Văn Khê tắm xong ra tới thấy Tưởng Trạm Bạch đang ngồi ở mép giường xem máy tính bảng.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời mắt, á! Muốn nổi mụt lẹo.
"Nơi này còn có người khác, ngài Tưởng nên chú ý một chút, mặc quần vô rồi nói có được không?" Cậu tức giận mắng.
Tưởng Trạm Bạch lại rất thoải mái phóng đãng: "Không sao, tôi không sợ để em xem."
Ha hả, nhưng mà tôi sợ được chưa!
Văn Khê sờ gương mặt đang nóng lên của mình, muốn chết mà, đây chính là bản năng của đàn ông.
Tưởng Trạm Bạch thấy cậu không thể hiện khác biệt gì, đành phải tiếc nuối đi tắm rửa.
Đến khi Văn Khê sửa soạn xong ra ngoài, thì đã 10 giờ rưỡi.
Khỏi cần ăn bữa sáng, trực tiếp đi ăn cơm trưa.
Văn Khê nhìn Tưởng Trạm Bạch cứ đi theo sau mông cậu: "Sao anh rảnh rỗi thế?"
Diệp Miện cũng nhìn qua, ánh mắt có ý là "Sao đến đại hội cổ đông mà anh cũng cho bọn họ leo cây vậy?"
Tưởng Trạm Bạch ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lên cao, hôm nay là một ngày nắng, bầu trời xanh thẳm, mây trời trắng tinh, nhìn thôi cũng khiến tâm tình người ta thoải mái.
"Giữa trưa em đi ăn cơm với Minh Thiên Nhạc à?" Anh hỏi.
Văn Khê gật đầu.
Tưởng Trạm Bạch: "Đây cũng là phim tôi đầu tư, thuộc về một phần công việc của tôi."
"Tôi nhớ anh đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện này."
"Tôi không nhúng tay vào, tôi chỉ giữ quyền lợi ngồi nghe thôi."
Văn Khê lập tức không còn lời gì để nói.
Anh là sếp lớn trong một giây có thể kiếm tới mấy chục triệu mà lại nhìn trúng loại quy mô đầu tư nhỏ này á?
Nhưng dù nói thế nào thì Tưởng Trạm Bạch vẫn đi theo cậu.
Còn có cả Diệp Miện, đáng lẽ hành trình chỉ có hai người, giờ lại biến thành bốn người vô cùng náo nhiệt.
Lần này bí thư Tần không đi theo nên Diệp Miện trở thành tài xế, ba người đi đón Lâm Thanh Ngư trước, sau đó mới chạy tới quán cơm đã hẹn.
Chỗ hẹn là do Minh Thiên Nhạc chọn, là cửa tiệm của bạn ông ấy, là căn mặt tiền tám tấm khá hiếm thấy trong Kinh Đô thị, được chủ nhà đổi thành quán ăn.
Hai con sư tử đá uy phong trấn giữ cửa lớn, trên cửa lớn treo một tấm biển lấp lánh ánh vàng viết sáu chữ to "Tiệm Ăn Gia Đình Nhà Vương".
Người bạn này của Minh Thiên Nhạc họ Văn, quán ăn kinh doanh rất tùy tiện, một ngày chỉ mở bán vào buổi chiều tối, hiện giờ vì giúp ông ấy nên mới bằng lòng mở cửa đón khách vào giữa trưa.
Minh Thiên Nhạc ngồi xổm trên thềm nhà bên cạnh sư tử đá, tay rũ xuống, miệng ngậm thuốc lá rẻ tiền, vẻ mặt tang thương.
Tuổi của ông ấy không lớn không nhỏ, năm nay vừa 45, tóc nửa bạc, màu da ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn như ông lão 60 tuổi.
Trong hơn mười năm qua, có ai chưa từng xem qua phim của đạo diễn Minh chứ?
Ông ấy thật sự là một thiên tài điện ảnh, những bộ phim văn nghệ của ông ấy vô cùng ấn tượng, đến nay vẫn đứng đầu trong các kỳ thi biện luận của các sinh viên thi vào đại học nghệ thuật, mỗi một bộ phim đều được đưa vào hội trường đại học phân tích kỹ càng.
Chân chính là một thế hệ huyền thoại, công thành danh toại.
Những người cùng trang lứa với ông ấy, bây giờ có người nào không phải nhân vật nổi tiếng chứ? Có người vẫn xuất hiện suốt trên màn ảnh rộng, được xem là người tạo ra các minh tinh, có người đã thành công sống ẩn, nhưng vẫn được người người nhắc đến tên tuổi, tùy tiện đăng một bài viết cũng có thể chấn động giới giải trí.
