Văn Khê như trái cây mọng nước, cả người ướt mồ hôi, mệt mỏi treo trên cổ Tưởng Trạm Bạch, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp.
"Đây là phòng biệt lập, cách rất xa phòng người khác, em muốn kêu thế nào thì kêu." Tưởng Trạm Bạch nói như thế.
Cái tên này, tại sao trên đường đi cấp bách như vậy mà còn có thể đặt được phòng biệt lập vậy? Có phải trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện DOI đúng không?
Văn Khê cũng không muốn kêu đâu! Nhưng Tưởng Trạm Bạch quá mạnh mẽ, cho dù là độ dài, độ thô hay là thời gian kéo dài đều giống như súc sinh vậy.
Đêm nay Tưởng Trạm Bạch không hề thô bạo, có lẽ là do ngày mai Văn Khê còn phải ra ngoài, cho nên anh làm rất thong thả, cũng không làm nhiều tư thế lắm.
Tưởng Trạm Bạch phát hiện Văn Khê không quá thích các tư thế khác, cậu thích nhất là hai tư thế chính diện nằm ngửa và chính diện ôm, lúc bị lật qua sẽ giãy giụa, bị ôm xuống giường sẽ tỏ ra rất căng thẳng, giống như sợ bị ngã xuống.
Nếu muốn đổi một nơi khác làm, ví dụ như muốn làm trong phòng tắm, thì phải chờ đến khi hoàn toàn làm cậu đến ngây ngốc rồi mới có thể đưa vào.
Với gương mặt này của Văn Khê, với cơ thể có thể quyến rũ chết người này, không ngờ cậu lại là một người truyền thống như thế.
Nếu Văn Khê biết Tưởng Trạm Bạch nghĩ như vậy, phỏng chừng sẽ lấy móng vuốt cào anh.
Rõ ràng trong truyện gốc, Tưởng Trạm Bạch mới là vai chính công vĩnh viễn chỉ biết DOI trong một tư thế, kết quả hiện tại tình hình hoàn toàn tương phản, thứ này không chỉ không cấm dục, ngược lại rất cuồng dã, còn cái người bị cười nhạo chỉ biết một tư thế đáng thương lại biến thành cậu.
Tưởng Trạm Bạch chính là dã thú đi nhầm vào khu vực loài người, mỗi lần anh xuất hiện với hình thức dã thú, Văn Khê mới có thể cảm nhận được cậu "bị" yêu rất nhiều.
Cậu cũng không còn cách nào! Cậu thật sự không chịu nổi các tư thế khác, lần nào cũng sợ mình sẽ bị hư mất.
Nhưng hệ thống cho cậu một cơ thể vô cùng tốt, làm cỡ nào cũng không thể hư nổi.
Đêm nay Văn Khê cũng không buông tha Tưởng Trạm Bạch, cậu cào rất nhiều vết trên người anh, coi như để xì hơi.
Vào lúc hai người vất cả cần cù cày cấy, nơi Kinh Đô thị xa xôi, có người cũng không ngủ được.
"Sao lại thế này vậy anh Dư." Phóng viên thực tập trong Giải Trí Khoái Lạc lật xem ảnh chụp trong yến hội, sợ ngu người: "Sao nhiều hình bị mờ quá vậy?"
"Để tôi nhìn xem." Lão Dư ngồi xuống máy tính click mở ảnh chụp, phát hiện ra một quy luật rất kỳ lạ.
Chỉ cần chụp Văn Khê và người đi cùng với cậu ấy, không, chỉ cần ở xung quanh người đi cùng với Văn khê đều sẽ bị mờ, mờ như kiểu bị ánh sáng chiếu vào làm nhòe ra, đừng nói mặt người, ngay cả màu quần áo cũng không thể thấy rõ!
"Chuyện gì đây!" Lão Dư nóng nảy: "Thiết bị hư rồi à? Còn cái khác đâu?"
"Không phải mà, chụp người khác đều rất tốt."
Phóng viên thực tập nhanh chóng cắm thẻ nhớ trong một đài camera khác, lật lật ảnh chụp, đều không ngoại lệ, đều bị làm mờ.
