.
12
Lưỡi dao sáng loáng, dáng người điên cuồng.
Tôi biết, Triệu Tân Dao không hề nói đùa, cô ta sẽ ra tay thật.
Vì hình như từ khi còn rất nhỏ, tôi đã gặp cái cảnh này rồi.
Năm đó tôi mới 5 tuổi, bố đi công tác, tôi theo mẹ đến chỗ bà làm.
Mẹ làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, người nhà họ rất tốt, cho phép tôi ở lại đó, còn để tôi chơi cùng con trai của họ.
“Đứa con trai nhà bác không thích nói chuyện, con cứ nói chuyện với nó nhiều một chút nhé.”
Cậu chủ rất xinh đẹp, tôi rất thích cậu ấy, nên thường xuyên đến gõ cửa phòng cậu. Cậu ấy cũng rất kỳ lạ, lần nào cũng chỉ mở cửa ra nhìn tôi, trầm ngâm một hồi lâu, rồi chẳng nói lời nào đóng cửa lại, để tôi ở bên ngoài.
Tuy quan hệ của tôi và cậu chủ không có gì tiến triển, nhưng ông bà chủ lại rất hài lòng với hành vi của tôi, họ khen thưởng tôi, mua cho tôi quần áo mới, mua trò chơi điện tử, thậm chí còn đồng ý cho tôi ngồi ăn cơm cùng cậu chủ.
Được sự ủng hộ từ người lớn, tôi càng quấy rầy cậu chủ thường xuyên hơn, chỉ cần cậu ấy ra khỏi phòng, là sẽ có thêm một cái đuôi đi theo sau cậu ấy.
Ban đầu cậu ấy còn dùng đôi mắt xinh đẹp để lườm tôi, sau vài lần thấy lườm đến mấy cũng vô dụng, thì cậu ấy trực tiếp coi như không nhìn thấy tôi.
Tôi có hơi ấm ức, chạy đến hỏi mẹ: “Có phải con làm cậu ấy ghét không ạ?”
Mẹ cười đầy ẩn ý: “Thằng bé không ghét con đâu, do thằng bé bị bệnh thôi, bệnh ở nơi này.”
Mẹ chỉ vào vị trí của trái tim, cười vô cùng dịu dàng.
Vậy là tôi liền tiếp tục hành vi đáng khinh của mình, đi theo sau mông cậu chủ xum xoe, tôi nghĩ, tôi cố gắng nhiều như thế, nhất định có thể đổi được một cái máy chơi gam lớn hơn.
Nhưng…… chẳng có máy chơi game nào cả, tôi còn mất đi mẹ.
Hôm đó, cậu chủ ngồi ngốc ở trong sân nhìn những chiếc lá trôi trong bể bơi, một người phụ nữ gầy đến trơ cả xương đột nhiên xông vào sân, mũi dao lạnh băng hướng thẳng về phía cậu chủ.
Tôi sợ đến mức giật nảy mình, sợ đến mức kêu không thành tiếng.
Tôi chỉ thấy mẹ lao đến bảo vệ ở trước mặt cậu chủ như cảnh quay trong phim điện ảnh.
Dao, cắm thẳng vào tim.
Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, biểu cảm của người phụ nữ đó trong sự dữ tợn còn mang theo ý cười, trong ý cười lại cất giấu sự điên cuồng.
Không khác gì Triệu Tân Dao ở hiện tại.
“Triệu Tân Dao! Theo luật hình sự người trên 16 tuổi là phải chịu trách nhiệm hình sự rồi, nếu bây giờ cô ra tay, cô sẽ phải đền mạng cho cậu ấy.!”
Tôi lớn tiếng.
Cô ta sửng sốt một lát, hiển nhiên cô ta không biết những điều này ở trong luật hình sự, tất cả nhận thức về pháp luật của cô ta chỉ dừng lại ở cái luật sai lầm là “Trẻ vị thành niên có gi. ết người cũng không phạm pháp”.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta lại trở nên kiên định, giơ tay cao lên.
“Ha, tớ không biết pháp luật như nào, tớ chỉ biết bố tớ dặn, muốn làm gì thì làm, dù trời có sập xuống cũng có ông ấy đỡ cho!!!”
Giọt nước còn lưu lại trên dao gọt hoa quả chảy theo mũi dao, trượt xuống cổ họng của “Từ Khanh Dư”.
Hơi thở của tôi như ngừng lại, khí đen bao phủ, khóa chặt tứ chi của tôi, khiến tôi chẳng thể động đậy, tôi chỉ có thể mở to hai mắt để nhìn, nhìn lưỡi dao cách cậu ấy càng ngày càng gần.
Rồi “Từ Khanh Dư” đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu, vừa đủ để tránh được nhát dao.
Tay trái của cậu ấy đấm thẳng vào tay đang cầm dao của Triệu Tân Dao, tay phải thì đấm thật mạnh, dùng góc 45 độ đánh vào mũi của Triệu Tân Dao.
Mũi Triệu Tân Dao chảy m..áu ngay lập tức, cô ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Cô ta vừa khóc vừa hét với cái giọng run run: “Mày mà cũng dám đánh tao?!!”
“Nếu không phải do cơ thể này thiếu chất dinh dưỡng, thì cái đấm vừa rồi đấm ch..ết cô luôn đấy.”
Cậu ấy vẫy vẫy tay, sau đó liếc mắt nhìn tôi.
“Nhìn cái gì đấy? Báo cảnh sát đi chứ!”
À phải, báo cảnh sát! Tôi run rẩy móc điện thoại ra, đang định gọi điện thoại, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Bố tôi, bố Triệu Tân Dao, còn có anh cảnh sát trẻ trước đây cùng nhau tiến vào.
“Dao Dao!!” bố Triệu Tân Dao hoảng hốt chạy đến bế Triệu Tân Dao lên, “Ai đánh? Đây là ai đánh!!! Anh cảnh sát, có người đáng con gái của tôi, tôi muốn kiện nó, tôi muốn để nó ngồi tù đến sông cạn đá mòn!!!”
Trong phòng chỉ có ba người, cậu ấy và cô ta cách nhau rất gần, còn tôi lại đứng khá xa, nghĩ một chút là biết do ai đánh.
Anh cảnh sát trẻ hỏi: “Từ Khanh Dư, do em đánh à?”
“Vâng.”
“Vì sao lại đánh em ấy?”
“Cô ta muốn gi..ết em.”
“Mày nói bậy!” bố Triệu Tân Dao ôm Triệu Tân Dao đứng đậy, bóng dáng u ám của ông ta bao trọn lấy “Từ Khanh Dư”.
Nhịp thở của tôi khựng lại, nếu đó là tôi, phải chịu cái cảm giác áp bức đó, nhất định không dám nói dù chỉ một từ.
Nhưng người đó là Cố Hành Xuyên.
Cậu ấy không những không sợ, mà còn nhàn nhã ngoái ngoái lỗ tai.
“Bác à, trong phòng bệnh có camera theo dõi, cháu có nói bậy hay không cứ tra là biết, bác có hét lên với cháu cũng vô dụng, phải không chú cảnh sát!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...