Dương San trầm mặc nửa ngày, sau đó hỏi nàng: "Cậu vừa nói, bà nội cậu giới thiệu cho cậu một ông già 34 tuổi?"
Thi Nam Bắc gật đầu, sửa lại: "Nhưng cô ấy là nữ, không phải nam."
"Cái đó không quan trọng, không phải đều rất già sao." Dương San dừng một chút, nghiêm túc hỏi Thi Nam Bắc: "Nhưng mà tớ thật sự muốn hỏi, cậu có chắc cậu là cháu ruột của bà nội cậu không?"
Vấn đề này thật đúng là khiến cho Thi Nam Bắc băn khoăn, nàng cắn ngón tay có chút do dự nói: "Hẳn là như vậy. Nhưng mà bà nội tớ thường xuyên mắng ba tớ là nghịch tử, sớm biết như vậy lúc trước không nên nhặt ba tớ ở bờ sông về."
Dương San đối với tình huống trong gia đình Thi Nam Bắc vẫn luôn tương đối bội phục, nghe Thi Nam Bắc nói những lời này xong liền càng thêm bội phục: "... Thế thì tám phần là ruột thịt."
Dương San lại nhìn nhìn bộ dáng yếu ớt đáng thương kia của Thi Nam Bắc, không biết đang nghĩ tới cái gì, nàng thở dài nói: "Nếu là người mà bà nội cậu giới thiệu vậy thì cũng có chút bảo đảm, thế nhưng ngươi cũng phải lưu ý cẩn thận đó biết không? Đừng bị người ta lừa."
Thi Nam Bắc gật đầu, vì thế Dương San xoay người tiếp tục viết văn vịt chiên giòn của nàng.
Khi Thi Nam Bắc thu dọn đồ đạc xong rồi lại tự mình xuống lầu thì đã qua một giờ. Nàng chạy chậm tới trước xe của Triệu Tuân Âm, sau đó kéo cửa rồi ngồi vào xe.
Triệu Tuân Âm nhìn chằm chằm máy tính bảng, có lẽ là đang giải quyết công việc. Thế nhưng khi nhìn thấy Thi Nam Bắc tới, nàng liền buông máy tính bảng xuống, nhìn về phía Thi Nam Bắc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thi Nam Bắc nghiêm túc trang điểm. Diện mạo của Thi Nam Bắc thuộc kiểu điển hình của thiếu nữ Thành Đô, làn da trắng nõn, ngoại hình xinh đẹp, đôi mắt lại to trong, khi ngước nhìn người khác cực kỳ giống mèo con ngoan ngoãn. Gương mặt trái xoan mang vẻ đẹp rất cổ điển, nhưng thoạt nhìn lại quá thanh thuần khả nhân, thực dễ dàng khơi gợi những ý tưởng xấu xa trong lòng người khác.
"Xong rồi?" Triệu Tuân Âm nhướng mi, hỏi nàng.
Thi Nam Bắc nở nụ cười, có chút ngượng ngùng nói: "Để chị đợi lâu, lần sau em sẽ nhanh hơn."
Triệu Tuân Âm cũng nở nụ cười, nhịn không được giơ tay xoa đầu Thi Nam Bắc, tựa như đang đối đãi với Thi Nam Bắc khi còn nhỏ.
Đứa nhỏ này... Vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
"Không sao." Triệu Tuân Âm nhếch khóe miệng nhẹ nhàng nói: "Chờ đợi lão bà là việc nên làm mà."
Nếu người khác nghe được ảnh hậu dùng ngữ khí dịu dàng như vậy nói chuyện với mình như thế nào cũng sẽ đỏ mặt? Kết quả Thi Nam Bắc không như thế, sau khi nàng nghe Triệu Tuân Âm nói xong chỉ gật gật đầu, vừa tán thành lại nghiêm túc nói: "Vậy sau này em cũng sẽ ngoan ngoãn đợi chị như vậy."
Tuy rằng Thi Nam Bắc trả lời không như kịch bản, nhưng khi Triệu Tuân Âm nghe nàng nói như vậy xong tâm tình không biết vì sao cũng lập tức liền trở nên rất tốt.