Hai người nhìn mặt nhau.
"Không lẽ có ma quỷ?" Phóng viên thực tập nơm nớp lo sợ hỏi.
"Không phải." Dù sao lão Dư cũng đã làm phóng viên nhiều năm ở Kinh Đô, mạng lưới rất nhiều, suy nghĩ kỹ lại đã hiểu sao bị như vậy: "Tôi nghe nói chính phủ sẽ bảo mật sự riêng tư của các lãnh đạo với người ngoài, sẽ trang bị thiết bị chống chụp trộm cho họ, không ai có thể chụp được hình ảnh nào của họ cả."
"Bạn đời của Văn Khê là quan chức cấp cao tầm cỡ thế này sao?" Phóng viên thực tập không rét mà run.
"Tôi nghe bọn họ đều gọi anh ta là ngài Tưởng." Lão Dư nhớ lại.
"Các quan chức họ Tưởng không ít, nhưng anh Dư xem, người họ Tưởng này rất trẻ tuổi, còn mặc cùng kiểu quần áo với Văn Khê, có cả icon của đại sư Vân Mộng nữa này.
Trang sức trên người Văn Khê đều là vật hiếm, giá trị trên chục triệu, quan chức nào mà dám nghênh ngang như thế, có tiền như thế?"
Trong lòng lão Dư cũng rất tiếc, anh ta xem lại tất cả ảnh chụp bị mờ, rõ ràng anh ta đã nghĩ kỹ tiêu đề, viết là "Văn Khê cùng bạn đời bí ẩn xuất hiện trong tiệc tối từ thiện, cả người đều là hàng hiệu xa xỉ".
Chỉ còn chờ rửa xong ảnh chụp làm chứng cứ, tin rằng lần này các phóng viên khác đều chạy theo các minh tinh lớn kia nên sẽ không có người đi đường tắt giống như anh ta mà viết về một minh tinh nhỏ.
Cho dù bạn đời của minh tinh nhỏ này được Ngải Văn Hiên tôn kính thì thế nào, cậu ta không có lưu lượng gì, bây giờ trong giới giải trí, có lưu lượng mới có giá trị.
Nhưng lão Dư nhìn ra giá trị của Văn Khê, năm đó mới ra mắt đã khiến cho giới giải trí gió tanh mưa máu mấy tháng liền, không lẽ nào khi quay về lại hành quân lặng lẽ thế được.
Nhưng trăm triệu không ngờ, mỡ dâng tận miệng mà lại xảy ra chuyện này.
Đống ảnh chụp này nhất định không thể sử dụng, sử dụng xong là sẽ làm mất mặt cả đám phóng viên tin giải trí bọn họ mất.
Chỉ có thể nói chuyện này quá trùng hợp, đừng nói lão Dư không ngờ tới, ngay cả Văn Khê cũng không thể tưởng tượng được, cậu đã từng gần một bước với đỉnh cao lưu lượng đến vậy.
Bất quá cho dù biết thì Văn Khê cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì vốn dĩ cậu không muốn làm màu, cậu chỉ muốn đóng phim điện ảnh, không nổi tiếng cũng không sợ, không ai quay cậu thì cậu có thể tự mình đầu tư, sau đó mạnh dạn mang vốn vào đoàn.
Như thế thoải mái biết bao, tư bản chính là cha là mẹ, toàn bộ đoàn phim đều phải nghe theo cậu, không cần phải chịu khinh bỉ khắp nơi như các diễn viên nhỏ không danh tiếng.
Lão Dư lật xem ảnh chụp, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại.
Một bức ảnh chụp đôi tay khá rõ ràng, lão Dư thấy được một chiếc nhẫn đá quý có màu sắc vô cùng đặc biệt cực kỳ mỹ lệ.
Hình dạng và màu sắc của viên đá quý này...
Lão Dư nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, lật tung album còn lưu lại một bức ảnh của năm đó, sau đó lấy ra để sát vào máy tính đối chiếu với nhau, anh ta lập tức rùng mình hoảng sợ.
