Trạm thứ nhất của Văn Khê, là tổng công ty văn hóa Lý Đường.
Cậu mặc áo ngắn tay màu trắng bình thường thêm quần dài màu nâu nhạt, túi quần phồng lên lộ ra hình dáng của điện thoại di động, mang giày thể thao màu trắng, tóc đen ngắn, cả người không có vật trang sức gì, giống như người qua đường một tay hốt một đống.
Nhưng không có người qua đường nào có dáng người đẹp như cậu, cao 1 mét 8, chân dài tỉ lệ hoàng kim, cũng không có người qua đường nào có gương mặt như yêu nghiệt của cậu, mắt đào hoa diễm lệ lấp lánh tựa như chứa đầy ánh sao, sáng ngời rất có thần.
Người đi ngang qua công ty vô tình nhìn một thoáng là không rời mắt được, bị vướng ngã, đụng vào chướng ngại vật gì cũng có.
Cùng thời gian đó, các nhóm buôn chuyện nhóm công tác lớn nhỏ trên dưới của công ty văn hóa Lý Đường đều điên cuồng xuất hiện tin tức về Văn Khê:
"Số đặc biệt, số đặc biệt, người-đã-biết-là-ai-đó-không-thể-nhắc-tới đã trở lại!"
"Tui thấy cậu ấy rồi, mặc đồ rất bình dân, nhưng chiếc xe đưa cậu ấy tới lên tới giá hàng triệu, đã vậy còn có bảng số đặc biệt!"
"⟬Hình ảnh⟭ liều chết chụp lén, nhan sắc này, dáng người này, gào gào gào."
"Không thể không nói, cậu ấy thật sự có thể đánh bại tất cả."
"A, đây là ai?"
"Ha ha ha, Tiểu Hạ em còn trẻ chưa trải sự đời, đây là Văn Khê, chính là người trong truyền thuyết chưa ra mắt mà đã chiếm lĩnh hot search tận hai tháng, hot một tháng, hắc một tháng.
Sau đó không biết cậu ấy chọc ai bị công ty đóng băng, tên của cậu ấy không thể đề cập tới trên các trang mạng xã hội, một khi đề cập tới sẽ bị xóa, thành công trở thành "người không thể nhắc đến" trong truyền thuyết."
"Em biết Văn Khê mà! Là ba ba của Thủy Thủy trong "Bé Con Tới Rồi"."
"Em cũng xem cái này à? Cùng sở thích! Thủy Thủy và Mao Mao quá có cảm giác hai đứa nhỏ vô tư, siêu mong chờ nhóm bé con gặp nhau sau khi lớn lên quá á á á á."
"Nhan sắc của Thủy Thủy thật sự hoàn toàn di truyền từ Văn Khê, một người cha khác của bé cũng là con lai, nhất định rất đẹp trai."
"Đừng có đánh trống lãng, hôm nay cậu ta tới đây để làm gì, không phải bị đóng băng rồi sao?"
"Tôi nghe nhóm kế bên nói, Văn Khê đã đổi người đại diện."
"Tề miệng rộng chính miệng nói, tuyệt đối là thật, nghe nói người đại diện cũ xem cậu ấy như ván cầu muốn nâng tên trong suốt nào đó ai ngờ bị lật xe, người đại diện bây giờ của cậu ấy là tổng quản lý Tôn."
"Tề công tử thật là tiểu thiên sứ mà, người đại diện của cậu ta chắc tức muốn chết rồi."
"Vậy đây là flop nhưng bị con trai kéo lên à? Muốn trở thành minh tinh hàng đầu giới giải trí?"
"Vậy cuối cùng tổng quản lý Tôn muốn nâng Văn Khê hay là nâng con trai cậu ta?"
"Không thể nâng cả hai à? Hai cha con có nhan sắc hàng top như thế, chỉ với gien này của Văn Khê, Thủy Thủy lớn lên tuyệt đối không xấu."
"Chậc chậc chậc, năm đó gió tanh mưa máu thôi rồi, giờ lang bạc tới mức bán con cầu cơm đến vậy sao."
"Xời, chuyện có gì đâu, dựa con trai vẫn rất ok mà, không như cái tên YXZ bán mông bán đến ra hoa mà vị trí trên thảm đỏ ở Hải Thành lần trước còn không bằng LQY."
"Tui biết chuyện này, fans của hai người mém chút nữa ra ngoài hội đồng nhau, cười chết, YXZ đúng là không tự biết nhìn lại mình, muốn giữ cái hình tượng thần nhan này bao nhiêu năm đây? Nhìn còn kém hơn LQY nữa, Văn Khê của chúng ta mà xuất hiện, chắc chắn hắn ta sẽ bị nghiền thành cặn bã."
