Lam Tuân rung động trước Chu Niệm, anh chồng bá đạo ghen tuông
Ding ding ding.
Chu Niệm đang ngượng đỏ mặt thì điện thoại ở bên cạnh vang lên.
Mở ra xem liền thấy Lam Tuân vừa có một cuộc gọi đến.
“Đồ nhà quê, sao bây giờ cô m ới nghe điện thoại hả?”
Giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn của Lam Tuân truyền đến.
“Anh mới quê mùa! Bây giờ vẫn còn người nổi tiếng nhờ cạo đầu cơ đấy.”
Chu Niệm không hề khách khí đấu khẩu lại.
Lam Tuân bị Chu Niệm nói cho ứ máu trong cổ họng.
Sau cùng hít thở sâu vài hơi mới nói tiếp: “Cô mau ra ngoài đi.
Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”
“Không đi.
Tôi còn đang ăn trưa.”
Chu Niệm được Cố Thanh Hàn bế lên mặc quần áo chỉn chu.
Tiếp đó liền ngồi trong lòng anh dùng bữa.
Nếu lúc này Lam Tuân có mặt ở đây sẽ được nhét đầy một miệng cơm chó.
“Thế cô ăn đi rồi qua đây.
Tôi đợi cô ở bãi biển hôm nay vừa ghi hình.
Nếu như cô không đến thì ông đây sẽ không về đâu.”
Nói xong không để cho Chu Niệm có cơ hội từ chối, Lam Tuân liền cúp máy.
Chu Niệm nghe mà ngơ ngác.
Cô ôm đĩa đồ ăn đi ra ngoài ban công nhìn về hướng bãi biển, quả nhiên nhìn thấy bóng Lam Tuân trên bãi cát.
Mặt trời gay gắt như vậy, nhiệt độ ngoài trời lên đến gần 40 độ C.
Người đàn ông kia không ở trong phòng mà chạy ra ngoài bãi biển làm gì không biết?
“Em định đi sao?”
Trên mặt Cố Thanh Hàn vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, có điều giọng nói ngay lập tức lạnh xuống vài phần.
Chu Niệm ngoái đầu nhìn, Cố Thanh Hàn lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng ban đầu.
Anh trước giờ không bao giờ để lộ ra mặt âm trầm trước mặt cô.
“Đương nhiên là không đi rồi.
Anh ta muốn tắm nắng bên ngoài thì mặc kệ anh ta đi.
Đợi lát nữa bị cháy nắng đen thui anh ta sẽ bị người quản lí mắng thôi.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta trong bộ dáng nhảy dựng lên thật đúng là rất buồn cười.”
Chu Niệm đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Cô và Lam Tuân vốn không hợp nhau.
Lam Tuân như một tên đần vậy lần nào cũng gây phiền phức cho cô.
Mặc dù cô cũng chưa phải chịu thiệt thòi gì, nhưng lần nào cũng ghét không chịu được.
“Ừ, không quan tâm anh ta.”
Cố Thanh Hàn nở nụ cười ôm lấy Chu Niệm từ phía sau, cằm anh tì lên vai cô, âm thanh hết sức dịu dàng: “Niệm Niệm chỉ cần ở bên cạnh một mình anh là đủ rồi.
Người khác em không cần quan tâm đến.”
Tốt nhất cô vĩnh viễn không rời bỏ nổi anh, trong mắt chỉ có mình anh mà thôi.
“Đương nhiên rồi, em không ở bên chồng em, đi gặp anh ta làm gì?”
Chu Niệm quay người bổ nhào vào vòng tay của Cố Thanh Hàn, vết dầu bên khóe miệng cô không cẩn thận dính vào vạt áo sơ mi của anh, liền tỏ ra hối lỗi vội vã lau chùi vết dầu trên áo anh.
Đều tại giọng nói quá đỗi quyến rũ khi nãy của anh, khiến cô không thể khống chế nổi bản thân.
“Chồng yêu, em làm bẩn áo anh mất rồi.
Anh đi thay áo đi.”
Chu Niệm nhẹ nhàng lau chùi mất một lúc lâu mới phát hiện ra vết bẩn kia không thể lau sạch được.
Thật là đáng chết mà, giáo sư Cố mắc bệnh ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Khi trước còn ở trong biệt thự, anh còn không cho phép cô bén mảng đến phòng sách của anh.
Có một lần cô đến phòng sách, không cẩn thận làm đổ tách trà.
Nước trong chén đổ ra lan dần sang tài liệu, từ đó phòng sách liền biến thành cấm địa.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Niệm lại trắng thêm vài phần.
Những tưởng rằng giáo sư Cố sẽ nổi giận, ai ngờ Cố Thanh Hàn chỉ yêu chiều xoa xoa đầu cô: “Ừ, anh đi thay đồ đã.
Niệm Niệm ăn cơm tiếp đi nhé.”
Cố Thanh Hàn xoay người bước về phía phòng tắm, anh không bận tâm đế việc cô làm bẩn áo của anh.
Trong phòng tắm, anh thậm chí còn lộ ra vài phần vui vẻ, xem ra rất hưởng thụ cái ôm thân mật khi nãy của Chu Niệm.
Thực sự là quá hạnh phúc, có thể hưởng thụ thứ tình cảm toàn tâm toàn ý của Chu Niệm.
Cho dù có là lấy trộm, cũng có sao đâu chứ? Anh vốn cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Chu Niệm ôm đĩa thức ăn ra ngoài ban công nhìn màn biểu diễn của Lam Tuân ngoài bãi cát.
Khuôn mặt của Lam Tuân đúng là rất đẹp, phim truyền hình và phim điện ảnh năm nay của anh ta đều rất nổi tiếng.
Ở nước ngoài cũng có không ít người hâm mộ, không giống như cô chỉ có được độ nổi tiếng ở trong nước.
Cô từ xa nhìn Lam Tuân trong bộ giáp chiến kín mít.
Khẩu trang, kính râm và áo hoodie có mũ trùm kín mít, trời nóng thế này mà ăn mặc thế kia anh ta không sợ bị cảm nắng à?
Quả nhiên, Lam Tuân đứng được vài phút liền tự dung tay quạt cho mình vài cái.
Hiển nhiên chút gió hiu hiu này không có chút tác dụng nào cả.
Lam Tuân chỉ đành kéo khẩu trang xuống, le lưỡi thở vài hơi.
Chu Niệm nhìn thấy cảnh này không nhịn được bật cười, Lam Tuân đúng thật là đồ ngốc mà.
Lúc này đâu giống như buổi sớm khi đoàn làm phim làm việc đâu.
Bên bãi biển lúc này có rất nhiều người, anh ta nếu như không bị nhận ra, thì cô không còn tên là Chu Niệm nữa.
Ngay lập tức có không ít thiếu nữ lũ lượt kéo đến vây lấy Lam Tuân, có người chụp ảnh, có người muốn chụp chung, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lam Tuân liên tục xua tay, nhưng sau cùng vẫn bị một tường thiếu nữ vây lấy mắc kẹt bên trong, Lam Tuân vừa lăn vừa bò cố gắng thoát ra ngoài, nhưng người thực sự là đông quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...