"Không được, chúng ta phải đổi bài PR!" Lão Dư sợ hãi: "Ngài Tưởng này, chính xác là ngài Tưởng của tập đoàn Vạn Cổ, trên tay của Văn Khê chính là nhẫn gia truyền Trái Tim Vũ Trụ của nhà họ Tưởng đấy!"
"Hả?" Phóng viên thực tập ngu người.
"Không được, tôi phải tìm tổng biên tập nhận lỗi, xem xem có cần phải nói xin lỗi với bên Tưởng thị không.
Ây da cậu nói xem, tại sao một tôn đại Phật như vậy lại còn tham gia yến hội cỡ này cơ chứ?"
Lão Dư không nhiều lời với phóng viên thực tập nữa mà vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Tổng biên tập đang êm ấm trong ổ chăn bị đánh thức, không cần nói lại là một phen binh hoang mã loạn.
Mà chuyện giống như ở Giải Trí Khoái Lạc cũng xảy ra ở rất nhiều trên các phóng viên tin giải trí khác.
Làm ngành này phải biết người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào, tựa như đối với những người lúc nào cũng mang theo thiết bị chống chụp trộm do nhà nước cấp là không ai có thể chọc nổi.
Vì thế tất cả mọi người đều nhất trí đưa tin về buổi tiệc tối từ thiện long trọng với quy mô lớn minh tinh đến tham gia, không một ai nhắc đến tên "Văn Khê".
Rõ ràng Văn Khê nổi bật nhất toàn trường, là khách quý thần bí nhất, cuối cùng lại không ai nhắc tới.
Cách làm khác thường này nghe ra hơi hướm nào đó, trong lòng những người không nhận ra Tưởng Trạm Bạch đều ngờ vực rất lâu, nhưng cũng không có gì kế tiếp xảy ra.
Văn Khê cứ thế trùng hợp bỏ lỡ một cơ hội có thể làm cậu nổi bật.
Hai ngày nay cậu xem tin tức về tiệc tối từ thiện đều không thấy được mình, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy bình thường, dù sao cậu cũng flop mà.
Cậu không tỏ vẻ gì, người đại diện càng không dám nói gì.
Dẫn đến chuyện này cứ thế trôi qua.
Bây giờ đã là trưa chủ nhật.
Tối hôm qua nhờ Tưởng Trạm Bạch thủ hạ lưu tình, Văn Khê mới không quá mệt mỏi, DOI một hồi sau ngược lại sảng khoái dễ chịu, cậu nghĩ nếu sau này với cường độ như thế thì không phải không thể tiếp thu.
Cậu hết giận, Thủy Thủy hoàn toàn thấy yên tâm, lại tiếp tục vui sướng lôi kéo cô cô vào quay phát sóng trực tiếp.
Hiện tại năm đứa nhỏ và năm người lớn đều rất thân thuộc, dù hoạt động tự do hay đi làm nhiệm vụ đều có rất nhiều điểm xem, chỉ có điều phần lớn các khán giả canh xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều phát hiện, các khách quý đối xử với đại tiểu thư càng thêm cung kính.
Đó là mắt thường cũng có thể thấy được sự cung kính, không chỉ như thế, ánh mắt bọn họ nhìn Thủy Thủy cũng có gì đó là lạ.
May mắn đạo diễn Ninh kịp thời phát hiện tình hình này trong mưa bình luận, nương cơ hội tuyên bố nhiệm vụ dùng bảng đen viết chữ lên nhắc nhở mọi người, sau đó mọi người mới trở về trạng thái bình thường.
Còn lý do tại sao khách quý thay đổi như vậy, đương nhiên là vì có vị đại Phật Tưởng Công ngồi ngay trong hiện trường phát sóng trực tiếp rồi.
Sáng sớm Văn Khê vừa mới thức dậy ra ngoài ăn sáng, đi được hai bước thì gặp Ngải Văn Hiên và Đổng Điềm đến chào hỏi cậu.
Xem ra hai người này đã suốt đếm tới đây.