A... Cùng thiếu niên hẹn hò quả nhiên làm tâm tình người ta rất vui sướng, Triệu Tuân Âm nghĩ.
***
Tiểu tỷ tỷ trợ lý thấy các nàng đều ổn định vị trí, vì thế liền lái xe đi. Sau khi lái khỏi khuôn viên trường, Triệu Tuân Âm hỏi Thi Nam Bắc muốn ăn món gì? Thi Nam Bắc không chút do dự nói lại lần nữa: "Lẩu!"
Đối mặt với sự kiên định của vợ mình, Triệu Tuân Âm vẫn vô tình cự tuyệt: "Ngoại trừ cái này."
Thi Nam Bắc trừng mắt nhìn cô, cho dù người ngồi bên cạnh mình chính là ảnh hậu nàng cũng không nể nang: "Em nhất định phải ăn lẩu, chị không thể đối xử với em như vậy!"
Triệu Tuân Âm từng nghe bà nội Thi Nam Bắc nói về bạn nhỏ Thi Nam Bắc và niềm đam mê thưởng thức lẩu. Một tuần không sai biệt lắm thì em ấy có thể ăn hai đến ba lần, người trong nhà khuyên bảo bao nhiêu lần cũng không nghe. Triệu Tuân Âm cũng không phải là người Thành Đô, cô chỉ ở Thành Đô dự thính một đoạn thời gian khi học cấp ba. Thân là người phương bắc nhưng cô cũng không thể lý giải niềm yêu thích lẩu cuồng nhiệt của Thi Nam Bắc. Tuy nhiên cô rất rõ ràng nếu một tuần ăn lẩu hai, ba lần như thế thì sẽ không tốt cho dạ dày.
Có lẽ cũng vì tuổi đã cao, mấy năm nay Triệu Tuân Âm càng thêm chú trọng bảo dưỡng thân thể.
"Bà nội em nói dạ dày em không tốt, phải ít ăn lẩu, lần sau chị sẽ dẫn em đi ăn." Triệu Tuân Âm tứ bình bát ổn nói.
Sau khi Thi Nam Bắc nghe xong rất là uất ức, bà nội của mình sao lại như thế chứ! Như thế nào ngay cả cái này cũng đều nói cho Triệu Tuân Âm nha? Dạ dày nàng không tốt thì có liên quan gì đến lẩu. Nàng chính là sinh viên trường y, sao lại có thể dùng cái lý do này mà qua loa lấy lệ với nàng chứ?
Nàng làm nũng nói: "Dạ dày của em không có vấn đề, hôm nay em rất muốn ăn lẩu, đây là bữa cơm đầu tiên của hai chúng ta đó! Chẳng lẽ chị không muốn có chút kích thích sao?"
"Không muốn." Triệu Tuân Âm mặt vô biểu tình nói.
Thi Nam Bắc: "..."
Hừ, lão bà thật khó nói chuyện nha. (lão bà trong câu này là vợ hay là bà già thì tui không dám dịch:v)
Nhìn bộ dáng không vui kia của Thi Nam Bắc, người đã nhiều năm không chăm sóc trẻ con như Triệu Tuân Âm lại nhịn không được mà đau đầu. Người trẻ tốt thì có tốt, thế nhưng có đôi khi bướng bỉnh làm người ta cảm thấy đau cả đầu. Tuy nhiên vấn đề này cô là sẽ không nhân nhượng Thi Nam Bắc, vì thế cô lại nói: "Ngoại trừ lẩu, em muốn ăn gì đều được."
Xem ra Triệu Tuân Âm quả thật là quyết tâm không cho chính mình ăn lẩu, vì thế Thi Nam Bắc cũng thập phần hiểu chuyện mà chấp nhận, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy được rồi, thế thì ăn xiên nhúng đi!"
Triệu Tuân Âm: "..."
Em thật giỏi trong việc nhượng bộ đấy?!
...
