Xe buýt tuyến đi từ ngoại thành Lục Hoàn tới nội thành đến rất chậm, đứng gần nửa giờ mới có một chuyến.
Tang Kiều cắn xong một cây kem ốc quế, từ trong túi lấy ra hai đồng, ném vào hộp đựng tiền một cách thuần thục.
Trước khi lên xe buýt trở về văn phòng tổng bộ Phó thị, cậu bấm nghe điện thoại của người đại diện Hứa Kỳ Nhiên.
Cũng không biết Hứa Kỳ Nhiên đang ở chỗ nào mà đầu dây bên kia khá ầm ĩ: "Tang Kiều, để trống buổi chiều nhé.
Anh vừa nhận cho cậu một show tuyển tú, chiều cậu qua cho đạo diễn xem một chút."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ngồi phía cuối xe buýt, ngáp một cái, luời biếng nói: "Anh à, em ra mắt hai năm rồi, tiểu thịt khô nhận loại chương trình này sẽ khiến người ta thẹn thùng đó."
"Mợ nó, đến tuyến 180 cậu còn chưa được tính đâu, có ai biết cậu ra mắt lúc nào chứ!"
Hứa Kỳ Nhiên một câu quyết định, giống như bất đắc dĩ: "Đây là tài nguyên cuối cùng mà công ty có thể cho cậu rồi, biết quý trọng chút đi."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều suy nghĩ một chút, sau đó giả bộ thở dài: "Vậy em tới sau được không? Giờ em có chút chuyện phải tới tây thành một chuyến đã, chắc tối mới về được."
Hứa Kỳ Nhiên muốn bùng nổ: "Hiện tại so với đi gặp đạo diễn còn có việc nào quan trọng hơn hả?!"
Tang Kiều: Ờm, việc kia đúng là quan trọng hơn thật.
Để tránh cho người đại diện của mình nổi bão, Tang Kiều lựa chọn không trả lời.
Hứa Kỳ Nhiên dẫn Tang Kiều lâu như vậy rồi, cũng không làm gì được, nổi giận nói: "Cứ theo ý cậu đi! Được rồi, buổi tối 8 giờ, địa chỉ anh đưa cậu sau.
Nhớ kĩ đấy, không, được, đến, muộn."
Tang Kiều: "Đã rõ thưa ngài!"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hắn năm đó có phải trúng tà không, vậy mà lại nghĩ rằng tên ngốc này tương lai có thể nổi tiếng trong làng giải trí.
Giờ ngẫm lại đúng là hối hận.
Kết thúc cuộc trò chuyện về vấn đề công việc.
Hứa Kỳ Nhiên như nghĩ tới cái gì đó, dừng lại vài giây, hỏi: "Đúng rồi, gần đây cậu có đến chỗ bác sĩ đúng hẹn không?"
Tang Kiều đang tập trung tinh thần nghe một dì ở hàng ghế phía trước kể về cuộc hẹn hò lần thứ 108 của con trai mình, thuận miệng nói: "Không có, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt, em cảm thấy không nhất thiết phải đi!"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên: "Bác sĩ Luân bảo gì?"
Tang Kiều hơi rụt đầu: "Ờm, lần trước anh ta nói em không phối hợp trị liệu, đi cũng vô ích, bảo em không cần tới nữa."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên bảo Tang Kiều phắn ra chỗ khác rồi cúp điện thoại.
Tang Kiều tỏ vẻ ủy khuất, đành phải phắn.
Cậu lấy điện thoại ra chơi hai ván Anipop, sau đó lại mở ứng dụng ngân hàng, hai mắt sáng lấp lánh thưởng thức số dư trong tài khoản.
Lần giao dịch mới nhất là vào khoảng hơn 11 giờ đêm qua.
800 vạn.
Hoàn toàn trái ngược với số dư vốn dĩ chỉ còn lại vài đồng trong tài khoản của cậu.