Ngải Văn Hiên còn mang theo hợp đồng, hắn nghe phong phanh Văn Khê tự mình đầu tư một bộ điện ảnh, đạo diễn chính là Minh Thiên Nhạc, do đó đã hiểu tại sao Văn Khê lại hỏi về Đan Mẫn Mẫn.
Đan Mẫn Mẫn đã từng thường xuyên làm nữ chính trong phim của Minh Thiên Nhạc.
Nhưng đáng tiếc, Minh Thiên Nhạc rơi vào tuyệt vọng, Đan Mẫn Mẫn cũng gặp phải thất bại trong sự nghiệp, xuất phát điểm của cô ta quá cao, không thể hạ thấp bản thân mình, các đạo diễn khá nổi tiếng lại không muốn tìm cô ta nên đã bị bỏ rơi thật nhiều năm.
Công ty Strawberry Entertainment của Ngải Văn Hiên có cô ta hay không cũng được, bất quá nếu có thể dùng một diễn viên đã hết thời đổi được hảo cảm của Văn Khê, tính ra vẫn còn hời.
Cho nên hợp đồng của Ngải Văn Hiên rất ổn áp, gần như chỉ là để Đan Mẫn Mẫn làm cameo trong phim, công ty không lấy một xu phí diễn viên nào.
Văn Khê lại không phải loại người "con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn", cậu cho Đan Mẫn Mẫn một mức cát sê phù hợp với cô ta, hai người nói vài câu đã nói thỏa chuyện này, cả chủ và khách đều hài lòng.
Ông nội của Mao Mao là Bạch Anh Đạc thế mà cũng tới, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Bạch Anh Đạc kém hơn Tưởng Công một thế hệ, nhưng bề ngoài lại trông như cùng thế hệ của Tưởng Công, ông ấy cũng là nam thần thời thơ ấu của mọi người, danh vọng rất cao.
Bạch Anh Đạc cũng mới tới vào tối hôm qua, đồng thời có trực thăng riêng có thể đến bất cứ lúc nào còn có cha của Eric, một người ngay thẳng và là nhà giàu đời thứ nhất.
Đến giữa trưa, vợ của khách quý đạo diễn Triệu Kha cũng dắt theo cháu trai tới xem thần tượng; các thành viện trong nhóm của khách quý Đoạn Phượng Minh cũng đều tới; một đám người lấy khẩu hiệu "cùng một tiết mục, cùng một ước mơ" vây kín mít xung quanh thần tượng của mình.
Đây chính là thần tượng trong đời người đó! Là chân thật!
Mà vị bên cạnh này, chính là người cầm lái hiện giờ của tập đoàn Vạn Cổ đó! Là chân thật!
Trong những người này, ngoại trừ hai vợ chồng Ngải Văn Hiên không làm người ta thích lắm, thì những người khác đều là nhân vật chính phái.
Đặc biệt là tiền bối Bạch Anh Đạc, có thể cùng Tưởng Công cười nói vui vẻ, hai người nói về chuyện giáo dục đời sau cả một buổi sáng, nhìn cứ như người cùng thế hệ.
Ngay cả Ngải Văn Hiên không làm người ta thích, vì sự thức thời cùng sự dí dỏm cũng bắt được một hợp đồng kinh doanh không nhỏ từ trong tay Tưởng Trạm Bạch.
Tưởng Trạm Bạch nói Ngải Văn Hiên là người có đầu óc của một thương nhân tiêu chuẩn, mà thật ra Đổng Điềm cũng có thể chơi được.
Hiện tại là Văn Khê đang đứng ở chỗ cao, Đổng Điềm chỉ biết liếm cậu theo cậu, chứ không thể gây phiền phức cho cậu.
Đổng Điềm là người hiểu chuyện, còn có khả năng giúp cậu xử lý những việc nhỏ hay việc xấu nào đó mà cậu không tiện giải quyết.
Ngày cuối cùng phát sóng trực tiếp của tuần này khiến mỗi người đều cảm thấy mỹ mãn, vô cùng cao hứng tới, vô cùng vui vẻ đi.