"Tui nghe nói yến hội của tập đoàn Duyệt Hiên vào chiều ngày mai, hai người đó đều sẽ mặc đồ lộng lẫy đi tham dự đấy, nhất định có drama."
"Tập đoàn Duyệt Hiên, là người mà Đổng Điềm gả đúng không, là yến hội cấp bậc nào vậy?"
"Viết là tiệc tối từ thiện, là bước đầu tiên để Đổng Điềm quay về giới showbiz."
"Hy vọng Văn Khê cũng tham gia, nhất định có thể ép YXZ không còn chỗ dung thân."
"Tỉnh lại đi má, ngay cả cổng lớn Văn Khê nhà cô còn không thể vào được kìa, nhiều nhất cậu ta chỉ được tính là võng hồng* thôi."
(*Võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng.)
"Đúng vậy thật, quá đáng tiếc, tuy là người vô dụng, nhưng ít ra còn có sắc đẹp."
"Nhìn vào mặt cậu ta, tui sắp quên luôn kỹ thuật diễn dở thế nào, nhân phẩm kém ra sao.
Kỳ lạ, Thủy Thủy giống như thiên thần nhỏ, sao lại có ba ba như thế?"
"Nhất định do tác dụng gien của người cha khác chỉnh sửa lại!"
"Hu hu hu, làm sao bây giờ, mặc dù cậu ta chỉ là bình hoa nhưng tui cũng thích, tui chính là cô gái quê mùa, người đẹp thì cho dù làm sai cái gì tui đều có thể tha thứ hết."
"Tui cũng..."
"Ối, Văn Khê lên rồi!"
"Cậu ấy trực tiếp đi đến tầng 12, tin vui tin vui, người đại diện cũ Chung Linh cũng ở tầng 12."
"Drama mới nhất! Oan gia ngõ hẹp! Cái bà Chung Linh ác nghiệt này thế mà chưa nói câu nào? Bà cô này đổi tính rồi à?"
"⟬Video⟭ ⟬Video⟭ ⟬Hình ảnh⟭ Đây là bình hoa mà mấy cô nói sao? Tui không tin, cách nói năng này, phong độ này, làm hoàng tử nước nào cũng đủ tư cách hết á."
"Mẹ ơi, ngủ đông bốn năm, cậu ta từ gà rừng biến thành phượng hoàng rồi sao?"
"Người qua đường chuyển fan, nếu cậu ta xuất hiện muốn san bằng giang hồ, giới giải trí sắp sửa thay đổi lớn."
"Tan đi tan đi, không có cửa đâu, cậu ấy đã kết hôn sinh con rồi, làm sao đi theo đường lưu lượng được."
"..."
Văn Khê cũng không biết mình đã mang rất nhiều đề tài đến cho nhân viên công ty, từ hậu cần cho đến nhân viên công tác đều thảo luận về cậu, idol diễn viên các minh tinh lớn nhỏ đều ngầm thảo luận về cậu.
So với hậu cần, những minh tinh hàng đầu trong văn hóa Lý Đường đều nhận được lời nhắc nhở kỳ lạ từ người đại diện của mình: Đừng nên đắc tội Văn Khê, không thích cậu ta cũng đừng nhào vào, cứ coi như cậu ta không tồn tại.
Lời nhắc nhở này rất kỳ lạ, không hiểu ra sao, nhưng nhắc nhở thì nhắc nhở, nghe hay không nghe cũng không ai biết.
Chung Linh cũng nhận được thông báo Văn Khê đã tới tổng công ty.
Cảm nhận của cô ta đối với Văn Khê rất phức tạp, hiện giờ tuyệt đối là mặt xấu nhiều hơn mặt tốt, người đã bị đóng băng hết bốn năm trời, tự dưng nhảy một phát khiến cho cô ta bị các sếp lớn trong công ty oanh tạc.
Sự cạnh tranh trong công ty cũng lớn hơn, vốn dĩ cô ta được công ty cho dẫn dắt bồi dưỡng Tề Kỳ, và là người đại diện từng bước leo lên đạp hết tất cả các đối thủ cạnh tranh dưới chân mình, lúc đó tự tin mạnh mẽ biết bao.
Ai ngờ vì muốn Văn Khê làm ván cầu để nâng Vu Dương mà tình hình chuyển biến bất ngờ, cô ta liên tục bị răn dạy, tài nguyên trong tay cũng không dễ dàng giữ được.
