Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Giọng
Phương Chấn Đông giống như đang quở trách con gái của mình làm khuôn mặt nhỏ
nhắn của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt đỏ bừng lên. Đầu cùng bình thường, cũng
không phải là quá gấp gáp nhưng không biết làm thế nào để ứng phó với người đàn
ông này.

Miệng
thì nói những lời không xuôi tai nhưng tay anh lại rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Bàn tay có chút thô ráp nắm lấy chân cô, bất kể thị giác hay cảm giác đều cảm
thấy sự mập mờ không thể nói ra được.

Chân
của cô rất đẹp, cho tới bây giờ Phương Chấn Đông cũng không biết rằng thì ra
chân của con gái lại đẹp như vậy. Mềm mại trắng nõn, mặc dù mắt cá chân hơi
sưng đỏ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

Chân
của cô rất nhỏ, một bàn tay Phương Chấn Đông có thể nắm được, ngón chân mảnh
khảnh, móng rất mượt mà màu hồng nhạt được cắt rất gọn và đẹp.

Ngón
tay anh lơ đãng đụng phải lòng bàn chân cô khiến ngón chân không nhịn được mà
ngọ nguậy mấy cái giống như trong lòng anh đang ngọ nguậy vậy.

"Không
được nhúc nhích!"

Phương
Chấn Đông tóm lấy chân cô, giọng nói vẫn ngang ngạnh mang đầy vẻ ra lệnh. Hàn
Dẫn Tố trừng mắt nhìn anh:

"Đây
là phản ứng sinh lý bình thường, tôi làm sao có thể khống chế được.”

"Phản
ứng sinh lý?"

Ánh
mắt Phương Chấn Đông lóe lên, ngẩng đầu lên, ánh sáng từ cửa sổ bằng kính xuyên
qua chiếu vào người cô làm hình dáng đẹp đẽ của cô như có một vầng sáng mỏng,
có chút ảo mộng mơ màng. Ánh mắt trong suốt sáng lên, cái mũi nhỏ hếch lên cái
miệng nhỏ phía dưới chu lên đôi môi đỏ thắm giống như vừa ngượng ngùng lại vừa
như đang bất mãn.

Cô bé
này còn trẻ tuổi lại thanh khiết như vậy, hơi thở nhẹ nhàng thoang thoảng làm
anh thật vất vả mới kiềm chế được con ngựa hoang trong lòng một lần nữa lại
muốn dậy sóng.

Phương
Chấn Đông đem khăn lông trong tay để vào khay trà bên cạnh, bàn tay đưa lên,
thân thể cúi xuống càng gần. Hàn Dẫn Tố chớp mắt dồn dập vài cái rồi trợn mắt
nhìn anh tới gần. Tim không khỏi đập bình bịch nhảy lên nhưng lại bị anh cố ý
giữ lấy chân không thể nhúc nhích được cứ đành trơ mắt nhìn anh đến càng gần.
Cuối cùng định làm theo kiểu đà điểu nhắm mắt lại, tim thì càng đập lộn xộn như
sắp muốn xỉu rồi.

Loại
cảm giác này thật là xa lạ, cho dù thời điểm yêu Trịnh Vĩ cuồng nhiệt nhất cô
cũng chưa bao giờ trải qua giờ khắc kịch liệt như thế này. Lần đầu tiên cô được
Trịnh Vĩ hôn là ở dưới lầu ký túc xá, hắn ôm cô và hôn cô vào trán rồi thuận
thế hôn xuống môi…..

Hàn
Dẫn Tố chợt trấn tĩnh lại, tự nghĩ mình đang nghĩ cái chuyện lộn xộn gì vậy?
Đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt to lớn của Phương Chấn Đông, ngũ
quan anh vô cùng cương nghị, đường nét rất rõ ràng giống như được chạm khắc

vậy. Có vẻ rất nghiêm túc nhưng nơi sâu đáy mắt lại như có lửa…..