Chuyển khoản còn kèm theo ghi chú: Đến Phó gia, cư xử cho tốt, đừng có vong ơn.
Đừng có vong ơn.
Tang Kiều bĩu môi.
Chả có gì để mà quên ấy chứ.
Việc kinh doanh đều là nhà họ Tang và nhà họ Phó làm ăn với nhau, tiền lãi cổ phần còn chẳng đến tay cậu nữa là.
Hơn nữa.
Nếu không phải Tang Thanh đột nhiên hủy hôn, Tang gia còn lâu mới nhớ đến sự tồn tại của đứa con hoang mang tên Tang Kiều này.
Mà cũng chẳng vấn đề gì.
Dù sao cậu có tiền là được rồi.
Tang Kiều lại sung sướng liếc qua 800 vạn của mình, cất điện thoại vào túi, căng lỗ tai nghe bà dì ở hàng ghế đầu kể về đứa con trai xui xẻo.
Ở thời điểm này trên xe buýt đa số đều là các bác trai bác gái đã nghỉ hưu, đam mê nhảy ở quảng trường, người trẻ tuổi thật sự rất hiếm thấy.
Qua được một lúc.
Vẻ mặt ngây thơ hóng hớt của Tang Kiều đã thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm bà cô đang buôn dưa về hoàng đạo và mấy chuyện gia đình ở trên xe.
Một dì mới nãy còn đang kể về việc con gái nhà mình chia tay với thằng nhóc ở quê quay người lại, vỗ vỗ vào tay Tang Kiều: "Này anh chàng đẹp trai, nay cháu không đi làm hả?"
Tang Kiều ngả vào ghế dựa, mở miệng nói: "Cháu đang chuẩn bị đi đây."
Dì lại hỏi: "Thế, cháu công tác ở đâu vậy?"
Tang Kiều không suy nghĩ liền đáp: "Ở Phó thị ạ."
Dì giống như khá hài lòng: "Là người Bắc thành sao? Cháu có bạn gái chưa?"
Tang Kiều: "Ngày hôm qua cháu vừa mới có."
Dì nghe vậy hiển nhiên thấy thất vọng, quay người lại tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy chị già của mình.
"Hiện tại người trẻ tuổi đúng là thời đại mới rồi, đôi vợ chồng son thuê phòng ở chỗ tôi hôm trước cũng nháo nhào lên muốn ly hôn, mấy người có đoán được lý do không?"
"Đây đây, cô vợ kia khóc lóc nói chồng mình lên không được, trên giường chỉ đúng ba giây, vừa mới kết hôn, không muốn hòa giải nữa, trực tiếp ly hôn luôn."
"Mà dù sao cũng không trách cô vợ kia được, còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn người ta thủ tiết sống cả đời sao?"
"Ầy dà, đúng là tạo nghiệt mà!"
Tang Kiều: "......"
Nhóm các dì ngồi ở mấy hàng ghế cuối, nên mỗi lần trò chuyện Tang Kiều đều có thể nghe thấy.
Đặc biệt là mấy câu cuối cùng kia.
Lại nói tiếp ——
Nguyên nhân khiến Tang Thanh muốn hủy hôn, Tang lão phu nhân cũng không nói qua với cậu câu nào.
Trong nháy mắt, Tang Kiều cảm thấy có lẽ chính mình đã ngộ ra chân lý không thể đưa ra ánh sáng.
Tang Kiều trầm ngâm lâm vào trạng thái tự bế một lúc, sau đó lại lấy điện thoại ra nhìn 800 vạn một lần nữa.
Thôi.
Phó Hành Chu không được liền không được đi.
Tang Kiều tự cho bản thân một thẻ người tốt, cũng là sức mạnh của đồng tiền khiến cậu thông suốt.
Quyết định sau này cho dù Phó Hành Chu có không được, cậu cũng sẽ không mở miệng trào phúng đối phương.