Cuối cùng khi ngồi ở quán cháo dưỡng sinh biểu tình Thi Nam Bắc là vạn phần tuyệt vọng, nàng cường điệu lải nhãi bên tai Triệu Tuân Âm: "Sao chị lại có thể như thế chứ? Không phải chị đã nói ngoại trừ lẩu em muốn ăn gì cũng được sao? Người lớn làm giương mà lại như thế sao? Hơn nữa ở Thành Đô này một năm bốn mùa độ ẩm đều tương đối cao, mọi người thường ăn những loại đồ ăn như lẩu xiên nhúng cay nóng đầy kích thích kia là để cân bằng độ ẩm đó chị biết không? Thật đó, em là sinh viên trường y, y giả nhân tâm, em không gạt người đâu!"
Triệu Tuân Âm chọn món xong, Thi Nam Bắc vừa vặn cũng nói hết câu, vì thế cô giương mắt nhìn Thi Nam Bắc một chút, hơi hơi mỉm cười nói: "Vậy sao? Em cũng không phải Phật tử, sẽ không nói dối?"
Thi Nam Bắc: "..."
Nếu em tu đạo Phật thì việc em kết hôn với chị chính là phá giới đấy chị có biết hay không? Mẹ???
Không còn cách nào, đợi sau khi món ăn được dọn lên Thi Nam Bắc chỉ có thể bưng chén cháo trước mặt, tuyệt vọng ăn một ngụm:
"!!!"
Nàng ngẩng đầu một chút, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Tuân Âm, thanh âm mềm mại như bông nói: "Chị ơi, món này ăn thật ngon nha!"
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn mang vẻ đáng yêu cực kỳ kia của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm nhịn không được mỉm cười, dịu giọng nói với Thi Nam Bắc: "Ngon thì ăn nhiều thêm một chút."
Vì thế Thi Nam Bắc ngoan ngoãn vâng lời liền liên tiếp ăn ba chén cháo, cuối cùng ăn no đến mức nàng chỉ có thể vừa vuốt vuốt cái bụng căng tròn của mình vừa bước khỏi quán ăn.
Mọi người đều biết, Triệu Tuân Âm là một nữ diễn viên cực kỳ nổi tiếng. Khi không tham gia các chương trình ghi hình thì cô đều phải mang khẩu trang, kính râm cộng thêm mũ lưỡi trai. Hôm nay Triệu Tuân Âm cũng không ngoại lệ, hơn nữa nguyên nhân bởi vì cô cùng Thi Nam Bắc hẹn hò, cho nên cô che chắn càng thêm cẩn mật, sợ sau khi chính mình bị người khác nhận ra lại liên lụy Thi Nam Bắc.
Ừm, nàng vợ nhỏ của cô nói vẫn chưa muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Nhưng Thi Nam Bắc hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ của cô. Này cũng không thể trách Thi Nam Bắc, chủ yếu bởi vì nàng lớn như vậy trước nay đều chưa từng tiếp xúc gần gũi cùng đại minh tinh, cho nên nàng nhìn thấy Triệu Tuân Âm như vậy thì lại rất tò mò, hỏi: "Chị như vậy... Chẳng lẽ người khác sẽ không chú ý chị nhiều hơn sao?"
Mùa hè mà lại ngụy trang thành bộ dáng như thế thì người ta sẽ không chú ý tới sao?
Tháng năm ở Thành Đô thời tiết đã bắt đầu nóng nực. Triệu Tuân Âm cầm ô che nắng cùng Thi Nam Bắc đi về phía bãi đậu xe. Tiểu tỷ tỷ trợ lý sau khi đưa các cô đến quán ăn cũng đã được Triệu Tuân Âm cho về nhà, cho nên hiện tại chỉ có hai người các cô.
Sau khi nghe Thi Nam Bắc nói xong Triệu Tuân Âm dừng lại một chút, sau đó nhếch khóe miệng gật gật đầu, thành thật nói với Thi Nam Bắc: "Em nói cũng đúng." Bạn nhỏ vô lương tâm, em cũng không nghĩ chị như vậy là vì ai.
Nói vậy cô liền thoải mái hào phóng cởi mũ cùng kính râm ra, chỉ mang khẩu trang cùng Thi Nam Bắc đi dạo một vòng.