Ngón
tay anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, vén sợi tóc lòa xòa xuống. Động tác nhẹ nhàng
chậm chạp nhưng có chút ngưa ngứa. Cô sững sờ nhìn anh không biết nên làm như
thế nào nữa. Giữa hai người thật là mập mờ chồng chất như sắp đến điểm cao nhất
sắp bị bộc phát ra.

"Reng.
. . . . ."

Tiếng
chuông di động thật dài cắt đứt u mê, Hàn Dẫn Tố giật mình tỉnh lại, vội vã cầm
điện thoại lên:

"A
lô. . . . . ."

"Dẫn
Tố, Hải Nam quá đẹp, quá đẹp, gì mà Maldives, gì mà đảo Nam Thái Bình Dương đều
không thể bằng trời xanh mây trắng với những cây dừa ở đây! Dẫn Tố, tao đã bảo
mày đi theo tao nhưng mày không chịu, cho hối hận chết đi. Buổi tối mày lên QQ
tao gửi ảnh cho, cho mày thèm chết, để cho mày phải…..”

Mộ
Phong trước sau như một vẫn là người tính tính bộc trực như vậy. Hàn Dẫn Tố len
lén nhìn Phương Chấn Đông, anh đã đứng lên đi về phía cửa rồi ngẩng đầu nhìn
thẳng vào mắt cô:

"Tôi
đi ra ngoài một chuyến."

Không
đợi Hàn Dẫn Tố có phản ứng gì thì cửa đã đóng lại. Cô chợt hiểu mình và anh ta
lại không có cách nào khai thông được rồi. Người đàn ông này quá bá đạo, bá đạo
như là chuyện đương nhiên. Mà hơn nữa mình và anh ta không hiểu rốt cuộc đang
có chuyện gì?

"Này
này! Hàn Dẫn Tố, mày có nghe tao nói không đó? Có phải mày đang nghĩ quá nhiều
không? Tao thấy mày như người mất hồn ấy…..”

Trong
điện thoại di động truyền đến tiếng kêu bất mãn của Mộ Phong, Hàn Dẫn Tố cố lấy
giọng mà nói:

"Tôi
đang nghe, Mộ đại tiểu thư, tôi hiểu rõ công ty của các người hằng năm được đi
du lịch, Hải Nam rất đẹp, cô đang chơi rất sung sướng, OK?

Ước
chừng Mộ Phong đã hài lòng, đột nhiên đè thấp giọng xuống nói:

"Tao
nói cho mày biết nha, Đường Tử Mộ cũng ở đây đó! Không hổ là hotboy từng được
tao thầm mến, mày biết không, khi cởi quần áo ấy à, vóc người anh ấy hắc hắc
hắc…..”

"Mộ
tiểu thư. . . . . ."

Một
giọng rất uy nghiêm vang lên làm Mộ Phong nói nhanh:

"Tao
không thể nói với mày được, Hoàng Thế Nhân tới, cái tên đó suốt ngày nhìn tao

chằm chằm. Tối lên QQ chat nha, bai…..”

Hàn
Dẫn Tố để điện thoại di động xuống không khỏi buồn cười, Mộ Phong vẫn còn là Mộ
Phong, một cô gái hào phóng bộc trực mà hoạt bát sáng sủa không thay đổi chút
nào. Còn mình thì đã toàn thân đầy tang thương.

Đường
Tử Mộ, Hàn Dẫn Tố không tự chủ nhớ lại người đàn ông dịu dàng đó. Quân tử như
ngọc chắc là từ nói về anh chính xác nhất. Nghĩ đến Đường Tử Mộ cô đột nhiên
nhớ đến bức tranh mình đang vẽ dở.

Cúi
đầu cân nhắc lại tình cảnh của mình, thử cử động chân một chút thấy không có
vấn đề gì lớn. Đứng lên có chút nghiêng ngả nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng
vững. Bước chân nhảy lò cò đến gần cửa sổ nhưng chưa đi được vài bước thì chới
với và ngã bịch xuống. Cũng may sàn nhà có lót thảm dày, nhưng vết thương ở tay
đè xuống đất vẫn bị một trận đau xé.