Ai cũng muốn chụp hình chung với Tưởng Công, tính tình Tưởng Công cũng rất tốt, vì mở rộng quan hệ cho chắt trai nhà mình mà tình nguyện làm người mẫu, bị kéo đến kéo đi chụp hình gần cả tiếng, đã vậy còn ký tên.
Còn Tưởng Trạm Bạch...Sau khi tất cả người chụp lén đều phát hiện hình chụp đều bị mờ, không còn ai tiếp tục chụp nữa.
Cũng là lúc này, Tưởng Trạm Bạch mới nói với Văn Khê chuyện anh có mang trên người thiết bị chống chụp trộm, anh cũng hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu muốn anh cùng xuất hiện trên ảnh chụp thì anh có thể tháo ra.
Văn Khê cảm thấy như vậy cũng tốt, đỡ việc, cậu không thích cuộc sống riêng tư bị để ý quá nhiều, cậu là diễn viên nên chỉ hy vọng mọi người chú ý đến tác phẩm của cậu nhiều hơn.
Đáng tiếc thiết bị chống chụp trộm là đồ chuyên dụng của nhà nước, cậu không có, nếu không thì đã đeo một cái lên người rồi.
Sau buổi phát sóng trực tiếp lần này, Văn Khê chơi với Thủy Thủy hai ngày, còn Tưởng Trạm Bạch bận rộn với công việc.
Lại tới ngày thứ tư, tuần phát sóng trực tiếp cuối cùng của ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ mở ra, vẫn là một mình Tưởng Duyệt Y mang theo Thủy Thủy đi, vì Văn Khê phải chuẩn bị thử vai cho bộ phim mới.
Chính là series điện ảnh ⟪Fela⟫ của Công Tôn Anh Hào.
Văn Khê dự định thử vai Tinh Linh Vương.
Trong truyện gốc, Tinh Linh Vương có sắc đẹp không ai sánh bằng, ngoại trừ vị "thần Sắc Đẹp và Dục Vọng" của tộc Thiên Sứ thì không ai có thể so sánh được.
Đáng tiếc vai thần Sắc Đẹp và Dục Vọng này đã bị xóa bỏ, nếu không thì Văn Khê càng muốn thử vai này.
Đối thủ cạnh tranh chủ yếu của cậu chính là Nhạc Tâm Chiết.
Trong truyện gốc, Lâm Thanh Ngư và Nhạc Tâm Chiết đều cạnh tranh vai Tinh Linh Vương, cuối cùng Lâm Thanh Ngư thắng được.
Nhờ vai Tinh Linh Vương này mà cậu ta tỏa sáng rực rỡ, thay thế Nhạc Tâm Chiết đi lên con đường "Thần nhan".
Mà hiện tại, Văn Khê muốn giành lấy vai Tinh Linh Vương, Lâm Thanh Ngư không có tâm tư thử vai gì, cậu ta nói chỉ muốn đi cạnh tranh thử vai chính.
Vai chính là vai nhân loại có dáng vẻ bình thường, Văn Khê cảm thấy không khả quan lắm.
Nhưng không vấn đề gì, không có ⟪Fela⟫ thì còn có ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫, dù sao suất diễn của Tinh Linh Vương không nhiều và chỉ là vai phụ nhỏ, ⟪Fela⟫ không thể mang lại giải thưởng gì cho Lâm Thanh Ngư, nhưng ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫ lại có thể.
Do đó trước khi thử vai, Văn Khê thực hiện lời hứa, dẫn Lâm Thanh Ngư đi tìm bác sĩ tâm lý mà Tư Văn Ấn giới thiệu cho cậu.
Lâm Thanh Ngư muốn làm trợ lý ở đây và không có thời hạn, phải chờ đến khi cậu ta đủ tự tin để diễn tốt vai người bệnh trầm cảm thì mới thôi.
Văn Khê không biết Lâm Thanh Ngư có thể gặp được mẹ ruột của cậu ta không, lúc gặp nhau có thể tự nhận ra thông qua cảm giác từ huyết thống hay không, nhưng nếu bọn họ không thể nhận ra nhau thì Văn Khê chỉ có thể tự mình ra tay.
END CHƯƠNG 50..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...