Chỉ có Minh Thiên Nhạc, khi người khác nhắc tới, chỉ có hai từ "Đáng tiếc".
Đáng tiếc, ông ấy từng dùng thời gian tám năm, quay năm bộ phim văn nghệ, ba bộ phim thương mại, một năm ra một bộ phim chất lượng cao.
Sau này càng ngày càng hết thời, quay bộ nào dở bộ đó, nhận rất nhiều sự trào phúng, cuối cùng không dám tiếp tục quay điện ảnh.
Thời còn trẻ, ông ấy hăng say nhiệt tình đến cỡ nào, cảm thấy cả thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay mình, mấy năm khi ông ấy đang ở đỉnh cao của sự nghiệp thì gặp được vợ mình, rất nhanh tiến tới kết hôn, sau khi kết hôn vợ ông tập trung chăm lo gia đình, sinh được một đứa con trai.
Sự kiểm soát trong phim ảnh của ông ấy, cũng lan dần đến gia đình ông ấy.
Ông ấy có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với con trai mình, chỉ cần không hài lòng là sẽ đánh hoặc mắng, bầu không khí trong gia đình vô cùng áp lực, dẫn đến con trai ông ấy chỉ mới mười mấy tuổi mà đã bị chẩn đoán ra bệnh trầm cảm.
Đạo diễn Minh chỉ khịt mũi coi thường, bệnh trầm cảm gì, chẳng phải là do không được vui, không được theo ý nó nên mới dùng lý do này để kiểm soát cha mẹ của nó thôi sao?
Ông ấy làm ngơ với tất cả lời khuyên của vợ mình, lúc con trai bị trầm cảm, ông ấy cũng rơi vào trạng thái cạn kiệt linh cảm, không quay ra được tác phẩm tốt nào, áp lực tinh thần cũng rất lớn nên càng ít chú ý đến gia đình hơn.
Thậm chí ông ấy không thèm nói chuyện tâm sự với con trai mình, con trai đã lớn đã hiểu chuyện nhưng ông ấy muốn mắng cứ mắng, muốn đánh là đánh.
Chỉ trong vòng một năm rưỡi ngắn ngủi, bệnh tình của con trai càng lúc càng chuyển biến xấu, cậu bé chọn một ngày đẹp trời rồi nhảy xuống biển, kết thúc sinh mạng tuổi trẻ của mình.
Sinh mạng nhỏ này mất đi, cũng tuyên bố kết thúc một thời đại huy hoàng của một thế hệ đạo diễn huyền thoại, Minh Thiên Nhạc bi thương, sợ hãi, hối hận, nhưng cũng đã không còn tác dụng gì.
Ông ấy đắm chìm trong đau khổ, mỗi ngày đều tự hủy hoại mình, cũng vì thế mới xem nhẹ cảm xúc và sức khỏe của vợ ông ấy.
Sau khi bệnh của vợ ông ấy trở nặng, Minh Thiên Nhạc hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn màng.
Ông ấy lấy tất cả tiền tiết kiệm chữa bệnh cho vợ, nhưng bệnh tình cứ như một cái động không đáy, mấy năm nay ông ấy bán đi hết tất cả nhà cửa, xe cộ, trang sức châu báu...v...v...dùng hết tất cả biện pháp để duy trì sự sống cho vợ.
Ngày ngày ông ấy đều đắm chìm vào hồi ức và thống khổ, hối hận tột độ, ông ấy sưu tầm tất cả những thông tin có liên quan đến bệnh trầm cảm.
Vì để hòa hoãn dây thần kinh quá căng chặt của mình nên ông ấy thử hạ bút, gian nan viết ra một kịch bản có liên quan đến bệnh trầm cảm.
Làm bạn với người vợ đang ốm đau ngày ngày đêm đêm, ông ấy sửa kịch bản liên tục, cảm thấy chỉ cần mài giũa sẽ càng hay hơn, nhưng ông ấy không còn một xu tiền nào.
Chỉ còn cách đi kéo đầu tư.
Nhưng danh tiếng của đạo diễn Minh đã không còn như trước, Minh Thiên Nhạc vấp phải trắc trở khắp nơi, ông ấy đã không còn một chút tự tin, bị áp lực cuộc sống đè ép đến phải cong lưng không thể nào đứng thẳng dậy nổi.
Thời gian đã qua lâu lắm, lâu đến mức ông ấy đã muốn từ bỏ, sau đó ông ấy nhận được cuộc gọi của Văn Khê.
Như giữa vực sâu đen nhánh không đáy, ông ấy thấy được một ánh rạng đông.