Hàn
Dẫn Tố đột nhiên cảm giác thấy vô cùng tủi thân, không thèm đứng lên cứ ngồi ở
thảm đầu chôn vào hai chân khóc nức nở. Cô không muốn mình vô dụng như vậy
nhưng cảm thấy hiện tại mình thật là xui xẻo.

Mẹ
chết rồi, bà ngoại lại bị bệnh nặng, cha thì thay đổi, mẹ kế thì chua ngoa, em
kế thì vô sỉ, chồng trước đòi dây dưa, mình thì thiếu chút nữa ngã gãy chân…..

Những
thứ không tốt đẹp kia trong nháy mắt xông lên đầu khiến cô dường như sụp
xuống….

Phương
Chấn Đông mở cửa đi vào liền nhìn thấy tình cảnh này, cô gái nhỏ vẫn chân không
ngồi bệt giữa sàn nhà, đầu chôn giữa hai đùi, bả vai run run. Mái tóc đen như
thác chảy xuống như che kín nửa người cô càng lộ ra vẻ nhu nhược yếu đuối không
có chỗ nương tựa. Giống như loại vật nhỏ đáng thương đang bị thương mà không có
ai đoái hoài làm cho người ta thương tiếc lẫn đau lòng.

Ít
nhất thấy Hàn Dẫn Tố như vậy, người lòng luôn luôn nguội lạnh như Phương Đoàn
Trưởng lại trở nên mềm mại đến lạ thường. Tiếng mở cửa làm Hàn Dẫn Tố thức
tỉnh, cô ngẩng đầu lên, mắt đã sưng thành quả đào, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ
ửng, nước mắt cọ rửa đôi mắt đen láy trong suốt như một đầm nước trong cứ như
vậy nhìn anh:

"Là
anh? Sao anh còn chưa đi?”

Giọng
nói còn không cầm được tia nghẹn ngào, thút tha thút thít như cô bé học sinh
đang bị người ta bắt nạt đến uất ức. Phương Chấn Đông đổi giày, cởi áo khoác
treo lên xong rồi cầm túi đồ đi tới:

"Không
phải trước khi đi tôi đã bảo cô tôi ra ngoài một lát sao?”

Đem
túi trong tay đặt lên khay trà, khẽ cúi người ôm lấy cô đặt lên sofa:

"Chân
đã như vậy rồi còn mò mẫm làm gì, bị ngã cũng đáng.”


Hàn
Dẫn Tố phát hiện người đàn ông này nói chuyện thật vô cùng không xuôi tai, cơn
tức bộc phát lên:

"Tôi
thích động, tôi thích té đấy, sao…..”

Phương
Chấn Đông cau mày nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị không nói một lời. Ánh mắt như
vậy khiến khí thế bừng bừng của cô trong nháy mắt xẹp xuống, câm nín cúi đầu
không dám nhìn anh.

Phương
Chấn Đông ngồi xổm xuống, đem đồ trong túi đổ ra, mắt cô liếc một cái, đó là
băng dán, thuốc, bông sát trùng,….Thì ra là anh mua những thứ này. Không đúng,
còn có….

Mắt
Hàn Dẫn Tố lại bên kia một cái, mặt không khỏi đỏ bừng. Trong túi kia hình như
là đồ lót của đàn ông, còn có cả tất chân nữa, anh ta mua thứ đó để làm gì?

Phương
Chấn Đông lấy thuốc ra nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân đang sưng đỏ của cô rồi
quấn băng gạc, mắt cá chân mảnh khảnh của cô trong chốc lát đã biến thành to
đùng. Anh lôi tay cô lại dùng cặp gắp lấy bông sát trùng, cô không tự chủ rụt
về sau một cái lại bị bàn tay to của anh vững vàng nắm lại một chút cũng không
thể rút ra được.

Phương
Chấn Đông liếc cô một cái:

"Nhất
định phải trừ độc mới có thể bôi thuốc, nếu không nhiễm trùng càng đau"

Trong
lòng Hàn Dẫn Tố muốn trợn mắt lên, đạo lý đơn giản như vậy sao cô còn không
hiểu. Nhưng mà người ta dù sao cũng là một cô gái, theo bản năng thì sẽ sợ đau,
chỉ là vậy mà thôi mà giọng anh ta thì như đang giáo dục một đứa con nít chậm
hiểu ấy.