Dù sao Hứa Kỳ Nhiên từng nói, đàn ông càng giàu thì lòng tự trọng càng lớn.
Lòng tự trọng lớn như vậy, khẳng định không thể tiếp thu việc chính mình bất lực đâu.
Ầy.
Tính ra cũng tội nghiệp.
May mắn là cậu cũng không trông cậy Phó Hành Chu có hàng to xài tốt để thực hiện cuộc sống sinh hoạt riêng tư của chồng chồng.
Tang Kiều chân thành trìu mến Phó Hành Chu trong một giây, nghe được tiếng xe buýt thông báo trạm dừng, linh hoạt cất điện thoại vào túi đi xuống xe.
Xe buýt dừng cách Phó thị cũng không quá gần.
Tang Kiều rũ rũ quần áo, ngẩng đầu, đi qua quảng trường trung tâm trước ga liền thấy tòa nhà tổng bộ Phó thị đứng sừng sững ở trung tâm CBD.
Tòa nhà trăm tầng có kiến trúc độc đáo đặc thù, phía mặt tường thủy tinh khúc xạ ánh sáng dưới ánh nắng buổi chiều.
Có vị phu nhân nào đó cổ áo sơ mi cao cấp đi cùng tiên sinh tay cầm cúp khí tràng mạnh mẽ bước ngang qua Tang Kiều.
Đừng thắc mắc.
Đây chính là có tiền.
Tang - người nghèo - Kiều nhìn lên tòa nhà Phó thị một lúc rồi lấy điện thoại di động ra từ trong túi.
Sau khi tìm lại được số điện thoại mà Tang gia gửi cho cậu tối qua, run rẩy bấm gọi.
Sau một hồi chuông.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói vừa nghe liền biết có giáo dưỡng cùng cách điệu vang lên: "Chào ngài."
Tang Kiều vội vàng nói: "Chào anh, chào anh! Phó tổng.
Tôi là......!Tang Kiều."
Bên kia điện thoại bật cười: "Chào ngài, Tang tiên sinh, tôi là trợ lý của Phó tiên sinh.
Ngài gọi tôi là Raven hoặc trợ lý Raven đều được."
Tang Kiều gật gật đầu: "À được, trợ lý Raven, số điện thoại này là của anh đúng không?"
Raven khách khí đáp: "Vâng.
Ngày hôm qua chủ tịch Tang liên hệ với tôi, nói rằng ngài sẽ đến hôm nay.
Ngài khi nào thì đến vậy?"
Tang Kiều xoa xoa mặt: "Ờm, nói ra thì hơi ngại nhưng mà bây giờ tôi đang đứng dưới lầu rồi."
Raven: "......"
Vài phút trôi qua.
Raven xuống lầu, dẫn Tang Kiều đang ngồi xổm ở trước cửa lớn của tổng bộ Phó thị lên tầng.
Tổng bộ Phó thị lắp đặt mười sáu thang máy, ngoài hai cái chỉ dùng cho tổng tài thì còn có thang máy chuyên dụng cho văn phòng tổng tài.
Trên đường đi, có không ít nhân viên Phó thị tươi cười chào hỏi với Raven, đồng thời dùng ánh mắt dò xét trên người Tang Kiều.
So với Raven một thân tây trang giày da, người như Tang Kiều thật sự không phù hợp với không khí của tổng bộ Phó thị.
Đáng tiếc Tang Kiều trời sinh da mặt dày.
Không chỉ cười hì hì nhìn lại về phía bọn họ, còn vươn đầu ngón tay chọc chọc Raven, rất có lễ phép nói: "Trợ lý Raven, tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
Raven vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, khí chất nho nhã giúp Tang Kiều bấm thang máy: "Đương nhiên có thể, ngài cứ hỏi đi."
Tang Kiều chớp chớp mắt: "Nhân viên các anh có đầy đủ năm bảo hiểm với một quỹ thu nhập không?"