Dù tiền lương vẫn thuộc top đầu, và dù cô ta không dựa vào mức lương sống qua ngày nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bị đồng nghiệp chê cười chế nhạo.
Với cái tính ngạo mạn và lòng tự trọng cao, cô ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Vì thế lúc gặp phải Văn Khê ở tầng 12, cô ta nhịn không được muốn đi lên nói vài câu.
Sau đó nhìn qua, lại đụng phải ánh mắt của một người đàn ông trẻ tuổi đứng phía sau Văn Khê.
Đó là một người cực kỳ anh tuấn, dáng vẻ rất thư sinh nhưng cơ bắp, Chung Linh nhìn người rất chuẩn, vừa liếc mắt đã nhìn ra người này có khí chất đặc biệt của một quân nhân.
Một người ưu tú như này, nhan sắc lại có thể đánh bại một nửa người trong giới giải trí, mà hình như chỉ là vệ sĩ của Văn Khê.
Dựa vào cái gì?
Người khác không biết Văn Khê, chẳng lẽ cô ta không biết sao, chỉ là trẻ mồ côi, dựa vào tiền quyên góp để đi học, lên đại học phải làm hai công việc, không quyền không thế, rất dễ nắm thóp.
Bằng vào thực lực của cậu ta thì không bao giờ đủ khả năng mời vệ sĩ như vậy.
Vậy chứng tỏ người đàn ông mà Văn Khê dựa vào là người rất có quyền thế.
Chung Linh biết các ông lớn cổ hủ đặc biệt tôn sùng đàn ông sinh con, Văn Khê vừa đẹp lại có thể sinh con, không chừng là bị ông già nào đó mang về bao nuôi.
Càng có thể là tên tiểu tam, nếu là bạn đời hợp pháp thì tại sao cậu ta lại ở trong căn nhà rách nát như thế? Tự mình phải ra ngoài bươn chải, còn bị vướng vào quấy rối tình dục trong văn phòng?
Hiện tại không biết vì sao, người đàn ông bao nuôi Văn Khê bỗng nhiên coi trọng cậu ta, có lẽ trong tiết mục thấy được mối quan hệ cha con Văn Khê chăng?
Nhưng chắc chắn người này có địa vị và quyền lực rất lớn, có thể ép các sếp lớn trong công ty phải cúi đầu không dám đắc tội với Văn Khê, càng có khả năng Văn Khê bị đóng băng năm đó cũng là thủ đoạn của người này.
Nháy mắt suy nghĩ thông suốt hết thảy, Chung Linh dưới ánh mắt sắc bén của vệ sĩ trẻ tuổi nuốt lại lời cô ta định nói, mà chỉ gật đầu thoáng qua với Văn Khê.
Không biết chính là nguy hiểm, tuy rằng Chung Linh cay nghiệt kiêu ngạo nhưng cô ta vẫn có đầu óc, nếu không cũng không thể bò lên vị trí này, người có đầu óc đều biết tránh nặng tìm nhẹ.
Văn Khê không có gì để nói với cô ta, cũng không muốn có giao tình gì cả, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, cố gắng đóng phim, còn lại sẽ không chịu thiệt trong bất cứ chuyện gì khác.
Cậu không cần nịnh bợ bất kỳ kẻ nào, không cần xem sắc mặt của bất cứ ai, nếu không sẽ làm xấu mặt nhà họ Tưởng mất.
"Văn Khê, cậu đã đến rồi." Tôn Duyệt Anh đón cậu ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên bà ta gặp Văn Khê ở ngoài đời, nhìn kỹ thật sự khó tin, từ dáng người cho đến gương mặt đều không thể bắt bẻ, quan trọng nhất là làn da cũng cực tốt, trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không thấy lỗ chân lông mà giống như bạch ngọc.
Xác thật là người đẹp hiếm thấy.
Khí thế cũng bất phàm, đi vào là thoải mái ngồi xuống như nhà mình, không luống cuống sợ sệt, cậu lật xem hợp đồng trên bàn, không kiêu ngạo không nóng nảy, nhìn rất chững chạc.
"Cám ơn tổng quản lý Tôn." Văn Khê xem hợp đồng giữa mình và Lý Đường thêm một lần nữa.
"Khách sáo làm gì, kêu tôi chị Tôn là được."
Tôn Duyệt Anh chưa gặp Văn Khê chỉ nghĩ muốn giữ khoảng cách với ông nhỏ này, tốt nhất nước sông không phạm nước giếng, là hồng hay là hắc để bản thân cậu tự lăn lộn đi thôi, dù sao hợp đồng của bọn họ còn chưa tới một năm.