"A.
. . . . ."

Hàn
Dẫn Tố hít sâu một cái, cồn bôi ở vết thương có chút xót nên khẽ run rẩy.

"Mấy
ngày tôi nghỉ phép sẽ ở đây.”

"A.
. . . . ."

Hàn
Dẫn Tố sợ hết hồn, những lời này khiến cô quên mất tay đang bị thương, cho là
mình nghe lầm bèn xác nhận lại:

"Anh
nói gì?”

Phương
Chấn Đông không nhúc nhích chút nào, túm lấy tay cô:

"Không
được nhúc nhích"

Cầm
lấy thuốc thoa nhẹ lên vết thương, miệng lại tiếp tục dạy dỗ cô:

"Về
sau người khác nói chuyện thì nghe chuyên tâm một chút, đây chính là lễ phép.
Tôi sẽ ở đây mấy ngày, cô cần người chăm sóc.”

Hàn
Dẫn Tố thật lâu mới tiêu hóa xong lời của anh vội vàng xua tay:

"Không,

không, thật không cần, Phương Chấn Đông, tôi nói thật, bạn tôi sẽ đến đây chăm
sóc tôi….”

Phương
Chấn Đông dọn đồ trên khay trà, hoàn toàn không thèm nghe đến lời của Hàn Dẫn
Tố:

"Buổi
trưa muốn ăn gì?"

"Phương
Chấn Đông!"

Hàn
Dẫn Tố nhanh chóng hô một tiếng, âm thanh khá cao, Phương Chấn Đông cúi người
nhìn cô, bóng đen che phủ khiến trong chớp mắt cô vội giảm thanh xuống, hồi lâu
mới nhỏ giọng nói:

"Điều
này, tôi, là tôi sợ sẽ làm trễ nải công việc của anh. Không phải anh bảo anh
rất bận sao? Vừa đi cứu trợ về chắc sẽ nhiều việc đọng lại.”

Đôi
mày anh khẽ nhíu nhíu:

“Cô
quan tâm đến tôi?”

Mặt
Hàn Dẫn Tố nóng lên:

"À.
. . . . . Cái đó, trên TV ngày ngày cũng đều nói . . . . . ."

Đôi
môi mỏng của anh mấp máy:

"Chăn
đâu rồi?”

"A?
À!”

Theo
bản năng cô chỉ vào phòng ngủ của mình:

"Bên
trong, trong ngăn kéo cạnh tường.”

Nhìn
Phương Chấn Đông bước rất đều vào phòng Hàn Dẫn Tố mới nhớ tới một điều đó là
dưới chỗ để chăn của cô là chỗ để nội y. Cô nhanh chóng hét lên:

"Phương
Chấn Đông. . . . . ."

Phương
Chấn Đông đã hành động nhanh chóng, mục tiêu chính xác kéo ngăn tủ ra. Tiểu nha
đầu này thật gọn gàng, y phục để rất trật tự, ở giữa là một chiếc chăn mỏng.
Anh cầm chăn trên tay chợt nghe giọng rất tức giận của nha đầu kia. Anh khẽ cúi
đầu xuống không khỏi tức cười.

Phía
dưới là một ngăn có các ô ngăn với nhau dùng để các loại áo lót và quần lót đủ
màu sắc sắp xếp rất chỉnh tề. Nói thật, thật là ngoài ý muốn của anh.

Ngón
tay lướt qua phía trên đó một chút, màu hồng ren mỏng……

Trong
đầu anh không thể khống chế được hình ảnh cô gái nhỏ này đang mặc nó vào…..

Phía
ngoài Hàn Dẫn Tố hình như đã quên, người chính khí lẫm liệt không câu nệ nói
cười như Phương Đoàn Trưởng cũng chỉ là người đàn ông bình thường nhất. Lúc này
chính xác đã hóa thành sói thèm thuồng tiểu bạch thỏ u mê đứng trước mặt này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận