Phương Chấn Đông giống như đang nằm một giấc mộng,
trong mộng anh hình như nghe được tiếng cô vợ nhỏ của anh không ngừng nói bên
tai, cô còn nghẹn ngào không ngừng thao thao nức nở điều gì đó, anh muốn nghe
rõ ràng nhưng bên tai cứ mông lung ù ù……
Trong lòng anh chua xót đau đớn, cô vợ nhỏ của anh
có phải đang oán giận anh, cứ nói một câu “chờ anh” liền đi không thèm ngoái
đầu lại?
Vợ anh chắc chắn là rất uất ức nếu không sao có thể
khóc đến đau lòng người như vậy. Anh cố gắng mở mắt nhưng phát hiện mí mắt như
nặng ngàn cân, cũng may dần dần anh cũng nghe được lời cô nói:
"Phương Chấn Đông, chúng ta có con, con của anh
và em, một sinh mệnh nhỏ, anh nhất định là rất vui đúng không? Đây không phải
là điều anh vẫn muốn sao? Như anh nói, nếu là bé trai thì theo anh làm lính,
nếu là bé gái thì theo em làm họa sỹ…..”
Phương Chấn Đông dường như không có cách nào
hình dung được tâm trạng mừng như điên của mình, thậm chí so với lần anh lập
được chiến công đầu tiên cũng không kích động như thế này. Anh muốn sờ bụng vợ
anh và con anh nhưng anh hiện đã mất hết lực toàn thân, ngón tay trỏ chỉ hơi
run run một chút, miệng cũng chỉ có thể khẽ run run.
Anh nóng lòng muốn nhìn vợ anh, muốn nhanh chóng ôm
hôn cô nhưng đáng tiếc lại không làm được.
Rồi bên tai là âm thanh của người bước tới bước lui
không còn thấy giọng vợ anh nữa, anh bỗng có cảm giác mệt quá. Mệt đến mức anh
chỉ muốn ngủ ngon một giấc để có thể nhìn thấy vợ của anh.
Phương Chấn Đông ngủ một giấc trầm, lúc tỉnh lại thì
đã là đêm khuya, vừa mở mắt ra đã thấy cô gái nhỏ nằm gục bên giường từ lúc
nào.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, gần như tham lam mà
ngắm nhìn cô. Cô gục đầu xuống thiếp đi, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống mép
giường lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng. Cô hình như gầy hơn, trên mặt chẳng
có mấy lượng thịt bây giờ gầy đi trông càng mỏng manh, sắc mặt có chút tái nhợt
bên má cô còn đọng lại giọt nước mắt.
Xem ra không phải là mình nằm mơ, cô vợ nhỏ thật đã
khóc, đôi mắt trong sáng đã nhẹ nhàng khép lại, đôi mi dài cong cong, ở dưới
mắt còn có vết thâm quầng nhàn nhạt nhìn cô có vẻ mệt mỏi. Đôi mày thanh tú hơi
nhíu giống như có chút sầu nào đó đọng lại chưa được giải. Bàn tay bé nhỏ của
cô dù ngủ cũng sống chết nắm chặt lấy tay anh như sợ buông tay anh ra thì anh
sẽ biến mất.
Tay Phương Chấn Đông nhẹ nhàng giật giật, Hàn Dẫn Tố
dường như lập tức giật mình tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn mang theo vào phần ngơ
ngác. Khẽ chớp chớp, ánh mắt ngơ ngác liền bị tia mừng rỡ lóe sáng lên, cô nhào
tới ôm lấy cổ anh không thèm để ý đến hình tượng khóc lớn lên như một đứa trẻ:
"Hu hu Phương Chấn Đông anh làm em sợ muốn
chết, anh làm em sợ muốn chết!”
Lời nói trong miệng không hề mạch lạc, vô cùng lộn
xộn nhưng cánh tay mảnh khảnh vô cùng có lực. Cảm giác ở cổ mình có một mảnh
nước ấm nóng, lòng Phương Chấn Đông cũng mềm sắp hóa thành nước, đây là vợ nhỏ
bé của anh, cô khóc đến trái tim anh như bị khoét một mảnh.
Cánh tay có vẻ lành lặn khó khăn đặt lên cái đầu nhỏ
của cô:
"Tố Tố! Tố Tố!"
Giọng của anh khàn khàn khó nghe, không giống như
trước bá đạo kiên cường nhưng chui vào tai cô cảm động so với bất kỳ giọng nói
nào. Dường như bầu trời đã trở lại…………
Nghe động Phương gia nhị lão cùng vợ chồng Phương
Nam chạy tới rồi đứng lại ở ngoài phòng bệnh, không ai ngờ và cũng không ai
nhịn mà đi quấy rầy cặp đôi đã vừa trải qua sinh tử suýt nữa thì âm dương chia
cách.
"Đi!"
Phương Hoa nhẹ nhàng nói:
"Chấn Đông tỉnh lại là tốt, chúng ta cũng không
cần đi vào làm loạn thêm, cũng nên đi về!"
Bà Phương sửng sốt:
"Chúng ta đi rồi, Chấn Đông làm sao bây giờ?"
Phương Nam ôm lấy tay mẹ:
"Không phải còn có chị dâu sao? Mẹ không cần
phải bận tâm!”
Trong lòng của bà Phương dâng lên một cảm xúc khó
nói rồi không khỏi thở dài. Rất có mấy phần chua chát bất mãn nói:
"Nuôi con dưỡng cái phí bao nhiêu công sức mà
không thu được gì. Trưởng thành cứng cáp là bay đi hết!”
Phương Nam cười:
"Mẹ, điều này mẹ phải nhìn ở góc độ khác mới
công bằng, mẹ có một đứa con trai và một con gái đổi lấy được một con dâu và
một con rể, lại còn thêm cháu nội, cháu ngoại. Mẹ đang hời đấy!”
Bà Phương lườm cô một cái rồi cười hì hì một tiếng
đưa tay dí vào trán cô một cái:
"Đúng như cô nói! Đúng rồi! Mẹ hời, mẹ hời chết
đi được!”
Phía sau Phương Hoa và Vệ Thừa Tuyên cũng không nhịn
được mà cười. Bà Phương là người hiểu chuyện, tuy nói chuyện đã đến mức này là
điều chẳng ai nghĩ tới trước đó. Coi như là không uổng công đến, có thể trước
đó bà phản đối hôn sự của Chấn Đông giờ mà đứng đây cũng sợ rằng Hàn Dẫn Tố sẽ
lúng túng, dù sao cô cũng là một cô gái tốt, vậy nên để cho cô chút thời gian
thích ứng.
Chuyện mẹ chồng nàng dâu vốn là vấn đề nan giải xưa
nay, may mà cô bé kia không phải là người thích mang thù hay lòng dạ hẹp hòi.
Giờ bà Phương nhắc lại chỉ thấy hối hận, biết vậy ban đầu cần gì làm người ác,
vui vẻ mà gật đầu thì tốt rồi. Cho nên nói, Lão Phương nhà bà vẫn là anh minh
nhất, những chuyện như thế này phụ nữ về sau bớt can thiệp là được rồi.
Hàn Dẫn Tố cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vào lúc
Phương Chấn Đông sống chết chưa rõ cô cũng không kịp để ý tới bà Phương. Mắt
nhìnt hấy anh chuyển nguy thành an rồi cô mới bắt đầu bất ổn, mặc dù sau đó
Phương Nam có nói qua cho cô là Bà Phương đã không phản đối hai người nữa nhưng
đối mặt với mẹ chồng tương lai là người từng đuổi cô đi cô vẫn có chút lúng
túng khó nói.
Lúc này nghe nói hai vị nhị lão Phương gia đi trước
cô mới hoàn toàn thấy dễ thở, Phương Nam còn trêu cô:
"Xã hội bây giờ đều là mẹ chồng sợ con dâu rồi,
chị lại thích trở về thời phong kiến. Ban đầu mẹ nhất thời không hiểu nhưng giờ
thì không rồi. Yên tâm đi! Bà là mẹ chồng hiểu lý lẽ!”
Thật ra thì không phải sợ là lo lắng, cô quan tâm
đến Phương Chấn Đông thì tất nhiên là sẽ quan tâm đến gia đình anh. Mà chính
bởi vì quan tâm cho nên cô không muốn anh kẹp vào thế khó, cô hy vọng mình có
thể được Phương gia hoàn toàn tiếp nhận, dù sao cô còn đi với anh cả đời, cha
mẹ anh cũng sẽ là cha mẹ cô.
Nghĩ đến cha mẹ, sắc mặt Hàn Dẫn Tố không khỏi biến
thành ảm đạm. Phương Chấn Đông đang đọc báo liếc nhìn cô một cái, chỉ cần liếc
mắt một cái anh cũng biết cô gái nhỏ này có tâm sự rồi!
Gần một tháng nghỉ ngơi, ở bệnh viện tốt nhất,
bác sỹ tốt nhất cộng thêm cô vợ nhỏ ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ thì năng lực
phục hồi của anh thật mau đến kinh người.
Nửa tháng trước từ chuyên cơ trở lại thành phố
B tiến vào viện quân y của quân khu. Dù sao thì vết thương cũng đã được xử lý
thỏa đáng, thầy thuốc chuyên nghiệp mà Phương Chấn Đông cũng là lần đầu tiên sử
dụng đặc quyền này bởi vì cô vợ nhỏ của anh đang mang thai, anh ra lệnh cho cô
về nghỉ ngơi nhưng cô không chịu nghe lời anh.
Phương Chấn Đông rất bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lắm mới
vào đây ở phòng bệnh có điều kiện tốt nhất. Dù sao điều kiện nơi này tốt thì
anh mới có thể yên tâm về vợ anh được.
Hình như sau khi sau khi anh bị thương xong, cô vợ
của anh đã không còn sợ anh nữa rồi, lời của anh mà cô cũng dám nhỏ giọng
phản bác. Mỗi ngày cô cứ bắt anh ăn bao nhiêu là thứ, từ canh xương, cháo gà,
cháo tổ yến đến bao nhiêu thứ thuốc bổ kỳ quái, thậm chí là bao nhiêu hoa quả
như đổ xuống đầu. Anh mà không ăn cô lại bắt đầu càu nhàu không dứt thật không
khác gì lão Phùng khi làm công tác tư tưởng.
Lần trước lão Phùng đến thăm nhìn thấy, nhìn bộ dạng
nín cười kia đến giờ anh vẫn còn thấy buồn bực. Trước mặt cô anh chẳng còn chút
quyền uy nào nữa, vài hôm nữa chờ anh tốt lên cô sẽ biết anh dạy dỗ cô thế nào.
Nếu giờ anh tốt lên thì cô đã bị anh xử lý từ lâu rồi. Nhưng hiện tại anh phải
biết trong đầu cô gái nhỏ rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phương Chấn Đông để tờ báo trong tay xuống, vẫn nói
như ra lệnh:
"Nghĩ gì thế? Cau mày khó coi!"
Hàn Dẫn Tố cũng không thèm để ý tới anh, gọt táo
xong để vào đĩa trên bàn tỉ mỉ bổ thành từng múi rồi dùng tăm cắm vào đưa đến
miệng anh.
Đôi mày anh theo thói quen cau lại nhưng cuối cùng
vẫn há miệng ra, cô không khỏi âm thầm cười trộm. Coi như là cô đã tổng kết
được phương pháp hữu hiệu nhất đối phó với anh là lấy độc trị độc. Giống như
phương pháp của anh, trực tiếp cưỡng bức gì cũng hiệu quả. Nhìn anh ăn hết cô
mới tức giận liếc anh một cái:
"Khó coi, anh còn nhìn!"
Miệng người đàn ông này độc chết đi được, đừng hòng
mơ nghe được một câu nói ngọt từ miệng anh. Lúc trước vừa mới tỉnh dậy anh đã
nói:
"Khóc cái gì mà khóc, chồng em chưa chết đâu!”
Lời độc như thế khiến cho nước mắt cô đang chảy ròng
ròng bỗng dưng tắt ngúm.
Phương Chấn Đông nuốt trôi miếng táo xong mới nhìn
cô chằm chằm:
"Không được phép lảng sang chuyện khác, em có
chuyện gì?”
Hàn Dẫn Tố phát hiện cô ở trước mặt anh như đứng
trước một tấm gương, tâm tư của cô, ý nghĩ của cô anh chỉ cần liếc một cái sẽ
không thể nào che giấu được. Hơn nữa anh nhất định phải biết rõ ràng, trong mắt
anh cô không thể có bí mật gì, anh bá đạo đến mức ngay cả suy nghĩ của cô cũng
muốn không chế. Nhưng chính bởi vì như vậy nên cô mới có một cảm giác an toàn
mãnh liệt.
Anh là chồng của cô, cũng là người thân nhất của cô,
chỉ cần ở trong lòng anh thì cô cảm thấy bao nhiêu khổ nạn đều có dũng khí để
đối mặt. Chỉ càn nắm lấy tay anh chân trời góc biển nào cũng đi được, loại cảm
giác này thật sâu sắc nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Mà phần hoài nghi trong lòng cô lại không thể bày tỏ
với người ngoài cũng chỉ có thể tâm sự với anh. Cô đứng lên ôm lấy anh, khuôn
mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực anh.
Phương Chấn Đông sửng sốt, ôn hương noãn ngọc đang
nằm trong ngực anh thì anh nào đâu còn hơi sức mà truy cứu. Một tay nhanh chóng
giữ lấy cái đầu nhỏ, cúi đầu tìm thấy môi cô, miệng hung hăng áp vào.
Phương Chấn Đông bị thương ở tay, thương ở chân,
thương ở đầu thì không có nghĩa là bị thương ở chỗ khác.Trong một tháng này mỗi
ngày nhìn thấy vợ anh lượn qua lượn lại mà cảm giác so với chết còn không bằng.
Hơn nữa cô còn kiên trì phục vụ anh từ rửa chân cạo râu đến cả đi vệ sinh đối
với anh mà nói còn hơn cả mười loại khổ hình tra tấn. Giờ vợ đưa tới miệng mà
anh có thể nhịn được mới là kỳ quái.
Trong lòng Hàn Dẫn Tố quả thật là khó nghĩ, cô sợ
điều mình hoài nghi là thật, cô sợ mình không phải là con ruột của cha nên cha
mới thiên vị như vậy. Cô thật không thể chấp nhận được khả năng này, ôm lấy anh
chỉ muốn kiếm lấy một phần an ủi nào đâu biết là đưa dê vào miệng sói:
"Ách ưm…."
Phương Chấn Đông giống như con sói bị nhịn đói mấy
trăm năm đột nhiên thấy một tiểu bạch thỏ được lột da đưa tới miệng, mùi thịt
thơm xông vào mũi chỉ hận không gặm nuốt vào bụng. Vì thế nụ hôn này còn mang
theo cả dục vọng đói khát cộng với cường thế công kích khiến Hàn Dẫn Tố không
có cách nào chống đỡ nổi.
Cô nghĩ mình chắc sẽ bị người đàn ông này nuốt tươi,
chút thanh âm phản kháng cũng đã bị anh nuốt hết vào bụng……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...