"Ông đó, sao không nghe tôi khuyên một câu, người tìm ông lần này là Văn Khê không có chút tiếng tăm gì, lại không có tác phẩm nào, đã vậy còn muốn mang vốn vào đoàn, ông thật sự vui vẻ hầu hạ loại đại gia này sao?" Văn Tinh ngồi xổm cùng ông ấy, tận tình khuyên nhủ, nói miết cũng khiến Minh Thiên Nhạc than ngắn thở dài theo.
"A Tinh, tôi cũng không còn cách nào, tôi đã tìm tới tất cả những người quen cũ, những người này trước đây xưng anh xưng em với tôi giờ đều trốn tránh tôi, những ông chủ lớn có tiền thì lại chướng mắt tôi, tôi thật sự hết cách rồi."
"Không thì..."
"Đừng." Minh Thiên Nhạc cắt ngang: "Tôi đã xài rất nhiều tiền của ông rồi, đây là tổ nghiệp của nhà ông, ngàn lần đừng đề cập đến chuyện bán nhà cho tôi mượn tiền nữa.
Không phải tôi đã kéo đầu tư tới rồi à? Không sao cả, chỉ cần có thể quay kịch bản này thành công, đừng nói diễn viên nhỏ không có danh tiếng, cho dù là con nhà giàu không hiểu gì sất thì tôi cũng sẽ hầu hạ thật tốt.
Chưa kể Văn Khê đã tốt nghiệp hệ biểu diễn ở đại học A, làm sao lại không có chút nền tảng nào?"
Năm chục triệu đấy, đó cũng chỉ là năm chục triệu thôi.
Minh Thiên Nhạc đã từng mua chiếc đồng hồ yêu thích không dưới 50 triệu, mà bây giờ, tất cả tiền bạc của ông ấy đều đốt vào bệnh viện, đừng nói 50 triệu, 5 triệu ông ấy cũng chả có.
Văn Tinh cảm thấy thương tiếc thay cho bạn mình.
Ông ta trơ mắt nhìn bệnh trầm cảm hủy diệt một gia đình như thế nào, sự áy náy và hối hận ép cong sự kiêu ngạo của bạn ông ta ra sao, làm bạn ông ta từ một đạo diễn lớn được mọi người ôm đùi biến thành một kẻ bình thường nghèo túng.
Nói là kẻ bình thường đã là nói tránh, Minh Thiên Nhạc giờ đây cảm thấy mình giống như một kẻ ăn xin đi vay tiền khắp nơi.
Nhưng lần này, thật sự là cơ hội cuối cùng của ông ấy.
Minh Thiên Nhạc cẩn thận lấy một chồng giấy A4 được đóng thành sách từ trong túi ra.
Đây là kịch bản do ông ấy từng nét bút viết ra, Minh Thiên Nhạc nhìn những dòng chữ trong đó, có khi cảm thấy đây chính là tác phẩm xuất sắc nhất trong cuộc đời ông ấy, có khi lại cảm thấy nó thật sự quá dở, không đáng một xu.
Quanh năm suốt tháng bị người bên ngoài phủ nhận chính mình, đã làm ông ấy không còn chút tự tin nào.
Ông ấy rất cần gặp người trong giới để được sự khẳng định và khen ngợi.
"Tới rồi." Văn Tinh bỗng nhiên nói.
Minh Thiên Nhạc lập tức đứng dậy, giẫm tắt tàn thuốc, ông ấy lấy một chai xịt thơm miệng từ trong túi ra rồi xịt hai cái, sửa sang lại cà vạt của mình, vuốt lại góc áo, cuối cùng tháo mắt kính xuống, chà chà tròng kính vài cái lại đeo trở về.
Tay ông ấy hơi hơi run rẩy.
Từ xa, một chiếc xe chạy về phía này.
"Chiếc xe này..." Văn Tinh nhìn logo trước đầu xe và biển số đặc thù nền vàng viền đỏ liền nhỏ giọng nhắc nhở bạn tốt: "Người này có bối cảnh không đơn giản."
Minh Thiên Nhạc không nghe rõ ông ta nói cái gì nên chỉ lung tung gật đầu, ông ấy hít sâu mấy lần nhằm giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Rất nhanh, chiếc xe chạy đến trước cửa, dừng lại.
Minh Thiên Nhạc một bước xông lên, cửa xe đã tự động mở ra,
"Xin chào, xin chào." Minh Thiên Nhạc đặt tay trên đầu xe, cúi đầu khom lưng muốn đỡ người trong xe xuống.