Mà hiện giờ bà ta lại thay đổi suy nghĩ, Văn Khê này, biết đâu sẽ trở thành sao Tử Vi từ từ sáng lên thì sao.
Năm đó bởi vì Văn Khê có tiềm lực cao nên ký hợp đồng cấp B với công ty, công ty văn hóa Lý Đường không lớn không nhỏ, không có mấy chuyện lộn xộn nội bộ.
Nhưng Văn Khê bị đóng băng sớm, nội dung trong hợp đồng cũng gần như quên sạch, mục đích hôm nay cậu đến đây là để bàn lại chuyện hợp đồng, Tôn Duyệt Anh cũng có ý này.
Bàn chuyện đến giữa trưa, Tôn Duyệt Anh nhắc đến buổi thử vai của ⟪Fela⟫.
"Tôi cảm thấy cậu cạnh tranh vai Tinh Linh Vương là quyết định chính xác, nhưng chúng ta có đối thủ khá phiền phức."
"Chị Tôn nói là Nhạc Tâm Chiết?"
Nhạc Tâm Chiết, là vai ác chung cực, trên người dán cái nhãn "Thần nhan số 1 giới giải trí", có một đám fan não tàn với sức chiến đấu cực mạnh.
Nhưng Văn Khê cảm thấy hắn ta còn không đẹp bằng Lâm Thanh Ngư.
Trước đây Lâm Thanh Ngư đi theo người đại diện không đáng tin, dẫn đến tạo hình bên ngoài cũng bị kéo xuống, lần đầu tiên hai người gặp lại cậu ta nhuộm một đầu màu xanh xám như ngọc châu bị phủ bụi trần vậy, làm giảm giá trị nhan sắc xuống mấy cấp độ.
Bây giờ được đổi vào tay Thẩm Sinh Hải, cuối cùng cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
"Phải, Nhạc Tâm Chiết phải có được vai Tinh Linh Vương, sau lưng hắn ta là Tiêu Lung, đạo diễn Công Tôn rất nể mặt nhà họ Tiêu." Tôn Duyệt Anh thử hỏi: "Nghe đồn vai này đã bị điều động nội bộ cho hắn ta, chúng ta có cần đổi mục tiêu khác không?"
"Không sao cả." Văn Khê an ủi bà ta: "Không đáng lo."
Tôn Duyệt Anh lại không thể thả lỏng, ngược lại dâng lên sự nghi ngờ.
Văn Khê nói chuyện rất nhẹ nhàng, rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin như thế?
Chưa kể cho dù cậu ta dựa vào nhan sắc nhận được vai diễn, nhưng cậu ta thật sự có kỹ thuật diễn sao?
"Chị có cách liên hệ với Minh Thiên Nhạc không?" Cậu hỏi.
"Có."
"Vậy phiền chị giúp tôi hẹn ông ấy nhé, tôi muốn đầu tư một bộ phim của ông ấy."
Tôn Duyệt Anh buồn bực: "Minh Thiên Nhạc? Cậu xác định à?"
Văn Khê gật gật đầu.
Tôn Duyệt Anh càng không hiểu ra sao, cạnh tranh vai Tinh Linh Vương có chỗ tốt, Văn Khê muốn đi không có gì đáng trách.
Nhưng tại sao lại muốn tìm Minh Thiên Nhạc? Từ sau khi nhà Minh Thiên Nhạc gặp biến cố, trạng thái tinh thần của ông ấy không được tốt lắm, sớm đã hết thời không quay được thứ gì ra ngô ra khoai.
Cậu ta tìm Minh Thiên Nhạc làm gì?
"Có thể, ngày nào thì được?"
"Ngày mai giữa trưa, có thể gặp nhau ăn bữa cơm."
"Được, tối mai có bữa tiệc từ thiện, có muốn tham gia không?"
"Mời tôi à?" Văn Khê rất ngạc nhiên.
Tôn Duyệt Anh cười nói: "Chủ tiệc là Ngải Văn Hiên, con của hai người có duyên cùng nhau quay show truyền hình, có lẽ là vì điều này."
Cuối cùng Văn Khê đã hiểu, duyên phân cái gì, đây là nhắm vào Tưởng Trạm Bạch sau lưng cậu thì có.
"Được, vậy phiền chị Tôn giúp tôi mượn một bộ lễ phục."
Đến giờ, trạm đầu tiên của Văn Khê mới kết thúc trọn vẹn.
END CHƯƠNG 36..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...