Phòng rẻ nhất cũng 4000 rồi, sắc mặt Trần Tuấn Hoành rất xấu.
“Chúng ta đặt loại nào?” Hoàng Địch kích động hỏi, Khúc Minh Phàn cũng có chút hưng phấn.
Hai người họ còn chưa được ở nơi nào đắt tiền như vậy đâu!
“Không đặt nữa, chỗ đó không thú vị.
” Trần Tuấn Hoành tắt điện thoại, “Chỗ Kỷ Lê tới mà tôi cũng tới thì cũng hạ mình quá.
”
Nghe Trần Tuấn Hoành nói, Hoàng Địch có hơi thất vọng.
Khúc Minh Phàn không biết nghĩ gì mà đột nhiên hỏi lại Trần Tuấn Hoành: “Trần Tuấn Hoành, không phải cậu ngại đắt chứ?”
Cậu ta nghi hoặc hỏi.
Mấy ngày nay cậu ta đã suy nghĩ không ít, cũng nhớ lại một vài chi tiết.
Trước đây mỗi lần đi bar với Trần Tuấn Hoành luôn phải AA, cậu ta cũng toàn quẹt thẻ.
Đôi khi thấy mãnh 1 có tiền là lập tức sán lại, có khi không tới một ngày, nhiều nhất là hai ngày sẽ đi thuê phòng, người có tiền sao có thể như vậy được.
Hầu như những quán bar quanh đây đều biết Trần Tuấn Hoành tùy tiện đến mức nào, chỉ có chính cậu ta mới cảm thấy mình được hoan nghênh, những kẻ kia cũng chỉ tùy tiện chơi bời mà thôi.
Hơn nữa bình thường lúc nào cũng nghe cậu ta nói mình có tiền, mua đồ này nọ, nhưng chưa bao giờ trông thấy mấy thứ đồ như cậu ta nói, trừ lần trước đi trung tâm thương mại mua đồ hơn 67000 bằng thẻ tín dụng.
Hơn nữa khi đó Khúc Minh Phàn thừa nhận mình không đủ tiền mua, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy Trần Tuấn Hoành thực sự giàu có, giàu kiểu gì mà không thanh toán nổi hơn 67000 đồng?
Người có tiền họ toàn mua những đồ đến hàng triệu, nếu Trần Tuấn Hoành cũng có thể mua vậy thì cậu ta tin, nhưng cậu ta cũng không nói ra chuyện này, coi như giữ mặt mũi cho bạn mình.
Khúc Minh Phàn nghĩ.
“Ngại đắt? Cậu đùa cái gì vậy?” Trần Tuấn Hoành cạn lời nhìn Khúc Minh Phàn, “Tôi chỉ không muốn thấy Kỷ Lê mà thôi, các cậu muốn đi thì tôi đưa các cậu đi!”
Gần như Trần Tuấn Hoành vừa dứt lời, Khúc Minh Phàn đã nói: “Được.
”
Cậu ta nhìn Trần Tuấn Hoành, tuy trong mắt không có cười nhạo, nhưng tâm lý lại gấp không chờ nổi muốn thấy Trần Tuấn Hoành ngã ngựa.
Trần Tuấn Hoành thấy cậu ta đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng rất không vui, Khúc Minh Phàn muốn mình mất mặt đúng không?
“Không cần đâu, cậu không muốn đi thì đưa tiền bọn tôi tự đi cũng được mà!” Hoàng Địch thông cảm nói, rồi nghĩ nghĩ xong lại hỏi, “Nhưng chỗ đó rất xa, buổi tối đi được không?”
Nói không cần nhưng vẫn muốn đi chứ gì? Sắc mặt Trần Tuấn Hoành lạnh tanh.
Khúc Minh Phàn bỗng nhiên cười nói: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi, cậu xem sắc mặt cậu xấu như vậy kìa.
”
Trần Tuấn Hoành nắm chặt tay, cậu ta nhìn Hoàng Địch: “Nếu chúng ta gọi xe thì tối nay đi cũng được.
Tôi chi tiền khách sạn, hai cậu chi tiền xe, được không?”
“Hả….
.
” Hoàng Địch có hơi không muốn, “Gọi xe xa như vậy chắc phải mất mấy trăm đồng nhỉ?”
“Đúng vậy, không bằng chúng ta tự đi xe qua, không phải cậu có Ferrari sao? Hơn nữa gần đây chẳng phải nhà cậu vừa mua cho cậu một chiếc Mercedes – Benz sao? Cậu nhiều xe như vậy, lấy một chiếc đi là được mà!” Khúc Minh Phàn nói.
“Đúng đó, nếu không chúng ta về nhà cậu lấy xe đi thôi?” Hoàng Địch nghĩ lát nữa có thể ngồi siêu xe liền kích động nói.
“Lái xe cái gì!?” Trần Tuấn Hoành không vui, “Tôi không phải đã nói đang cãi nhau với ba tôi sao? Giờ tôi còn không về được nhà đây chứ nói gì lái xe? Các cậu làm bạn cái kiểu gì thế hả!?”
Hoàng Địch bị cậu ta nói vậy liền im lặng không nói nữa.