Raven: "......"
Raven còn chưa trả lời, thang máy đã mở cửa.
Trước mặt Tang Kiều là tầng dành cho văn phòng làm việc của tổng tài.
Hành lang dài và rộng được trải thảm dày dặn.
Thiết kế theo phong cách Trung Hoa, nội thất được sắp xếp đơn giản ngăn nắp, ngoại trừ vài bức tranh sơn thủy tinh xảo vừa nhìn là biết đắt tiền ở hai bên tường ra thì hầu như không còn đồ trang trí dư thừa nào.
Raven đưa Tang Kiều đến trước cửa phòng nghỉ, đang định mời cậu đi vào thì cửa phòng bên cạnh đã mở ra.
Gần như cùng một lúc.
Một gương mặt điển trai đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ hàng đầu của làng giải trí lộ ra từ sau cửa.
Nhìn thấy trợ lý Raven, đôi mắt đào hoa của người nọ cong lên, mở miệng nói: "Raven, anh nhất định phải giúp tôi, nói với anh tôi để ảnh cho tôi mượn......!Người này là?"
Tang Kiều nhìn người trước mặt với vẻ ngưỡng mộ, điều chỉnh biểu tình của mình sang trạng thái làm việc trong một giây, đưa tay ra, nở nụ cười: "Chào Dịch tiền bối, tôi tên là Tang Kiều."
Nhân khí của Dịch Sở đang lên cao như mặt trời ban trưa, không ngạc nhiên khi Tang Kiều biết mình: "Đối tượng liên hôn thay thế mà Tang gia đưa cho anh tôi?"
Nhìn này, còn chưa đi lĩnh chứng đâu.
Gia đình và bạn bè của Phó Hành Chu đã biết cậu là người thay thế rồi.
Tang Kiều tâm thái bình thản, gợn sóng bất kinh, vững như lão cẩu.
Thay vào đó, Raven đang đứng bên cạnh xen vào: "Sở thiếu gia, cẩn thận lời nói."
Dịch Sở vừa rồi cũng là thuận miệng nói một câu, sau đó cũng tự cảm thấy không đúng, bắt tay Tang Kiều: "Ngại quá, tôi không có ý như vậy đâu.
Chỉ là cậu với anh tôi thật sự không giống......"
Dịch Sở ngậm nửa câu còn lại trong mồm, lại nhìn Tang Kiều: "Không bàn cái kia nữa, mới nãy cậu gọi tôi tiền bối, cậu cũng là người trong giới hả?"
Tang Kiều xua xua tay: "Tôi hơi rối tí, tiền bối có thể ký tên cho tôi không?"
Dịch Sở: "Ký tên hả? Không thành vấn đề, nhưng tôi không đem theo bút, cậu có không?"
Raven đẩy cửa kính phòng nghỉ ra, ôn hòa nói: "Chiều nay Phó tổng có cuộc họp tài trợ vốn ở nước ngoài, bây giờ chắc vẫn chưa kết thúc.
Tang tiên sinh, Sở thiếu gia cứ vào phòng nghỉ chờ trước đã.
Trên mặt bàn có giấy bút."
Phòng nghỉ ở tầng làm việc tương đối rộng rãi thoáng đãng.
Ngoài giấy bút mà Raven nói, thiết bị văn phòng cũng có đủ.
Tang Kiều thuần thục đến chỗ máy in, kết nối với điện thoại, nhanh chóng in ra một xấp ảnh chụp.
Sau đó hồ hởi đi tới, đặt ảnh ở trước mặt Dịch Sở.
Dịch Sở: "......"
Dịch Sở kinh ngạc: "Cần ký nhiều như vậy?"
Tang Kiều chắp tay trước ngực, tràn đầy xúc động mà nói: "Dịch tiền bối không biết đâu, người ở công ty tôi đều rất thích anh.
