỏ buổi sáng không có ngừng lại mà còn có dấu hiệu lớn hơn.
Tang Kiều gọi xe tới chỗ bác sĩ Luân, chào hỏi cậu chỉ có trợ lý của bác sĩ.
Trợ lý cực kỳ yêu nghề kính nghiệp.
Không chỉ giúp Tang Kiều lấy thuốc, còn nhắn lại lời của bác sĩ với Tang Kiều: "Tang tiên sinh, bác sĩ Luân nói, nếu ngài vẫn như cũ không phối hợp trị liệu, lần này sẽ là đợt thuốc cuối cùng, hy vọng ngài trở về có thể suy nghĩ kỹ lại."
Tang Kiều cầm lọ thuốc trong tay quơ quơ: "Lần trước anh ta cũng nói như vậy."
Trợ lý: "......!Lần này là thật."
Tang Kiều cất lọ thuốc vào túi, một phen lau nước mắt cá sấu: "Ầy, tôi đây sợ wá đi mất thôi."
Trợ lý: "......"
Trợ lý tức giận đến mức quên đưa ô cho Tang Kiều, quay người đi vào báo cáo với bác sĩ Luân.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tang Kiều không có ô đứng cả nửa ngày cũng không gọi được xe, đợi ở mái hiên bên đường, bi thương ngược thành dòng sông xem có tài xế Didi nào nguyện ý nhận đơn không.
Kết quả không có ai.
Phó Hành Chu đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tang Kiều ánh mắt sáng lên, nhanh nhẹn nhận cuộc gọi, đặc biệt thanh thúy hô một tiếng: "Chồng ơi!"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu giây thứ nhất cảm thấy Tang Kiều xưng hô như vậy không quá rụt rè, giây thứ hai lại cảm thấy kêu như vậy cũng khá tốt, giây thứ ba cuối cùng khoe khoang một chút: "Ừm."
Phó Hành Chu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Chương trình cho nghỉ một ngày sao chưa về nhà."
Tang Kiều ngẩng đầu nhìn màn mưa, giả vờ bĩu môi: "Tôi bị mưa xối ướt rồi."
Phó Hành Chu lập tức nhíu mày: "Em ở chỗ nào?"
Tang Kiều nhanh chóng báo địa chỉ, đôi mắt sáng ngời nói: "Chồng à, tôi thảm lắm luôn á, cả người đều ướt đẫm rồi.
Tôi muốn mua một cái áo sơmi mới hơi đắt, màu xanh khổng tước, được không ạ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Vợ của tôi gọi điện thoại cho tôi chỉ là để dùng tiền tôi mua áo sơmi cho tên đàn ông khác.
Phó Hành Chu: Nỗ lực mỉm cười.
Phó Hành Chu: Cười không nổi.
Phó Hành Chu: Giận tới rút đao.
Trang Huy: Hả.
Chú thích:
Không trâu bắt chó đi cày: vì thiếu người có chuyên môn nên tìm một người khác vào thay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...