Khúc Minh Phàn cũng im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Chuyện này là do bọn tôi không đúng, chúng ta vẫn nên gọi xe đi thôi.
”
Hoàng Địch hơi rối rắm: “Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy….
.
”
“Hay là….
.
” Hoàng Địch ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Hoành, “Cậu cứ trả tiền xe đi, mấy ngày nữa tôi trả lại cậu được không?”
Nghe thấy cậu ta muốn vay tiền, Trần Tuấn Hoành rất không vui: “Tôi không biết, nếu không chi tiền xe thì ở nhà, sao lại bắt tôi trả tiền xe chứ!?”
“Nhưng chính cậu nói mà….
.
” Hoàng Địch nhỏ giọng.
“Tôi có bảo chịu tiền đi đâu? Tôi chỉ nói mời các cậu ở một đêm thôi!”
“Được rồi, đừng như vậy, hai chúng ta trả tiền xe! Cùng lắm thì sau khi về tiết kiệm một chút.
”
Hoàng Địch khó chịu: “Thôi cũng được….
”
Trần Tuấn Hoành nghe họ nói vậy thì không vui chút nào, cậu ta buồn bực mở app – dùng thẻ gia đình thanh toán 3999 đồng và được giảm giá 100 đồng.
……
Một người đàn ông trung niên vừa kết thúc cuộc phỏng vấn, bước ra khỏi cửa công ty, ông ta thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian này, ông ta đã đi rất nhiều công trường, cuối cùng có một công trường chịu thuê mình.
Việc ông ta ăn bớt nguyên vật liệu bị phát hiện, sau đó phải bồi thường không ít tiền rồi bị đuổi việc, cho nên tiền tiết kiệm cũng không còn nhiều lắm, trước đó chỉ còn bảy mươi tám mươi nghìn, sau khi con trai ông ta trộm quẹt thẻ gần bảy mươi nghìn thì phí tổn còn lại cho cả gia đình cũng chỉ còn vài nghìn thôi.
Là một chủ thầu, ông ta còn phải phát tiền lương cho thợ, ông ta đã khất tiền lương gần một năm rồi, nếu vẫn không tìm được công trình không khéo sẽ loạn mất.
Ông ta lau mồ hôi trán, quyết tâm sau này sẽ không ăn bớt nguyên vật liệu nữa!
Vừa hạ quyết tâm thì điện thoại rung lên, ông ta còn nghĩ có ông chủ nào đó đang tìm mình nữa nên háo hức lấy điện thoại ra.
- ----Chi tiêu thẻ gia đình 3899 đồng!!
Mắt ông ta tối sầm, suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh.
……
Thấy Thẩm Thuật Bạch đẩy một xe đồ ăn nhỏ về, Kỷ Lê đang ngồi trên xích đu liền chạy tới, cậu thèm thuồng nhìn lại: “Ui, sao nhiều đồ ăn ngon vậy nha?”
“Ra ngoài thì chịu khó nếm thử nhiều món chút.
” Thẩm Thuật Bạch sửa sửa lại mái tóc vẫn ướt của Kỷ Lê.
Trên xe ăn có rất nhiều bánh ngọt nhỏ, là loại ăn một miếng đã hết ấy, còn có ít tôm cua.
Kỷ Lê bỏ một chiếc bánh kem vào miệng rồi mở to mắt, ui, ngon quá đi!?
Bánh tan trong miệng, không hề béo ngậy, độ ngọt vừa phải, đồ ăn ngon kích thích não bộ tới mức cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Cậu vô thức cầm thêm một chiếc khác nhét vào miệng, ngon đến mức phát khóc!
Nuốt xong, cậu lại đưa một chiếc đến bên miệng Thẩm Thuật Bạch rồi trông mong nhìn anh: “Anh cũng ăn một cái đi, ngon lắm í!”
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê rồi ăn bánh ngọt nhỏ trên tay cậu.
Ngọt nhưng không béo, ngay cả Thẩm Thuật Bạch không thích đồ ngọt cũng cảm thấy nó rất ngon.
Thấy Kỷ Lê ăn đến vui vẻ, anh lại lấy một chiếc khác bỏ vào miệng, nhưng chỉ ăn một chiếc đó liền dừng lại.
Bánh tuy có ngon, nhưng không ngon bằng chiếc Kỷ Lê vừa đút lên miệng anh.
Anh không ăn nữa, cầm một chiếc ghế ra cho Kỷ Lê ngồi xuống, lại lấy một chiếc ghế ra cho mình ngồi rồi đeo bao tay lên bóc tôm cho Kỷ Lê.
Ánh mặt trời trong phòng này vừa phải, bên cạnh có cây cối chắn nắng, không những không nóng mà đôi khi gió biển thổi vào còn cảm thấy hơi lạnh.
Thẩm Thuật Bạch bóc tôm rồi lột cua cho Kỷ Lê, để Kỷ Lê ăn dễ dàng hơn, anh để hết gạch cua và thịt cua trên mai nó.
Kỷ Lê vui vẻ ăn tôm, ăn cua, rồi lại ăn bánh ngọt, ngày tháng tốt đẹp này trước khi cậu thậm chí còn không dám nghĩ tới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...