"Cám ơn." Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, chủ nhân của giọng nói đó đẩy tay ông ấy ra, đôi chân dài bước một bước xuống.
Minh Thiên Nhạc không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Cực kỳ anh tuấn, ánh mắt sắc bén, thái độ thong dong, đây là một người đứng ở vị trí cao đã lâu, còn khí thế hơn so với tất cả những ông lớn mà Minh Thiên Nhạc đã từng gặp qua.
Đây là ai?
Minh Thiên Nhạc mờ mịt, Văn Khê không giống như thế mà.
Kết quả người trẻ tuổi giống như ông chủ lớn trước mặt này lại xoay người đỡ một người từ bên trong xe ra.
Mắt Minh Thiên Nhạc sáng ngời.
Văn Khê tuyệt đối đẹp hơn rất nhiều so với những bức ảnh được lưu truyền mấy năm trước đây, càng tuyệt chính là, gặp mặt trực tiếp mới có thể thấy được người này không chỉ có gương mặt đẹp mà dáng người cũng rất tốt.
Thân hình cân xứng, eo lưng thẳng tắp, đứng một chỗ cũng trở thành cảnh đẹp ý vui, người này quả thật chính là trời sinh ăn chén cơm minh tinh này, còn là ông trời đuổi theo bắt ép ấy.
"Văn Khê, chào cậu chào cậu, tôi là Minh Thiên Nhạc."
Minh Thiên Nhạc cúi đầu khom lưng, muốn đi lên bắt tay với cậu nhưng lại bị người đàn ông cao lớn bên cạnh chắn lại, ông ấy chỉ có thể nhón người qua, ý muốn để cho kim chủ tương lai thấy được thái độ khiêm tốn hữu hảo của ông ấy.
"Chào ông." Văn Khê đẩy Tưởng Trạm Bạch ở trước người mình ra, không nhúc nhích, cậu đành di chuyển hai bước ra khỏi sau người anh, rốt cuộc nhà tư bản và đạo diễn đã có thể thuận lợi bắt tay nhau.
Hai tay một đen một trắng tiếp xúc ngắn ngủi vài giây, Minh Thiên Nhạc nhanh chóng buông ra: "Phòng đã chuẩn bị tốt, xin mời vào."
"Đừng vội." Văn Khê phất phất tay với chiếc xe bên cạnh, Lâm Thanh Ngư vòng qua đầu xe đi tới: "Đây là Lâm Thanh Ngư, em trai của tôi."
"Chào cậu chào cậu." Minh Thiên Nhạc lại bắt tay cậu ta, cười cực kỳ nịnh nọt: "Đã từng nghe tiếng tăm của ảnh đế Lâm, đúng là thanh niên tài tuấn!"
Lâm Thanh Ngư cau mày, không quá thích lời khen nịnh hót như thế.
Lâm Thanh Ngư cũng là người đã từng xem điện ảnh của đạo diễn Minh đến lớn, trên đường đi cậu ta còn có chút căng thẳng, cho rằng sẽ gặp phải một người trung niên cậy tài khinh người, thường xuyên sống trong nhung lụa, ai ngờ...
Người trước mắt này, nói là đạo diễn, chi bằng nói giống như công nhân dọn gạch trong công trường vậy, cực kỳ thô ráp.
Văn Khê chỉ giới thiệu Lâm Thanh Ngư, nhưng không đề cập một câu nào đến Tưởng Trạm Bạch và Diệp Miện, hai người tựa như hai vệ sĩ cao to đẹp trai lững thững theo phía sau vào quán ăn Nhà Vương.
Vào phòng ngồi xuống, rượu ngon thức ăn cũng lên đầy đủ, Minh Thiên Nhạc xách một bầu rượu có bề ngoài cổ điển dẫn đầu rót rượu cho Văn Khê.
"Đạo diễn Minh đừng vội, tửu lượng của tôi thấp nên không thể uống, sợ chậm trễ chính sự." Văn Khê bất đắc dĩ nói.
Tửu lượng thấp à? Tưởng Trạm Bạch nôn nao, thấp đến mức nào?
Văn Khê luôn mãi tỏ vẻ cậu sẽ không uống, lúc này Minh Thiên Nhạc mới ngượng ngùng ngồi xuống: "Đây là rượu Hoa Điêu mà bạn tôi đặc biệt chưng cất, đã hơn hai mươi năm, hay là cậu cứ đem về nếm thử xem."
Văn Khê gật đầu, Minh Thiên Nhạc nháy mắt nhẹ nhàng thở phào, chịu nhận quà tặng nghĩa là chuyện này có cửa để nói!
END CHƯƠNG 42..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...