Thi Nam Bắc nhìn gương mặt kia của Triệu Tuân Âm: "..."
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Suy nghĩ nửa ngày, Thi Nam Bắc rốt cuộc nghĩ ra không đúng ở chỗ nào: "Nhưng lỡ chị cởi mũ cùng kính râm nếu như bị người khác nhận ra thì phải làm sao bây giờ?"
A, em còn biết vấn đề này sao?
Nghe vậy, Triệu Tuân Âm hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu nhàn nhạt nói với Thi Nam Bắc: "Sau đó em liền sẽ lên hot search nha."
Thi Nam Bắc: "..."
Nàng như thế nào lại có thể quên mất nữ nhân bên cạnh này chính là người muốn mang lại hạnh phúc cho tất cả các cô gái trên thế giới kia chứ!
Thật quá đáng!!!
Bởi vì câu nói kia của Triệu Tuân Âm, dọc theo đường đi Thi Nam Bắc đều nhìn trái ngó phải cẩn thận đề phòng như kẻ trộm, sợ có người phát hiện các cô. Thật vất vả cuối cùng cũng lên được xe, Thi Nam Bắc nhẹ nhàng thở ra. Triệu Tuân Âm thấy liền có điểm kỳ quái hỏi nàng: "Em rất sợ bị phát hiện sao?"
Chẳng lẽ hiện tại nàng mới phát hiện ra chính mình đã kết hôn cùng một người trong giới giải trí? Kết quả này không phải nên được biết từ sớm sao?
"Hả?" Thi Nam Bắc không kịp phản ứng.
"Sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta sao?" Triệu Tuân Âm lại hỏi nàng một lần.
Triệu Tuân Âm cho rằng Thi Nam Bắc sẽ phủ nhận. Dù sao thì mình cũng chính là người phụ nữ mà cơ lão (1) muốn cưới nhất. Tuy rằng cô không biết Thi Nam Bắc có phải cơ lão hay không nhưng nghe bà nội Thi Nam Bắc nói, Thi Nam Bắc là bạn nhỏ cực kỳ siêu cấp nhan khống (2).
Nếu là nhan khống... Thì sau khi cùng nàng kết hôn không phải là thời điểm tốt nhất để lén lút vui vẻ sao?
Nhưng Triệu Tuân Âm nghĩ sai rồi, bởi vì sau khi Thi Nam Bắc nghe xong lời này của cô cư nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm nghị nói: "Em chỉ là không muốn bị mọi người thịt." Nàng thế nhưng không có quên cảnh tượng xảy ra vào năm ngoái, một vị tiểu sinh lưu lượng sau khi bị lộ tin tức bạn gái ngoài giới, các fan của hắn điên cuồng khủng bố, chỉ trích vị nữ sinh kia, thật sự lưu lại trong tim nàng bóng ma không nhỏ.
Nàng nhìn khuôn mặt khiến ngàn vạn người muốn gả cho kia của Triệu Tuân Âm, lời lẽ chính đáng, mạnh mẽ hữu lực mà nói: "Tương lai em phải làm một người bác sĩ hành y tế thế, em không thể có vết nhơ!"
Triệu Tuân Âm sửng sốt một chút, ngay sau đó bị dáng vẻ nghiêm trang của nàng làm cho tức cười. Đây vẫn là lần đầu cô thấy Thi Nam Bắc nghiêm túc như vậy. Ừm, bạn nhỏ nghiêm túc quả nhiên đáng yêu, vì thế nàng cười gật đầu nói:
"Được, em phải làm một người bác sĩ, không thể có vết nhơ." Sau khi nói xong lời này cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn Thi Nam Bắc nguy hiểm mà híp mắt hỏi, "Ý em là... Chị là vết nhơ của em?!"
Cô đường đường là một song thị ảnh hậu lại không xứng với người bác sĩ hành y tế thế như nàng sao?!
(1) Cơ lão - 姬老: con gái, người đẹp (chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa).
(2) Nhan khống - 颜控: cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...