Chẳng qua vì là công ty nhỏ nên không có cơ hội gặp mặt tiền bối, không nghĩ tới hôm nay chỉ số may mắn của tôi lại bùng nổ như vậy!"
Dịch Sở: "......"
Vừa mới gặp đã như vậy, Dịch Sở cảm thấy có chút hold không nổi.
Hắn buồn bực xoa nhẹ kiểu tóc hoàn mỹ của mình, cúi xuống: "Được, được, vậy cậu có muốn chụp ảnh chung không?"
Tang Kiều: "Không cần đâu."
Dịch Sở:??
Người mới bây giờ có phải hơi kỳ lạ không, gặp được lưu lượng đang nổi không chạy tới chụp ảnh chung để phát Weibo cọ chút nhiệt độ, xin chữ ký có ích lợi gì chứ.
Bỏ đi.
Là hắn không hiểu được.
Dịch Sở ký một loạt tầm hai ba chục bức ảnh.
Lại nhìn sang Tang Kiều đang đứng ở bàn cẩn thận hơ khô chữ ký, rốt cuộc có chút tò mò: "Cậu đến từ công ty nào vậy?"
Tang Kiều xếp mấy tấm ảnh lại cẩn thận, quay đầu cười với Dịch Sở: "Công ty nhỏ thôi, anh chắc không biết đâu.
Cảm ơn Dịch tiền bối đã ký tên, tôi đi vệ sinh được không?"
Dịch Sở: "......"
Không biết có phải ảo giác không.
Dịch Sở có cảm giác mình vừa bị lợi dụng cho đã rồi vứt bỏ một cách vô tình.
Dịch Sở: "Cậu đi đi."
Tang Kiều lập tức cầm theo xấp ảnh chạy.
Khu vực nhà vệ sinh cũng được nhân viên quét dọn đặc biệt sạch sẽ, không chỉ có diện tích lớn, trang trí đẹp đẽ mà còn cả mùi hương nhàn nhạt nữa.
Tang Kiều vào một buồng vệ sinh, ngồi xếp bằng trên nắp bồn cầu, vui vui vẻ vẻ đem chỗ ảnh vừa mới ký tên còn nóng hổi kia đếm lại một lần.
Sau đó cậu lấy di dộng ra từ trong túi, mở máy lên.
Có tầm vài trăm tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Ngoại trừ tin nhắn Hứa Kỳ Nhiên gửi cho cậu địa chỉ để tối đến gặp đạo diễn, còn lại đều là mấy cái ava loli màu hồng kawaii.
Mặt loli tóc hồng, phun chết một con trâu.
Tang Kiều sờ sờ mũi, mở khung chat trên cùng ra.
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Bảo bối! Vẫn nhận đơn chứ? Nhận đơn hàng nè!]
[Mộc Hữu Kiều: Ai?]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Sở Sở!]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Fans nhà hắn đủ nhiều rồi, không cần cậu chạy theo đâu, phấn đầu là muốn tìm một người đẹp trai giá trị nhan sắc cao để xào đề tài.]
[Mộc Hữu Kiều:......]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: 6000.]
[Mộc Hữu Kiều: Tiếp!]
[Mộc Hữu Kiều: Đúng rồi, ở đây tôi còn có 32 tấm ảnh Dịch Sở ký tên.
Bảo thật nè, 50 tệ một tấm không bao ship ha # tráng hán so tâm.jpg#]
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Kiều: Là cái gì che mất hai mắt tôi?
Tang Kiều: A, là tiền tài!
Phó Hành Chu: Vợ còn chưa gặp tôi mà đã nói tôi không được, thù này tôi nhớ kĩ.
Phó Hành Chu: Người đầu tiên vợ gặp không phải tôi, thù này tôi cũng nhớ kĩ.
______
Hoan nghênh mọi người sửa lỗi=)))))
Chúc cả nhà tối tốt lành ❤️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...